THIẾU CHỦ BÍ MẬT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 913: THẲNG THẮN

Lúc nãy Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong diễn quá chân thực, ông cụ Cố tưởng bọn họ đã biết sai rồi sửa đổi, nên suýt tin tưởng.

Nhưng sau khi nghe thấy câu nói đáp trả với Lý Phàm, ông lại bắt đầu thất vọng về Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, ông không ngờ hai đứa con trai này vẫn chưa chịu sửa đổi.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong phản bác lại: “Cậu đừng ăn nói vớ vẩn, ngày mai mới bắt đầu buổi đấu giá, làm sao có thể kết thúc được?”

Nghe thấy cái cớ mà họ bịa ra, Lý Phàm không khỏi khó xử, đã đến nước này rồi mà hai người này vẫn không chịu thừa nhận.

“Tùy hai người, Hàn Linh Chi đó đã bị người khác mua mất rồi.” Lý Phàm lạnh nhạt nói, anh không hề nói nó đã bị anh mua mất.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong lại bắt đầu diễn kịch, căng thẳng nói: “Cái gì, bị người khác đấu mất rồi, là ai, chúng tôi sẽ đi thương lượng với người đó.”

Lý Phàm không có tâm trạng để ý đến hai người luôn miệng nói dối này, mà lấy phần Hàn Linh Chi mình đã cắt ra lúc trước cười nói: “Cũng may cháu đã sớm bỏ ra chút tiền, mua được mấy khúc Hàn Linh Chi.”

Lý Phàm vừa dứt lời, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều bị hấp dẫn, lúc bọn họ nhìn thấy Hàn Linh Chi thì nhất thời kinh hãi đến biến sắc.

Thứ này giống hệt với những gì bọn họ nhìn thấy trong TV, bọn họ không ngờ Lý Phàm lại thật sự mua được, kết quả này làm bọn họ vô cùng bất ngờ.

Nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật.

“Thứ này đúng là bảo bối.” Ông cụ Cố không khỏi nhận xét.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong bỗng đỏ mặt, rồi xong, bọn họ hoàn toàn bị gạt qua một bên rồi.

Lý Phàm không biết tác dụng phụ của Hàn Linh Chi này là gì, ngay cả Hầu Đức Dương cũng không biết, nên để an toàn, anh không khỏi nhắc nhở ông cụ: “Ông nội, ông vẫn nên ăn ít thôi, chỉ tầm một hai miếng là được, vì cháu không biết tác dụng phụ của nó.”

Ông cụ Cố nghe vậy mới sực nhớ, nên không ăn tiếp nữa, ông cảm thấy trong người mình không còn buồn bực nữa.

Ông cụ Cố tức giận nhìn Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong: “Lúc nãy hai đứa chúng mày nói không cho tao ăn, có phải muốn tao chết sớm đúng không?”

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong xua tay cười lúng túng, lúc này mới ảo não rời đi.

Ông cụ Cố ăn xong Hàn Linh Chi thì sức khỏe bắt đầu chuyển biến tốt, có lẽ là vì lần này là hồi quang phản chiếu, cộng thêm cách đối xử của Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong.

Nên ông cụ Cố càng coi trọng Cố Họa Y hơn, đúng lúc này, Lý Phàm nhận được điện thoại của Sở Trung Thiên, sau khi tới trang viên mà ông mời, thì Sở Trung Thiên cười nói: “Cậu Lý, tôi rất vui khi có thể quen biết cậu.”

“Tôi cũng rất vui.” Lý Phàm cười đáp, ông bỗng khách sáo như vậy, làm anh có chút không quen.

“Cậu hãy mang mấy món mà tôi mới gọi lên đây.” Sở Trung Thiên đặc biệt căn dặn.

Lý Phàm nhìn ra chắc chắn Sở Trung Thiên đang có chuyện, nên cười hỏi: “Ông tìm tôi là có chuyện đúng không, là tiệc Hồng Môn Yến hay là thứ gì khác?”

“Cậu Lý, cậu có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám bày tiệc Hồng Môn Yến.” Sở Trung Thiên thở dài.

Lý Phàm cười nói: “Ông gặp khó khăn gì à, có cần tôi giúp không?”

Anh biết chắc rằng Sở Trung Thiên mời mình là có chuyện.

“Quả thật tôi đang gặp khó khăn.” Lúc này Sở Trung Thiên mới lẩm bẩm.

Lý Phàm tức giận nhìn Sở Trung Thiên, cạn lời nói: “Ông dài dòng như thế làm gì, ông gặp phải rắc rối gì thì cứ nói thẳng ra đi, ông lải nhải ở đây nửa ngày, mà tôi chẳng hiểu nổi ông đang nói gì.”

Sở Trung Thiên suýt sợ hết hồn, thấy Lý Phàm chỉ đang nói đùa, mới bắt đầu kể lể: “Cậu Long đó muốn lôi kéo tôi, nhưng bị tôi từ chối, thế là gây sự, ông Võ đang đứng về phía cậu ta.”

Lý Phàm hơi tò mò nói: “Ông cứ nói tiếp đi.”

Lúc này Sở Trung Thiên mới nói tiếp: “Trước đây tôi có đặt một đơn hàng lớn với ông Võ, là giao dịch bình thường, nhưng ông ta cố ý giữ tiền, không chịu phân phát.”

“Có chuyện như vậy à?” Lý Phàm không khỏi nhíu mày, quả thật anh đã nghĩ đến điều này, nhưng cách làm của ông Võ thật xấu xa.

“Hóa đơn đó có giá 300 tỷ, là tiền của công nhân mà tôi vẫn chưa phát xuống, tôi đang đợi nhận được số tiền đó để cứu mạng, giờ ông Võ giữ tiền như thế tôi cũng hết cách.” Sở Trung Thiên xoa tay, dù gì ông cũng chưa từng làm chuyện nhờ vả như này.

Nhưng lần này ông đã đến bước đường cùng rồi, nên mới tới tìm Lý Phàm để thương lượng.

Lý Phàm cũng thông cảm cho Sở Trung Thiên, dù gì tình huống hỗn loạn này cũng thật sự liên quan đến anh, nếu Sở Trung Thiên không đứng về phía anh, sẽ không gặp chuyện như vậy.

“Thế này đi, ông có thể ngoài mặt đồng ý hợp tác với họ, nhưng thực chất lại hợp tác với tôi.” Lý Phàm bỗng nói một câu.

Sở Trung Thiên không quá tự tin nói: “Cậu Lý, làm vậy có được không, tôi cảm thấy sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở.”

“Không đâu, tôi bảo đảm sẽ thành công, tôi biết người đó có tính cách gì.” Lý Phàm cười nói, hôm nay kể từ lúc giao đấu với cậu Long, anh đã biết anh ta là hạng người gì.

Đó là người thẳng thắn, không có nhiều mưu mô như vậy.

Sở Trung Thiên ngẫm nghĩ, cũng cho rằng Lý Phàm nói có lý, rồi anh cười nói: “Tôi sẽ trả khoản tiền đó cho ông trước.”

Ban đầu Sở Trung Thiên tưởng Lý Phàm sẽ gạt ông qua một bên, hoặc đá ông đi, nhưng sau khi nghe thấy câu nói của anh, trong lòng ông vô cùng cảm động, thậm chí anh còn suy nghĩ cho ông.

Cứ như vậy, Sở Trung Thiên bắt đầu gọi cho cậu Long, giả vờ xin tha, còn nói mấy lời ngon ngọt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi