- Anh chính là Diệp Mặc?
Thiết Bách Phỉ chằm chằm nhìn Diệp Mặc lạnh lùng nói một câu. Không đợi Diệp Mặc nói, ánh mắt của gã lại lần nữa khinh thường nói:
- Chỉ là Hư Thần tầng thứ nhất, Nam Tấn Thăng mấy năm nay đúng là tu luyện trên thân chó rồi.
Diệp Mặc điềm đạm nói:
- Đợi lát nữa anh sẽ phát hiện ra tu vi của anh đến hôm nay, cũng không phải là tu luyện trên thân người.
Không đợi âm thanh của mình dứt, Tử Đao trong tay Diệp Mặc đã bổ Huyễn Vân trận sát đao ra. Mặc dù lĩnh ngộ của hắn về Huyễn Vân Hoa Sơn đao cũng đã lên được một tầng rồi, nhưng Diệp Mặc biết rằng đối diện với cao thủ như Thiết Bách Phỉ, một chiêu Huyễn Vân trận sát đao căn bản cũng không thể giết được đối phương.
Vô số đường đao màu tím phóng ra ngoài, những đường đao này dường như có linh tính vậy, hoàn toàn bao phủ lấy Thiết Bách Phỉ.
Thiết Bách Phỉ cười khẩy một cái, giơ tay lên, chiếc chuông khổng lồ trên đầu gã bắt đầu xoay tròn. Trong chốc lát xung quanh người gã hình thành lên một hình chuông, cuối cùng bóng chuông đó và đường đao màu tím của Diệp Mặc đụng vào nhau, hình thành lên những tiếng leng keng liên hồi, nếu như âm thanh này quá mức chói tai, tiết tấu đó thậm chí khiến người ta cho rằng có người đang trình diễn.
- Quả nhiên có vài bản lĩnh.
Tay trái của Thiết Bách Phỉ lại giơ lên, một thanh kiếm dài màu đỏ nhạt rơi vào tay gã, đồng thời thanh kiếm dài trong tay gã đã biến hóa phóng ra một màn sương màu đỏ. Một đại hán sử dụng phi kiếm màu đỏ, khiến người ta cảm thấy quỷ dị.
Nhưng Diệp Mặc lại không có chút cảm giác quỷ dị nào, hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút rét run, dường như thời tiết lạnh lên một chút.
Đột nhiên Diệp Mặc cũng cảm thấy trước mắt mình biến thành thời tiết lạnh lẽo có tuyết rơi, khác nhau là bay trên trời là những bông tuyết màu đỏ, mà không phải là màu trắng, những bông tuyết này không phải sáu cạnh, mà là ba cạnh.
Mặc dù chỉ là một màn trời tuyết, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói lại giống như từng trụ băng vậy, không những lạnh thấu xương, mà còn đè xuống không gian xung quanh hắn, khiến phạm vi hoạt động của hắn càng ngày càng thu nhỏ lại. Dường như đến cuối cùng, hắn sẽ bị những bông tuyết gom lại đánh nát mình hoàn toàn.
Không cần nói thân thể Diệp Mặc trong đó, cho dù những người xung quanh đứng nhìn cũng có thể nhìn màn hoa tuyết màu đỏ bay lượn giữa đại điện. Còn trong đại điện lại trở nên lạnh như băng. Bên ngoài màn hoa tuyết, Thiết Bách Phỉ khua múa thanh kiếm dài màu đỏ, giống như chúa tể chỉ huy một thế giới vậy. Còn Diệp Mặc thân mình chìm trong màn hoa tuyết, sớm đã biến mất, dường như bị những bông tuyết kia bao phủ hết.
Chỉ thỉnh thoảng có một hai đường đao màu tím đánh ra bên ngoài màn hoa tuyết, điều này làm cho người khác cảm thấy Diệp Mặc vẫn còn sống, cũng chưa chết.
Thấy Diệp Mặc lâm vào khốn cảnh như vậy, Phồn Y Trúc thở dài, cô không phải thở dài vì Diệp Mặc, mà là vì đệ tử Lạc Tố Tố mà thở dài. Qua thần sắc và biểu hiện của Tố Tố khi nhìn thấy Diệp Mặc, cô liền biết được Diệp thành chủ đối với Tố Tố quan trọng đến mức nào, đáng tiếc là hai người vừa gặp mặt đã bị giết rồi.
Xét từ nội tâm của cô, Diệp Mặc bị giết cô rất thích, thậm chí vui mừng, nhưng đối với đệ tử Tố Tố, cô thật sự rất yêu thích. Thậm chí còn thích hơn cả Đường Bắc Vi.
Ngạn Quan nhíu mày, lúc này gã lại nghĩ, một khi Diệp Mặc bị giết, gã phải giải thích với Đan thành thế nào, mới có thể gạt Huyền Băng phái ra khỏi chuyện này.
Nhạc Dao nhắm mắt lại, kiếm kĩ của Thiết Bách Phỉ bà đã thấy qua. Cái này gọi là “Huyết Sắc Tuyết Hoa kiếm kĩ”. Loại kiếm kĩ này cực kì lợi hại. Bất kỳ tu sĩ nào chỉ cần bị kiếm kĩ này diễn sinh ra bông tuyết màu đỏ vây khốn lại, cuối cùng chỉ có duy nhất con đường chết. Bởi vì thần thức và chân nguyên của tu sĩ bị vây khốn càng ngày càng bị làm hao mòn. Bắt đầu không ra được, cuối cùng lại càng không ra được.
“Huyết Sắc Tuyết Hoa kiếm kĩ” khi tu luyện tới cực điểm, bông tuyết bay ra có hình sáu cạnh, mà bông tuyết của Thiết Bách Phỉ chỉ có ba cạnh, rõ ràng công phu chưa đến chốn. Nhưng cho dù như vậy, cũng đã là vô cùng lợi hại rồi. Diệp Mặc bây giờ bị bông tuyết màu máu của Thiết Bách Phỉ vây lại, hiển nhiên không có đường sống.
Lạc Ảnh cùng Đường Bắc Vi sắc mặt kinh hoảng đứng dậy, hai người lại càng căng thẳng lòng tay toát cả mồ hôi, bọn họ vừa mới gặp được Diệp Mặc, chẳng lẽ Diệp Mặc lại bị giết? May là kiến thức của hai cô không bằng Nhạc Dao, vẫn chưa biết Diệp Mặc phải chết.
Diệp Mặc bị bông tuyết đè xuống càng ngày càng sốt ruột, hắn cảm giác thân thể mình càng ngày càng lạnh, còn trong tâm hồn hắn thì càng ngày càng nôn nóng.
Hắn thậm chí cảm thấy thần thức và chân nguyên của mình đang tự động tiêu hao, bị bông tuyết băng hàn kia mài mòn. Diệp Mặc thậm chí đang nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn căn bản không thoát được khốn trận bông tuyết này. Sau khi hắn lấy ra một viên Phục thần đan rồi nuốt xuống, lại không chú ý đến thương tổn của thần thức, mạnh mẽ thi triển mấy đường Thần Thức đao ra.
Sau khi thi triển Thần Thức đao, Diệp Mặc lập tức cảm nhận được sức đè nén và lạnh băng của màn tuyết kia, thậm chí cũng đã tiêu hao hết không ít. Lúc này hắn cũng không dám chậm trễ nữa, Huyễn Vân Phân Liệt đao cũng đã phóng ra.
Huyễn Vân Phân Liệt đao vừa bổ ra, màn tuyết xung quanh Diệp Mặc lập tức lại bị đánh tan một phần.
Lúc này, Diệp Mặc đang đứng trong màn bông tuyết màu máu vừa hô một tiếng, Tử Đao trong tay lại vung lên, Huyễn Vân Hành Ý đao lại lần nữa bổ ra.
Đồng thời những tu sĩ đứng xem bên ngoài, lại có thể nhìn thấy trong màn tuyết màu đỏ dày đặc kia lộ ra ngày càng nhiều những đường đao màu tím, mới đầu chỉ có một hai đường, rồi ba bốn đường, đến chín đường, cuối cùng tạo thành mấy trăm đường.
Còn hình ảnh của Diệp Mặc trong những đường đao màu tím ấy thì càng ngày càng rõ ràng, nhanh chóng những đường đao màu tím này và màn bông tuyết màu đỏ kia cũng đã ngang sức ngang tài. Lúc này Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống.
Thiết Bách Phỉ thấy Diệp Mặc không ngờ từ trong màn tuyết màu máu của mình thoát thân ra ngoài, “Ý” một tiếng, nhưng lập tức khóe miệng lại hiện lên nụ cười khẩy. Vốn dĩ chuông lớn chỉ là trói buộc lại những đường đao màu tím kia, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu dài, trong nháy mắt tránh khỏi tất cả những đường đao màu tím kia, mang theo một bóng chuông ép về hướng Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này đã hoàn toàn giải thoát ra ngoài, lúc trước khi hắn bị màn tuyết màu đỏ vây lấy, thậm chí có chút kinh hoảng, không ngờ lại chế ngự thần thức của hắn, căn bản không có cách nào bổ Tử Đao ra được. Lúc này hắn đã có thể thông qua Huyễn Vân đao pháp phá được màn tuyết màu đỏ, làm gì còn có thể để cho Thiết Bách Phỉ lặp lại chiêu cũ, một lần nữa không chế hắn trong màn tuyết màu đỏ quỉ dị?
Khi chiếc chuông lớn của Thiết Bách Phỉ mang theo một hình chuông lớn, Diệp Mặc lại bổ ra một đường Huyễn Vân Trận Sát đao nữa, phối hợp với Huyễn Vân phân Liệt đao và Huyễn Vân Hành Ý đao lúc trước, Huyễn Vân Trận Sát đao hoàn toàn phát huy hết sức mạnh, chỉ cần trong nháy mắt lại vây khốn chiếc chuông lớn của Thiết Bách Phỉ lại.
Nhạc Dao lúc này mở to mắt, lại phát hiện ra Diệp Mặc không ngờ lại thoát thân từ trong màn tuyết màu đỏ ra ngoài được, nhất thời trở nên vui mừng. Cô cũng không ngờ Diệp Mặc lại nghịch thiên đến vậy, bị vây trong Huyết Sắc Tuyết Hoa kiếm kĩ, mà vẫn có thể thoát thân ra ngoài được.
Nghĩ tới lúc trước một đao của Diệp Mặc giết chết Nam Tấn Thăng, lúc này Nhạc Dao biết rằng, Diệp Mặc không phải là một Đan vương đơn giản như vậy.
Thấy chiếc chuông lớn của mình lại bị đường đao màu tím của Diệp Mặc vây khốn. Thiết Bách Phỉ hừ một tiếng. Pháp quyết trong tay đánh ra càng nhanh, mắt nhìn thanh kiếm dài của gã càng thêm tươi đẹp. Vừa nãy trải qua một lần rồi, lúc này Diệp Mặc làm sao lại không biết suy nghĩ của Thiết Bách Phỉ.
Đã vây được chiếc chuông lớn của đối phương, Diệp Mặc căn bản cũng không kiêng nể gì, lại phóng ra vài đường Thần Thức đao.
Thiết Bách Phỉ chỉ cảm thấy thức hải của mình đau nhói, động tác của gã hơi dừng một chút, nhưng gã lập tức tránh được Thần Thức đao của Diệp Mặc. Không đợi gã tiếp tục triển khai Huyết Sắc Hoa Tuyết kiếm kĩ, liền nhìn thấy một đường kiếm màu tím chói mắt tiến đến.
Lúc này gã không ngờ lại cảm thấy đường kiếm màu tím này thật đẹp, có một chút chói mắt, dường như muốn mang gã đến một nơi hắn nên đến, thậm chí từ đáy lòng của gã cũng dâng lên một khát vọng.
Không đúng, Thiết Bách Phỉ trong nháy mắt liền hiểu được, ép buộc thiêu đốt một ngụm tinh huyết. Lập tức muốn triệu hồi chiếc chuông lớn ngăn đường sáng màu tím này lại.
Diệp Mặc chẳng qua chỉ cần trong chốc lát, Huyễn Vân Hoa Sơn núi đã được bổ ra, dũng cảm tiến lên phía trước, không chút sợ hãi.
Một đao kia vừa bổ ra, toàn bộ đại điện đều tràn ngập đường đao màu tím này, màu tím này chẳng những đẹp, hơn nữa còn mê người. Giống như đến từ thiên đường vậy, lại giống như sinh ra từ không trung vậy.
Một số nữ tu nhìn đường sáng màu tím, thậm chí nhắm mắt tận hưởng, đúng là một đường sáng màu tím tuyệt đẹp. Trong giờ khắc này dường như tất cả những tu sĩ có tu vi tương đối thấp đều muốn ôm lấy đường sáng màu tím này mà không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.
“Phốc”, Thiết Bách Phỉ cảm thấy đường sáng màu tím đó từ đỉnh đầu của gã xẹt qua, gã nghe thấy âm thanh xương mình vỡ vụn, gã cũng nghe thấy âm thanh thân thể mình bị bể nát tan tành.
Gã miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Diệp Mặc một cái, nhẹ giọng nói:
- Màu hồng tím thật đẹp…
Nói xong ngã xuống, một lát sau, thân thể bị chia năm xẻ bảy.
Diệp Mặc thu Tử Đao lại, nhắm mắt lại, lúc này hắn lần nữa lại tiến vào điện phủ đao đạo mới. Hắn chợt hiểu ra một đao pháp khác, loại đao pháp này chính là từ hoa tuyết màu máu vừa nãy của Thiết Bách Phỉ lĩnh ngộ được.
Một lát sau, Diệp Mặc mở mắt ra, lẩm bẩm nói:
- Niêm Hoa Tử mang, Chỉ Xích Thiên Nhai.
Đường đao kia của hắn giống như Niêm Hoa vậy, vô thanh vô tức, đợi sau khi người khác cho rằng đây là đường đao đến từ chân trời, đường đao này đã kề bên. Có lẽ bị giết, cũng cam tâm tình nguyện, không sợ hãi.
Huyễn Vân Hoa Sơn đao thành công rồi, cũng không có dấu vết thô kệch như ngày trước, hoàn toàn thành một đường đao giết người vô thanh vô tức. Không có ai hiểu được Hoa Sơn đao quyết chí tiến lên, còn có thể vô thanh vô tức, nhưng Diệp Mặc thì lại hiểu.
Tất cả mọi người xung quanh đều hít một hơi dài, người không hiểu không thể biết được. Nhưng một số cao thủ trên bậc Thừa Đỉnh lại cũng thầm cảm nhận được sự kinh khủng trong đao pháp của Diệp Mặc, giết người trong tích tắc, khi anh bị giết, anh thậm chí không biết mình đang ở trong chốn hoa, hay là đang đánh nhau.
Cho dù là tông chủ Dương Phí Thành của Vô Cực tông, cũng sắc mặt hoảng sợ nhìn Diệp Mặc. Lúc này gã thậm chí đã quên mất sự tức giận, quên mất một đệ tử thiên tài của Vô Cực tông đã bị Diệp Mặc giết. Cái mà gã đang nghĩ chính là Diệp Mặc vừa mới thăng cấp lên tu vi Hư Thần tầng thứ nhất mà lại kinh khủng như vậy, đợi sau khi gã đến tu vi Biến Kiếp rồi, thậm chí là tu vi Hóa Chân, thì thiên hạ có ai là địch thủ của hắn?
Trong lúc này, dường như tất cả tông chủ của các môn phái đều cảm thấy chấn động, điều mà bọn họ chấn động không phải là Diệp Mặc có thể vượt cấp giết chết Thiết Bách Phỉ một tu sĩ Hư thần tầng thứ sau, mà chấn động chính là cầu vồng màu tím giết người trong tích tắc của Diệp Mặc.
Thiết Bách Phỉ đã chết rồi, kiếm kĩ mà gã phát ra sớm đã tiêu tán, trong đại điện sớm đã mất đi khí băng hàn vừa rồi, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy sự lạnh lẽo trong đại điện lúc này, còn lạnh hơn rất nhiều so với luồng khí lạnh mà hoa tuyết màu máu của Thiết Bách Phỉ phát ra.