THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 762: THẬT TRÙNG HỢP

“Xem ra tên trộm kia không đơn giản, có thể trộm đồ trong tích tắc như vậy cũng không phải là tay mơ” Lý Phàm bình tĩnh nói.

Anh vẫn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của tên trộm, nhưng tên trộm không biết, gã ta đã ăn trộm đồ của một người không nên ăn trộm.

Trần Hiểu Đồng thở dài tiếc nuối: “Hôm nay đúng là xui xẻo. Vừa ra ngoài liền gặp ngay ăn trộm”

“Hai người ở chỗ này chờ anh một lát, anh sẽ đuổi theo tên trộm” Lý Phàm cười nói.

Lý Phàm đúng là không chịu được kẻ dám trộm đồ trong tay anh còn muốn bỏ trốn. Hơn nữa, anh cảm thấy cách trộm đồ của tên kia hình như đã gặp ở đâu rồi.

Để xác định suy nghĩ của mình, Lý Phàm quyết định đuổi theo.

“Anh phải cẩn thận đấy.” Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y cùng lo lắng thốt lên. Lý Phàm mỉm cười dịu dàng với hai người rồi đuổi theo như một cơn gió.

Những người có mặt ở đây đều ngơ ngác nhìn nhau, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ cũng sẽ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khi Trần Hiểu Đồng nhớ lại nụ cười của Lý Phàm, cô ta không khỏi ngượng ngùng, anh cười với mình sao?

“Chúng ta đi dạo phố thôi” Cố Họa Y sống chung với Lý Phàm lâu như vậy, cũng biết rõ năng lực của anh nên không lo lắng lắm.

Trần Hiểu Đồng hoàn hồn, sau đó cùng đi dạo phố với Cố Họa Y. Tuy đang đi dạo nhưng cô ta vẫn luôn mong Lý Phàm trở về sớm một chút.

“Ha ha, lại trộm được hai món trang sức quý.”

Tên trộm vội vàng dừng lại, gã ta lấy trong túi ra thứ vừa trộm được, gọi một cuộc điện thoại: “Sư phụ, hôm nay tôi có thể mời sư phụ đi quẩy một trận xả láng”

“Có muốn đi đồn cảnh sát quẩy một trận không?” Giọng nói của Lý Phàm bỗng vang lên bên tai tên trộm.

Tên trộm nghe được giọng nói này, lập tức đứng thẳng người, trên lưng toát mồ hôi lạnh, gã ta lắp bắp nói: “Sao anh lại đuổi kịp?”

Lý Phàm cười không đáp, đưa tay ra.

“Anh muốn, nhưng tôi cứ không đưa đấy.” Tên trộm cũng nhìn ra được ý của Lý Phàm, vô thức bảo vệ túi của mình. Lý Phàm đang muốn ra tay, tên trộm kia lại đột nhiên chạy đi. Lý Phàm híp mắt, không ai có thể chạy thoát khỏi tay anh.

Tên trộm càng chạy càng hoảng sợ, rõ ràng người kia có thể đuổi kịp gã ta nhưng lại không bắt gã ta. Gã ta thở hồng hộc, nếu tiếp tục như vậy nữa gã ta sẽ đuối sức mất.

Gã ta lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng dừng lại, sau khi thấy dáng vẻ thong dong của Lý Phàm, cả người ngớ ra. Bọn họ sắp

chạy ba vòng trung tâm mua sắm rồi nhưng đối phương lại chẳng mệt một chút nào.

“Đừng đuổi nữa, tôi trả hết đồ lại cho anh này.” Tên trộm kia đã biết chạy không thoát rồi. Vóc dáng của gã ta nhỏ như vậy, cho nên gã ta không nghĩ sẽ dùng cách đánh nhau để bỏ rơi Lý Phàm.

Lý Phàm khẽ nói: “Không được, cậu đi theo một chuyến”

Anh nhìn tên trộm. Thoạt nhìn đối phương khoảng hai mươi mấy tuổi. Lý Phàm thật sự nghĩ không ra, tuổi này làm việc gì chẳng được, tại sao nhất định phải đi làm nghề này chứ? “Anh đừng quá đáng. Anh có tin tôi bảo sư phụ tôi đến trộm sạch nhà anh không?” Tên trộm thử đe dọa Lý Phàm. Lý Phàm cười hỏi: “Sư phụ của cậu là ai?”

“Sư phụ của tôi là lão tặc Lưu.” Tên trộm kia liền bán đứng tên tuổi của sư phụ mình.

Lý Phàm nghe vậy, lúc này mới nhớ ra ngón nghề trộm đồ của đối phương quả thật giống hệt lão tặc Lưu. Anh thấy buồn cười, một vua trộm lại nhận một đống đệ tử, nói ra đúng là buồn cười.

“Như thế nào? Sợ rồi phải không ?” Tên trộm kia thấy Lý Phàm không nói lời nào, nhất thời kiêu ngạo ưỡn ngực ngẩng đầu, thầm nghĩ tiếng tăm của sư phụ mình đã dọa được Lý Phàm.

“Là lão tặc Lưu sao? Tôi với ông ta là bạn đấy. Không ngờ cậu là đệ tử của ông ta. Vậy thì không sao đâu, cậu mời ông ta tới đây, tôi sẽ mời ông ta ăn cơm.”

Lý Phàm nói vậy là cố ý muốn du lão tặc Lưu xuất hiện.

“Thật sao?” Suy nghĩ của tên trộm rất đơn giản, trong tiềm thức gà ta đã tin thật. Dù sao sư phụ chính là vua trộm, tuy cái nghề trộm cắp này ai thấy cũng muốn đánh muốn đuổi nhưng tốt xấu gì cũng có tiếng tăm.

Trong tiềm thức gã ta nghĩ Lý Phàm có quan hệ rất tốt với sự phụ, nếu thật sự mời được sư phụ đến đấy nói không chừng còn có thể quên được một người giàu có nữa đấy.

Lý Phàm lộ ra nụ cười vô hại. Tên trộm kia nhất thời bị lừa, bắt đầu gọi điện thoại cho lão tặc Lưu.

“A lô, đi đâu ăn cơm?”

“Sư phụ, người có một người bạn cũ nói muốn gặp người, còn nói sẽ mời chúng ta ăn cơm.”

“Bạn cũ nào?”

“Thì sư phụ cứ đến đây sẽ biết được ngay.” Tên trộm hoàn toàn không đề phòng Lý Phàm, tùy tiện nói một câu.

“Được.”

Lão tặc Lưu cúp máy xong vội sờ cằm. Ông ta đi từ Nam ra Bắc, cũng có rất nhiều người quen, nói không chừng còn có thể ôn chuyện xưa.

Lý Phàm đã đồng ý đợi lão tặc Lưu ở một nhà hàng gần đó, còn anh cũng đã gửi tin nhắn cho Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng nói lát nữa sẽ về.

Không lâu sau, lão tặc Lưu đã đến phòng Vip của Lý Phàm đặt sẵn, nhưng ông ta lại không biết, mình đã trúng bẫy của Lý Phàm.

Sau khi ông ta mở cửa ra nhìn thấy Lý Phàm thì sợ run người.

“Móa, sao cậu lại ở chỗ này?” Suýt chút nữa lão tặc Lưu đã chửi thề lớn lên. Ông ta nhịn không được nghi ngờ cuộc đời, người mà ông ta không muốn gặp nhất chính là Lý Phàm.

Lần trước nhờ may mắn nên ông ta mới thoát khỏi tay Lý Phàm. nhưng không ngờ lại gặp phải Lý Phàm ở chỗ này. Thử hỏi trên đời này có chuyện nào xui hơn chuyện này không?

Đệ tử của lão tặc Lưu đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu, tại sao tâm trạng của sư phụ lại kích động như vậy. Gã ta cười ngốc nghếch nói: “Sư phụ, đây chính là người bạn cũ con mà con đã nói trong điện thoại với sự phụ đó.”

“Bạn cũ cái đầu cậu. Cậu muốn hại chết tôi phải không?” Lão tặc Lưu khóc không ra nước mắt. Ông ta thật muốn cắt đứt quan hệ thầy trò với gã ngốc trước mặt này.

Vất vả lắm ông ta mới trốn khỏi tay Lý Phàm, vốn muốn rửa tay gác kiểm, đã qua mấy ngày bình yên vô sự, nhưng ai mà biết ông ta lại gặp phải Lý Phàm.

Lý Phàm này tuyệt đối không chơi được.

“Lão tặc Lưu, không ngờ chúng ta lại gặp mặt lần nữa.” Lý Phàm đốt điếu thuốc, cười hờ hững nói. Lão tặc Lưu tỏ ra hơi câu nệ, xoa tay cười khan nói: “Ừ, đúng rồi, thật là trùng hợp.”

“Đây là đệ tử của ông à?” Lý Phàm mỉm cười. Tên đệ tử của lão tặc Lưu cũng thấy bầu không khí gượng gạo, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ chính gã ta đã hại sư phụ sao? Lão tặc Lưu nghe đến đó, ít nhiều gì cũng hiểu được ý của Lý Phàm, ông ta kết luận đệ tử của mình đã chọc tới Lý Phàm rồi.

“Câu nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu đã chọc tới ông nội Lý rồi không?” Lão tặc Lưu nhịn không được đạp đệ tử của mình một cước.

Lý Phàm tức giận liếc mắt nhìn: “Nói chuyện kiểu gì vậy? Ông đang rủa tôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi