THIẾU CHỦ BÍ MẬT

CHƯƠNG 920: QUÁ MẠNH!

Cậu chủ Long và người của mình dần dần tránh đi, quân sư Bạch vẫn sửng sờ tại chỗ, hoàn toàn không hiểu nhóm người cậu Long vì sao lại đột ngột tránh đi như vậy.

Khi ông ta nhìn thấy Cuồng Ma Chung Cực tiến về hướng mình, bất chợt ông rùng mình, không hiểu vì sao ông lại tự nhiên cảm thấy luống cuống, điều này hoàn toàn khác xa với những gì ông ta tưởng tượng.

Đột nhiên ông ta có linh cảm không ổn lắm, ngay khi ông chuẩn bị chuồn, Cuồng Ma Chung Cực bất ngờ mở to miệng khi ông vẫn chưa kịp quay đầu.

Nhất thời âm thanh nhói tai vang ra từ miệng của Cuồng Ma Chung Cực, âm thanh không khác gì sóng âm, rất vang dội, có thể dùng từ đinh tai nhức óc để hình dung.

Quân sư Bạch bất thình lình bị âm thanh vang dội đó làm giật mình, ông hít hơi mạnh, cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả diễn ra trước mắt.

Khuôn mặt quân sư Bạch bị bất ngờ trở nên tái xanh, có thể nói là không còn giọt máu nào, toàn thân ông toát mồ hôi lạnh.

Cuồng Ma Chung Cực kênh kiệu không để ý đến quân sư Bạch, ông đột nhiên tung mấy cú đấm vào không trung.

Quân sư Bạch hơi sửng sốt, khi đối phương tung cú đấm, trông hoàn toàn không có chút gì là phong thái của cao thủ, ngay cả đến cao thủ nghiệp dư cũng không bằng, ông đoán rằng đối phương chắc chắn chỉ là tạo dáng mà thôi.

Suy nghĩ này của ông chỉ vừa mới xuất hiện, nhưng những gì diễn ra ngay giây phút tiếp theo sau đó đã khiến cho suy nghĩ đó của ông hoàn toàn bị đánh gục.

Đột nhiên, đồ vật xung quanh trong phòng trong nháy mắt bất ngờ nổ tung, ngay cả bức tường cũng xuất hiện rõ dấu vết của cú đấm.

Không gian cả gian phòng trong tích tắc khói bụi mù mịt, khói bụi này là tàn tích của tấm vách ngăn bị nổ tung.

Quân sư Bạch hít hơi sâu, có đánh chết ông ta cũng không thể ngờ được cú đấm của Cuồng Ma Chung Cực lại có sức bộc phát mạnh và lợi hại đến như vậy.

Nếu không tận mắt nhìn thì ông cũng không dám tin đó là thật, lần này ông thật sự bắt đầu sợ, đây mới là cao thủ đích thực.

Nếu đối phương thật sự muốn ra tay với mình, chắc chắn ông sẽ chết không lối thoát.

Cuồng Ma Chung Cực nhìn quân sự Bạch với ánh mắt khinh thường, rồi bình thản nói: “Không ai có thể nghi ngờ năng lực của tôi, vì những ai nghi ngờ năng lực của tôi đều phải chết.”

Ông không giết quân sư Bạch, đó là vì ông nể mặt cậu chủ Long, dù sao thì một bữa cơm và một trăm bữa cơm, ông vẫn có thể phân biệt rất rõ ràng.

Lỡ như ông giết chết quân sư Bạch, đối với bản thân ông cũng không có ích lợi gì.

Sau khi quân sư Bạch biết đối phương nương tay, ông lau lau mồ hôi hột, nhìn Cuồng Ma Chung Cực nói: “Cám ơn ơn nghĩa nương tay của ông, cám ơn ông đã tha mạng.”

Cuồng Ma Chung Cực lạnh lùng lên tiếng: “Dù sao thì hiện tôi cũng là cao thủ Nội Ngoại Gia, trước mắt vẫn chưa gặp được đối thủ nào, bất cứ người nào so tài với tôi đều chỉ có một con đường chết.”

Quân sư Bạch không hề có chút nghi ngờ với lời nói của đối phương, vì với thực lực của đối phương, quả thật đối phương có quyền kiêu ngạo, ông rất rõ điều này.

Quân sư Bạch hoàn toàn không ngờ được mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy, ông hối hận vì sao không kịp thời tránh đi, nếu như bản thân ông nhanh chân rời đi, không chừng sẽ không bị làm cho giật mình đến mức tệ hại khó coi như vậy.

Sau khi cậu chủ Long nhìn thấy bộ dạng tệ hại của quân sư Bạch, anh không hề có chút gì là cảm thấy áy náy, ngược lại còn vỗ tay cười và nói: “Cuồng Ma Chung Cực quả không hổ danh là Cuồng Ma Chung Cực, quả nhiên thực lực có phần lợi hại hơn, tôi tin có ông ra tay, chắc chắn sẽ mã đáo thành công.”

Sau khi nịnh hót xong, bản thân anh cũng cảm thấy có chút ghê tởm, ngày thường đều là người khác nịnh nọt anh, nhưng lúc này đây, anh lại là người nịnh hót tâng bốc đối phương.

Cuồng Ma Chung Cực kiêu ngạo nói: “Đó là lẽ đương nhiên, những người có mặt ở đây, không ai có thể trở thành đối thủ của tôi.”

Đột nhiên, hai người đàn ông khí chất, thần thái phi phàm từ sau lưng quân sư Bạch bước ra, hai người này phân biệt là hai vị khách do quân sư Bạch mời đến, cao thủ Bát Cực quyền và Thái Cực quyền.

Sau khi hai người họ nhìn thấy người thuê mình bị Cuồng Ma Chung Cực làm mất thể diện, vì bản thân họ đã nhận tiền của khách, đương nhiên họ phải giúp quân sư Bạch lấy lại thể diện.

“Hừ, ông như vậy có quá kiêu ngạo không.” Vị đại sư Bát Cực quyền vốn là người rất nóng tính. Ông thẳng thắn lên tiếng, tính tình của ông có thể nói là thuộc hàng cực nóng tính, nhưng ông không ngờ rằng đối phương còn nóng tính hơn mình.

Khi Cuồng Ma Chung Cực nhìn người đàn ông xuất hiện, trông ông không khác gì là nhìn tên ngốc, ông khinh miệt cười nói: “Ông chỉ là con kiến cỏn con thôi, vậy mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, tôi nghĩ chắc đầu của ông có vấn đề rồi.”

Đại sư Bát Cực quyền nghe vậy, nhất thời cơn giận bùng nổ, ngày thường chỉ có ông coi thường người khác, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện thách thức ông như vậy.

Ông đoán chắc là đối phương quá kiêu ngạo, nghĩ vậy nên ông cũng không nhiều lời nữa, bất ngờ ra tay tấn công Cuồng Ma Chung Cực.

Khi Cuồng Ma Chung Cực nhìn thấy đại sư Bát Cực quyền ra tay, ông hoàn toàn không quan tâm, mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Khí chất của đại sư Bát Cực quyền lan tỏa, ông bước một chân lên trước, trên mặt đất liền xuất hiện dấu vết rạn nứt.

Ngay lúc này, quân sư Bạch liền vội vàng bước lên ngăn cản và nói: “Khoan đã, dừng tay đã, các ông người hợp tác với nhau mà.”

Đại sư Bát Cực quyền nghe vậy, lúc này ông mới chịu dừng tay lên.

Tuy rằng trong lòng quân sư Bạch vẫn còn ghi hận vì chuyện bị mất mặt, nhưng với tình hình trước mắt, ông bắt buộc phải lấy đại cục làm trọng.

Cuồng Ma Chung Cực lại kênh kiệu ngẩng cao đầu, ông xua tay lên tiếng nói với bộ dạng khinh thường: “Không phải chứ, không phải chứ, ông muốn tôi hợp tác với hai người họ sao.”

Trong tích tắc, cơn giận của đại sư Bát Cực quyền lại bùng nổ, ông nhìn Cuồng Ma Chung Cực rồi nghiến răng lên tiếng: “Ông vậy là ý gì, ông cho rằng chúng tôi không đủ tư cách hợp tác với ông sao?”

“Ông thông minh lắm, có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của tôi, không sai, ý của tôi là như vậy.” Cuồng Ma Chung Cực thẳng thắn gật đầu.

Sắc mặt đại sư Bát Cực quyền trở nên lạnh như băng, ông lại lần nữa trở về tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, vẫn giống với trận thế như lúc nãy.

Quân sư Bạch nhìn hai người, ông cũng bắt đầu cảm thấy bất lực, bản thân ông cũng không ngờ hai người này lại nóng tính đến như vậy, ông cũng không cách nào khuyên can được, đặc biệt là Cuồng Ma Chung Cực.

Đối với người này, bản thân ông cũng có thù hận trong lòng, bởi vì đối phương quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nếu đối phương không phải là người của cậu chủ Long, giờ thì ông đã trừ khử đối phương rồi.

Mọi người đoán rằng hai người họ mà ra tay đánh nhau, trong thời gian ngắn chắc sẽ không phân biệt được thắng thua thuộc về ai, nhưng cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến cho họ kinh ngạc.

Cuồng Ma Chung Cực chỉ mất khoản thời gian là nữa phút, ông đã khống chế được đại sư Bát Cực quyền, đại sư Bát Cực quyền của lúc này đã hoàn toàn không còn khả năng phản kháng, ông chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

Lúc này sắc mặt của quân sư Bạch vô cùng khó coi, đại sư Bát Cực quyền bị khống chế lơ lửng ở không trung, hình ảnh đó đồng thời cũng ảnh hưởng đến thể diện của ông, cho dù đánh không lại, thì cũng không đến mức độ bị đánh thảm như vậy chứ.

Cuồng Ma Chung Cực thẳng tay ném đại sư Bát Cực quyền ra ngoài, giọng cười của ông càng kiêu căng hơn: “Bát cực quyền, cũng chỉ có vậy thôi, còn Thái Cực quyền đâu, tôi muốn thử xem Thái Cực quyền như thế nào.”

Ngược lại, đại sư Thái Cực quyền khá là bình tĩnh, ít ra ông cũng không chủ động ra tay, thái độ vừa nãy của Cuồng Ma Chung Cực, đến cả ông cũng không chịu nổi, nếu không phải vì muốn duy trì phong thái của đại sư, ông cũng muốn ra tay.

Cuồng Ma Chung Cực nhận ra ánh mắt đầy sát khí của đại sư Thái Cực quyền, vì vậy ông càng cố ý khiêu khích đại sư Thái Cực quyền.

Cậu chủ Long khá hài lòng đối với biểu hiện của Cuồng Ma Chung Cực, ít ra thì đối phương khiến cho anh cảm thấy rất hãnh diện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi