THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc cũng không tiếp tục gấp rút lên đường, sau khi hắn đến đây, lại phát hiện mình chuẩn bị không được kĩ càng. Mấy tháng từ Nam An châu vào Vô Tâm Hải, vẫn còn thế lực này tồn tại, Diệp Mặc cũng không nghĩ đến. Cho nên hắn định đến Lăng Đảo một chuyến, có hai mục đích chủ yếu, thứ nhất là muốn nghe ngóng Tiên Khuyên Hoa xuất hiện ở đâu của Vô Tâm Hải. Thứ hai chính là muốn mua một tấm bản đồ biển, tốt nhất là làm rõ thế lực yêu tu đỉnh cao dưới lòng biển sâu, sau đó tránh chúng ra.

Diệp Mặc cho rằng, Lăng Đảo nếu chỉ có một hải đảo, chắc chắn sẽ không lớn. Nhưng khi hắn đến Lăng Đảo, lại hiểu ra mình đã quá nhầm rồi. Mặc dù trên Lăng Đảo còn có một trận pháp hao mòn thần thức, nhưng Diệp Mặc lại phát hiện ra hắn căn bản không thể nào nhìn rõ được Lăng Đảo rốt cục là rộng bao nhiêu.

Nam An thành của Nam An châu cũng coi là rộng lớn, nhưng Diệp Mặc cho rằng phải đến mấy cái Nam An thành đặt lên Lăng Đảo, phỏng chừng diện tích cũng chỉ chiếm không đến 1/10. Ở Vô Tâm Hải không ngờ lại có một hòn đảo rộng lớn đến vậy, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc. Hơn nữa đây cũng không phải là điều khiến hắn ngạc nhiên nhất, điều khiến hắn ngạc nhiên nhất chính là những trận pháp phòng ngự xung quanh Lăng Đảo, không ngờ đã đạt đến trận pháp cấp chín đỉnh phong rồi, cho dù là Kỷ Bẩm cũng không chắc đã bố trí được.

Sau khi vào Lăng Đảo, Diệp Mặc lập tức cảm nhận được một luồng thần thức cực mạnh quét đến, rõ ràng là đang kiểm tra tu vi của mình. Nhưng thần thức đó chỉ là quét qua mà thôi, cũng không dừng lại, hắn cũng không nhận được sự nghi vấn của bất kì người nào.

Tu sĩ bên trong Lăng Đảo rất đông, Diệp Mặc cũng không nhìn thấy một yêu tu nào, toàn bộ đều là tu sĩ loài người. Nhưng đại đa số tu sĩ sắc mặt đều có chút ngấn nước, rõ ràng là do sinh hoạt lâu này ở trong nước mà tạo nên.

Khi Diệp Mặc bước vào tuyến phố trong Lăng Đảo, lại phát hiện ra sự phồn hoa của phường thị nơi này quả thực không thua gì bất kì một thành phố nào trong đất liền. Hai bên đường rộng mở là các loại cửa hàng, hơn nữa ở một số chỗ trống rộng lớn, còn có rất nhiều hàng vỉa hè. Đây căn bản chính là một thành phố rất hỗn tạp, trong phường thị có các loại tu sĩ, vô cùng náo nhiệt.

Một mùi tanh của biển nhàn nhạt xộc vào mũi, thần thức của Diệp Mặc quan sát một chút, nguyên liệu bán ra hoặc giao dịch ở nơi này phần lớn đều là da cốt hoặc yêu đan của yêu thú trên biển, cũng với một số loại linh thảo trong lòng biển.

Diệp Mặc hỏi thăm một chút, một viên yên đan cấp năm không tồi cũng chỉ có vài nghìn linh thạch thượng phẩm, giá cả quả thực cũng rất rẻ.

Nhưng Diệp Mặc lại không có hứng với những yêu đan này, nếu như có yêu đan cấp tám trở lên thì có khi hắn còn đi hỏi mua, nhưng yêu đan cấp thấp thì hắn có lấy cũng vô dụng.

Diệp Mặc bước vào một cửa hàng “Hải Bảo các” khá rộng lớn, hắn muốn mua một tấm bản đồ biển. Nhưng hắn vừa mới bước chân vào cửa hàng này, liền cảm giác toàn thân mình trở nên lạnh run, trong nháy mắt tu vi của hắn liền bị hạn chế dưới mức Kim Đan.

Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, vô thức liền muốn phóng pháp bảo ra, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, cái này chắc là không phải nhằm vào hắn, hẳn là bất kì người nào vào đây đều bị hạn chế tu vi.

Sau khi hắn cẩn thận quan sát những người xung quanh, phát hiện ra những tu sĩ xem pháp bảo, nguyên liệu ở đây đều thần sắc như thường, lập tức biết được mình đã nghĩ nhiều rồi.

Diệp Mặc thầm toát mồ hôi, trong lòng lại trở nên cẩn thận, Lăng Đảo nơi này, đến cả cửa hàng cũng cẩn thận như vậy, hơn nữa lại có thể bố trí ra một trận pháp khủng bố đến vậy, hạn chế tu vi của người khác, điều này quả thực khiến cho người khác chấn động. Cho dù hắn ở Đan thành ở Nam An châu, cũng không gặp một cửa hàng nào như này, thế giới rộng lớn, quả nhiên ngọa hổ tàng long, đâu đâu cũng là cao thủ, trận pháp hạn chế tu vi của người khác như này, hắn cũng không bố trí được.

Nếu như đây không phải là cửa hàng của người khác, hơn nữa Diệp Mặc lại là lần đầu tiên đến nơi này, hắn thậm chí cũng muốn đi nghiên cứu loại trận pháp kia, rốt cục là loại trận pháp gì mà lợi hại đến vậy, đến tu vi cũng có thể giới hạn được. Nhưng Diệp Mặc biết rằng, hắn tuyệt đối không thể ở đây làm những chuyện vô lí được. Nói không chừng thần thức của hắn vừa mới tiếp xúc với trận pháp kia, thì đã bị Đại năng dẫn đi tra hỏi rồi.

Hoàn toàn không giống với cửa hàng ở Nam An châu, ở đây chỉ là hạn chế tu vi, chứ không náo nhiệt như ở cửa hàng ở Nam An châu, không có một lời mời chào mua hàng, cũng không có ai đến giới thiệu, hoàn toàn là tự mình nhìn, nhắm rồi thì hỏi, thì lúc này mới có người trả lời.

Diệp Mặc phát hiện ra những tu sĩ đang đứng ngắm hàng ở đây có hơn mười người, hắn cũng như những người khác chỉ nhìn một lượt các giá hàng.

Vốn dĩ Diệp Mặc định tiện thì nhìn thôi, sau đó tìm một người hỏi bản đồ biển, nhưng khi hắn phát hiện ra ở đây có các loại nguyên liệu luyện khí, lập tức động lòng.

Hắn học luyện khí đang cần những thứ này, lúc này hắn đã là một đại sư luyện khí lục phẩm rồi, nếu lại mua những nguyên liệu này, khi quay về không ngừng luyện chế linh khí, ai biết được đợi đến khi hắn đến Bắc Vọng châu, đã là một tông sư chân khí rồi chăng?

Hơn nữa Diệp Mặc cũng phát hiện một hiện tượng còn kì lạ hơn nữa, đó chính là giá linh khí nơi này quá mức cao, còn nguyên liệu thì tương đối mà nói lại rẻ hơn rất nhiều so với Nam An châu.

- Haizz, mình đúng là phải đi học luyện khí thật rồi, nếu như mình có thể luyện khí rồi, cũng không cần phải đi săn bắt yêu thú, tìm nguyên liệu nữa.

Một tu sĩ Nguyên Anh đứng bên giá linh khí cực phẩm nhìn một lúc lâu, lắc lắc đầu cảm thán một câu. Rõ ràng là dùng những nguyên liệu mà hàng ngày mình thu thập được để đổi lấy linh khí, quá thiệt thòi rồi.

Còn Diệp Mặc sau khi nghe thấy những lời này, trong lòng thương cảm, suy nghĩ muốn mua nguyên liệu của hắn lập tức nguội dần. Một là vì linh thạch của hắn bây giờ cũng không có nhiều, còn một cái nữa là hắn có thể thu thập nguyên liệu tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc bước đến trước mặt tên tiểu nhị nói:

- Xin hỏi một chút ở đây có bán bản đồ biển không?

Tên tiểu nhị mới chỉ là tu vi Kim Đan, gã vừa nhìn thấy Diệp Mặc liền biết được tu vi của Diệp Mặc cao hơn gã, vội nói:

- Có, tiền bối đợi một chút.

Nói xong tên tiểu nhị này tiện tay lấy ra hơn mười miếng ngọc giản nói:

- Tiền bối, bản đồ của Hải Bảo các chúng tôi dường như bao gồm những nơi trong phạm vi mấy triệu dặm xung quanh Lăng Đảo, hơn nữa ghi dấu cũng rất rõ ràng…

Diệp Mặc tiện tay lấy mười ngọc giản nhìn xong, nhíu nhíu mày nói:

- Cái mà tôi cần không phải loại bản đồ này, cái mà tôi cần là bản đồ toàn bộ Vô Tâm Hải.

Diệp Mặc sau khi nói những lời này ra, toàn bộ tu sĩ bên trong cửa hàng đều dồn ánh nhìn về phía Diệp Mặc, rõ ràng yêu cầu của Diệp Mặc hơi lớn chút.

- Hả…

Tên tiểu nhị kia sau khi sửng sốt, lập tức lắc đầu nói:

- Tiền bối, bản đồ biển Vô Tâm Hải thì lại không có, đừng nói là Hải Bảo các chúng tôi, cho dù là toàn bộ Lăng Đảo, tiền bối có tìm cũng không mua được bản đồ Vô Tâm Hải. Mười năm trước, trong một hội đấu giá của Lăng Đảo cũng xuất hiện loại bản đồ này, nhưng cũng không phải toàn bộ, được một người mua với giá một trăm triệu linh thạch rồi.

Một trăm triệu linh thạch, mà vẫn không là bản đồ đầy đủ, Diệp Mặc nhất thời tức cười. Toàn bộ linh thạch trên người hắn, cho dù có loại bản đồ này, hắn cũng không mua được.

Thấy Diệp Mặc vẻ mặt ngượng ngùng, tên tiểu nhị kia mỉm cười, cũng không phản đối, những tu sĩ không biết trời cao đất dầy là gì như Diệp Mặc cũng nhiều rồi. Muốn mua bản đồ biển Vô Tâm Hải hoàn chỉnh, rõ ràng là muốn vượt Vô Tâm Hải. Rất nhiều tu sĩ đều muốn vượt Vô Tâm Hải, kết quả những người này không một ai thành công. Gã là một tiểu nhị của một cửa hàng, đương nhiên sẽ không khuyên Diệp Mặc những câu đừng vượt Vô Tâm Hải.

- Cảm ơn anh nhé.

Diệp Mặc cười đau khổ, vẻ mặt lộ vẻ xấu hổ. Sau khi hắn hỏi bản đồ Vô Tâm Hải, bao nhiêu người nhìn hắn như vậy, rõ ràng là vì câu hỏi của mình quá vô lí rồi.

Vốn dĩ hắn vẫn còn muốn hỏi Tiên Khuyên Hoa, nhưng với tình hình như này cũng không cần hỏi, nói không chừng đợi sau khi hắn hỏi Tiên Khuyên Hoa, sẽ bị người khác coi là khác loài.

Diệp Mặc không tiếp tục có ý nghĩ mua nguyên liệu nữa, mặc dù nguyên liệu nơi này rẻ, nhưng nguyên liệu mà hắn cần cũng không phải là một ít, mà là từng đống từng đống.

Ra khỏi Hải Bảo các, Diệp Mặc lại lần nữa cảm nhận thấy sức mạnh của mình được khôi phục lại, cũng lại càng nể nang trận pháp trong Hải Bảo các kia. Cách này thực ra chỉ đáng giá tham khảo, nếu như hắn có thể nắm được trình độ trận pháp này, có lẽ hắn sẽ có thể dùng trận pháp hạn chế này trong các cửa hàng của Mặc Nguyệt Chi Thành.

Không tiếp tục đến những cửa hàng khác hỏi nữa, Diệp Mặc đến thẳng trung tâm thành phố, trong một góc tìm thấy một chỗ trống trải, sau đó hắn treo một tấm bảng lên, chính là ‘Luyện khí taị chỗ’.

Diệp Mặc tính qua giá linh khí và giá nguyên liệu để luyện chế ra một linh khí trong cửa hàng, giá mua một linh khí cao gấp bốn năm lần giá nguyên liệu cần luyện chế ra một linh khí. Cái giá này quả thực quá cao, nếu như ở Nam An châu, giá luyện khí chỉ gấp 1,5 đến 2 lần giá nguyên liệu cần để luyện, ở đây thì lại là giá quá cao, giá cao gấp bốn đến năm lần thì trước giờ lại chưa từng thấy.

Sở dĩ Diệp Mặc treo tấm bảng này lên chính là, luyện chế linh khí trung phẩm, giá cấp hai lần giá nguyên liệu, nói cách khác anh chỉ cần bỏ hai lần nguyên liệu luyện chế linh khí của mình ra, là có thể mời Diệp Mặc miễn phí luyện chế một món linh khí.

Mặc dù làm như vậy là để thu thập nguyên liệu luyện chế, nhưng lại là mục đích đầu tiên của Diệp Mặc. Thu thập nguyên liệu luyện chế, chỉ là ý tạm thời, mục đích chủ yếu của hắn là biết nơi xuất hiện Tiên Khuyên Hoa và cả thu thập bản đồ biển nữa.

Vốn dĩ Diệp Mặc cho rằng cái biển này của Diệp Mặc treo lên, những người đến đây luyện khí là rất nhiều, nhưng hắn đợi đúng một ngày, không ngờ lại không có mối làm ăn nào, điều này khiến cho Diệp Mặc cảm thấy rất uể oải. Chẳng lẽ những người này lại thích tiêu một khoản tiền lớn để đến cửa hàng mua linh khí sao? Đối với hàng vỉa hè của mình lại không coi ra gì?

Cái này cũng không đúng, đối với tu sĩ mà nói cũng sẽ không để ý là hàng vỉa hè hay hàng trong cửa hàng, chỉ cần tốt là được.

Mặc dù không có cửa làm ăn, nhưng những tu sĩ đến nhìn tấm biển của Diệp Mặc lại không ít, rất nhiều tu sĩ chỉ chỉ trỏ trỏ tấm biển của Diệp Mặc treo lên, sau đó lại rời đi, rồi lại một đám tu sĩ khác đến ngó xem. Điều này khiến cho Diệp Mặc nhớ đến lúc bán bùa ở vỉa hè Ninh Hải, nhớ đến cửa hàng quầy hàng vỉa hè đó, hắn lại nhớ Tô Tĩnh Văn, trong lòng không ngờ lại có chút tĩnh mịch.

Lãng phí mất một ngày, không có ai đến giao dịch, Diệp Mặc có chút thất vọng, hắn đang chuẩn bị thu tấm biển lại rút lui. Lại nghe thấy có người nhút nhát hỏi:

- Cho hỏi anh ở đây luyện khí, nhận nguyên liệu gấp đôi là được phải không?

Diệp Mặc nghe thấy vậy, trong lòng lập tức vui mừng, ngẩng đầu lên nhìn hai tu sĩ Kim Đan một nam một nữ đang đứng trước mặt. Người vừa nãy nói chuyện là một nữ tu sĩ Kim Đan, mái tóc có chút vàng vàng, thân người hơi gầy yếu.

Diệp Mặc vội nói:

- Đúng, đúng, chỉ cần lấy nguyên liệu gấp đôi. Hai người là khách hàng đầu tiên của tôi, tôi quyết định miễn phí luyện chế cho hai người, không cần thù lao.

Đối với Diệp Mặc mà nói, cái mà hắn thiếu chính là cái mở đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi