THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 856: TRẢ ÂN TÌNH

Lý Phàm cũng không làm phiền, góc độ của anh với Trúc Hoa Nguyệt khác nhau, anh quan sát sắc mặt của người chết để phán đoán, sắc mặt của người chết trở nên tái nhợt từ lúc nào.

Nếu như bị độc hại chết thì chắc chắn sẽ có triệu chứng, hồi lúc nãy Lý Phàm nhìn thấy người đàn ông trung niên này vẫn rất bình thường, hơn nữa sắc mặt cũng hồng hào, mà lúc này sắc mặt của người đàn ông trung niên lại trở nên tái nhợt không có bất kỳ sức sống.

Cuối cùng, Trúc Hoa Nguyệt lại lên tiếng nói: “Người này vừa mới chết không bao lâu, chắc chắn là hung thủ vẫn còn chưa chạy xa.”

Lý Phàm cũng cho là như vậy, anh nhìn quanh bốn phía muốn nhìn xem người nào đang lén lén lút lút, chắc chắn là hung thủ giết người sẽ làm một người làm việc lén lút, cái gì cũng sợ hãi.

Bởi vì chuyện này đã làm kinh động đến lực chú ý của cảnh sát ở Hán Thành, trong nhóm đó cũng có Hà Băng, trong tiềm thức của những tên cấp dưới đều biết Lý Phàm và lão đại có quan hệ với nhau.

Với lại Lý Phàm đã từng đánh bọn họ không nhẹ, trong lòng của bọn họ cũng bắt đầu mang thù, lúc bọn họ nhìn thấy Hà Băng đến đây, bọn họ hung hăng vu oan cho Lý Phàm.

Sau khi Hà Băng nghe xong, cô ta cũng không tùy ý cho qua, cô ta biết rằng chuyện này có điểm gì đó quái lạ, cô ta cũng không có suy đoán Lý Phàm là hung thủ.

Với lại cô ta cũng nhận ra người này, những người này bình thường đều ăn chơi lêu lổng, gần như đều là trộm cắp có tiền án tiền sự, mà Lý Phàm đã từng bắt giữ Tây Bắc chi hổ cùng với đội trưởng Chương, cho nên dù bàn về điểm nào Lý Phàm cũng không có khả năng có liên quan đến hung thủ.

Sau khi Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy Hà Băng, cô ta trực tiếp nói đến điểm quan trọng: “Người chết là bị người khác bỏ độc, chúng tôi đang tìm hung thủ.”

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Trúc Hoa Nguyệt, Hà Băng rất bất ngờ, cô ta cảm kích nhìn thoáng qua Trúc Hoa Nguyệt, ít nhiều gì lời nói của đối phương cũng cho cô ta chút dấu vết.

Cô ta nghĩ đến đây lại không nói hai lời liền đuổi theo ra ngoài, lúc chạy ra ngoài Hà Băng đột nhiên lại mông lung, bởi vì cô ta không tìm thấy rốt cuộc là hung thủ đi đâu, dù sao thì bất cứ dấu vết cụ thể gì cũng không có.

Lý Phàm đi xuyên qua đám người, anh quét mắt nhìn trên đường cái, anh nhìn thấy có một người đang bước đi nhanh có đội mũ lưỡi trai, Lý Phàm hơi bất ngờ, trong lòng khinh thường cười một tiếng.

Ăn mặc kín đáo như thế, hơn nữa giống y như là kẻ tình nghi, cái này để người ta không sinh lòng nghi ngờ mới lạ, hành động của đối phương kì quái như thế, Lý Phàm cho rằng chắc chắn là trong lòng của đối phương có quỷ.

Chỉ có người làm sai chuyện gì đó mới có thể nghỉ biện pháp chạy trốn, lợi dụng đòn tâm lý học, Lý Phàm cũng không do dự gì, anh kiên quyết nhất định phải bắt lấy người con trai đội mũ lưỡi trai.

“Đứng lại đó!” Lý Phàm lạnh lùng nói.

Chàng trai đội mũ giống như là con chim sợ càng cong, đầu cũng không quay lại, anh ta ném bột mì, tạm thời để Lý Phàm không nhìn thấy.

Lý Phàm nhắm mắt lại ho khan mấy lần, đồng thời lui về phía sau mấy bước, lúc anh tìm kiếm cậu trai đội mũ lưỡi trai thì đã không nhìn thấy bóng dáng của đối phương đâu.

Sắc mặt của anh trầm xuống, người đội mũ lưỡi trai chắc chắn có quỷ, tuyệt đối đã nghỉ sớm kế hoạch rút lui từ lâu, nếu không thì cũng sẽ không nhanh như thế.

Lý Phàm cố gắng nhớ kỹ hình dạng của người đội mũ lưỡi trai, sau đó lại gửi cho Hà Băng.

Sau khi Trúc Hoa Nguyệt đi ra nhìn thấy trên người của Lý Phàm có bột mì, cô ta tưởng là xảy ra chuyện gì đó, cô ta hỏi: “Anh không sao đó chứ.”

Lý Phàm lắc đầu, Hà Băng cười nói: “Cảm ơn anh đã cung cấp chứng cứ, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra người đó.”

“Được, tôi tin tưởng cô.” Lý Phàm gật đầu, đối phương cũng không mang anh về thẩm vấn còn cho anh là người vô tội, điểm này thôi cũng đã có thể cho thấy đối phương rất thông minh.

Đám đàn em của người đàn ông trung niên vừa mới chết đi lại hung hăng chỉ trích Lý Phàm: “Đồng chí cảnh sát, chính là anh ta, anh ta đã giết chết đại ca của chúng tôi.”

Sắc mặt của Hà Băng lạnh như băng: “Đại ca của các người bị hạ độc mới chết, tình cảnh lúc nãy tôi cũng đã được xem qua camera giám sát rồi, anh ta không phải là kẻ tình nghi.”

Cái đám đàn em ấy cảm thấy có chút kinh ngạc đối với kết quả như thế này, nhưng mà bọn họ nghĩ tới mình không có chứng cứ gì hết, lúc này mới coi như bỏ đi, dù sao thì bọn họ cũng có không ít tiền án, sau khi bọn họ đã kịp thời phản ứng lại, lúc này mới lập tức rời khỏi.

Lý Phàm thấy thế thì lại nở nụ cười, những người này đúng là thật hài hước, cái này rõ ràng là cướp hô bắt trộm, giống như cười mà không phải cười rồi nói: “Đồng chí cảnh sát, những người này có mặt ở hiện trường đánh nhau, tôi đề nghị nên bắt lại mới tốt.”

Đám đàn em vừa mới chuẩn bị chạy trốn, lúc bọn họ nghe thấy lời nói của Lý Phàm, nụ cười may mắn lập tức đông cứng lại, bọn họ tức giận nhìn Lý Phàm: “Thằng nhóc kia, có phải là mày muốn chết rồi không hả, tốt nhất mày nên im lặng cho tao đi.”

Lý Phàm mặt không đổi sắc nhìn mấy tên to con, không bị hù dọa chút nào, lúc nãy ở bên trong anh đều không sợ hãi chứ đừng nói chi là ở đây, ở đây còn có người của Hà Băng vẫn còn đang nhìn chằm chằm.

Những tên to con cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hà Băng, bọn họ giật mình một cái, có một loại dự cảm không tốt, bọn họ gần như là phát điên, vô cùng bất mãn đối với kết quả như thế.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không tin tưởng đây là thật, bọn họ không khỏi buồn bực tình huống gì vậy chứ, bọn họ nhớ đến lúc nãy Hà Băng không bắt bọn họ, lúc này bọn họ mới thả lỏng.

Làm sao mà bọn họ biết được đó là bởi vì Hà Băng vội vàng muốn bắt người hạ độc cho nên tạm thời không để ý tới bọn họ, bây giờ không bắt được người hạ độc, lúc này Hà Băng mới có thời gian dư thừa để xử lý đám người đó.

Cho dù Lý Phàm không nói thì, Hà Băng cũng sẽ không để cho những tên to con này chạy khỏi mí mắt của cô ta dễ dàng như thế, cô ta nói: “Bắt lại hết đi, những người này có tiền án, hơn nữa còn tụ tập đánh nhau.”

Thân phận của Hà Băng có thể tính là một đội trưởng nhỏ, những đồng nghiệp mà cô ta mang đến đây đều không có bất cứ lời nào phản bác lại Hà Băng, bọn họ chia ra bắt đầu hành động.

Chẳng mấy chốc những tên to con đều đã bị Hà Băng khống chế.

Hà Băng nói chuyện rất lạnh lùng: “Mang đi đi.”

Sắc mặt của mấy tên to con đều xấu hổ, một bộ dạng khóc không ra nước mắt, trong lòng cảm thấy hỏng bét, nếu biết như vậy thì bọn họ đã không cáo trạng rồi, còn không bằng đi ngay.

Lý Phàm biết Hà Băng mang những người kia đi ít nhiều gì cũng là nể mặt mũi anh.

Trúc Hoa Nguyệt biết trước mắt kẻ thù giết ba đã chết rồi, có điều tra sâu hơn nữa cũng là râu ria, cô ta biết những người đó bị sai xử.

Nhưng mà vẫn tương đối quan trọng là kẻ thù giết ba đã chết, Trúc Hoa Nguyệt cũng không lo lắng nhiều như vậy.

Lý Phàm và Hà Băng nói lời tạm biệt, trong lúc nhất thời Trúc Hoa Nguyệt đột nhiên trở nên mông lung, bây giờ đã giải quyết kẻ thù giết ba, cô ta nghĩ là mình có nên tiếp tục ở lại Hán Thành hay là lại trở về Tây Vực.

Cô ta nghĩ là chắc chắn mình không thể trở về Tây Vực được rồi, trên người của cô ta không có tiền, hơn nữa quan trọng là cô ta còn thiếu Lý Phàm rất nhiều ân tình, cô ta không thể đi một mạch như thế.

Trong lòng của cô ta có một suy nghĩ, đó chính là trước tiên cứ ở lại Hán Thành mấy ngày, chờ sau khi kiếm được tiền cô ta sẽ trả lại tiền cho Lý Phàm, như thế này là có thể thanh toán xong rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi