THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc nói với mấy người Thanh Hàn:

- Lời của các vị, Tiểu Ma xin tâm lĩnh, thế nhưng tôi cũng không sợ đắc tội Thiên Tinh phái.

Nếu như không có mấy người Thanh Hàn nhúng tay vào thì chỉ bằng những lời này, chắc chắn các tu sĩ Nguyên Anh của Thiên Tinh phái sẽ không để Diệp Mặc được sống. Thế nhưng hiện tại mấy cô gái của Thanh Mộng trai lại có quan hệ tốt với Diệp Mặc, không cẩn thận sẽ dẫn đến mâu thuẫn sâu hơn. Một ngày nào đó dẫn đến xung đột giữa Thanh Mộng trai và Thiên tinh phái thì chắc chắn đó là điều mà bọn họ không đảm đương nổi.

- Không, Tiểu Ma sư huynh, chúng em kiên quyết đứng về phía anh, em biết anh là người tốt, là bọn họ hiểu lầm anh, là bởi vì bọn họ không hiểu anh.

Thanh Nghi lập tức nói.

- Thanh Hàn sự muội, Ninh Tiểu Ma ỷ vào tu vi Nguyên Anh của mình cướp giật linh thảo cấp sáu của của đệ tử Kim Đan Quý Du sư muội của Thiên Tinh phái, vì vậy Phán Điệp sư muội mới muốn giáo huấn hắn, mọi người trước tiên nên bàn bạc lại.

Lăng Hiểu Sương thấy mấy người Thanh Hàn kiên trì ủng hộ Diệp Mặc, thế nên chỉ có thể đem việc Diệp Mặc làm nói ra.

- Em không tin, em tin tưởng Tiểu Ma sư huynh khẳng định sẽ không cướp linh thảo của một đệ tử Kim Đan. Về phần cô kia, ai biết lời cô nói là thật hay giả?

Ngoài dự liệu của mọi người, chính là người đứng ra nói giúp Diệp Mặc lần này là Thanh Nguyệt luôn có chút ngượng ngùng. Sau khi Thanh Nguyệt nói xong, còn lạnh lùng nhìn thoáng qua Quý Du.

Lăng Hiểu Sương cũng ngây ngẩn cả người, cô thầm nghĩ liệu có phải mấy sư muội của mình có phải bị Ninh Tiểu Ma "đắc thủ" rồi hay không? Bằng không, Thanh Nguyệt căn bản là người không thích nói nhiều lại có khả năng đứng ra nói giúp cho Ninh Tiểu Ma

- Cô gái kia nói dối...

Lại có một thanh âm phát ra, vừa rồi mọi người đều quan tâm chuyện của Diệp Mặc và Thiên Tinh phái, không ai nghĩ đến việc ngoài các đạo cô của Thanh Mộng trai ra, còn có người dám đứng ra đây nói đỡ cho Ninh Tiểu Ma.

Diệp Mặc lại biết Quách Kỳ Phàm tới rồi, Quách Kỳ Phàm chỉ là một đệ tử của môn phái năm sao, lúc này lại có thể đứng ra nói giúp hắn, công nhiên chỉ trích môn phái tám sao, xác thực là rất có khí chất.

Quách Kỳ Phàm đi tới, lớn tiếng nói:

- Tôi và hai sư đệ cùng nhóm phát hiện hai gốc "Ngưng Thúy đằng", thế nhưng "Ngưng Thúy đằng" này lại có một yêu thú cấp sáu thủ hộ, sau đó bốn người của Thiên Tinh phái cũng đến, cũng phát hiện ra "Ngưng Thúy đằng". Chúng tôi bảy người thương lượng hợp lực với nhau tiêu diệt yêu thú cấp sáu "Xích Bối Giác Lang", sau đó hai bên sẽ chia đều hai gốc "Ngưng Thúy đằng".

Lúc này hiện trường rất yên tĩnh, cũng không có người nào nhắc tới chuyện tình ở Vẫn Chân cấm địa. Dù sao đệ tử của môn phái tám sao xung đột với đệ tử của môn phái chín sao trước mặt mọi người, loại chuyện này cũng khá làn náo nhiệt đáng xem. Thậm chí có thể trở thành mâu thuẫn của tông môn. Nếu đệ tử của hai môn phái kia xảy ra chuyện. Những người chung quanh có khả năng sẽ bị liên lụy.

Ánh mắt của Quý Du có chút kinh hoàng, thế nhưng cô cũng không dám cắt đứt lời nói của Quách Kỳ Phàm.

Quách Kỳ Phàm nói đến đây, cũng không thèm nhìn Quý Du mà nói tiếp:

- Không ngờ tới việc "Xích Bối Giác Lang" kia lại rất lợi hại, trước khi nó chết cũng đã giết được hai sư đệ của tôi, bên Thiên Tinh phái cũng chết mất một người. Thế nhưng cô gái kia cướp lấy cả hai gốc "Ngưng Thúy đằng", sau đó nói rằng bạn của cô ta ngã xuống rồi cho nên "Ngưng Thúy đằng" cô phải lấy đi toàn bộ. Tôi không đồng ý, cô ta liền muốn giết tôi. Vừa lúc vị tiền bối Ninh Tiểu Ma này đi qua. Anh ta hỏi tôi ngọn nguồn câu chuyện, sau đó yêu cầu cô ta lấy ra "Ngưng Thúy đằng", thế nhưng cô ta cũng không lấy ra "Ngưng Thúy đằng", trái lại lập tức xoay người bỏ đi. Tiểu Ma tiền bối cũng không hề ngăn cản cô ta lại.

Nói đến đây ngữ khí của Quách Kỳ Phàm lại càng thêm sôi sục:

- Cái mạng nhỏ của tôi là do Tiểu Ma tiền bối cứu về. Tôi cần phải đứng ra nói giúp Tiểu Ma tiền bối, chứng minh lời cô ta nói là giả dối. Tôi biết một đệ tử của tông môn năm sao làm thế này nhất định sẽ đoản mệnh, thế nhưng tôi vẫn phải nói ra.

Quách Kỳ Phàm không biết Diệp Mặc gọi là gì, chỉ là nghe người khác nói hắn tên là Tiểu Ma gì đó, cho nên hắn cũng chỉ có thể gọi như vậy.

Thanh Hàn cười lạnh một tiếng:

- Anh nói cho tôi biết tên anh là gì, môn phái nào, tôi thực không tin người khác có thể làm gì anh và môn phái của anh. Tôi bình thường nghe nói chuyện vừa ăn cướp vừa la làng. Thế nhưng thấy được tận mắt thì đây cũng là lần đầu tiên, nhưng thật ra cũng là thêm mấy phần kiến thức.

- Anh ta là Quách Kỳ Phàm của Chân Đỉnh phái. Tôi nhận ra anh ta.

Trong đám người lập tức có người nói ra.

Thanh Hàn lần thứ hai nói:

- Tốt!

Cô lần này chỉ nói một chữ, liền không nói nữa. Hiển nhiên mọi người đều hiểu rõ được ý tứ của nàng, cô sẽ nhớ kỹ Chân Đỉnh phái này, nếu một ngày xảy ra chuyện, vậy khẳng định là do Thiên Tinh phái làm.

Lăng Hiểu Sương lần này không có ngăn cản Thanh Hàn nói, có cảm giác được lời nói của Quách Kỳ Phàm lần này là sự thật, lời nói của Quý Du vừa rồi mới là giả.

Duẫn Phán Điệp lần thứ hai quay đầu lại nhìn Quý Du hỏi:

- Du sư muội, em nói xem lời mà anh ta vừa nói là thật hay giả? Em cứ nói thẳng, Thiên Tinh phái chúng ta tuy chỉ là môn phái tám sao nhưng cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể uy hiếp.

Hiển nhiên Duẫn Phán Điệp đối với sự cường thế của Thanh Hàn có chút không hài lòng, thế nhưng cô coi như là một người biết nói đạo lý, trước khi chưa làm rõ ràng, cũng không có ra tay. Trước đó khi nghe Lăng Hiểu Sương nói, cô luôn cho rằng Diệp Mặc là kẻ xấu chỉ là hiện tại lại có Thanh Hàn đi ra nói Ninh Tiểu Ma vô tội, cô chỉ có thể hỏi lại cho rõ ràng mà thôi.

Một khi xác nhận việc Diệp Mặc cướp của, coi như là Thanh Hàn có ra tay tương trợ, cô cũng phải giết chết Diệp Mặc.

- Em...

Quý Du chỉ nói được một chữ, lập tức lại cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Cô biết lúc này mà nói lung tung, một ngày náo đó khiến Thiên Tinh phái và Thanh Mộng trai tranh đấu, cô khẳng định chỉ còn con đường chết.

Tuy rằng chỉ là một chữ thế nhưng Duẫn Phán Điệp đã hiểu rõ rồi, cô vừa rồi đã nghĩ oan cho Ninh Tiểu Ma rồi. Sắc mặt của cô thoạt nhìn có chút khó chịu, tuy rằng có khăn che khuất, nhưng người chung quanh vẫn có thể cảm nhận được.

- Đưa đây.

Duẫn Phán Điệp chỉ nói với Quý Du hai chữ.

Quý Du biết ý của Duẫn Phán Điệp, liền lấy ra hai gốc "Ngưng Thúy đằng". Duẫn Phán Điệp lấy ra một gốc cây đưa cho Diệp Mặc rồi nói:

- Chuyện vừa rồi là do tôi lỗ mãng, xin lỗi, gốc "Ngưng Thúy đằng" này xin trả lại cho anh.

Diệp Mặc tiếp nhận "Ngưng Thúy đằng" đưa đến tay Quách Kỳ Phàm, không nói một lời. Tuy rằng Duẫn Phán Điệp này nói xin lỗi, thế nhưng ngữ khí của cô cứng ngắc, hiển nhiên trong lòng vẫn khó chịu như cũ, về phần cô ta vì nguyên nhân gì mà khó chịu thì Diệp Mặc cũng lười quản.

Vốn là Văn Thái Y muốn gây nhiều phiền phức cho Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc chuyển nguy thành an, cô lập tức chớp động ý niệm trong đầu, dĩ nhiên không tiếp tục gây phiền phức cho cho Diệp Mặc, thậm chí cũng không nói lấy một câu.

Lăng Hiểu Sương mặc dù có ngàn vạn lời muốn hỏi mấy sự muội, thế nhưng ở đây có quá nhiều người nên cô cũng không hỏi gì.

Vào lúc này, phái sau xuất hiện hai đường kiếm quang bắn tới, ánh mắt Diệp Mặc ngưng tụ lại. Lần này tới là hai người, một người tóc ngắn, còn một mặt đen gầy gò. Cả hai không ngờ đều có tu vi Hư Thần. Tuy rằng chỉ là Hư Thần tầng một, thế nhưng Diệp Mặc biết đối mặt với tu sĩ Hư Thần, cơ hội chiếm lấy "Khổ Trúc" của hắn lại càng xa vời rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thanh Hàn thấy Diệp Mặc sau khi nhìn hai gã tu sĩ Hư Thần lặng lẽ không nói, cô tới bên cạnh nhẹ nhàng giới thiệu:

- Hai người kia, một người là Khổ Tâm của Kim Cương tự, một người là Đoạn Cửu Dương của Thần Phong cốc. Chúng tôi đi nói chuyện với mấy người đồng môn sư tỷ trước, hay là Tiểu Ma sư đệ cùng đi với chúng tôi đi.

Diệp Mặc lắc đầu, người hắn không muốn nhìn thấy nhất không phải là Văn Thái Y mà là Lăng Hiểu Sương. Lăng Hiểu Sương hiểu lầm đối với hắn ngày càng sâu, hay là cô ta biết được mình là ai?

Thấy Diệp Mặc lắc đầu, lại nhớ đến vừa rồi Thanh Sương sư tỷ đối với Diệp Mặc không tốt, Thanh Hàn không nói gì nữa, chỉ mang theo mấy sư muội đi trước hội họp cùng với sư tỷ đồng môn.

Hai gã tu sĩ Hư Thần đến, liền được đông đảo tu sĩ chào hỏi.

Tên tóc ngăn đứng trước trận pháp phòng ngự cấp sáu cả nửa ngày, sau đó nói nhanh:

- Cửu Dương, anh cho rằng nơi đây có phải là cấm địa Vẫn Chân không?

Tu sĩ Hư Thần tên Đoạn Cửu Dương nhìn lại một lát, lúc này mới gật đầu nói:

- Nếu như đoán không sai, nơi này xác thực hẳn là cấm địa Vẫn Chân. Thật không ngờ cấm địa Vẫn Chân biến mất cả nghìn năm không ngờ lại xuất hiện rồi, không biết lần này là họa hay phúc?

Diệp Mặc chưa bao giờ nghe nói qua cái gì là cấm địa Vẫn Chân, hắn nghĩ nơi này căn bản không phải là cấm địa Vẫn Chân gì đó mà là chỗ cất giấu "Khổ Trúc", đáng tiếc hiện tại hắn căn bản không thể nói rõ.

Quách Kỳ Phàm tựa hồ nhìn ra Diệp Mặc cau mày, anh ta nói nhỏ bên tai Diệp Mặc:

- Tiểu Ma tiền bối, trước đây khi Vẫn Chân điện mở ra, mỗi lần đều có người tìm được cấm địa Vẫn Chân. Thế nhưng một nghìn năm trước cấm địa Vẫn Chân xuất hiện một lần cuối sau đó không còn xuất hiện nữa.

- Cái gì gọi là cấm địa Vẫn Chân?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.

Quách Kỳ Phàm vừa nghe Diệp Mặc hỏi, thì liền biết Diệp Mặc thật sự là không biết cấm địa Vẫn Chân, anh ta lập tức nói:

- Nghe nói cấm địa Vẫn Chân bên trong có vô số kỳ trân dị bảo, thế nhưng khả năng có thể trở ra là cửu tử nhất sinh. Không giống như Vẫn Chân điện còn có thể có gần nửa số người tiến nhập có thể sống sót ra ngoài, mà nếu có hai mươi người tiến nhập vào vào cấm địa Vẫn Chân cũng không chắc có một người có thể sống mà đi ra ngoài.

Diệp Mặc thầm nghĩ cái cấm địa này thật kinh khủng, vì sao còn có người muốn đi vào? Coi như là có nhiều kỳ trân dị bảo, cũng không phải là tất cả mọi người đều muốn tiến vào cái cấm địa này chứ?

Thấy Diệp Mặc không hiểu được, Quách Kỳ Phàm lại nói rằng:

- Cấm địa Vẫn Chân sau khi không xuất hiện, có người đã làm thống kê qua, các tiền bối phi thăng đều đã từng đi qua cấm địa Vẫn Chân. Mà Nam An châu gần nghìn năm qua không có thêm người nào phi thăng, có người suy đoán rằng việc này có thể là có quan hệ với cậm địa Vẫn Chân.

Diệp Mặc nhìn sự kích động của các tu sĩ xung quanh trận pháp phòng ngự, thầm nghĩ hóa ra là như vậy, phi thăng đều là mộng tưởng của mỗi một tu sĩ, nếu như tiến vào cấm địa Vẫn Chân mà có thể phi thăng, bất luận kẻ nào cũng đều muốn thử một lần.

- Hơn nữa...

Quách Kỳ Phàm nhìn hai gã tu sĩ Hư Thần một chút rồi nói:

- Tôi nghe người ta nói qua, có người ở cấm địa Vẫn Chân từng tìm được một động phủ của tiên gia, đồng thời luyện hóa rồi mang ra ngoài.

Diệp Mặc lần này thật sự là bị chấn động rồi, động phủ của tiên nhân tại Tu Chân giới chẳng khác nào Thế giới trang vàng nghịch thiên của hắn, tuy rằng Diệp Mặc biết bất luận cái động phủ tiên gia nào cũng không so sánh được với Thế giới trang vàng của hắn, thế nhưng đây là Tu Chân giới. Thảo nào nhiều người đỏ mắt muốn tiến vào cấm địa Vẫn Chân.

- Tu sĩ từng môn phái chia thành các nhóm nhỏ, sau đó chúng ta cùng nhau công kích cấm chế này...

Lời nói của tu sĩ Hư Thần Đoạn Cửu Dương này hiển nhiên rất hợp lý, rất nhanh mọi người liền tạo thành những nhóm nhỏ công kích trận pháp phòng ngự này.

Nhiều tu Nguyên Anh như vậy, còn có hai tu sĩ Hư Thần, trận pháp phòng ngự cấp sáu căn bản là không chống đỡ được bao lâu.

Chỉ trong thời gian một nén nhang, mọi người chợt nghe thấy "Oanh" một tiếng, trận pháp phòng ngự cấp sáu trước mắt này đã hoàn toàn bị công phá.

Một luồng ánh sáng đỏ như máu rất chói mắt đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi