Thẩm Nghiễn Thanh hiểu rõ ý của Diệp Mặc, lập tức nói:
- Chính là vì 'Đan tuyền', việc 'Đan tuyền' xuất hiện là thật, nhưng lại bị người phát hiện 'Đan tuyền' sớm hơn động tay động chân vào. Khi Nguyệt sư huynh ở 'Đan tuyền', thì đã bị ám toán rồi. Bởi vì có người trồng 'Hủ thần hoa' ở 'Đan tuyền'…
- Linh thảo cấp chín 'Hủ thần hoa'? Chính là loài hoa được tương truyền là ngàn vạn dặm cũng chỉ có thể có sinh trưởng một gốc 'Hủ thần hoa' đó sao?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi lại.
Diệp Mặc là một Đan Vương thất phẩm, đối với 'Hủ thần hoa' cũng rất hiểu biết. Một linh thảo cấp chín không mùi không vị, hơn nữa lại là một loại linh thảo cấp chín hiếm thấy, ngàn dặm cũng chỉ có thể xuất hiện một gốc, tuyệt đối không phải là khoa trương. Tác dụng lớn nhất của loại linh thảo này chính là có thể ăn mòn Nguyên Thần.
Hơn nữa loại linh thảo này có thể bất tri bất giác mà ăn mòn Nguyên Thần của một tu sĩ, nếu như tu sĩ nhập định tu luyện một thời gian dài để lĩnh ngộ cảnh giới, Nguyên Thần sẽ dễ dàng bị 'Hủ thần hoa' ăn mòn. Một ngày tu sĩ tỉnh lại từ trạng thái nhập dịnh, thi cũng sẽ phát hiện ra là mình đã bị ăn mòn Nguyên Thần rồi.
Diệp Mặc nghĩ tới đây, bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên:
- Đan Vương Ngân Nguyệt …
Hắn đã hiểu được, Đan Vương Ngân Nguyệt - Nguyệt Kỳ Siêu đi đến 'Đan tuyền' để cảm ngộ, muốn nhờ 'Đan tuyền' để tấn cấp Đan Vương bát phẩm, kết quả lại bị người khác âm thầm đặt 'Hủ thần hoa' để ám toán.
Thẩm Nghiễn Thanh gật đầu:
- Cậu đoán không sai, Nguyệt sư huynh đúng là đã bị 'Hủ thần hoa' ăn mòn Nguyên Thần, hiện tại Nguyên Thần vẫn đang bị ăn mòn kịch liệt.
- Tiền bối tới Mặc Nguyệt Chi Thành chắc cũng là vì muốn cùng vãn bối tìm xem có cách nào để giúp Ngân Nguyệt tiền bối thoát khỏi sự ăn mòn của 'Hủ thần hoa' phải không?
Diệp Mặc cũng đã hiểu vì sao Thẩm Nghiễn Thanh phải đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành tìm hắn rồi.
Thẩm Nghiễn Thanh thở dài:
- Đúng, nhưng cũng không phải hoàn toàn. Khi Nguyệt sư huynh tu luyện bên 'Đan tuyền' để tấn cấp Đan Vương bát phẩm, thì lại phát hiện bản thân đã bị 'Hủ thần hoa' ăn mòn vào Nguyên Thần. Lúc đó sư huynh thật không nghĩ đến việc là người Đan Thành ra tay với mình mà nghĩ là đã bị kẻ thù ám toán. Cho nên lập tức mang theo tôi vội vã chạy về Đan Thành.
- Sau khi chúng tôi về tới Đan Thành, mới biết được cậu xảy ra chuyện, lúc này Nguyệt sư huynh mới nổi giận lôi đình. Lôi Vân Tông biết Nguyệt sư huynh trở lại Đan Thành rồi nổi giận, lập tức tuyên bố phong bế sơn môn. Nhưng Nguyệt sư huynh lập tức yêu cầu Vô Cực Tông giao ra tu sĩ đã sát hại Kỳ huynh, không ngờ thái độ của Vô Cực Tông lại cường ngạnh như vậy, kiên quyết không thừa nhận là do bọn chúng đã ra tay. Phải biết rằng tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành đã sắp lên tới hai mươi người. Mà số lượng tu sĩ Kiếp Biến lại càng nhiều hơn. Cho dù là Nguyệt sư huynh bị ám toán nhưng chúng tôi cũng không ngờ Vô Cực Tông lại có lá gan lớn như vậy.
Diệp Mặc không nói gì, thế nhưng trong lòng lại rất cảm kích. Ngân Nguyệt thành chủ đã bị 'Hủ thần hoa' ăn mòn vào Nguyên Thần, nhưng vẫn muốn ra mặt cho mình.
Thấy biểu tình của Diệp Mặc, Thẩm Nghiễn Thanh biết là Diệp Mặc lại đa tâm rồi, cho nên nói:
- Cậu cũng không cần tự trách, kỳ thực Nguyệt sư huynh rất coi trọng cậu, anh ấy cho rằng cậu là người duy nhất có hy vọng tấn cấp đến Đan Vương cửu phẩm. Cho nên đối với cậu anh ấy có kỳ vọng rất lớn. Có người ám toán anh ấy thì cũng có thể nhịn, nhưng mà lại muốn ra tay với niềm hi vọng của Tu Chân giới như cậu, thì Nguyệt sư huynh tuyệt đối không thể nhịn được, cho nên anh ấy muốn diệt Vô Cực Tông trước khi bản thân bị 'Hủ thần hoa' ăn mòn toàn bộ nguyên thần.
Diệp Mặc hiểu rõ Tu Chân giới một khi phong sơn, nếu như không phải mối thù diệt môn, thường thì không cho phép công kích môn phái phong sơn. Lôi Vân Tông phong sơn rồi, cho nên lời Đan Vương Nghiễn Điền nói cũng là chỉ Vô Cực Tông.
Thế nhưng đây là đối với Đan Vương Nghiễn Điền và Đan Vương Ngân Nguyệt mà thôi, một khi thực lực của mình đạt được trình độ nhất định, không cần nói là Lôi Vân Tông phong sơn, cho dù là chạy khỏi Nam An Châu, thì cũng sẽ đuổi giết tới cùng
Thẩm Nghiễn Thanh tiếp tục nói:
- Thế nhưng lúc này, Thái thượng thành chủ của Đan Thành đi ra nói, hắn nói Đan Thành ta không thể lấy thế đè người. Hơn nữa người ngăn chặn cậu và Lục tiền bối lúc đó không có kẻ nào lộ ra mặt thật, thì làm sao có thể khẳng định là Vô Cực Tông? Tôi và Nguyệt sư huynh lập tức biết rằng người phía sau ám toán là vị Thái thượng thành chủ kia
Nói đến đây ngữ khí Thẩm Nghiễn Thanh bỗng trở nên đau thương:
- Tôi và Nguyệt sư huynh đối với Thái thượng thành chủ của Đan Thành có thể nói tôn kính có thừa. Hàng năm bảy phần tài nguyên Đan Thành đều chủ động đưa cho hắn. Hơn nữa những dặn dò của hắn chúng tôi cũng chưa bao giờ phản đối, thế nhưng cuối cùng không ngờ hắn đối với tôi và Đan Vương Ngân Nguyệt như vậy. Nguyệt sư huynh ngay tại chỗ nản lòng thoái chí. Hủ thần hoa cũng đồng thời phát tác. Tôi cũng không còn muốn tiếp tục ở lại Đan Thành, liền mang theo Nguyệt sư huynh đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành, ban đầu tôi là muốn bảo cậu trở về bảo vệ cậu, không cho cậu lưu lạc bên ngoài. Thế nhưng sau khi thấy nơi này, tôi liền thích ở đây, tôi lúc đó quyết định lưu lại ở chỗ này.
- Vậy Thái thượng thành chủ…
Diệp Mặc có chút lo lắng hỏi một câu.
Thẩm Nghiễn Thanh không đợi Diệp Mặc nói xong, khoát tay nói:
- Điểm ấy cậu không cần lo, hắn vẫn không có ý muốn giết tới đây, bằng không sẽ không ám toán Nguyệt sư huynh rồi, huống chi hắn cũng không cần làm như vậy. Sau khi tôi và Nguyệt sư huynh ra đi, Đan Thành cũng chỉ có hắn làm chủ, mục đích của hắn đã đạt được, hơn nữa Nguyệt sư huynh cũng không thể sống sót, hắn càng không cần lo lắng. Chúng tôi sau khi ra đi, một số tu sĩ Hóa Chân biết được tình hình cũng giải tán hết. Có ba tu sĩ Hóa Chân đã theo tôi cùng tới Mặc Nguyệt Chi Thành, còn có bảy tám người đều tự rời khỏi Đan Thành. Đan Thành hiện nay tuy vẫn là địa phương có thực lực lớn nhất, nhưng từ lâu đã không còn là Đan Thành của ngày xưa nữa
Nói xong, Thẩm Nghiễn Thanh thổn thức không ngớt, Đan Thành huy hoàng trước kia đã biến mất rồi. Một thành chủ đố kị Đan Vương phía dưới vượt mặt, bất kể như thế nào cũng không thể đem Đan Thành phát dương quang đại. Từ nay về sau, Đan Thành chỉ có thể là từ từ suy yếu
Diệp Mặc lúc này đã hơi chút bình tĩnh lại, nơi này có Đan Vương Nghiễn Điền, còn có ba tu sĩ Hóa Chân, Vô Cực Tông dù là dữ dằn hơn, cũng không dám đến Mặc Nguyệt Chi Thành gây chuyện
Lôi Vân Tông sau khi phong núi, càng không có khả năng tìm đến, nói cách khác Mặc Nguyệt Chi Thành hiện tại đã vững như núi Thái Sơn. Chờ hắn bố trí xong đại trận phòng ngự, cho dù là Vô Cực Tông tới, cũng là cục diện có đến mà không có về
Đan Thành dù là Đan Vương Nghiễn Điền và Đan Vương Ngân Nguyệt rời khỏi, cũng tuyệt đối không có khả năng giúp đỡ Vô Cực Tông tiến công Mặc Nguyệt Chi Thành
Bỗng nhiên Diệp Mặc nghĩ đến vấn đề trước đó, lại lần nữa hỏi:
- Nghiễn Điền tiền bối, vậy người nói cho các ngài biết Đan tuyền xuất hiện là ai?
- Người đó cậu cũng đã gặp qua, sau đó cậu cũng có hỏi thăm qua, chính là Đan Vương tứ phẩm Trường Thuận - Triệu Thuận Thiên. Hắn chắc là người làm việc cho Thái thượng thành chủ, nên mới bán đứng tôi và Đan Vương Ngân Nguyệt.
Thẩm Nghiễn Thanh buồn bã nói.
Quả nhiên là gã, tên Mạc Hữu Thâm kia đúng là rất có hậu thuẫn, đến Thái thượng thành chủ cũng có thể nịnh bợ. Lúc này Diệp Mặc bỗng nhiên hiểu rõ sự vĩ đại và cao thượng của Đan Vương Ngân Nguyệt, sự vĩ đại của Đan Vương Ngân Nguyệt, chính là biết mình bị ai ám toán rồi, không ngờ cũng không nói gì, chỉ là nản lòng thoái chí rời khỏi Đan Thành
Nếu như là người bình thường, khẳng định sẽ cùng Thái thượng thành chủ nội chiến một phen. Với uy vọng của Đan Vương Ngân Nguyệt và Đan Vương Nghiễn Điền, Đan Thành một khi nội chiến, vậy sẽ là tai hoạ lớn của toàn bộ Tu Chân giới Nam An Châu. Hơn mười tu sĩ Hóa Chân, vô số tu sĩ Kiếp Biến chia thành hai phe đánh nhau, kết quả sẽ thế nào, Diệp Mặc thậm chí không dám tưởng tượng.
Nếu như nói hàng năm Nam An Châu có thể phát hiện mười gốc linh thảo cấp 9, như vậy có ít nhất tám gốc sẽ chuyển tới Đan Thành, mà linh thảo cấp 9 là bảo hiểm để tu sĩ phi thăng. Đan Vương Ngân Nguyệt và Đan Vương Nghiễn Điền không ngờ yên lặng mà nhượng lại Đan Thành, cũng chính là chẳng khác nào cự tuyệt nguồn linh thảo này, giảm bớt cơ hội phi thăng. Mục đích chỉ là không muốn làm cho tu sĩ đỉnh cấp của Đan Thành nội chiến với nhau, một người tu sĩ làm đến được một bước này, há có thể không khiến cho người người tôn kính
Đan Vương Ngân Nguyệt, dù bằng bất cứ giá nào, mình cũng phải cứu cho được ông ta
Hủ thần hoa ăn mòn Nguyên Thần, đây hầu như là không giải trừ được, Diệp Mặc nhíu mày. Nửa ngày sau hắn mới thở dài nói một câu:
- Nghiễn Điền tiền bối, Hủ thần hoa có thể cứu chữa được không?
Thẩm Nghiễn Thanh lắc đầu nói
- Hủ thần hoa ăn mòn Nguyên Thần, thời gian càng dài càng khó giải. Hơn một năm thời gian, coi như là thần tiên đến đây cũng là khó giải. Trong vòng một năm thật ra có hai loại linh dược có thể giải được, thế nhưng hai loại linh dược này đều là chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Một loại là linh thảo cấp 9 'Tiên khuyên hoa', nếu có 'Tiên khuyên hoa' có thể trước lúc nguyên thần tan rả đúc lại nguyên thần tu sĩ, thế nhưng 'Tiên khuyên hoa' tôi nghe nói mấy trăm năm rồi, nhưng chưa từng thấy qua. Còn có một loại là linh thảo cấp 9 Băng La, có thể loại trừ sự ăn mòn của Hủ thần hoa, Băng La tôi cũng nghe nói mấy trăm năm rồi, cũng là chưa từng thấy qua…
- Băng la?
Diệp Mặc bỗng nhiên đứng lên, hắn không phải có một gốc Băng la sao? Để luyện chế 'Chân la đan', vừa rồi sao không nghĩ ra nhỉ?
Thẩm Nghiễn Thanh bộ dạng kinh dị, Diệp Mặc không đợi ông ta nói, lập tức lấy ra Băng La đưa cho Thẩm Nghiễn Thanh nói:
- Đan Vương Nghiễn Điền, đây là Băng la
- Cậu có Băng la?
Thẩm Nghiễn Thanh nắm lấy hộp ngọc Diệp Mặc đưa mình, đồng thời kinh ngạc hô lớn
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Lần này đi cấm địa Băng Thần ngẫu nhiên gặp được, Nghiễn Điền tiền bối, hãy cầm lấy để giải trừ nguyên thần bị ăn mòn của Đan Vương Ngân Nguyệt tiền bối trước đi
Thẩm Nghiễn Thanh mở hộp ngọc, rõ ràng là một gốc linh thảo cấp 9 Băng la đã trưởng thành. Giờ khắc này Thẩm Nghiễn Thanh tựa hồ cảm giác được trên người mình lại lần nữa tràn ngập sức sống, nói câu thật lòng, ông ta và Đan Vương Ngân Nguyệt vì Đan Thành có thể nói tiêu hao toàn bộ tâm huyết. Cuối cùng Đan Vương Ngân Nguyệt rơi vào tình trạng này, nếu nói ông ta không thất vọng thương tâm vậy là nói dối. Mà hiện tại có Băng la, tức là Đan Vương Ngân Nguyệt có thể hồi phục rồi
- Diệp Mặc huynh đệ, cảm tạ cậu, sau này cậu đừng gọi chúng tôi là tiền bối nữa, cứ gọi tôi và Ngân Nguyệt một tiếng lão ca là được rồi. Chúng tôi không có nhìn lầm cậu, cậu là một người nhân hậu
Thẩm Nghiễn Thanh cũng không thể ngăn lại sự kích động trong nội tâm, cầm Băng la run giọng nói
Diệp Mặc biết ý tứ của Thẩm Nghiễn Thanh, Băng la căn bản là bảo vật cực phẩm cầu cũng cầu không được, là linh thảo có thể luyện chế 'Chân la đan'. Có thể đề cao bốn thành tỷ lệ cho tu sĩ Kiếp Biến tấn cấp Hóa Chân đấy, phải biết rằng chỉ một viên 'Chân linh đan' cũng chỉ có thể đề cao hai thành tỷ lệ cho tu sĩ Kiếp Biến tấn cấp Hóa Chân mà thôi
Hắn lại xua tay nói:
- Đan Vương Nghiễn Điền tiền bối, ngài và Đan Vương Ngân Nguyệt vĩnh viễn là tiền bối của tôi. Chúng ta trước tiên nên cứu trị Đan Vương Ngân Nguyệt tiền bối đi, Hủ thần hoa càng sớm loại trừ càng tốt
Ở trong lòng Diệp Mặc, Đan Vương Ngân Nguyệt và Đan Vương Nghiễn Điền đối với hắn đều rất tốt, Đan Vương Ngân Nguyệt thậm chí sau khi đã trúng phải Hủ thần hoa, vẫn luôn nhớ đến hắn. Hơn nữa hai vị thành chủ này quang minh lỗi lạc, đem ra so thì tên Thái thượng thành chủ kia quá vô lại rồi. Không chỉ một gốc Băng la, dù là muốn mình xuất ra linh mạch cực phẩm, Diệp Mặc cũng sẽ không chút do dự.
Thẩm Nghiễn Thanh đem Băng la đặt trên miệng Nguyệt Kỳ Siêu, đồng thời bắt đầu vận chuyển chân nguyên giúp Nguyệt Kỳ Siêu hấp thu Băng la, chỉ nửa nén hương, sắc mặt của Ngân Nguyệt Đan Vương đã bắt đầu dần dần chuyển hồng, còn mở mắt.
Lúc này Thẩm Nghiễn Thanh rút tay ra, cấp thiết nói:
- Nguyệt sư huynh, mau vận chuyển chân nguyên hấp thu Băng la, hóa giải Hủ thần hoa
Nguyệt Kỳ Siêu trong mắt lộ ra ánh mắt kinh dị không thể tin được, thế nhưng rất nhanh liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lập tức nhắm mắt lại. Thế nhưng hiện tại ông ta không cần Thẩm Nghiễn Thanh hỗ trợ rồi, tự vận chuyển chân nguyên luyện hóa Băng la. Băng la trên miệng ông ta thu nhỏ lại rất nhanh, rồi biến mất.