Tiến vào Bàn thứ ba, Diệp Mặc không ở lại lâu hơn, cũng không buồn nghiên cứu tỉ mỉ với trận pháp nữa. Tuy rằng là rất muốn nghiên cứu hẳn mười ngày nửa tháng, nhưng hắn cũng biết là chuyện này tuyệt đối không hiện thực. Cũng may hắn cũng chỉ cần biết được hệ thống kết cấu của trận pháp là đủ, về phần chi tiết hắn cũng không cần phải tìm hiểu quá kỹ như người khác.
Mông Kỳ đi theo Diệp Mặc, đã muốn chết lặng đi rồi, cô nghe đồn rằng ba bàn đầu tiên cho dù là người dự thi nhanh nhất, thì chí ít cũng cần phải mất đến nửa ngày. Mà Diệp Mặc đưa cô đi qua Bàn thứ ba chỉ mất có một nén nhang thì hai người đã tới cửa vào Bàn thứ tư rồi, lúc này trên mặt bia đá chỉ có ba cái tên mà thôi.
Mà khi Mông Kỳ lại lần nữa nhanh chóng đi theo Diệp Mặc đi qua Bàn thứ tư, thì trên bia đá ở cửa vào Bàn thứ năm không có một cái tên nào cả. Nói cách khác cô và Diệp Mặc là người đầu tiên vượt qua Bàn thứ tư tiến đến Bàn thứ năm.
Nhưng điều khiến Mông Kỳ cảm thấy kỳ quái chính là sau khi theo Diệp Mặc tiến vào Bàn thứ năm, thì Diệp Mặc lại ngừng lại. Vốn vẫn là Diệp Mặc làm chủ còn cô chỉ theo sau, giờ Diệp Mặc dừng lại thì cô cũng sẽ không đi tiếp.
Khi qua thời gian hơn nửa ngày, thì mới có hai tên tu sĩ mặc quần áo của Thông Hải Giáo đi tới. Hai tên tu sĩ này sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, thì lập tức trở nên khẩn trương, lấy ra pháp bảo của mình. Hiển nhiên bọn chúng đã biết được việc Diệp Mặc một đao chém giết Cực Ly, thậm chí ngay cả Ung Ô Tử cũng có thể đã bị hắn giết. Cho nên hai người bọn họ có chút bản lĩnh về trận pháp thì cũng chỉ là tu vi Hư Thần mà thôi, đối mặt với kẻ địch nguy hiểm như Diệp Mặc thì hiển rất khẩn trương sợ hãi.
Diệp Mặc khoát tay:
- Các ngươi cũng không cần lo lắng, ta không muốn giết các ngươi. Ở đây ta có một ngọc giản, cần nhờ một trong các ngươi cầm đi giao cho giáo chủ Ung Lam Y của Thông Hải Giáo.
Nói xong Diệp Mặc lấy ra một ngọc giản đưa cho một tên tu sĩ Hư Thần và nói:
- Tin tức này đối với giáo chủ của các ngươi rất hữu dụng, ta đối với Ung Lam Y rất tán thưởng, cho nên mới hao tổn tâm tư muốn giao cái này cho y.
Tên tu sĩ Hư Thần không dám chần chờ, nhanh chóng tiếp nhận ngọc giản của Diệp Mặc. Nhưng vẫn phòng bị Diệp Mặc như cũ, một khi Diệp Mặc ra tay, thì y cũng sẽ lập tức để 'La khúc bàn' truyền tống ra ngoài.
Diệp Mặc thấy tên tu sĩ kia sau khi tiếp nhận ngọc giản vẫn cứ đề phòng mình, nhưng cũng không có động tác gì, thì lập tức trầm mặt xuống nói:
- Điều ta mới vừa nói ngươi không nghe rõ sao? Ta muốn ngươi giao ngọc giản này cho Ung Lam Y, có phải là ngươi bị điếc hay không?
Tên tu sĩ Hư Thần trong lòng cả kinh, vội vã nói:
- Nhưng mà hiện đang là thời gian thi đấu mà?
Diệp Mặc quét mắt nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Việc thi đấu quan trọng hơn so với việc giúp ta truyền tin cho Ung Lam Y giáo chủ sao?
- Không, không dám…
Tên tu sĩ Hư Thần vội vã đáp lời. Y thực sự rất sợ Diệp Mặc đột nhiên đánh ra một đao. Ngay cả Cực Ly là tu sĩ Ngưng Thể tầng bảy cũng không đỡ được, thì huống chỉ là một tu sĩ Hư Thần trung kỳ như y.
- Nếu không dám, thì sao còn không mau cút đi.
Diệp Mặc đột nhiên quát lên.
Tên tu sĩ Hư Thần sợ đến run rẩy cả người, cũng không dám tiếp tục chống đỡ lại lực đẩy của 'La khúc thập bát bàn' nữa. Chỉ sau một khắc thì đã bị truyền tống ra ngoài.
Thấy tên tu sĩ Hư Thần đã mang theo ngọc giản của mình đi ra ngoài. Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến tên tu sĩ Hư Thần còn lại đang sợ đến nỗi trắng bệch cả mặt nữa, mà trực tiếp tiến thẳng vào sâu trong Bàn thứ năm.
Mông Kỳ rất nhanh lại đi theo Diệp Mặc vào trong Bàn thứ năm. Đi hết nửa ngày cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi Diệp Mặc một câu:
- Tôi cảm giác cách làm của anh vừa rồi có chút giống với Ung Lam Y.
Diệp Mặc thản nhiên cười:
- Đúng vậy, là tôi học theo cách của lão.
Mông Kỳ trầm mặc một hồi rồi mới nói tiếp:
- Học theo lão cũng không có gì tốt, tôi không thích loại người như lão.
Diệp Mặc cũng chỉ cười cười, không trả lời cô. Hắn đương nhiên sẽ không muốn giống Ung Lam Y, càng không thể thích cái phong cách ác bá đó được. Bất quá cũng không cần phải giải thích gì với Mông Kỳ cả, mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là có thể khiến Ung Lam Y phải tức đến nôn ra máu hay không?
…
Bên ngoài đảo 'La khúc thập bát bàn'. Chân nguyên biến ảo của Ung Lam Y vừa tóm lấy tên tu sĩ được truyền tống ra ngoài đã tức giận đến phát run. Y đã biết Diệp Mặc và Mông Kỳ hoàn toàn vô sự, hơn nữa Diệp Mặc còn ở cửa vào Bàn thứ ba giết chết tu sĩ Ngưng Thể của Thông Hải Giáo là Cực Ly. Hơn nữa hắn giết chết Cực Ly chỉ với một đao, thì hiển nhiên là Ung Ô Tử đã dữ nhiều lành ít rồi.
Lúc này trong lòng của Ung Lam Y đã vô cùng hối hận, y hối hận đã không giết Diệp Mặc ngay tại chỗ, hối hận để Diệp Mặc tiến vào trong 'La khúc thập bát bàn'. Vì cho dù cuối cùng Diệp Mặc nhất định sẽ bị 'La khúc thập bát bàn' truyền tống ra, nhưng mà con trai Ung Ô Tử của y cũng đã chết rồi.
Y thề rằng nếu như tên Diệp Mặc kia đi ra, y nhất định sẽ lột da róc xương của hắn, sau đó mới dùng "Ô minh chi hỏa" đốt cháy Nguyên Thần của hắn, để Nguyên Thần của hắn vừa nhìn thân thể mình bị cắt xẻ, vừa nhìn cái con Mông Kỳ kia bị hàng ngàn hàng vạn người làm nhục.
Cho dù có như vậy thì cũng không thể giải hết nỗi hận trong lòng của y.
Cho dù là Ung Du Nhi thì lúc này cũng không dám tiếp tục chơi đùa chiếc nhẫn trong tay nữa, mà cùng dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào 'La khúc thập bát bàn'.
Nhưng Ung Lam Y đã là một tu sĩ Hóa Chân, cho nên dù là con trai y có khả năng đã bị giết, trong lòng y vô cùng phẫn hận, nhưng vẫn có thể kiềm chế được lửa giận của mình. Ngoại trừ ánh mắt mang theo sát ý vô cùng băng lãnh, thì biểu hiện bên ngoài của y đã dần dần bình tĩnh trở lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNgay lúc đó, lại có một tên tu sĩ bị truyền tống ra khỏi 'La khúc thập bát bàn', Ung Lam Y vừa nhìn thấy tên tu sĩ này lại một lần nữa biến ảo ra một bàn tay tóm lấy y rồi lớn tiếng quát lên:
- Bàng Bạc, ngươi là đại sư trận pháp cấp sáu duy nhất của Thông Hải Giáo, vì sao lại bị truyền tống ra ngoài? Nói…
Sắc mặt của tên tu sĩ gọi là Bàng Bạc kinh hoàng đến nỗi trắng bệch, toàn thân run rẩy. Một tên tu sĩ Hóa Chân bên cạnh Ung Lam Y vội vàng nói:
- Giáo chủ, trước tiên ngài không nên quá kích động, hãy thả y xuống rồi từ từ hỏi.
Ung Lam Y gật đầu, ném Bàng Bạc xuống đất rồi lạnh lùng nói:
- Mau mau thuật lại mọi chuyện, không được phép thiếu một chữ nào.
- Vâng thưa giảo chủ…
Bàng Bạc run giọng:
- Khi đệ tử tiến vào Bàn thứ năm thì lại gặp được Diệp Mặc đã chờ sẵn ở đó. Hắn đưa cho tôi một ngọc giản để đệ tử mang trở lại giao cho giáo chủ, nếu như đệ tử không ra ngoài, thì hắn lập tức sẽ giết đệ tử, vì thế, vì thế…
Ung Lam Y xanh mặt nói:
- Đưa ngọc giản đó ra đây cho ta.
- Vâng…
Bàng Bạc càng không có chút chần chờ nào, nhanh chóng lấy ngọc giản của Diệp Mặc ra đưa cho Ung Lam Y.
Ung Lam Y tiếp nhận ngọc giản, phát hiện không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới sử dụng thần thức dò tiếp xúc với ngọc giản, thì ngọc giản liền tự động phát ra một loạt âm thành "Bụp bụp", khiến Ung Lam Y phải lập tức tạo ra một đạo chân nguyên bảo hộ quanh thân.
Nhưng những tiếng "Bụp bụp" kia cũng không có gây ra thương tổn gì, mà giống như là pháo hoa nổ tung ra ngoài. Nhưng cũng không ai chú ý tới trong những luồng khí lưu vừa tràn ra từ ngọc giản có một luồng ám quang chủ động bắn về phía chiếc nhẫn trong tay Ung Du Nhi. Bởi vì hầu hết ánh mắt mọi người đều đã bị một màn "pháo hoa" vừa rồi hấp dẫn.
Trong nháy mắt khi Bàng Bạc bị truyền tống ra, thì những người xung quanh cũng đã nhìn về phía bên này rồi, cho nên khi ngọc giản trong tay Ung Lam Y phát nổ, thì tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Khi mọi người vẫn còn chưa hiểu Diệp Mặc làm thế là có ý gì, lại nghe được có tu sĩ kêu lên:
- Mau nhìn lên trời.
Theo âm thanh kia phát ra, hầu hết các tu sĩ đều nhìn lên trời, tất cả mọi người lúc này đều nhìn thấy một loạt các chữ lớn hiện lên:
- "Ung Lam Y, lão da mềm thịt trơn, anh tuấn tiêu sái, vậy mà Ung Ô Tử lại mặt đen như đáy nồi, xấu xí vô cùng, vậy thì sao có thể là do lão sinh ra được? Nói vậy thì chắc lão cũng đã biết được nguyên nhân rồi chứ, nhưng tâm địa của lão thiện lương, cho nên tôi liền giúp lão diệt loại con hoang này, đỡ cho lão phải nhọc lòng. Lão không cần phải cảm ơn tôi, đây là việc mà tôi phải làm."
Những dòng chữ này xuất hiện một lúc lâu trên trời rồi mới dần dần tan biến.
Tất cả những tu sĩ thấy được những dòng chữ kia đều muốn cười nhưng lại không ai dám cười ra tiếng. Ung Ô Tử có phải là con của Ung Lam Y hay không thì mọi người đều có thể đoán được, nhưng chỉ có một mình Diệp Mặc là dám nói ra mà thôi.
Cái tên Diệp Mặc này không những có ý tứ, hơn nữa đủ độc, không ngờ dám nói như thế với Ung Lam Y. Lẽ nào hắn không biết trên đời này có nhiều chuyện so với cái chết còn kinh khủng hơn rất nhiều sao? Trực tiếp khiêu khích Ung Lam Y như vậy, mà y còn có thể để cho Diệp Mặc sống sót thì đúng thực là quái sự rồi.
Nhưng mà loại chuyện này mọi người cũng chỉ biết trong lòng mà thôi, cũng không người nào dám nghị luận ra miệng cả.
Bàn tay của Ung Lam Y nắm chặt đến run rẩy cả lên, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, nếu như không phải tu vi của y thâm hậu, vậy thì vừa rồi đã phun ra một ngụm máu tươi rồi. Người xung quanh cũng biết Ung Lam Y phẫn nộ vì Diệp Mặc không những đã giết con của y, mà còn nói là đã giúp Ung Lam Y giết một đứa con hoang nữa chứ.
Khi mà hai mắt của Ung Lam Y đang bốc hỏa, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay của Ung Du Nhi có chút không đúng, trong lòng lập tức cả kinh kêu lên:
- Nhanh lên, đưa chiếc nhẫn cho ta.
Ung Du Nhi lúc này không dám có bất cứ một ý niệm không tình nguyện nào, vội vã đưa chiếc nhẫn cho Ung Lam Y, ngay khi chiếc nhẫn rời khỏi tay của Ung Du Nhi, lập tức đã bộc phát ra một luồng năng lượng kinh khủng.
Ung Lam Y đã là tu sĩ Hóa Chân, cho nên ngay lúc đó đã nhanh chóng bố trí một đạo chân nguyên bảo hộ đồng thời hất Ung Du Nhi ra ngoài.
Bụp, bụp…. Ầm…
Liên tiếp mấy tiếng nổ phát ra, những tu sĩ có tu vi thấp kém xung quanh nhanh chóng bị cuốn bay đi.
Cũng may cấm chế khiến chiếc nhẫn kia phát nổ là do Diệp Mặc bố trí trong thời gian ngắn. Cho nên Diệp Mặc cũng biết cho dù là có nổ lớn hơn nữa thì cũng không thể nào tổn hại tới Ung Lam Y nửa phần.
Mặc dù Ung Lam Y đã hất Ung Du Nhi ra ngoài, thế nhưng trong nháy mắt đó áo ngoài của Ung Du Nhi đã bị phá rách một mảng lớn, lộ ra da thịt trắng nõn. Cũng may Ung Du Nhi không hề thọ thương, cho nên lập tức đã lấy ra một cái áo khoác mặc bên ngoài. Đồng thời khuôn mặt xinh đẹp cũng tức giận đến mức đỏ bừng. Chưa bao giờ cô phải chịu sự sỉ nhục như vậy?
Sao khi vụ nổ qua đi, tóc của Ung Lam Y chỉ có chút rối loạn mà thôi, không có chút thương tổn nào cả. Nhưng sự phẫn nộ trong lòng đã không thể nào ngăn lại được nữa. Cái tên lúc trước luôn miệng nói mạo phạm công chúa của Thông Hải Giáo chết còn chưa hết tội, không ngờ đã bắt đầu giở thủ đoạn với y rồi.
- Diệp Mặc, ta không giết ngươi, thì Ung Lam Y ta thề không làm người…
Mỗi câu mỗi chứ Ung Lam Y nói ra đều mang theo sát ý trải rộng toàn bộ hải đảo 'La khúc thập bát bàn'.
Mà một tên tu sĩ của Thương Hải Điện sau khi thấy một màn này cũng phải nhíu mày. Có thể làm ra loại ngọc giản này, thậm chí còn hạ một đạo cấm chế thần thức, sau đó lại còn kết nối với đạo cấm chế đã hạ trong chiếc nhẫn trữ vật trước đó nữa. Điều này tuyệt đối không phải là một tu sĩ bình thường có thể làm được. Muốn làm được điều này cần phải có bản lĩnh trận pháp và bố trí cấm chế hơn xa Ung Lam Y, hơn nữa còn phải có công pháp khống chế thần thức, và thần thức cũng phải vô cùng cường đại mới được.