THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Có chuyện gì vậy?

Nguyệt Kỳ Siêu dừng lại nghi hoặc hỏi

- Không biết hai vị tiền bối đã từng nghe nói qua Băng Thần cung chưa?

Diệp Mặc vẫn nhớ rõ lời thỉnh cầu của người con gái vô cùng xinh đẹp trong 'Thanh Châu' đang ở trong Thế giới trang vàng của hắn.

Nguyệt Kỳ Siêu lắc đầu nghi hoặc:

- Chưa từng nghe qua, đây là môn phái nào vậy? Một môn phái mới sao? Cấm địa Băng Thần thì tôi biết, nhưng Băng Thần Cung thì chưa từng được nghe nói qua.

Thẩm Nghiễn Thanh cũng lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết Băng Thần Cung là nơi nào.

- Vậy hai vị tiền bối có biết cấm địa Băng Thần đã tồn tại từ bao giờ không?

Diệp Mặc chưa từ bỏ ý định, lại lần nữa hỏi lại.

Hai người lại lần nữa lắc đầu, Thẩm Nghiễn Thanh chủ động nói:

- Cấm địa Băng Thần đã có từ khi chúng tôi ra đời, hơn nữa mỗi nơi lại có một kiểu tương truyền khác nhau. Nhưng những lời tương truyền kia có vẻ cũng không chuẩn xác, cậu cũng không nên tin.

Sau khi Nguyệt Kỳ Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh rời đi, trong lòng Diệp Mặc có chút buồn bực. Cô gái tên gọi Thanh Như kia thỉnh cầu hắn đưa 'Thanh Châu' đến Băng Thần Cung, nhưng bản thân hắn lại không biết Băng Thần Cung rốt cuộc là cái địa phương nào. Hiện giờ ngay cả hỏi Nguyệt Kỳ Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh cũng không có được chút tin tức nào, vậy thì bảo hắn phải đi đâu tìm Băng Thần Cung đây?

“Cũng may cô gái tên Thanh Như cũng không có nói là mình nhất định phải giúp bằng được”. Trong lòng Diệp Mặc chỉ có thể nghĩ như vậy.

- Được rồi, anh Lâm. Mảnh đất tổ tiên của anh, chính là Sơn trang chín sao, cũng là Nam Cung sơn trang hiện giờ đúng không?

Diệp Mặc bỗng nhớ tới chuyện 'Ngư Dược Long Môn', thuận tiện hỏi Lâm Dị Bán một chút.

Lâm Dị Bán gật đầu, thần sắc có chút thương cảm, hiển nhiên là đang nhớ tới việc mảnh đất tổ tiên bị người hầu phản bội chiếm giữ, khiến y không thể nhận tổ quy tông.

Diệp Mặc vỗ vỗ vào vai Lâm Dị Bán:

- Nếu như anh Lâm không ngại, có thể kể cho tôi chút chuyện về Sở tiền bối cụ tổ của anh không?

Lâm Dị Bán không chút do dự:

- Đương nhiên có thể, kỳ thực hiểu biết của tôi đối với cụ tổ Sở Cửu Vũ cũng không nhiều, tất cả cũng đều đến từ lời kể của cha tôi. Gia phả của Sở gia tôi có ghi chép, tổ tiên tôi là Sở Cửu Vũ sau khi Phá vỡ không gian ở Nam An Châu, cũng không phải là phi thăng lên tiên giới, mà là đến một nơi không thể nào tu chân. Cha tôi nói rằng nơi đó gọi là Địa Tinh, sau hình như đổi thành Địa Cầu. Là một nơi thiếu thốn linh khí không thể nào tu luyện.

Diệp Mặc giật mình, Sở Cửu Vũ quả nhiên đã đến Địa Cầu. Chính mình có thể sống lại ở Địa Cầu có thể cũng là vì Sở Cửu Vũ đã phá rách hàng rào không gian thông qua Nam An Châu để đến Địa Cầu. Tạo thành một vùng không gian bất ổn giữa hai đại lục.

Lâm Dị Bán không chú ý đến thân thái của Diệp Mặc, tiếp lúc nói:

- Lúc đó cụ tổ Sở Cửu Vũ của tôi không cam lòng. Ông ấy đã phá rách không gian không phải là để đi tới một nơi thiếu thốn linh khí như vậy, vì thế ông ấy lại lần nữa nỗ lực để trở lại Nam An Châu. Ông ta đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, cuối cùng dùng hơn nửa số lượng tài liệu cực phẩm để chế tạo ra một đôi Trận bàn Truyền Tống đỉnh cấp gọi là 'Ngư Dược Long Môn'. Nhưng mà trận bàn này tối đa chỉ có thể truyền tống một người trở lại Nam An Châu mà thôi. Cho dù là có một đôi Trận bàn Truyền Tống thì cũng chỉ có thể truyền tống hai người trở lại Nam An Châu. Mà khi đó bên người của ông ấy cũng có thêm rất nhiều người rồi. Nên đương nhiên là không cam lòng, vì thế lại tiếp tục nghĩ biện pháp khác.

- Biện pháp gì vậy?

Diệp Mặc có chút kích động, vậy thì 'Ngư Dược Long Môn' quả nhiên là tác phẩm của Sở Cửu Vũ. Chỉ là Diệp Mặc không ngờ nó không phải là một cái trận bàn mà là một đôi.

Giọng điệu của Lâm Dị Bán có pha chút cô đơn:

- Cụ Tổ Sở Cửu Vũ của tôi vốn muốn bố trí ở Địa Cầu một cái Truyền Tống Trận, sau đó dùng 'Ngư Dược Long Môn' để trở về Nam An Châu, sau đó mới bố trí thêm một cái Truyền Tống Trận ở Nam An Châu...

Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc. Vậy thì Truyền Tống Trận hiển nhiên là đã được bố trí rồi, vì sao Sở Cửu Vũ vẫn không trở lại Nam An Châu.

Lâm Dị Bán thở dài:

- Không ngờ là tới khi ông ấy bố trí xong Truyền Tống Trận, thì lại phát hiện một Tiểu thế giới khác gọi là Thần Châu, có linh khí nồng hậu hơn nhiều so với Địa Cầu. Cho nên ông ấy đã quyết định đem Truyền Tống Trận bố trí trong Thần Châu. Ông cho rằng khoảng cách giữa Thần Châu và Nam An Châu gần nhau hơn, hơn nữa linh khí sung túc, có thể dễ dàng duy trì Truyền Tống Trận. Chỉ là không ngờ, ông vừa bố trí xong Truyền Tống Trận từ Địa Cầu tới núi Thần Châu, còn chưa kịp bố trí Truyền Tống Trận đến Nam An Châu thì đã phải nghênh đón Lôi Kiếp phi thăng.

- Anh nói là cụ tổ Sở Cửu Vũ của anh đã phi thăng ở Tiểu thế giới rồi?

Diệp Mặc kinh ngạc.

Truyền Tống Trận ở Tĩnh Gia sơn không phải là do Sở Cửu Vũ bố trí, vậy thì là ai? Hơn nữa Sở Cửu Vũ phi thăng rồi, vậy thì sao 'Ngư Dược Long Môn' lại vẫn xuất hiện tại Địa Cầu?

Lâm Dị Bán lắc đầu:

- Cụ ấy có phi thăng hay không thì tôi không biết, nhưng căn cứ vào những gì mà tổ tiên ghi chép trong gia phả, thì khi cụ tổ Sở Cửu Vũ của tôi gặp được Lôi Kiếp, đã lập tức đưa nhẫn trữ vật cho người ông ấy dẫn theo, để y lưu lại cho hậu nhân của Sở Gia. Mà căn cứ vào những gì được ghi chép lại, nhẫn trữ vật xác thực đã về được với Sở gia chúng tôi. Trong đó có nhắc đến lần Lôi Kiếp đó vô cùng kinhk khủng, chỉ cần một tia sét đã có thể san phẳng cả một đỉnh của ngọn núi rồi.

Lúc này Diệp Mặc đã hiểu vì sao đỉnh núi Thần Châu lại không có rồi, hóa ra là do Sở Cửu Vũ độ kiếp tạo thành.

Lâm Dị Bán tiếp tục nói:

- Lúc đó những người tổ tiên của tôi mang theo người nhà thông qua Truyền Tống Trận mà tổ tiên Sở Cửu Vũ đã bố trí quay lại Địa Cầu. Nhưng bất luận là Địa Cầu hay Tiểu thế giới cũng đều không đủ linh khí để tu luyện, cho nên có một tổ tiên của tôi đã sử dụng trận bàn Truyền Tống Trận 'Ngư Dược Long Môn' để trở về được tới Sơn trang chín sao. Sau đó người ấy muốn mời các tiền bối trận pháp của Nam An Châu thiết lập một cái Truyền Tống Trận thông đến Tiểu thế giới. Đáng tiếc là không có ai biết Tiểu thế giới kia ở nơi nào, cũng không có ai đủ khả năng để thiết lập một cái Truyền Tống Trận như cụ tổ Sở Cửu Vũ của tôi cả.

Dừng một chút Lâm Dị Bán lại trầm giọng:

- Sự tình tiếp theo thì hẳn là thành chủ đã đoán được, người tổ tiên kia cũng không để trở lại đón những người nhà còn lại, sau đó việc tu luyện lại bị trì trệ không tiến. Bởi vì hoài niệm người nhà nên mới đổi tên của Sơn trang chín sao thành sơn trang''Ngư Dược Long Môn. Thẳng cho đến khi Sở gia của tôi xuống dốc, sơn trang 'Ngư Dược Long Môn' rơi vào trong tay người khác, đổi thành ‘Nam Cung sơn trang’ hiện giờ.

Diệp Mặc hít vào một hơi, vỗ vỗ vai Lâm Dị Bán:

- Đừng lo lắng, chờ tu vi của anh cao lên tới một trình độ nhất định, biết đâu anh có thể lại một lần nữa trở lại Sơn trang chín sao.

Hai người nói chuyện suốt dọc đường cho tới khi về tới Mặc Nguyệt Chi Thành. Hiện tại Diệp Mặc đã biết cái 'Ngư Dược Long Môn' trong tay hắn là vật gì rồi, lúc này hắn cũng không còn cảm giác mất mác như trước nữa.

Cho dù 'Ngư Dược Long Môn' trong tay hắn là món đồ hoàn chỉnh thì đã sao? Hắn cũng không muốn giống với Sở Cửu Vũ, về tới Địa Cầu thì lại không thể gặp lại mấy người Lạc Ảnh nữa. Tình cảnh của hắn và Sở Cửu Vũ cũng không khác nhau cho lắm, nhưng những người quan trọng đối với hắn hầu như đều đang ở đại lục Lạc Nguyệt. Khoảng cách của Nam An Châu với Bắc Vọng Châu tuy rằng xa xôi, nhưng so với Địa Cầu thì còn gần hơn nhiều lắm.

...

Một tuần sau. Diệp Mặc để lại Ngân Tử cho Ninh Khinh Tuyết, để Tuyết Nhung Hồ cho Lạc Ảnh, rồi hắn lại lần nữa từ biệt mấy người Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh. Lúc này hắn muốn một mình quay về Bắc Vọng Châu để đón mấy người Tống Ánh Trúc, và còn muốn đi tìm kiếm Ức Mặc nữa.

Hắn đã không có cách nào sử dụng Truyền Tống Trận, không nói đến việc Lục Vô Hổ hiện đã không rõ tung tích, ngay cả hai vị thành chủ Đan Thành cũng đã rời đi, mà cho dù là bọn họ còn ở Đan Thành, vậy thì Truyền Tống Trận cũng không thể để cho hắn dùng được. Số người có thể truyền tống cùng lúc quá ít, hơn nữa quản lý Truyền Tống Trận chính là các tông môn chín sao và tám sao, mà ở Đan Thành cũng chỉ cần có một người không đồng ý, thì hắn cũng không có cách nào sử dụng Truyền Tống Trận cả. Huống chi Diệp Mặc cũng không muốn để cho mọi người biết rằng mình đã rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành.

Truyền Tống Trận không thể dùng. Nhưng hắn lại có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, theo lời Lục Vô Hổ nói, thì sử dụng pháp bảo phi hành đến Bắc Vọng Châu sẽ phải mất khoảng thời gian chừng năm năm.

Nhưng Diệp Mặc cũng không nghĩ như vậy, khi Lục Vô Hổ nói lời này với hắn thì tu vi của hắn mới chỉ là Hư Thần tầng một mà thôi. Mà hiện tại thì hắn đã có tu vi Ngưng Thể tầng ba rồi. Tu vi càng cao, thì tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' càng nhanh. Vì thế hắn đoán thời gian năm năm thì hiện hắn có thể rút ngắn đi còn bốn năm.

Hơn nữa Diệp Mặc cho rằng trên đường đi thì hắn còn có thể dùng bốn năm thời gian để tu luyện, nói không chừng khi chưa đến nơi hắn có thể đã tấn cấp lên Thừa Đỉnh. Vậy thi tốc độ của hắn sẽ lại tăng thêm, có lẽ chỉ ba năm là hắn có thể tới Bắc Vọng Châu rồi.

Đói với tu sĩ mà nói, thời gian ba năm chỉ thoáng cái là qua thôi, cũng không phải là thời gian rất dài. Nhưng lo lắng duy nhất của Diệp Mặc là sợ mấy người Tống Ánh Trúc lo lắng sốt ruột, vì khi đi hắn đã hẹn là hai ba năm sẽ trở về, hiện tại đã vượt quá thời gian đó rồi. Điều này chỉ có thể trách hắn khi đó còn chưa hiểu rõ tình huống của Nam An Châu, không biết việc truyền tống từ Nam An Châu đến Bắc Vọng Châu lại khó khăn như vậy.

Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng không lập tức tiến vào Vô Tâm Hải, mà đi tới nơi mà Kyỷ Bẩm đã ngã xuống. Ở nơi này, hắn đã mất đi một tiền bối từng toàn tâm toàn ý giúp đỡ cho hắn, cho nên hắn cần phải đến bái tế.

Nơi xảy ra trận tranh đấu là cả một mảng hỗn độn, các vết tích kinh khủng do tiên khí hạ phẩm tạo ra vẫn rõ ràng ở trước mắt, chiếc chiến hám của Kỷ Bẩm cũng bị nghiền nát hoàn toàn, hiện tại chắc không đáng xu nào

Diệp Mặc có chút thương cảm, thu hồi pháp bảo phi hành đã không còn sử dụng được này. Rồi lại ở đây tế bái sau đó mới đứng dậy rời đi.

Đúng lúc đó, Diệp Mặc lại cảm giác được một tiếng kêu gọi vô cùng yếu ớt. Hắn liền vô thức giật mình một cái, không ngờ lại có cảm giác được đó chính là thanh âm của Kỷ Bẩm tiền bối.

Rất nhanh Diệp Mặc định thần trở lại, nghĩ rằng do mình suy nghĩ quá nhiều mà sinh ra ảo tưởng. Cho dù Kỷ Bẩm tiền bối là tu sĩ Kiếp Biến, tguyên thần vững chắc, nhưng cũng không thể nào bảo vệ được nguyên thần dưới sự công kích của tu sĩ Hóa Chân được.

Nhưng trong lúc Diệp Mặc đang nghi hoặc, thì hắn lại lần nữa nghe thấy cái âm thanh kêu gọi yếu ớt kia. Không sai, lần này Diệp Mặc đã nghe được rất rõ ràng, đúng là thanh âm của Kỷ Bẩm tiền bối.

Diệp Mặc nhất thời đại hỉ, nguyên thần của Kỷ Bẩm tiền bối vẫn chưa bị tiêu tán, sau một khắc hắn lại tự trách bản thân mình, sớm biết như vậy thì đã sớm đi bái tế Kỷ Bẩm tiền bối rồi. Nếu như hắn có thể đến sớm một chút, thì khẳng định sẽ sớm phát hiện ra nguyên thần của Kỷ Bẩm tiền bối hơn.

Kỷ Bẩm tiền bối là tông sư trận pháp, vậy thì có thể có đồ vật để bảo vệ nguyên thần cũng không đáng ngạc nhiên.

Rất nhanh Diệp Mặc tại một đống đất đá, đã tìm được một hòn đá màu vàng nhạt. Hiện tại Diệp Mặc đã là tông sư trận pháp cấp tám, liếc mắt đã có thể nhìn ra hòn đá kia là do trận pháp cấu thành, cũng chính là nơi ký thác nguyên thần của Kỷ Bẩm tiền bối.

Quả nhiên, khi Diệp Mặc cầm hòn đá lên, thì thanh âm của Kỷ Bẩm tiền bối cũng trở nên rõ ràng hơn:

- Nguyên thần của ta đã gần tiêu tán, ta còn có một đứa con là Kỷ Cần ở Vạn Trận Môn, xin Diệp lão đệ hãy giúp ta chiếu cố cho nó...

Chỉ nói được một câu này, thì thanh âm của Kỷ Bẩm cũng đã có chút yếu ớt đi. Trong lòng Diệp Mặc liền trở nên khẩn trương, Kỷ Bẩm tiền bối có ân đối với hắn, không ngờ tới tận hôm nay hắn mới tới tế bái. Nếu như sớm một chút, thì nói không chừng hắn còn có thể giúp Kỷ Bẩm.

- Cậu không cần áy náy, nếu như không có ‘Tiên khuyên hoa’, cho dù cậu có tới sớm hơn thì kết quả cũng như nhau thôi.

Thanh âm độ lượng của Kỷ Bẩm lại vang lên.

Diệp Mặc nghe được đến 'Tiên khuyên hoa', trong lòng bỗng nhiên khẽ động, lấp tức lấy ra một viên ngọc gần như trong suốt nói:

- Trước tiên tiền bối cứ ký thác tguyên thần trên viên ngọc này, chờ khi tôi tìm 'Tiên khuyên hoa' cho tiền bối

- 'Tịnh Linh Châu'?

Tuy Kỷ Bẩm hiện chỉ còn là tguyên thần nhưng vẫn phải kinh hãi kêu lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi