THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 715: CHIẾM NÚI XƯNG VƯƠNG

Hừ, đôi cầu nam nữ các người còn có tâm tư liếc mắt đưa tình, đợi gặp anh Càn rồi, tôi phải đặt điều hai người, dám đánh tay tôi thành như vậy, tôi nhất định phải trả thù gấp bội, đánh gãy từng khúc xương trên người Lý Phàm.

Tên đầu trọc căm hận nghĩ, bước đi ngày càng lớn, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, chỉ muốn nhanh chóng thực hiện mục tiêu báo thù của mình.

Thấy máy chiếc lều bạt màu lục ở phía xa xa, tên đầu trọc liền phấn chắn tinh thần.

Đến rồi, đã tới lều trại anh Càn rồi, thằng ranh này sắp chết chắc.

Tên đầu trọc gấp gáp chạy tới, lớn tiếng hô: “Anh Càn, người cướp linh dược tới rồi, võ công cậu ta rất lợi hại nên anh phải chuẩn bị kỹ càng.”

Tên đầu trọc vừa gào xong, không ít người bắt đầu chui ra từ trong lều trại phía xa xa.

Anh Càn mặc đồ rằn ri, dẫn đàn em chui ra khỏi lều trại, nhìn tên đầu trọc đang la hét chạy tới.

Anh Càn là người da ngăm đen cao 1m8 tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng, hiện rõ điểm khác biệt giữa anh ta với người bình thường.

Lúc tên đầu trọc chạy được nửa đường, miệng bỗng phun ra một ngụm máu, rồi lảo đảo ngã ngửa xuống đất.

Anh Càn và đàn em sửng sốt, ai cũng không ngờ tên đầu trọc có vóc dáng vạm vỡ, bỗng hộc máu ngã xuống đất.

Anh Càn híp mắt nói: “Có lẽ chúng ta đụng phải kẻ khó chơi rồi, các cậu lấy hết đồ ra đây, rồi cùng tôi đi xem đã xảy ra chuyện gì.”

Leng keng, leng keng.

Từng tiếng kim loại vang lên, đàn em của anh Càn cầm dao phát hoang và súng săn tới.

Hai mươi máy tên vác dao phát hoang cùng anh Càn hùng hỗ đi tới chỗ Lý Phàm.

Giờ Cố Họa Y đang tràn đầy nghi ngờ nhìn thi thể tên đầu trọc: “Lý Phàm, tên đầu trọc này bị gì vậy, sao lại đột ngột ngã xuống thế, hình như lúc nãy anh ta còn hộc máu nữa.”

“Có lẽ anh ta bị bệnh gì đó, hoặc trong lúc chạy đã bị nội thương.” Lý Phàm thuận miệng nói bừa, anh không định nói chuyện dùng nội kình giết người ra.

Anh Càn đã dẫn người tới bên thi thể tên đầu trọc, có hai người ngồi xỗm xuống, lật úp tên đầu trọc xuống đất.

Sau một hồi kiểm tra, hai người đó hơi nghi ngờ đứng dậy lắc đầu khó hiểu: “Tên đầu trọc chết rồi, hình như bị nội thương.”

“Nội thương?” Anh Càn khẽ lắm bẩm, ánh mắt nhìn Lý Phàm nhát thời trở nên cảnh giác, rất khó để đánh người cao lớn như tên đầu trọc bị nội thương.

“Chàng trai trẻ, cậu là người bên nào? Tốt nhất là chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Anh Càn không thể nhìn thấu con người Lý Phàm, định cung kính ba phần để thăm dò rõ ràng trước rồi hãng nói.

Lý Phàm vừa đi vừa nói: “Chắc tôi cũng được xem là chính đạo, nước sông nước giếng gì đó còn phải tùy thuộc anh làm thế nào?”

Chính đạo? Thằng nhãi này đang nói vớ vẫn gì thế, cậu ta đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá à, còn là chính đạo! Anh Càn nhìn Lý Phàm oán thầm, nhưng càng không hiểu nổi.

“Xem ra cậu không phải là giang hồ rồi? Cậu muốn chúng tôi làm thế nào, nói tôi nghe thử xem.”

“Giang hồ? Người như anh cũng được xem là giang hồ? Các anh quá đề cao bản thân rồi đó.” Lý Phàm vừa nói vừa lắc đầu, đáy lòng thật sự khinh thường với suy nghĩ tự xưng là người giang hồ của anh Càn.

Anh Càn chỉ là du côn bắt nạt người lương thiện thôi.

Đàn em đứng sau anh Càn đều bắt mãn với câu nói của Lý Phàm, bắt đầu ầm ï la hét.

“Ranh con, cậu dám ăn nói thế hả, cả ngọn núi này đều là địa bàn của chúng tôi, tại sao chúng tôi không phải là giang hồ?”

“Nếu quay về quá khứ, anh Càn có thể mở tông phái trở thành tông sư lập phái trong ngọn núi này, chúng tôi cũng có thể làm trưởng lão hộ pháp gì đó.”

Lý Phàm và Có Họa Y nghe xong thì không khỏi bật cười.

“Mấy người cứ dứt khoát chiếm núi xưng vương đi, làm sơn đại vương khí phách hơn làm trưởng lão hộ pháp gì đó nhiều.” Lý Phàm cười nói, nhìn anh Càn bằng ánh mắt khinh thường.

Anh Càn giơ tay phải lên, mấy tên đàn em phía sau đồng loạt ngậm miệng lại.

“Đàn em tôi không có văn hóa để cậu chê cười rồi, chúng ta vẫn nên nói về chuyện chính đi, chúng tôi có chuyện cần làm trong khu rừng này, nên hai người đi dạo chỗ khác đi.”

Thấy anh Càn lại nhượng bộ, trên mặt mấy tên đàn em đều hiện lên vẻ bắt bình, có hai tên lén giơ súng săn, đã không nhịn được định đánh lén Lý Phàm.

Lý Phàm lắc đầu nói: “Núi này không phải lãnh thổ riêng của máy người, tất nhiên tôi muốn đi đâu thì đi, huống hồ nghe nói ở đây còn có linh dược gì đó, nên tôi cũng muốn thử xem mình có duyên không.”

Anh Càn nhất thời trầm mặt: “Xem ra cậu không chịu rời đi rồi, chúng tôi vất vả mấy ngày trời mới phát hiện ra núi này có linh dược, cậu nhất định muốn đối đầu với chúng tôi?”

Dút lời, anh Càn đưa tay trái ra sau, lén ra ám hiệu.

Mấy tên đàn em thầy anh Càn ra động tác chuẩn bị hành động, thì ai nấy đều phần chắn tinh thần.

Bọn họ sớm đã chướng mắt với Lý Phàm rồi, cộng thêm sự có mặt của Cố Họa Y, trong lòng mọi người đều dự định giết chết Lý Phàm, rồi bắt cô giở trò đồi bại.

Lý Phàm buông bàn tay đang ôm eo Cố Họa Y ra, rồi nói nhỏ vào tai cô: “Bà xã đứng đây đừng nhúc nhích, anh xử lý xong mấy tên rác rưởi này sẽ đi hái linh dược sung vào công ty.”

“Thôi bỏ đi, bọn họ nhiều người như vậy.” Có Họa Y định khuyên Lý Phàm rời đi, nhưng thấy vẻ kiên định trong mắt anh, cô lại không nói gì nữa.

Lý Phàm nhắc chân đi về phía anh Càn, ngón tay đang đưa ra sau của anh ta khẽ nhúc nhích, đám đàn em đứng sau nhất thời kích động, đồng loạt vung dao phát hoang trong tay về phía Lý Phàm.

Dao phát hoang sáng bóng, lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hai mươi mấy tên cùng chém tới, trông rất đồ sộ.

Cố Họa Y căng thẳng nhìn bóng lưng Lý Phàm, trong lòng hơi hối hận vì lúc nãy không cố gắng khuyên nhủ anh, nếu anh bị thương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cô phải làm thế nào?

Đám đàn em vung dao phát hoang, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ hưng phần dữ tợn.

“Mau chém chết thằng nhãi này, ai bảo cậu ta ăn nói ngông cuồng, còn muốn tranh linh dược với chúng ta.

“Linh dược đã được ông chủ Hoàng đặt trước rồi, còn đưa ra mức giá trên trời, cậu ta muốn tranh linh dược chẳng khác nào cắt đứt con đường tiền tài của chúng ta.”

“Cậu nói nhiều với cậu ta như vậy làm gì, mau chém chết cậu ta, để chúng ta còn có thể giành lấy người đẹp vui vẻ một phen.”

Đám đàn em hưng phần nói, dao phát hoang lạnh lẽo đã chém xuống bả vai Lý Phàm.

Lý Phàm giơ hai tay lên, mười ngón tay khẽ chuyển động, lòng bàn tay xuyên qua ánh đao với một góc độ quỷ dị, đánh vào người mấy tên đàn em.

Á! Á! Á!

Tiếng hét thảm thiết vang lên, mấy tên đàn em xông lên trước nhất tay mềm nhũn thả dao xuống, không còn sức lực đề cầm dao nữa.

Leng keng! Leng keng!

Tiếng dao phát hoang rơi xuống đất không ngừng vang lên, mấy tên đàn em đi sau đều nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt cực kỳ sợ hãi, như nhìn thấy ma.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi