THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 711: CÓ CẦN DẪN ĐƯỜNG KHÔNG?

Lý Phàm lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi không muốn mở mộng mạng lưới giao thiệp.”

Đối mặt với lời từ chối quả quyết của Lý Phàm, chàng trai nho nhã bắt đầu hơi lúng túng, đây là lần đầu tiên có người từ chối thẻ đen hội viên của Cửu Đằng Cư.

Khang Văn Hân đắc ý nói: “Anh mau thanh toán đi, đừng tưởng thẻ đen hội viên của mấy người là ngon, nếu sư phụ tôi tham gia vào đó, sẽ tự hạ thấp thân phận, mau đưa hóa đơn tính tiền đi, đừng quấy rầy sư phụ tôi nữa.”

Chàng trai nho nhã hoàn toàn mơ màng, lúng túng nói: “Xem ra là tôi lỗ mãng, bữa ăn này coi như lời xin lỗi của chúng tôi, mong các vị lượng thứ.”

“Chúng tôi không thiếu tiền, bữa ăn này bao nhiêu tiền, sư phụ tôi chưa từng chiếm của hời từ người khác.”

Khang Văn Hân cố chấp muốn trả tiền, chàng trai nho nhã đành phải cười khổ bảo quản lý đại sảnh tới thanh toán.

Bốn người Lý Phàm ra khỏi Cửu Đằng Cư, Trần Hiểu Đồng đảo mắt nói: “Chúng ta đi ăn cũng có thể gặp nhiều chuyện như vậy, vốn tưởng rằng tới đây để giải sầu, ai dè càng buồn bực hơn, không bằng chúng ta tới thẳng núi Thanh Long chơi đi.”

Cố Họa Y cũng không muốn về sớm như vậy, vừa nghe Trần Hiểu Đồng nói thế liền gật đầu nói: “Cũng được, vậy chúng ta tới núi Thanh Long giải sầu đi, quả thật gần đây có quá nhiều chuyện, nên chúng ta phải giải sầu cho đã.

Hơn nữa nghe nói núi Thanh Long còn là vùng trồng thảo dược quan trọng trong nước, đúng lúc có thể tới đó tham quan, nếu dược liệu nơi đó có chất lượng tốt, sản lượng ổn định, thì sau này có thể thu mua núi Thanh Long để sản xuất nguyên liệu.”

Mặc dù nói đi giải sầu, nhưng trong lời nói của Có Họa Y vẫn suy nghĩ cho công việc, giờ cô ngày càng toát ra khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ.

Bốn người ngồi lên xe, rồi lái tới núi Thanh Long ở gần đó.

Trong núi Thanh Long có rất nhiều thảo dược, toàn bộ đều mọc hoang dã, hiệu quả vượt xa thuốc Đông y được trồng theo quy mô.

Quanh năm đều có người ở các hiệu thuốc lớn, công ty thuốc Đông y tới mua dược liệu, nên nghề hái thuốc đã trở thành nghề chính của rất nhiều người trong thôn ở dưới chân núi.

Đường đi chỉ tới đầu thôn Thanh Long dưới chân núi, đi tiếp nữa sẽ là đường núi nên phải đi bộ.

Cửa thôn Thanh Long có một bãi đậu xe, bên trong đã đậu không ít xe với biển số vùng khác, đây đều là người từ các hiệu thuốc lái tới.

Đỗ xe vào bãi xong, mấy người Lý Phàm và Cố Họa Y cùng đi vào thôn.

Nhà ở thôn Thanh Long đều rất cũ kỹ, kiến trúc được kết hợp giữa đá và cọc gỗ, trông rất cỗ kính.

Hai bên đường trong thôn cũng không rộng rãi, người trong thôn bày sạp hàng dài, trông chẳng khác gì cái chợ.

Trên mấy sạp hàng đó đều bày đủ loại dược liệu được hái xuống, rất nhiều người từ các hiệu thuốc đều tới nhìn, thỉnh thoảng còn mặc cả với chủ sạp.

Cố Họa Y hơi tò mò nhìn xung quanh, đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy cảnh tượng này, gần đây vì bận rộn cho tập đoàn Họa Vân Y, nên đã lâu rồi chưa đi dạo phó.

“Thật thoải mái, đã lâu rồi em chưa cảm thấy thả lỏng nhàn nhã thế này.”

“Em vắt vả cả ngày như vậy, thì phải thả lỏng tâm trạng một cách vừa phải, bằng không sẽ lao lực thành bệnh.”

Lúc Lý Phàm nói, không biết tại sao người đàn ông cao lớn trước mặt Cố Họa Y bỗng lùi về sau.

Lý Phàm nhanh tay lẹ mắt ôm vai Cố Họa Y, rồi kéo cô vào lòng.

Người đàn ông cao lớn lảo đảo lùi về sau hai bước, va phải người đang đứng phía sau Cố Họa Y.

“Anh không có mắt à, lùi về sau cũng quay đầu nhìn xem phía sau có người không chứ?” Người bị va phải quát thẳng thừng.

Người đàn ông cao lớn lúng túng gãi đầu không ngừng xin lỗi.

Cố Họa Y nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, rồi khẽ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Sau khi hết sợ hãi, cô mới cảm nhận được Lý Phàm đang ôm vai mình, hơn nữa hầu như cả người cô đều dựa vào lòng anh.

Cố Họa Y đỏ mặt bước lên nửa bước, rời khỏi ngực anh, vì ở đây có quá nhiều người, cô lại là người mặt mỏng nên hơi xấu hỗ.

“Lúc nãy em suýt bị người khác va phải rồi.” Cố Họa Y nói nhỏ như muỗi kêu.

Lý Phàm xoa đầu ngón tay, nhớ lại cảm xúc mềm mại khi nãy: “Cảm ơn gì chứ, bảo vệ bà xã là điều anh nên làm mà.”

Cố Họa Y càng cúi đầu, không hiểu sao trái tim đang xấu hỗ lại đập liên hồi.

Lý Phàm nhéo nhẹ cần cổ mảnh khảnh của Có Họa Y, dịu dàng nói: “Em cúi đầu làm gì? Vợ anh xinh đẹp như vậy nhất định phải ngẩng đầu ưỡn ngực mới được.”

Có Họa Y từ từ ngẩng đầu, nũng nịu lườm Lý Phàm, nhưng trong lòng lại không nói nên lời.

Thấy Có Họa Y nũng nịu, Lý Phàm nhất thời ngừng thở, thật sự đã bị động lòng trước cử chỉ của cô.

Sau một hồi sửng sốt, Lý Phàm khẽ nắm tay Cố Họa Y: “Em đi theo anh, nếu đi xa quá anh sẽ không bảo vệ em được.”

Cố Họa Y để mặc Lý Phàm nắm tay, rồi đi sát bên anh, rải bước đi trên con phố nhỏ người qua kẻ lại, cảm thấy trong lòng hơi ngọt ngào, giờ trong ánh mắt của Có Họa Y đã không còn bóng dáng của người xung quanh, mà chỉ có mình Lý Phàm.

Trần Hiểu Đồng ngưỡng mộ đồ ky đến mức giậm chân, rất muốn để cho Lý Phàm nắm tay mình, nhưng cô biết mình chỉ có thể nhìn mà thèm, chứ không thể đi tới kéo anh, vì như vậy càng để lại án tượng xấu trong lòng anh.

Khang Văn Hân nhếch miệng cười nói: “Tiểu sư nương, xem ra cô vẫn còn một chặng đường dài đầy khó khăn, trông sư phụ có vẻ là người cực kỳ sỉ tình.”

“Cậu bớt nhiều chuyện lại đi, không có chậu hoa nào không đập được, sẽ có một ngày tôi thành công, cậu cứ chờ mà xem, hừ!”

Trần Hiểu Đồng tức giận phồng má, lúc quay ra nhìn Lý Phàm và Có Họa Y, thì hai người đã biến mắt.

*Ơ, sao anh Lý Phàm và chị Họa Y biến mắt rồi? Đều tại cậu nói chuyện với tôi đấy, chắc chắn bọn họ đi dạo riêng, không dẫn theo tôi rồi.” Trần Hiểu Đồng mặt như đưa đám nói.

“Sư phụ và sư nương cũng cần không gian riêng để thân mật, cô đừng đi tìm bọn họ, chúng ta cứ tìm một chỗ nghỉ chân là được.”

Khang Văn Hân không muốn đuổi theo làm bóng đèn, cảm thầy vẫn nên dẫn Trần Hiểu Đồng tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi là được.

Trần Hiểu Đồng xị mặt, bát đắc dĩ đi theo Khang Văn Hân tìm một quán trà để nghỉ ngơi.

Con phố nhỏ trong thôn không dài lắm, nên Lý Phàm và Cố Họa Y nhanh chóng ra khỏi đó, rồi men theo con đường trong thôn đi lên núi.

Có mấy thôn dân đang ngồi xổm ở ngã rẽ vào núi, tay cầm tắm bảng viết dẫn đường và người dẫn đường.

Lúc bọn họ nhìn thấy Cố Họa Y, thì ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc tham lam.

“Anh trai, người đẹp, hai người lên núi có cần dẫn đường không? Chúng tôi rất quen thuộc đường đi trong núi, có thể dẫn hai người tới chỗ mà hai người muốn đi.”

Một thôn dân gầy gò xấu xí đứng lên, liếc nhìn Cố Họa Y rồi dời mắt, cố gắng che giấu tia xấu xa trong mắt.

Lý Phàm liếc nhìn thôn dân, rồi lắc đầu rất quả quyết: “Tôi không cần người dẫn đường.”

Thấy Lý Phàm từ chối, mắt thôn dân gầy gò xấu xí đó lóe lên, trong lòng hơi không cam tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi