Loại băng hàn lạnh thấu xương kinh khủng này, nếu là người bình thường, ở nơi này sớm đã bị đông đến bột phấn cũng không còn, làm sao có thể duy trì được thần thái sống động như vậy?
Diệp Mặc lấy bản đồ ra, trên bản đồ không có hình những người con gái này, nhưng cảnh sắc trên bản đồ rõ ràng lại chính là chỗ này, không có chút khác biệt nào.
Sau khi đi dọc theo dãy núi băng này, hẳn là một dòng sông băng.
Diệp Mặc sau khi điều khiển Thanh Nguyệt rồi cẩn thận bước vào dòng sông băng, phát hiện ra bên trong không ngờ là một dòng sông băng dài thật dài. Trong dòng sông băng đó không có chút nước nào, bất luận là bên bờ sông hay lòng sông thậm chí là trên bờ, toàn là băng. Hai bên bờ sông có những tảng băng đá hình thù kỳ quái, dày đặc dựng theo bờ sông dài.
Còn hai bên dòng sông thì lại có những người băng khác, nhưng khác nhau là, những người băng này không phải là con gái nữa, mà loại gì cũng có, có người thậm chí vẫn giữ trạng thái chiến đấu, có người thậm chí đến hai cánh tay hoặc đầu cũng không còn.
Thiện Băng Lam của Thanh Mộng trai đã từng đến nơi này, lúc ấy cô là tu vi gì? Chẳng lẽ cũng là tu vi Hư Thần? Nếu như cô là tu vi Hư Thần thật, không có loại pháp bảo giống như Thanh Nguyệt này, Diệp Mặc tin rằng Thiện Băng Lam không thể một mình mà có thể đến được nơi như này.
Hoặc là nói lúc cô đến đây, vẫn chưa có kiểu lạnh thấu xương này. Nhưng như vậy cũng không thể nào, nếu như không có kiểu lạnh thấu xương này, thì không thể gọi là cấm địa Băng Thần được, thậm chí còn là bên ngoài.
Diệp Mặc lại lấy bản đồ ra cẩn thận nhìn lần nữa, nhưng phát hiện ra mình cũng không đi nhầm, chắc chắn là nơi này.
Phát hiện ra mình không đi nhầm, Diệp Mặc không chế Thanh Nguyệt tiếp tục bay nhanh dọc theo lòng sông bay về phía trước. Sau khi bay tiếp được khoảng hai tiếng đồng hồ, Diệp Mặc cảm thấy có chút không ổn. Bên hai bờ sông lúc trước có những thi thể bị đông cứng lại, hoặc là bên bờ sông có rất nhiều băng đá, nhưng Diệp Mặc càng đi về phía trước, lại phát hiện ra bờ sông và lòng sông lại rất sạch sẽ.
Bờ sông không có chút gì cả, quả thực sạch sẽ trống trơn. Diệp Mặc lại lần nữa lấy bản đồ ra nhìn, lại phát hiện hình như hắn cũng không đi nhầm đường.
- Không đúng, anh, dòng sông băng trên bản đồ là càng ngày càng rộng, còn chúng ta bây giờ đi hình như lại càng ngày càng hẹp lại.
Đường Bắc Vi đứng bên cạnh Diệp Mặc bỗng nhiên chỉ chỉ bản đồ nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn kỹ một chút, quả nhiên tấm bản đồ này đúng là nhìn nhầm rồi. Hoặc là nói phương hướng hắn đi đã bị nhầm, tấm bản đồ của Thiện Băng Lam chỉ đi lên phía trên, còn hắn thì lại đi xuống dưới. Phương hướng phán đoán không ngờ lại là chiều rộng của dòng sông băng, mà không phải là căn cứ theo đánh dấu trên bản đồ.
Diệp Mặc vội vàng điều khiển Thanh Nguyệt quay đầu, lại chính vào lúc này, dòng sông băng phía dưới Thanh Nguyệt bỗng nhiên kêu răng rắc, dòng sông băng vừa rồi không có chút dị trạng nào lại đột nhiên tách nát.
- Mau đi vào trong.
Diệp Mặc không đợi Đường Bắc Vi nói chuyện, liền giơ tay ra đẩy cô vào trong khoang thuyền, đồng thời vận chuyển đại đỉnh tám cực.
Ầm, ầm…
Sau tiếng nổ cực lớn vừa rồi, dòng sông băng bỗng nhiên có một lực hút cực lớn, khiến Diệp Mặc nhớ ra dưới đáy đầm lầy Chú Hà ngày trước.
Diệp Mặc trải qua chuyện này một lần rồi, đương nhiên không thể không đề phòng. Trong nháy mắt hắn liền điều khiển Thanh Nguyệt cấp tốc thoát ra. May là mũi thuyền Thanh Nguyệt có Đông Chí hỗ trợ. Tốc độ của Thanh Nguyệt không vì băng hà mà gặp phải bất kỳ một ảnh hưởng nào, lúc này mới với tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi phạm vi bị hút.
Còn Diệp Mặc quay đầu lại nhìn cái khe vừa nãy bị nứt ra, lại phát hiện ra cái khe đó lại biến mất dạng, cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
Không đợi Diệp Mặc khiếp sợ, hắn lại lần nữa cảm nhận được linh khí nồng đặc. Luồng linh khí này giống như cảm giác ngày trước hắn ở trong Linh tủy trì ở Sa Nguyên dược cốc, khiến người ta sảng khoái đến cực điểm. Thậm chí còn sảng khoái hơn cái cảm giác ở Linh tủy trì trước đó. Hắn thậm chí cảm thấy mình chỉ cần hấp thu một chút linh khí, cảnh giới liền có thể tăng lên không ít vậy.
- Linh khí thật nồng đặc.
Lâm Dị Bán đứng một bên cũng kinh ngạc kêu lên.
Diệp Mặc không điều khiển Thanh Nguyệt nữa, mà lại không ngừng kinh dị nhìn dòng sông băng không chút dị trạng này. Lúc này hắn đã hiểu được, tại sao xung quanh dòng sông băng này lại không có bất kỳ vật gì rồi, cái khe này nứt ra, còn có một lực hút kinh khủng nữa, cho dù có nhiều đồ đi nữa cũng sẽ bị hút vào.
Chút linh khí vừa rồi lộ ra từ cái khe nứt đó khiến cho bọn họ cảm giác thoải mái, nếu như tiến vào bên trong cái khe đó mà tu luyện, thì hiệu quả sẽ như thế nào?
Diệp Mặc thậm chí cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng Diệp Mặc cũng không dám đi xuống, bây giờ không phải là một mình hắn, chẳng may dưới lòng sông có cái gì đó nguy hiểm, vậy thì sẽ thế nào?
Bỗng nhiên Lâm Dị Bán ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Thành chủ, tôi…
Mặc dù Lâm Dị Bán mới nói được nửa câu, nhưng Diệp Mặc cũng hiểu, hắn nhìn Lâm Dị Bán nói:
- Anh có phải muốn vào lòng sông kia không?
Lâm Dị Bán kiên định gật đầu nói:
- Vâng, thành chủ, linh khi trong lòng sông kia dồi dào, rõ ràng là nơi rất tốt để tu luyện, tôi nghĩ nếu tôi không có nơi tu luyện như này, thì tôi có tu luyện cả đời cũng chỉ thế này mà thôi. Nhưng nếu như tiến vào trong đó rồi, nói không chừng tôi sẽ có thể lên Hóa Chân được.
Thật ra không cần nói Lâm Dị Bán, cho dù là Diệp Mặc làm sao lại không muốn tiến vào lòng sông kia để tu luyện chứ? Luồng linh khí vừa nãy quả thực Diệp Mặc trước giờ chưa bao giờ gặp.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn bóng dáng mấy người còn lại, bỗng nhiên nói:
- Nếu như vậy, mọi người cùng vào đi.
Món nợ Vô Cực tông và Lôi Vân tông giết Kỷ Bẩm, khiến cho Diệp Mặc trong lòng tức giận đến cực điểm. Sau khi đến Nam An châu, hắn nhiều lần nhận được sự chiếu cố và lòng hảo tâm của Kỷ Bẩm.
Người hiền lành như Kỷ Bẩm lại bị giết, có thể nói Kỷ Bẩm đối với Tu chân giới ở Nam An châu chỉ có lòng giúp đỡ, không có bất kỳ tổn hại nào. Rất nhiều trận pháp phòng ngự của nhiều đại môn phái là do anh ta bố trí, người như vậy không ngờ lại bịt giết, hắn sao có thể cam tâm được.
Cho dù chết rồi, hắn cũng phải báo thù cho Kỷ Bẩm. Muốn báo thù thì phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì phải có một chỗ tốt để tu luyện, mà khe nứt dưới lòng sông kia chính là chỗ tốt nhất.
Diệp Mặc không hỏi mấy người Lạc Ảnh, hắn tin rằng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết cũng sẽ đi cùng hắn, bất luận là đi đến nơi nào.
Diệp Mặc điều khiển Thanh Nguyệt dừng lại, nhưng cái khe nứt giữa lòng sông kia lại không xuất hiện nữa. Cho tới buổi trưa ngày thứ ba, Diệp Mặc quyết định không đợi nữa, tiếp tục tìm nơi có linh tủy như Thiện Băng Lam nói, thì khe nứt trên lòng sông kia không ngờ lại xuất hiện.
Đồng thời lực hút này lại truyền đến, Diệp Mặc lần này không khống chế Thanh Nguyệt bỏ chạy, mà lại cố gắng giảm tốc độ của Thanh Nguyệt xuống. Cho dù là như vậy, Thanh Nguyệt cũng với tốc độ khủng bố mà đi xuống, giống như sao băng vậy.
Cũng may Diệp Mặc có kinh nghiệm một lần rồi, trận kỳ trong tay hắn không ngừng vứt xuống, còn dưới lòng sông lại không có sự giá lạnh giống như trên mặt sông kia, trận kỳ của Diệp Mặc cũng không bị đông cứng mà rách tan như lúc trước.
Mặc dù không có cách nào làm cho Thanh Nguyệt dừng lại, nhưng Thanh Nguyệt rõ ràng tốc độ cũng đã chậm lại.
Ầm.
Một tiếng vang thật lớn, Thanh Nguyệt đập vào đáy lòng sông, phát ra một tiếng ầm thật lớn. Cũng may mấy người Lạc Nguyệt cũng có tu vi nhất định, cũng không có bất kỳ tổn thương nào.
Lâm Dị Bán đã là tu sĩ Ngưng Thể, gã cùng với Từ Đồng là hai người đầu tiên bước xuống thuyền, lập tức vui mừng nói với Diệp Mặc:
- Trong này không có bất kỳ hàn băng nào, hơn nữa linh khí cũng đậm đặc đến đáng sợ. Đây tuyệt đối là nơi tốt nhất để tu luyện, so bất kỳ linh đan nào cũng tốt hơn.
Lúc này Diệp Mặc cũng đã xuống, những người còn lại trên Thanh Nguyệt cũng xuống. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, ở đây quả thực không có chút băng hàn nào, còn có chút lạnh lẽo nhàn nhạt, những tia lạnh lẽo kia chắc là theo xuống từ khe nứt kia.
Diệp Mặc thu hồi Thanh Nguyệt lại, quan sát nơi này một chút, ngoại trừ luồng linh khí nồng đậm kia ra, thì nơi này không có bất cứ thứ gì. Nếu như nhất định phải nói có thứ gì, chỉ có chút cát mịn dưới chân, sau đó những miền cát mịn này kéo dài tới tận xa, nhìn không thấy bờ. Cho dù thần thức có quét ra, cũng sẽ phát hiện thần thức biến mất không giải thích được.
- Nơi này không phải là cấm địa Băng thần.
Lâm Dị Bán rõ ràng rất am hiểu tình hình ở nơi này, lập tức khẳng định nói.
Không đợi Diệp Mặc hỏi, Lâm Dị Bán tiếp tục nói:
- Tôi nghe cha tôi nói, bên ngoài cấm địa Băng Thần cho dù là tu sĩ Hư Thần không có sự trợ giúp nào thì cũng khó tiến vào, trong cấm địa lại càng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Mà ở đây dường như chỉ có linh khí nồng đậm, nhưng lại không có bất kỳ nguy hiểm nào, thậm chí là cái lạnh thấu xương kia cũng không có.
Diệp Mặc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời nói của Lâm Dị Bán. Bên ngoài cấm địa Băng Thần đã đi qua rồi, quả thực giống như những gì Lâm Dị Bán nói. Nếu như hắn không có Thanh Nguyệt, không cần nói dẫn theo nhiều người như vậy, cho dù một mình vào cũng rất khó khăn. Huống chi hắn trừ Thanh Nguyệt ra, cũng còn có Đông Chí.
Nếu như không có Đông Chí hấp thu những băng hàn xung quanh, cho dù hắn có thể tiến vào, cũng là chuyện của một hai tháng sau, tuyệt đối không thể nhanh như vậy được. Hơn nữa còn phải bảo đảm Thanh Nguyệt của hắn không bị đông lạnh, một khi bị đông lạnh mà hỏng mất, đừng nói hắn tiến vào, cho dù muốn ra ngoài cũng không ra được.
Diệp Mặc nhớ ra những thi thể đóng băng bên bờ sông, có lẽ những người bị đóng băng đó là vì bọn họ không có hộ giáp tốt hoặc không có pháp bảo phi hành tốt, nên mới bị đóng băng bên ngoài cấm địa Băng Thần.
- Nếu lòng sông này cứ cách ba ngày mới vỡ ra một lần, tại sao chỉ có chúng ta mới có thể đi vào được, chẳng lẽ lúc trước không có ai biết, cũng không có ai tiến vào?
Đường Bắc Vi bỗng nhiên chen vào nói.
Đường Bắc Vi sau khi nói xong, không ngờ không có ai trả lời. Đúng vậy, đến cấm địa Băng Thần tuyệt đối không phải chỉ có mấy người bọn họ, tại sao lúc trước lại không có ai đến đây? Nếu như lúc trước có người đến đây rồi, vậy thì những người đó thì sao?
Linh khí nơi này nồng đậm như vậy, những người có cùng suy nghĩ với Lâm Dị Bán chắc chắn rất nhiều, thậm chí đại bộ phận người đều có thể bước vào xem xem. Dù sao tới cấm địa Băng Thần vốn dĩ đã là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu có người đến, chắc chắn cũng sẽ không sợ nguy hiểm.
Nếu như muốn thông qua nguy hiểm để giải thích không có ai dám đến, vậy tuyệt đối sẽ không có ai tin.
- Không đúng, nơi này sức hút rất lớn, mấy thứ bên hồ trước đó cũng bị hút đến mới đúng, tại sao ở đây chúng ta lại không nhìn thấy gì? Chỉ có lớp cát mịn trên đất?
Cam Lang sau khi phát hiện ra vấn đề, bật thốt lên.