THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc còn chưa tới Mặc Nguyệt Chi Thành, lập tức đã nhìn thấy vẻ mặt hăng hái của Hứa Xương Cát, tu vi của anh ta lúc này bất ngờ lên Hư Thần tầng một. Phủ thành chủ cũng đã sớm được xây xong, thế nhưng hiển nhiên còn chưa được bố trí trận pháp, thần thức của Diệp Mặc nhanh chóng đã đảo tới trên người Hứa Xương Cát.

Mà càng làm cho Diệp Mặc mừng rỡ chính là Mặc Nguyệt Chi Thành dưới sự chỉ huy kiến thiết của Diệp Vô Tài, đã hoàn thành được hơn phân nửa rồi, đã có thể thấy được một đường nét hoàn mỹ.

- Chúc mừng sư huynh tấn cấp Hư Thần!

Diệp Mặc người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước rồi.

Hứa Xương Cát cũn nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức mừng rỡ tiến lên đón. Nếu như không phải là nhờ có Diệp Mặc, lúc này tu vi của anh ta còn đang bị dừng ở nguyền anh rồi. Cái gì mà Nguyên Anh đệ nhất vương, đối với anh ta mà nói đều là hư ảo, chỉ có chân chính không ngừng tấn cấp tu vi mới là chuyện trọng yếu nhất.

- Sư đệ, cậu đã trở về, nhìn vẻ mặt vui sướng của cậu, thì thu hoạch lần này chắc là không nhỏ.

Hứa Xương Cát thấy Diệp Mặc trở về, vô cùng vui vẻ. Hiện tại hắn không bao giờ cần phải đi tìm cái công pháp gì đó nữa rồi, chỉ cần có sư đệ Diệp Mặc này ở bên cạnh, anh ta lo gì không có công pháp.

- Vào trong rồi nói.

Diệp Mặc thu lại dáng vẻ tươi cười, tiện tay bố trí một đạo cấm chế thần thức và một cấm chế cách âm. Lúc này mới keo Hứa Xương Cát vào trong.

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Hứa Xương Cát cũng cảm nhận được sự thận trọng của Diệp Mặc.

Diệp Mặc bố trí xong các cấm chế rồi mới nói cùng Hứa Xương Cát:

- Sư huynh, em có việc phải ra ngoài một thời gian. Hơn nữa người bên ngoài chỉ biết rằng em không ra khỏi được Vẫn Chân điện.

- Cậu có phải lại đắc tội với ai rồi hay không?

Hứa Xương Cát tu luyện được nhanh như vậy, đương nhiên cũng không phải kẻ khờ. Anh ta cũng nghe ra được chút ý tứ trong lời nói của Diệp Mặc.

Diệp Mặc gật đầu:

- Không sai, em ở trong Vẫn Chân điện đã giết tên Ngô Dự...

- Đệ tử nòng cốt của một tông môn bảy sao, quả thật là có chút phiền phức...

Hứa Xương Cát không đợi Diệp Mặc nói xong đã bật thốt lên.

Diệp Mặc cười khổ một tiếng tiếp tục nói:

- Ngoài ra em còn giết cả tên Viên Quan Nam.

- Cái gì? Cậu còn giết cả đệ nhất thiên tài Viên Quan Nam của Vô Cực tông sao? Vậy cậu làm sao có thể trở về được?

Hứa Xương Cát lần này mới thực sự bị lời nói của Diệp Mặc làm cho kinh sợ rồi, tên sư đệ anh ta mới nhận này lá gan cũng thật là lớn.

- Một người bằng hữu hỗ trợ nên em mới có thể đi ra. Em hoài nghi những người đó có thể tra ra đến Mặc Nguyệt Chi Thành, thế nên em mới chuẩn bị tạm thời rời khỏi đây. Sau khi em đi rồi, Mặc Nguyệt Chi Thành xin được giao phó cho sư huynh, nơi này là nơi em nương thân sau này, mong sư huynh chiếu cố một chút.

Diệp Mặc đem mục đích của mình trực tiếp nói ra.

Diệp Mặc lo lắng không phải là không có đạo lý, hắn lấy thân phận là đại diện của Đế Quốc Hàn Lương đi Vẫn Chân điện, cô gái Văn Thái Y kia có thể đến tìm hiểu ở đại sảnh tán tu trên thuyền. Nếu như thật sự để ý, vậy thì rất dễ tra qua Cố Vị tìm đến mình. Tuy rằng hắn đã có tiêm dự phòng cho Cố Vị, thế nhưng loại chuyện này hoàn toàn vẫn phải nhờ vào vận khí.

Hứa Xương Cát lập tức nói:

- Sư đệ nói cái gì thế, ở đây không chỉ là chốn nương thân của riêng cậu, hiện tại cũng là chốn nương thân của cả tôi. Sư đệ, cậu cứ yên tâm rời đi, ở đây cứ giao cho tôi được rồi. Tôi cũng không có chỗ nào để đi, tôi lại rất thích Mặc Nguyệt Chi Thành này. Chỉ là linh khí nơi này hơi thiếu thốn một chút, thế nhưng sư đệ cậu không phải là một trận pháp đại sư sao? Bố trí một cái Tụ linh trận hẳn không có vấn đề gì.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Cho dù sư huynh không nói, em cũng muốn bố trí một cái tụ linh trận, hơn nữa trận pháp phòng ngự của Mặc Nguyệt Chi Thành em cũng sẽ thăng cấp một chút. Nếu có người đến điều tra, anh cứ nói thẳng là em chưa trở về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Dừng một chút, Diệp Mặc lại nói tiếp:

- Còn nữa, việc kiến thiết Mặc Nguyệt Chi Thành và cả Diệp Vô Tài cũng cần sư huynh quan tâm một chút.

Hứa Xương Cát cũng biết người mà Diệp Mặc đắc tội lần này không giống như trước, tuyệt đối không thể để họ tra đến Mặc Nguyệt Chi Thành, một ngày tra đến nơi đây, vậy thì cả cái tòa thành này cũng xong rồi. Vì vậy anh ta cũng thận trọng đáp ứng yêu cầu của Diệp Mặc, cũng không đề nghị Diệp Mặc tiếp tục ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành.

Nửa tháng sau, Diệp Mặc đem trận pháp của Mặc Nguyệt Chi Thành thăng cấp hoàn tất, lại bố trí một cái trận pháp phòng ngự và một cái Tụ linh trận pháp ở nơi mà Hứa Xương Cát tu luyện. Sau đó đưa cho Hứa Xương Cát một lọ "Bồi thần đan", lúc này mới rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành.

Tài liệu chủ yếu của "Bồi thần đan" cũng là Hổ huyết chi, những dược liệu lần trước Cảnh Anh Ly lưu lại cho Diệp Mặc, hắn liền luyện chế một lò "Hư lạc đan", còn thừa thì luyện chế ba lò "Bồi thần đan".

Tuy rằng Diệp Mặc vội vã rời khỏi quảng trường thành Vẫn Chân, thế nhưng những tu sĩ còn lại trên quảng trường cũng không rời đi. Những môn hạ đệ tử của các tông môn còn muốn so sánh những linh thảo mỉnh đã thu thập được, để còn biểu hiện thực lực cao thấp của bản thân đối với tông môn của mình.

Những linh thảo này đều sẽ trở thành điểm cống hiến cho môn phái, điểm cống hiến này có thể dùng để đổi lấy đan dược. Phải biết rằng cho dù là loại thiên tài tu luyện như Cảnh Anh Ly, tuy cũng là đệ tử nòng cốt của của môn phái, nhưng cũng tìm không được một Đan Vương tứ phẩm để hỗ trợ luyện chế "Hư lạc đan", càng không cần phải nói đến những đệ tử còn lại rồi.

Vì vậy đệ tử các tông môn trên cơ bản đều lấy ra dược liệu của bản thân đã thu thập được, đổi lấy điểm cống hiến. Hay như một ít tán tu cũng sẽ không đi tìm Luyện đan sư cho mình mà sẽ đem hàng đến Liên minh tán tu đổi lấy đan dược và pháp bảo các loại.

Vưu Phiên Bình và Cát Liên hai người tuy rằng đều là tu sĩ Nguyên Anh, thế nhưng lúc này cả hai người đều đang vây lấy Cố Vị, đứng ở vị trí của Bích Đan tông, vẻ mặt mừng rỡ. Cố Vị không chỉ từ Vẫn Chân điện đi ra, lại còn có thể lên tới tầng bốn, những linh thảo thu thập được cũng không ít. Đồng thời hai người đều biết cách suy nghĩ của Cố Vị và Diệp Mặc giống nhau, đều không cần tiến nhập vào Bích Đan tông, vì vậy hai người bọn họ muốn tiến nhập Bích Đan tông đã không còn vấn đề gì rồi.

Cố Vị tuy rằng từ Vẫn Chân điện đi ra rồi, linh thảo kiếm được cũng không ít, thế nhưng thứ hạng nhờ cống hiến linh thảo lại khá thấp. Lúc này ở phía trước y còn có đệ tử của Bích Đan tông, y phải đợi những người này cống hiến xong thì mới có thể cống hiến linh thảo của mình đổi lấy điểm cống hiến, rồi lại dùng điểm cống hiến này mà đổi lấy đan dược.

Thế nhưng Vưu Phiên Bình và Cát Liên lúc này đã quá vui mừng rồi, thậm chí còn có chút khẩn trương. Bọn họ khẩn trương là bởi vì đại bộ phận tu sĩ xung quanh đều nhìn về phía hai người họ, mà những tu sĩ đó nhìn về phía họ đều là vì một cô gái tuyệt mỹ đang đi về hướng bên này.

Mỹ nữ không ai không thích, thế nhưng Vưu Phiên Bình và Cát Liên cũng tự hiểu lấy bản thân. Cả tư chất lẫn tướng mạo của hai người họ là không có khả năng được người xếp thứ nhất trong Thập mỹ Nam An là Văn Thái Y ưu ái được, thế nhưng cô gái đang tới này lại thực sự là Văn Thái Y.

Lăng Hiểu Sương cũng đang đứng ở một bên Bích Đan tông, cô cũng nghi hoặc nhìn Văn Thái Y. cố gái Văn Thái Y này cao ngạo không gì sánh được. Nếu nói cô muốn tìm hai lão tu sĩ Nguyên Anh, cô tuyệt đối sẽ không tin. Coi như là cô có vấn đề gì cũng sẽ không tìm đến một tu sĩ ngoài rìa như Vưu Phiên Bình này.

Thế nhưng Văn Thái Y vừa vặn đứng ở trước mặt ba người Vưu Phiên Bình.

Vưu Phiên Bình và Cát Liên mặc dù là lão Nguyên Anh, thế nhưng đối mặt với Văn Thái Y xinh đẹp trong Thập mỹ Nam An vẫn là rất khẩn trương. Bọn họ lúc này căn bản là không có tâm tình thưởng thức mỹ sắc, chỉ là lo lắng Văn Thái Y sẽ giáo huấn bọn họ. Thế nhưng hai người tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lúc trước ánh mắt bọn họ cũng không có nhìn chằm chằm vào Văn Thái Y mà ta?

- Anh tên là gì?

Ngoài dự liệu của Vưu Phiên Bình và Cát Liên, người Văn Thái Y hỏi lại chính là Cố Vị.

- Tán tu Cố Vị hân hạnh được ra mắt Văn sư tỷ.

Tuy rằng trong lòng Cố Vị cũng rất khẩn trương nhưng vẫn ôm quyền trả lời.

Văn Thái Y gật đầu, lại hỏi tiếp:

- Lúc trước cùng anh tiến nhập vào Vẫn Chân điện còn có một người khác phải không? Hắn tên là gì? Sao lại không có ở chỗ này? Các người không phải là đại biểu của Bích Đan tông, đúng hay không?

Liên tiếp mấy vấn đề được đặt ra, Cố Vị vẫn như cũ kính cẩn trả lời:

- Đúng vậy, lúc trước tôi cùng với Diệp tiền bối cùng đi với nhau, chúng tôi là đại biểu của Đế Quốc Hàn Lương. Diệp tiền bối tục danh là Diệp Mặc, ở trong Vẫn Chân điện đã bất hạnh ngã xuống, vãn bối trong lòng thực rất thương cảm.

Văn Thái Y nhíu mày:

- Anh có vẻ rất tôn kinh người gọi là Diệp Mặc kia? Các người trước đây có quen nhau sao?

Cố Vị càng kính cẩn hồi đáp:

- Diệp Mặc tiến bối đối với vãn bối có ân, vãn bối đối với anh ta tôn kính là bình thường. Trước đó tôi cùng với Diệp Mặc tiền bối cũng không có quen biết, suốt đường đi trong Vẫn Chân điện tôi luôn được Diệp tiền bối rất là chiếu cố.

Cố Vị đối với việc Diệp Mặc lúc sắp chết để lại "Ngưng anh đan" cho y. Trong lòng đúng là phi thường cảm kích và tôn kính Diệp Mặc. sở dĩ y không muốn đi Bích Đan tông chính là muốn giúp đỡ Mặc Nguyệt Chi Thành, chờ Mặc Nguyệt Chi Thành ổn định rồi y lại lần nữa đến một nơi khác. Y là một người biết tri ân, Diệp Mặc và y tuy là không quen biết, nhưng lại cho y cái loại đan dược trân quý như vậy, lại chỉ yêu cầu y hỗ trợ một chút Mặc Nguyệt Chi Thành mà thôi, thế nên y lại càng không muốn vong ân phụ nghĩa.

- Anh nói láo.

Văn Thái Y hừ lạnh một tiếng.

Cố Vị trong lòng cả kinh, chính là lúc y cho rằng Văn Thái Y đang muốn gây phiền phức cho mình. Lúc này lại nghe thấy một thanh âm thanh thúy vội vàng vang lên bên tai:

- Anh nói người đi cùng anh gọi là Diệp Mặc? Thật sự là Diệp Mặc?

Văn Thái Y đang hỏi lại bị người khác chen ngang, trong lòng rất khó chịu. Thế nhưng cô thấy người cắt lời cô nói là Lăng Hiểu Sương thì chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Sư phụ của Lăng Hiểu Sương là Thiện Băng Lam chính là một đạo cô chuyên bao che khuyết điểm, hơn nữa cũng không có e ngại Vô Cực tông của cô.

Cố Vị chính là đang không biết ứng phó với Văn Thái Y như thế nào, Lăng Hiểu Sương lại đi tới hỏi chuyện y, thực đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, y cẩn thận xoa xoa cái trán của mình, rồi cũng cung kính trả lời Lăng Hiểu Sương:

- Cố Vị vinh hạn được gặp Lăng sư tỷ, người đi cùng tôi đúng thực là Diệp Mặc, chỉ là hắn đã ngã xuống trong Vẫn Chân điện rồi.

Được hai mỹ nữ cùng nói chuyện, y cũng không biết là mình may mắn hay bất hạnh nữa.

- Điều này làm sao có thể?

Lăng Hiểu Sương kinh ngạc há miệng, cô căn bản là không tin người có thể tại Bia đề danh Kim Đan lưu lại tên trên bia bạch ngọc "Hoành Không Xuất Thế" kia lại có thể ngã xuống ở trong Vẫn Chân điện, điều này tuyệt đối không có khả năng.

- Thanh Sương sư muội, cô căn bản là không quen biết Diệp Mặc, vì sao phải khẩn trương vì hắn như vậy?

Văn Thái Y đã nhìn ra sự khẩn trương của Lăng Hiểu Sương, nhàn nhạt nói.

Lăng Hiểu Sương khôi phục lại sự bình tĩnh, cô tùy ý liếc mắt nhìn Văn Thái Y, cũng nhàn nhạt nói một câu:

- Văn sư tỷ, tôi và Diệp Mặc tương giao đã lâu, tại sao lại không quen biết hắn chứ?

Lăng Hiểu Sương hoàn toàn không nói bừa, cô đối với Diệp Mặc coi như là bạn tri kỷ đã lâu, đây là sự thật, thế nhưng cô biết lời này không thể nói trước mặt Văn Thái Y.

Văn Thái Y kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu Sương một chút, bỗng nhiên có vẻ bừng tỉnh ra rồi:

- Hóa ra Thanh Sương sự muội đã biết yêu rồi, yêu càng sâu thì hận cũng càng nhiều...

Lông mi của Lăng Hiểu Sương nhướng lên, đang muốn phát tác lại nghe thấy Văn Thái Y tiếp tục nói rằng:

- Đến bây giờ tôi mới hiểu được lúc trước Thanh Sương sư muội đã biết Ninh Tiểu Ma chính là Diệp Mặc rồi, chỉ là ở cửa vào cấm địa Vẫn Chân cố ý làm bộ không nhận ra mà thôi. Đúng là yêu càng sâu, thì hận cũng sâu...

- Cái gì?

Lăng Hiểu Sương hoảng sợ bật thốt lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi