Diệp Mặc nói ra một câu, Cố Mân Tiềm liền kích động hẳn lên, y đã chắc chắn suy đoán của mình rồi, người thanh niên trước mắt này chính là Diệp Mặc đã từng luyện chế ra Chức Thần đan. Không ngờ đan sư kinh tài tuyệt diễm này lại đang ở ngay trước mặt mình.
Ngữ khí của Cố Mân Tiềm thậm chí đã có chút run rẩy, y vội vàng khom người kính cẩn:
- Không nghĩ tới tiền bối chính là người đã khai sáng ra việc đưa Dẫn thần thảo nhập đan, luyện chế ra được Chức Thần đan, vãn bối Cố Mân Tiềm xin được bái kiến Diệp tiền bối.
Là một tu luyện giả, y cũng như bao nhiêu người khác đều hiểu rõ Chức Thần đan có ý nghĩa thế nào đối với bọn họ, thế nhưng là một Đan Vương thì không ai so với y hiểu rõ hơn ý nghĩa của thủ pháp luyện chế ra Chức thần đan có sự khác biệt thế nào đối với truyền thống luyện đan, đó hoàn toàn là một con đường mới cho việc luyện đan. Nếu như những người luyện đan đều sử dụng phương pháp luyện chế như Diệp Mặc đã luyện chế Chức Thần đan, vậy thì việc thu đan sẽ nhanh chóng và triệt để hơn.
Kỳ thực Cố Mân Tiềm thật đúng là không biết Diệp Mặc chỉ nghĩ cách sử dụng lốc xoáy linh khí khi luyện chế Chức Thần đan. Chứ không nghĩ tới đan dược khác cũng dùng phương pháp này. Dù sao thỳ đối với Diệp Mặc mà nói việc luyện chế đan dược đối với hắn cũng rất đơn giản, không cần phải dùng cái loại phương pháp luyện đan tiêu hao thần thức kia.
Chính vì rõ ràng ý nghĩa của những điều này, Cố Mân Tiềm mới hướng tới Diệp Mặc bày tỏ kính ý của mình, tuổi tác của y so với Diệp Mặc thì hơn nhiều lắm, nhưng vẫn như cũ mở miệng ra gọi tiền bối, thậm chí hận không thể lập tức bái làm môn hạ của Diệp Mặc. Cho dù Diệp Mặc là một Linh đan sư thất phẩm, thì chỉ cần mình có thể học được phương pháp lốc xoáy linh khí là có thể tấn cấp lên Đan Vương tam phẩm rồi, thậm chí có thể đột phá lên cao hơng cũng không phải không có khả năng.
- Không sai, tôi là Diệp Mặc, người đã luyện chế ra Chức Thần đan. Anh hãy nói trước xem anh là từ đau biết được tin tức về Chức Thần đan, và thế nào anh có thể nhận ra tôi?
Diệp Mặc bình tĩnh nhìn Cố Mân Tiềm dò hỏi.
Nhưng mà trong lòng của hắn thì lại không hề bình tĩnh, tuy rằng hắn biết lo lắng của Cảnh Anh Ly không phải không có đạo lý, thân phận của mình sớm muộn cũng sẽ bại lộ. Nhưng cũng thật không ngờ nhanh như vậy đã có người biết rồi, càng ngày càng có nhiều người khẳng định hắn chính là Diệp Mặc.
Nếu như Lôi Vân Tông biết chuyện của mình, chỉ cần hơi nghi ngờ một chút là có thể tra được ra chính mình đã đến Nam An Châu, hơn nữa còn thời gian đến thành Mặc Hải không khác mấy với cái chết của Điền Ngạo Phong. Nếu như bọn họ lại đem Diệp Mặc trở thành hiềm nghi lớn nhất trong vụ việc cái chết của Điền Ngạo Phong thì sẽ liên hệ nhưng điểm chung của hắn và Mạc Ảnh. Bởi vì căn bản là hai cái tên này chỉ là đảo lại thứ tự cùng với có chút biến âm mà thôi. Nếu như Lôi Vân Tông tìm đến hai người Trần Dục Cái và Trịnh Ức Đao, vậy thì chẳng khác nào đã chắc chắn hắn chính là hung thủ rồi.
Bởi vì Trần Dục Cái và Trịnh Ức Đao biết sức chiến đấu kinh người của mình, có thể mưu sát Kim đan hậu kỳ tầng chín như Bác Dung. Một ngoại lai cao thủ có sức chiến đấu kinh người như vậy, nếu như đi Nam An Châu thì nhất định phải qua Vô Tâm Hải. Và thời gian cũng sẽ ăn khớp với cái chết của Điền Ngạo Phong ở Vô Tâm Hải.
Lúc này Diệp Mặc chỉ có thể mong đợi Trần Dục Cái và Trịnh Ức Đao hai người không rơi vào trong tay của Lôi Vân Tông thì hắn đã nhẹ nhõm rất nhiều rồi, biết vậy ngày đó có lẽ nên hạ thủ luôn hai người kia.
- Tiền bối, vãn bối nguyện ý bái tiền bối làm sư phụ…
Cố Mân Tiềm đã chắc chắn người trước mắt mình chính là Diệp Mặc rồi, thế nhưng Diệp Mặc chính miệng thừa nhận vẫn khiến hắn có chút khó tin.
Diệp Mặc không nói gì, chỉ lạnh lùng cười.
Nhưng Cảnh Anh Ly ở một bên lại nhàn nhạt nói một câu:
- Đan Vương Hồ Mân, anh có phải cho rằng bản thân chính là một Đan Vương nhị phẩm thì bái Diệp Mặc làm sư phụ sẽ không bị cự tuyệt.
- Không phải là như vậy, không phải … Vãn bối thật sự ngưỡng mộ Diệp Mặc tiền bối.
Cố Mân Tiềm vội vã giải thích, y thật là không có ý nghĩ như Cảnh Anh Ly nói, làm một đan si, y đối với việc luyện đan luôn chấp nhất, căn bản là người thường không hiểu được. Đương nhiên, trong tiềm thức của mình y có phải nghĩ đến sự ưu việt của một Đan Vương nhị phẩm hay không thì chính bản thân y cũng không biết.
Cảnh Anh Ly không để ý đến Cố Mân Tiềm, mà tiếp tục đạm nhạt nói:
- Diệp Mặc thực tế đã là một Đan Vương ngũ phẩm rồi, anh nói hắn sẽ vui mừng nhận một Đan Vương nhị phẩm như anh làm đệ tử sao?
- A…
Cố Mân Tiềm đờ người ra, tuy rằng trong lòng vô cùng tôn kính Diệp Mặc có thể luyện chế ra Chức Thần đan, thế nhưng cũng thật không ngờ Diệp Mặc còn trẻ như vậy đã là Đan Vương ngũ phẩm rồi, lần chấn động này không thua việc biết được Diệp Mặc luyện chế ra Chức Thần đan chút nào. Phải biết rằng cho dù toàn bộ Đan thành, Đan Vương ngũ phẩm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhìn vẻ chấn động ngơ ngác của Cố Mân Tiềm. Trong lòng Cảnh Anh Ly cũng vô cùng thoải mái, lúc trước cô liên tục bị Diệp Mặc đả kích. Hiện tại cuối cùng đã thấy một tên Đan Vương nhị phẩm cũng bị Diệp Mặc đả kích rồi.
Diệp Mặc có chút không biết nói gì nhìn Cảnh Anh Ly. Tuy rằng hắn dự đoán chính mình cũng có thể luyện chế ra đan dược Thiên cấp ngũ phẩm, thế nhưng hiện tại hắn còn chưa luyện chế lần nào. Cho đến này đan dược cao nhất hắn luyện chế là Thiên cấp tứ phẩm. Thế nhưng Cảnh Anh Ly đã đem sự thực khuếch đại lên để đả kích Cố Mân Tiềm rồi.
Thưởng thức bộ dạng khiếp sợ của Cố Mân Tiềm một lắt, Cảnh Anh Ly lại lấy ra một viên Hư Lạc đan đưa đến trước mặt của Cố Mân Tiềm nói:
- Nhìn đi, đây là Hư lạc đan mà Diệp Mặc luyện chế ra, anh cho là Đan Vương tứ phẩm có thể luyện chế ra được sao?
Hư lạc đan là đan dược Thiên cấp tứ phẩm, cần phải là Đan Vương tứ phẩm mới có thể luyện chế được, nhưng khi Cố Mân Tiềm nhìn rõ viên đan dược mà Cảnh Anh Ly lấy ra, thì nhất thới lại một lần nưa lộ ra vẻ mặt khiếp sợ mà Cảnh Anh Ly mong muốn thấy. Đây chính là Hư lạc đan hạng nhất, Cảnh Anh Ly nói không sai, Đan Vương tứ phẩm muốn luyện chế ra Hư lạc đan hạng nhất tin rằng không phải không có khả năng, nhưng vẫn khó khăn rất lớn.
Một hồi lâu sau Cố Mân Tiềm mới cẩn thận từng chút một đưa Hư lạc đan trở lại trước mặt Cảnh Anh Ly, sau đó lại đi tới trước mặt Diệp Mặc khom người nói:
- Vãn bối Cố Mân Tiềm bái kiến Đan Vương Diệp Mặc tiền bối, khẩn cầu tiền bối thu nhận tôi làm đồ đệ.
Nói xong lại lần nữa quỳ rạp xuống đất.
Cố Mân Tiềm mặc dù là một đan si, nhưng cũng không phải là ngu ngốc, y hiểu rõ chỉ có Diệp Mặc mới có thể khiến y tiến lên cảnh giới cao hơn, bằng không kiếp này y chỉ có thể dừng lại ở Đan Vương nhị phẩm mà thôi.
Thấy đối phương chấp nhất muốn bái mình làm sư phụ, Diệp Mặc cũng không có lời gì để nói, hắn khoát tay áo:
- Anh trước tiên đứng lên trả lời vấn đề ta vừa hỏi, chuyện bái sư lát nữa tính.
- Vâng.
Cố Mân Tiềm biết lúc này không thể khiếp Diệp Mặc phản cảm, y lập tức đứng dậy nói:
- Ba tháng trước, khi tôi đến một tông môn tám sao là Vô Tình Cốc để tặng đan dược, có gặp được một cô gái đến từ Bắc Vọng Châu. Cô gái kia không ngờ còn rất trẻ mà đã là Đan Vương nhất phẩm, rất lợi hại.
- Chờ một chút …
Diệp Mặc nghe đến đó, liền giơ tay ngăn Cố Mân Tiềm:
- Anh nói cô gái kia là một Đan Vương nhất phẩm đến từ Bắc Vọng Châu? Không phải là có điều kiện không đến Đan Vương tam phẩm thì không được phép truyền tống đến Nam An Châu sao?
Cố Mân Tiềm lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, nhưng cô gái này đúng là Đan Vương nhất phẩm, hơn nữa vừa trở thành đệ tử của Vô Tình Cốc. Nguyên nhân chính là vì Vô Tình cốc thu được cô gái này làm đệ tử, cho nên những đan dược Thiên cấp nhất phẩm, nhị phẩm cũng không cần tôi phải đưa qua nữa.
Tuy trong lòng Diệp Mặc không biết vì sao một Đan Vương nhất phẩm lại có thể truyền tống đến Nam An Châu, thế nhưng đối với Vô Tình Cốc cũng hiểu được một chút. Một môn phái có thể khiến một Đan Vương nhị phẩm tặng đan dược hiển nhiên không phải là một môn phái đơn giản. Bởi cho dù ở Nam An Châu thì Đan Vương cũng không có bao nhiêu người.
- Bởi vì từ trước đến nay tôi là Đan Vương hợp tác với Vô Tình Cốc, vì vậy họ đối với tôi cũng rất tốt. Bọn họ thu một đệ tử Đan Vương mới, cũng để tôi chỉ điểm một chút. Nhưng tôi phát hiện cô gái trẻ kia còn hơn tôi nhiều, tôi khẳng trong vòng ba năm nữa cô nhất định sẽ trở thành một Đan Vương nhị phẩm. Lúc mà chúng tôi đàm luận đến đan sư mà trong lòng mình kính phục nhất, thì tôi cho rằng cô ấy sẽ nói là đan sư đệ nhất Bắc Vọng Châu Khổng Diệp trưởng lão. Không nghĩ tới cô ấy lại nói đên tên một người mà tôi chưa từng nghe qua, chính là Diệp Mặc tiền bối ngài.
Cố Mân Tiềm lúc này nhớ lại, vẫn mang theo một tia biểu tình kinh ngạc khó tin.
- Lúc đó tôi đã hỏi cô ấy Diệp Mặc là ai, cô ấy đem chuyện tu sĩ thiên tài đêm Dẫn Thần thảo nhập đan chế luyện ra Chức Thần đan nói cho tôi biết. Chỉ là cô ấy nói tiền bối từ Sa nguyên dược cốc đi ra liền mất tung tích. Nếu như không phải là tôi không thể đi Bắc Vọng Châu, thì vãn bối đã sớm đi tìm tung tích tiền bối rồi. Lúc đó cô ấy vì muốn nhấn mạnh việc tiền bối còn rất trẻ liền lấy tay vẽ ra chân dung đơn giản của tiền bối. Ở Đan Tức Lâu, vãn bối cuối cùng cũng đã nhớ đến việc này.
Cố Mân Tiềm nói xong, cúi đầu đưng bên người Diệp Mặc, thật giống như y đã là đệ tử của Diệp Mặc rồi vậy.
Diệp Mặc nhíu mày, nếu trẻ như vậy đã là Đan Vương nhất phẩm chắc là mình quen biết, dù sao thì chắc cũng đã cùng hắn tham gia đại hội danh nhan phường.
- Cô ấy tên là gì? Là đến từ môn phái nào của Bắc Vọng Châu?
- Cô ấy đến từ tông môn năm sao Tiên Dược cốc của Bắc Vọng Châu, tên là Cầm Mộ Tâm.
Hóa ra là cô ấy, Diệp Mặc liền hiểu ra. Cầm Mộ Tâm vài chục năm trước đã là Linh đan sư thất phẩm rồi. Hiện tại tấn cấp Đan Vương nhất phẩm cũng rất bỉnh thường, hơn nữa cô còn có một mồi lửa kì dị. Khi diễn ra đại hội luyện đan danh nhân phường, cô cũng là người đứng thứ tư, nói không chừng lúc ấy cũng đã là Đan Vương rồi. Khi đó sư phụ Minh Tâm của cô còn dự định tuyển mình làm con rể của Tiên Dược cốc mà lại bị mình cự tuyệt rồi.
- Tuy rằng lúc đó vãn bối khẳng định Đan Vương Mộ Tâm sẽ không lừa mình, thế nhưng vãn bối vẫn như cũ khó có thể tin được việc chuyện Chức Thần đan, ngày hôm nay gặp được tiền bối, vãn bối mới kích động không thôi.
Tuy rằng thời gian dài như vậy rồi, Cố Mân Tiềm vẫn không thể hoàn toàn bỉnh tĩnh trở lại.
Diệp Mặc cũng rất khâm phục tinh thần của Cố Mân Tiềm. Hắn lấy ra một viên Chức Thần đan đưa cho Cố Mân Tiềm nói:
- Anh không cần hoài nghi. Phương thuốc Chức thần đan ta đã sửa đổi lại rồi, hiện tại tốt hơn nhiều so với phương thuốc cũ.
Cố Mân Tiềm cũng không chút nào để ý, cầm lấy Chức Thần đan bỏ vào trong miệng. Sau một lát, vẻ mặt y đầy kích động nói:
- Thật sự là đem Dẫn Thần thảo nhập đan, hơn nữa còn thu được đến chín thành dược liệu…
Diệp Mặc thấy vẻ mặt của y là biết y lại muốn bái sư, vội vã phất tay nói trước:
- Chuyện bái sư trước tiên không cần vội, anh là người của môn phái nào?
- Vãn bối là tán tu, một mình sống ở Thanh Hồ. Bởi vì ham mê luyện đan, cho nên mấy năm trước đã giành được danh hiệu Đan Vương Hồ Mân, lần này tới Đan thành cũng là vì muốn tham gia đại hội Đan Vương.
Cố Mân Tiềm nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, vội vã trả lời một cách tỉ mỉ. Bạn đang đọc chuyện tại
Tán tu? Diệp Mặc gật đầu rồi nói:
- Người mà ta đắc tội rất nhiều, hơn nữa đều là những thế lực lớn, nếu như anh đi theo bên cạnh ta, tùy thời đều có thể mất mạng, anh đã có chuẩn bị rồi sao?
Cố Mân Tiềm lập tức đáp lại:
- Coi như là bây giờ lập tức giết tôi, tôi cũng sẽ không chút nhíu mày.
Có thể đi theo Đan Vương ngũ phẩm đã sáng tạo ra Chức Thần đan, thì những chuyện khác đối với Cố Mân Tiềm đều chỉ là mây bay mà thôi.
- Được, anh trước hết ở lại đây, chờ khi đại hội Đan Vương kết thúc, ta sẽ suy nghĩ xem có nên nhận anh làm đồ đệ hay không.
Diệp Mặc nghe Cố Mân Tiềm nói xong, liền quyết định.
Nếu như Cố Mân Tiềm thực có lòng trung thành, hắn có thể dẫn y tới Mặc Nguyệt Chi Thành, một Đan Vương đối với hắn và Mặc Nguyệt Chi Thành đều là trợ lực rất lớn.