THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 779: TRẬN QUYẾT CHIẾN

“Nhưng cậu lợi hại đến đâu cũng phải chết trong tay tôi” Lịch Tường Phi nở nụ cười dữ tợn nói.

Anh chưa từng thua ai, dù là Lý Phàm mới thể hiện bản lĩnh, cũng chỉ làm anh hơi kinh ngạc, anh vẫn tự tin rằng anh có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Mã Đinh nằm trên cửa sổ bắt đầu xem đấu hổ, một khi xảy ra biến cố, anh sẽ tùy cơ ứng biến, không biết tại sao, anh lại mong Lý Phàm giành chiến thắng.

Anh đã sớm chướng mắt với Lịch Tường Phi rồi, nếu Lý Phàm có thể giúp anh dạy cho anh ta một bài học, thì anh sẽ hả hê lòng người, nhưng anh lại sợ lỡ anh ta thất bại, chắc chắn khi quay về anh sẽ bị lão đại răn dạy.

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Anh được Sát thần phái tới đúng không?”

“Đúng vậy, trước khi chết, cậu phải nhớ kỹ tên tôi, tôi là Lịch Tường Phi – hổ Tây Bắc” Lịch Tường Phi cực kỳ đắc ý nói.

Nhưng anh ta lại không biết, vẻ mặt đắc ý này đã làm anh ta hối hận cả đời.

“Hổ Tây Bắc?” Lý Phàm hơi sửng sốt, cái tên này hơi kỳ lạ, hình như anh đã nghe qua ở đâu rồi.

Lịch Tường Phi kể chuyện năm đó của mình ra, trong mắt anh ta, đó là niềm vinh quang, nhưng trong mắt Lý Phàm, thì đó chỉ là lời tự bộc đơn thuần.

Lý Phàm nghe anh ta kể đã làm nhiều chuyện xấu ở Tây Bắc như vậy, thì sắc mặt không khỏi ảm đảm, có thể là vì hợp tác với đội trưởng Chương quá lâu, nên anh cũng có chút lòng chính nghĩa.

Anh không thể thả người này đi, mà phải giao cho đội trưởng Chương xử lý, bằng không, với tội ác ngập trời của anh ta, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Lịch Tường Phi tung đòn đá cao, chân phải nhanh như tia chớp, gần như đạt tới tốc độ không thể ngăn cản được, anh rất tự tin đòn đá cao này có thể khiến Lý Phàm mất đi khả năng đi lại.

Lý Phàm đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, lúc đối phương vừa ra tay, anh liền tiến lên một bước, quật ngã đối phương, rồi đè xuống sàn, giữ chặt hai tay ngay.

Chiếu tóm lấy này làm Lịch Tường Phi không kịp trở tay, anh ta biến sắc, giờ mới biết mình quá sơ ý, nên ra sức vùng vẫy, nhưng sức lực Lý Phàm thật sự rất mạnh.

Lịch Tường Phi lạnh lùng nói: “Cậu có giỏi thì thả tôi ra”

Lý Phàm mỉm cười, anh biết đối phương không phục, nhưng anh không vội, nên thả anh ta ra đùa bỡn như mèo vờn chuột.

Dù Lịch Tường Phi dùng sức thế nào, cũng bị thuật tóm lấy của Lý Phàm chế ngự không ít lần, anh ta bắt đầu phát điên, khi liên tục chịu thiệt như thế, mặt mũi anh ta cũng sắp không giữ được, cảm thấy rất mất

mặt.

“Anh không phải là đối thủ của tôi.” Câu nói của Lý Phàm làm Lịch Tường Phi cực kỳ khó chịu.

Một khi đã dùng thuật tóm lấy này, thì kẻ địch không thể nào thoát ra được, Lịch Tường Phi cố kiềm nén không thể hiện vẻ mặt đau đớn, khi khớp xương phát ra tiếng răng rắc.

Giờ Lý Phàm mới cảm thấy đối phương hơi thú vị, mặc dù anh ta hơi kiên cường, nhưng tiếc rằng lại đi sai đường.

Lịch Tường Phi lao tới, định xô ngã Lý Phàm, tiếp theo sẽ là sân nhà của anh ta, mặc dù giấc mơ rất đẹp, nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn khốc.

Lúc anh ta định xô ngã Lý Phàm, thì cả người Lý Phàm nhẹ như chim, đá ngược vào mặt anh ta.

Lịch Tường Phổ biến sắc, đau đến mức lùi về sau mấy bước, sợ hãi nhìn Lý Phàm, vẻ hống hách khi nãy bỗng tan thành mây khói.

Anh ta bắt đầu hoảng loạn, nhìn Lý Phàm như gặp phải kẻ địch mạnh, trong lòng đã bắt đầu đánh trống thu quân, định chạy trốn theo bản năng, thì bị Lý Phàm chán lối ra.

Lịch Tường Phi nghiến răng nghiến lợi, đành phải làm liều quyết chiến, không ngừng vung nắm đấm, tốc độ ngày càng nhanh, gần như chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Mã Đinh quan sát cuộc chiến đến thất thần, hai người này đánh quá kích thích, nếu đổi thành người khác, chưa tới mấy giây đã kết thúc rồi.

Anh thầm mừng rằng anh không tham gia vào đó, bằng không, anh không biết mình sẽ bị đánh thê thảm đến đầu, rồi anh nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt khiếp sợ. Tốc độ vung nắm đấm của Lịch Tường Phi đã làm Mã Định kinh ngạc rồi, nhưng điều làm anh kinh ngạc nhất là tốc độ né tránh của Lý Phàm, anh nhìn thấy rất rõ Lịch Tường Phi không hề đấm trúng Lý Phàm.

Lịch Tường Phi càng đánh càng mệt, không ngừng thở hổn hển, cả người đã chết lặng, chưa ai có thể né tránh quyền pháp nhanh như bão táp của anh, nhưng hôm nay, Lý Phàm đã phá vỡ thần thoại của anh.

Lý Phàm thấy đối phương hăng máu như thế, buộc phải để anh ta bình tĩnh lại: “Anh nên bình tĩnh lại đi”

Lịch Tường Phi hơi sửng sốt, hoàn toàn không hiểu Lý Phàm đang nói gì, anh chỉ nhìn thấy một bóng đen lóe lên, rồi huyệt Thái dương của anh bị đánh trúng, hai mắt nhất thời tối sầm, ngất xỉu.

Mã Đinh hít ngụm khí lạnh, anh ta đã hoàn toàn bị nghiền ép, nên sợ đến mức vội bỏ chạy, bằng không, anh cũng có kết cục như Lịch Tường Phi.

“Em về phòng trước đi” Lý Phàm nhìn Trần Hiểu Đồng nói. Lát nữa sẽ có nhiều người tới đây hơn, anh phải tách Trần Hiểu Đồng ra trước mới được.

Trần Hiểu Đồng ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới lắc mông rời đi, Lý Phàm mỉm cười bất đắc dĩ, đến nước này rồi mà cô nhóc này vẫn muốn dụ dỗ anh.

Lý Phàm di chuyển sự chú ý lên người Lịch Tường Phi, anh lục soát người đối phương xem thử có đồ gì nguy hiểm không, kết quả lại tìm thấy một con dao và một chiếc điện thoại. Có lẽ là vì lúc hành động, Lịch Tường Phi đã quen để chế độ im lặng, Lý Phàm thấy túi quần anh ta có ánh sáng, nên vô thức lấy ra, ai dè là một số lạ.

“Thế nào, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?” Lý Phàm vừa nghe máy, bên kia đã đi thẳng vào vấn đề.

“Anh nói thử xem?” Lý Phàm cười chế giễu, cũng không vòng vo với đối phương.

“Sao giọng cậu lại thay đổi vậy? Không đúng! Rốt cuộc cậu là ai?” Rõ ràng tiếng của Lý Phàm đã làm người ở đầu bên kia mơ màng, giọng điệu cũng hơi cảnh giác.

“Chẳng phải anh muốn giết tôi à, anh không biết tôi?”

Lý Phàm cười khẩy. Bên kia rơi vào trầm mặc, Lý Phàm nói tiếp: “Nếu anh còn tới gây sự nữa, thì đừng trách tôi”

Anh không nhiều lời nữa, mà cúp máy ngay, hy vọng lời cảnh cáo này có thể răn đe đối phương, mặc dù không có tác dụng rõ rệt, nhưng cũng có đôi chút.

Trong văn phòng Sát thần.

Sát thần cũng không ngốc, từ lúc nghe thấy tiếng Lý Phàm, anh đã biết nhiệm vụ lần này thất bại rồi, anh tức giận ném thẳng điện thoại xuống đất.

Anh đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lịch Tường Phi, ai dè anh ta lại hành động thất bại, anh không thể chấp nhận kết quả này.

Anh nghiến chặt răng, không thể nuốt trôi cơn bực tức trong lòng.

“Ông chủ, anh đừng giận, để em tới hạ hỏa giúp anh” Dứt lời, thư ký Sát thần vô thức trượt xuống, giọng nói vô cùng quyến rũ.

Giờ Sát thần đang rất tức giận, nên hành động này của nữ thư ký càng châm dầu vào lửa, anh nổi giận đá cô ta ra ngoài quát: “Cô cút đi cho tôi!”

Nữ thư ký quần áo xốc xếch sợ đến mức chạy ra khỏi văn phòng Sát thần ngay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi