THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Cha, cha nhìn này, màn sương mù màu xám ở đây đã biến mất rồi, bên trong Lạc Hồn Khư đã an toàn rồi. Giữa Lạc Hồn Khư có một hồ cạn nước, trong hồ có một trận môn có thể vào trong đó được, con và chị cũng từ trong đó đi ra. Bên trong có hai tu sĩ, rất lợi hại, người nam tu thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi đã từng cứu chị em con một lần

Người từ pháp bảo phi thuyền bước xuống không ngờ là hai người con gái lúc trước rời khỏi, nhưng có thêm một người đàn ông trung niên

Người trung niên kia gật đầu, cũng không tiến vào Lạc Hồn Khư, mà lại nhìn hướng Diệp Mặc rời khỏi nhíu nhíu mày.

Người con gái mặc váy hoa xanh lại nói:

- Cha à, vừa nãy có một người từ trong đó đi ra, tốc độ pháp bảo phi hành của hắn rất nhanh.

- A.

Người con gái mặc áo đỏ kia ‘a’ một câu, bỗng nhiên nói:

- Vậy thì chúng ta vào trong đó, hay là đuổi theo người kia?

Người đàn ông trung niên trầm ngâm trong chốc lát, còn chưa kịp nói chuyện, thì lại có một đường độn quang đến, lần này vài tu sĩ đến đều là tu sĩ Hóa Chân.

Mấy tên tu sĩ Hóa Chân vừa đến đây, lập tức nhìn thấy màn sương mù trên bầu trời Lạc Hồn Khư đã biến mất không còn, nhất thời vẻ mặt kinh hãi. Nhưng ngay sau đó một tên tu sĩ Hóa Chân cầm đầu liền chuyển hướng đến bên vị tu sĩ trung niên và hai người con gái kia, rồi ôm quyền nói với người tu sĩ trung niên:

- Hóa ra là đảo chủ đảo Nhân Trúc anh Giải Phong, Giải đảo chủ tin tức cũng nhạy bén phết nhỉ, màn sương mù của Lạc Hồn Khư vừa mới biến mất, tôi đã nhìn thấy Giải đảo chủ rồi.

Người tu sĩ trung niên kia bỗng nhiên cười nhạt nói:

- Giao Đằng vương cũng chẳng kém, chân trước tôi vừa đến, thì ngay sau đó các anh đã đến rồi.

Mấy người đến sau này rõ ràng chính là năm tu sĩ Hóa Chân mà lúc trước Diệp Mặc gặp ở Giao Đằng cung, vì thân phận Đan vương cấp bảy của Diệp Mặc không có một ai muốn buông tha, cuối cùng đành phải dắt tay nhau đi tìm Diệp Mặc.

Chẳng qua mấy người này không ngờ rằng bọn họ đến thật đúng lúc, màn sương mù của Lạc Hồn Khư không ngờ biến mất.

Giao Đằng vương rõ ràng có chút kiêng kị với Giải đảo chủ, chỉ cười cười, rồi quay đầu nhìn tên tu sĩ Hóa Chân của Tự Thiên đảo nói:

- Kỳ Thủy huynh, là chuyện gì vậy? Sao tôi lại có cảm giác anh ta vào Lạc Hồn Khư rồi?

Đằng Hùng biết Lãm Kỳ Thủy của Tự Thiên đảo cũng đánh dấu thần thức trên người Diệp Mặc, đồng thời cũng hiểu đối phương biết mình cũng có dấu hiệu thần thức. Chuyện Diệp Mặc tiến vào Lạc Hồn Khư, khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên. Gã cho rằng Diệp Mặc chỉ là đến Lạc Hồn Khư nhìn xung quanh mà thôi, không ngờ Diệp Mặc lại dám tiến vào trong đó thật.

Nên lúc này gã cũng không giấu, hỏi thẳng.

Lãm Kỳ Thủy lúc này mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng gã thì lại vô cùng kích động, gã cảm giác được dấu hiệu thần thức của mình. Lúc trước ở rất gần với Lạc Hồn Khư, bây giỡ đã dần rời xa Lạc Hồn Khư rồi, hơn nữa lại càng ngày càng xa.

Gã không biết câu này của Đằng Hùng là có ý gì, chẳng lẽ dấu hiệu thần thức của Đằng Hùng chẳng phải càng ngày càng xa sao? Hay là dấu hiệu thần thức của Đằng Hùng có vấn đề gì rồi? Nhưng bất luận là thế nào, gã cũng sẽ không nói cho Đằng Hùng biết được dấu tích thần thức của mình đã rời khỏi Lạc Hồn Khư càng ngày càng xa rồi.

Bây giờ Đằng Hùng hỏi đến, gã cau mày suy tư một hồi lâu rồi nói:

- Tôi cũng cảm thấy được hắn đã vào Lạc Hồn Khư rồi, nhưng chẳng lẽ hắn lại không sợ chết sao?

Nói xong Lãm Kỳ Thủy lại bước lên phía trước ôm quyền nói với người tu sĩ trung niên kia nói:

- Anh Giải, Lạc Hồn Khư này có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đám sương mù kia lại biến mất rồi, hơn nữa thần thức quét vào trong hình như cũng không có ảnh hưởng gì lớn?

Tu sĩ trung niên mỉm cười nói:

- Tôi thực ra cũng vừa mới tới đây, chưa kịp vào trong thì các anh đến rồi, tôi đang muốn vào trong đó xem xem, không biết suy nghĩ của các anh thế nào?

Đằng Hùng tìm thấy dấu hiệu thần thức của Diệp Mặc trong này, thì nhất định phải vào trong, gã liền gật gật đầu nói:

- Được, tôi đồng ý với ý kiến của Giải đảo chủ, còn mấy người thì sao?

Một tên tu sĩ cằm nhọn nói:

- Hoàng Thất tôi cũng đồng ý, bên trong Lạc Hồn Khư đã từng xuất hiện linh thảo cấp chín, bây giờ màn sương mù đáng sợ kia lại biến mất rồi, đúng là cơ hội tốt để đi điều tra.

Một gã tu sĩ đầu hói đứng bên cạnh gã tu sĩ cằm nhọn kia cũng gật đầu nói:

- Ý kiến của Giải đảo chủ và Giao Đằng chủ được đấy, Cung Tuyệt tôi cũng đồng ý.

Lúc này tu sĩ họ Lãm của Tự Thiên đảo thấy mọi người hướng về phía gã, lúc này mới trầm ngâm chốc lát nói:

- Lạc Hồn Khư hung hãn dị thường, tôi cũng cần phải suy nghĩ một chút đã. Dù sao tu luyện đến Hóa Chân cũng không phải dễ, một nửa tu sĩ có tu vi cao của Vô Tâm Hải cũng tập trung hết trong này rồi, một khi xảy ra chuyện gì, hậu quả cũng khó mà lường được.

Một tu sĩ Hóa Chân trung kỳ vẫn đứng sau Lãm Kỳ Thủy nghe thấy Lãm Kỳ Thủy nói vậy, lập tức gật đầu nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của anh Lãm, cũng phải suy nghĩ cẩn thận đã.

Giải Phong của đảo Nhân Trúc bỗng nhiên cười ha ha nói:

- Mấy người các anh suy nghĩ thảo luận, vậy thì chúng tôi đi vào đó trước.

Nói xong gã liền không chút do dự, trực tiếp xông vào Lạc Hồn Khư. Thấy cha vào rồi, hai người con gái kia cũng theo sau cùng vào Lạc Hồn Khư.

Đằng Hùng nghi ngờ nhìn Lãm Kỳ Thủy, có chút không hiểu tại sao bây giờ Lãm Kỳ Thủy lại không muốn vào đó. Theo những gì mà gã hiểu về Lãm Kỳ Thủy, Lãm Kỳ Thủy tuyệt đối không phải là tu sĩ sợ chết, chẳng những không sợ chết, hơn nữa còn là một tên dũng cảm ưa mạo hiểm. Lúc này màn sương mù trên bầu trời Lạc Hồn Khư đã biến mất, đối phương không ngờ lại không muốn vào Lạc Hồn Khư, điều này khiến gã có chút khó hiểu.

Càng làm cho Đằng Hùng không hiểu được chính là Diệp Mặc lúc này cũng ở trong Lạc Hồn Khư, chẳng lẽ Lãm Kỳ Thủy không có chút suy nghĩ gì về Đan vương thất phẩm Diệp Mặc này sao?

Bất luận Lãm Kỳ Thủy nói là ý gì, Đằng Hùng cũng không do dự, ngay sau đó theo chân Giải Phong bước vào Lạc Hồn Khư, còn Hoàng Thất và Cung Tuyệt thì cũng ngay sau đó đi vào trong.

Chỉ trong chốc lát, bên ngoài Lạc Hồn Khư chỉ còn Lãm Kỳ Thủy và một tu sĩ Hóa Chân khác, tu sĩ Hóa Chân kia thấy mấy người Giải Phong đã vào trong hết, lúc này mới hỏi:

- Anh Lãm, anh có phải đã cảm giác được tung tích của Diệp Mặc rồi phải không?

Lãm Kỳ Thủy gật đầu nói:

- Đúng vậy, lúc trước khi chúng ta vừa mới đến, hắn vẫn còn gần ở Lạc Hồn Khư, nhưng lúc này hắn đã rời đi cách Lạc Hồn Khư khoảng hơn trăm nghìn dặm rồi, chúng ta nhanh chóng đuổi theo. Linh thảo cấp chín có quý giá đi nữa, cũng không thể bằng được một tên Đan vương thất phẩm. Chỉ cần chúng ta khống chế được tên Diệp Mặc đó, cho dù Đằng Hùng có hái tất cả linh thảo cấp chín trong đó, vậy thì đã sao? Gã cũng phải cần sự giúp đỡ của chúng ta mà?

- Ha ha, Lãm huynh thật cao kiến.

Tên tu sĩ Hóa Chân trung kỳ lập tức cười ha hả, rõ ràng rất hài lòng với ý kiến của Lãm Kỳ Thủy.

- Anh Hợi Tài, anh ủng hộ Lãm Kỳ Thủy tôi trong lòng cũng rất rõ, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh đâu. Ha ha, có một Đan vương thất phẩm trong tay…

Lãm Kỳ Thủy cười ha hả, rõ ràng là rất hài lòng với hành động làm dấu hiệu thần thức lúc trước của mình.

Hai người nói xong, lập tức hóa thành một độn quang biến mất trong không trung.

- Trong này quả thực không còn áp lực thần hồn nữa rồi, hơn nữa ảo trận dường như cũng không được sự ủng hộ đầy đủ của linh lực nữa rồi, quả thực là không có chút uy hiếp nào.

Mấy người vừa bước vào, Hoàng Thất lập tức nói.

Nghe thấy Hoàng Thất nói vậy, người con gái áo đỏ dường như muốn nói gì đó, nhưng không đợi người con gái áo đỏ nói ra, thì người tu sĩ trung niên tên Giải Phong đã chủ động mở miệng nói:

- Đúng là như vậy, mấy người chúng ta chắc hẳn là nhóm đầu tiên đến đây, nếu không ảo trận không có sự ủng hộ của linh lực chỉ cần một tu sĩ Hư Thần cũng có thể phá được rồi.

Người con gái mặc áo đỏ tuy đơn giản, nhưng sau khi nghe thấy cha nói vậy, lập tức hiểu ra đây là ý gì, cha của cô muốn cô không nói ra chuyện lần trước đến đây.

Giải Phong chính là có ý này, mặc dù gã không có chút sợ hãi ba người Đằng Hùng, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. Huống chi xung quanh đây, phần lớn là yêu tu, tu sĩ con người giống mình cũng không có nhiều. Gã chiếm cứ được đảo có linh khí nồng đậm ở Vô Tâm Hải, hoàn toàn là vì thực lực của gã vô cùng mạnh. Nếu không, sớm đã bị yêu tu cắn nuốt đến xương cũng không còn rồi.

Khi mấy người băng qua một con đường hoang tàn đổ nát, Đằng Hùng lại cảm giác được dấu hiệu thần thức của mình, trong một cửa hàng đổ nát bên đường. Nhưng Đằng Hùng cũng không dùng thần thức cẩn thận quan sát, gã biết sự lợi hại của Giải Phong, mình hơi có động tĩnh, là đối phương liền biết được ngay. Cho nên khi biết được dấu hiệu thần thức của mình ở trong một khốn trận, gã cũng không tiếp tục điều tra.

Gã làm như không có chuyện gì đi đằng sau Giải Phong, dấu hiệu thần thức này chỉ cần không đi, gã cũng không cần phải lo lắng Diệp Mặc sẽ chạy thoát. Điều mà gã quan tâm nhất bây giờ chính là, thần hồn của Diệp Mặc đã bị mất. Nếu thần hồn của Diệp Mặc mất rồi, bây giờ gã tìm thấy Diệp Mặc, cũng không có cách nào.

Giải Phong là đại sư trận pháp, khi mấy người đến quảng trường, Giải Phong liền nhíu mày nói:

- Nơi này có người đến qua, hơn nữa còn thay đổi trận pháp nơi này.

Người con gái mặc áo đỏ và người con gái mặc váy hoa xanh lập tức hiểu ra trận pháp trong này chắc là do nam tu trẻ tuổi kia thay đổi, nhưng hai người bây giờ cũng không dám nói ra.

Lạc Hồn Khư mặc dù không nhỏ, nhưng bây giờ khốn trận và ảo trận cũng không còn có tác dụng gì, hơn nữa màn sương mù kia cũng biến mất, chỉ trong một tuần hương, mọi người cũng đã đến được bên hồ cạn nước.

- Trong này có một trận pháp ẩn nấp, trận pháp này bị người ta phá hỏng rồi, còn có một trận môn bị tàn phá nữa.

Giải Phong nhìn trận pháp trong hồ, lập tức hiểu được đây là chuyện gì.

Lúc này tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ bảy Cung Tuyệt vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng nói:

- Thần thức bây giờ có thể quét vào bên trong trận môn kia, nhưng bên trong đó lại có linh khí tràn ra, rõ ràng là nơi có linh thảo cấp cao. Chúng ta bây giờ có sáu người, Giải đảo chủ, Giao Đằng vương, hai người anh có tu vi cao nhất, ý của tôi là hay là phân chia linh thảo trong đó trước đã, rồi vào đó sau?

Giải Phong gật đầu, Đằng Hùng thì lại để ý nhất chính là Diệp Mặc, cho nên gã không chút do dự gật đầu:

- Ý của Giải đảo chủ thế nào?

Giải Phong trầm ngâm trong chốc lát vẫn không nói gì, Hoàng Thất lại chủ động nói:

- Tôi thấy cứ như vậy là được rồi, bốn tu sĩ Hóa Chân chúng ta mỗi người một phần, hai cô con gái của Giải đảo chủ tu vi thấp thì chung một phần đi? Nếu trong này trừ linh thảo ra còn có đồ khác, thì lúc đó chúng ta lại chia tiếp.

- Được, tôi đồng ý.

Giải Phong gật đầu nói.

Mấy người Đằng Hùng cũng không có ý kiến gì, rối rít đồng ý.

Linh thảo phân chia xong, Đằng Hùng bước vào trận môn đầu tiên, ngay sau đó mấy người cũng bước vào. Cảnh tượng bên trong ngoại trừ hai con gái của Giải Phong liếc mắt một cái, thì những người còn lại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

- Có người tới trước, hơn nữa còn lấy đi một linh mạch và phần lớn linh dược.

Đằng Hùng chỉ nhìn lướt qua, lập tức trầm giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi