THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Mười lăm ngày sau, Giải Phong dẫn hai cô con gái quay về đảo Nhân Trúc, thấy Đằng Hùng và Lãm Kỳ Thủy đang đuổi theo đến.

Hai người nhìn thấy Giải Phong chỉ đi cùng với hai cô con gái, nhất thời há hốc mồm ngạc nhiên, bọn họ lần theo dấu vết đuổi theo nửa tháng, cũng không thấy chút bóng dáng nào của Diệp Mặc.

- Giải đảo chủ, thật trùng hợp quá.

Lãm Kỳ Thủy thấy Giải Phong nghi ngờ nhìn gã và Đằng Hùng, đành phải lúng túng nói một câu.

Không đợi Giải Phong nói, Đằng Hùng lại nói:

- Đúng vậy, đúng là trùng hợp, Giải đảo chủ bây giờ thật nhàn nhã, đi dạo khắp chốn mà không có bất kì mục đích nào, ha ha, tất cả mọi người đều biết.

Giải Phong dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Đằng Hùng, gã nói trên đường mình đi, để lại nhiều đầu mối, nên dẫn hai người họ đến đây. Nhưng vẻ mặt thì lại giả vờ không hiểu câu nói của Đằng Hùng, nhíu nhíu mày lạnh giọng nói:

- Giao Đằng vương có ý gì vậy? Chẳng lẽ Vô Tâm Hải này cũng là Giao Đằng cung của anh sao? Tôi cũng không thể dẫn hai con gái đi dạo một chút hay sao?

Lãm Kỳ Thủy sợ Đằng Hùng và Giải Phong lâm vào bế tắc, vội vàng nói:

- Đương nhiên có thể rồi, Giải đảo chủ mời tiếp tục, tôi và Đằng Hùng phải đi rồi.

Nói xong kéo tay Đằng Hùng rời khỏi, gã biết sự lợi hại của Giải Phong, đừng nhìn gã và Đằng Hùng một là Hóa Chân đỉnh phong, một là Hóa chân tầng thứ chín, nhưng liên thủ lại với nhau cũng chưa chắc đã là đối thủ của Giải Phong.

Đằng Hùng cũng biết cũng không có cách nào nắm được Giải Phong, đành phải quay người cùng Lãm Kỳ Thủy rời khỏi.

Nhìn hai người rời khỏi, Giải Phong lại lạnh lùng cười nói:

- Đi thôi, chúng ta có thể về đảo Nhân Trúc được rồi. Sau này các con ở đảo Nhân Trúc tu luyện, đừng chạy loạn khắp nơi nữa.

- Vâng.

Giải Ấu Huê và Giải Ấu Ngưng ủ rũ đáp lại.

Hai người Lãm Kỳ Thủy và Đằng Hùng sau khi đi rất xa rồi, Đằng Hùng mới lạnh giọng nói:

- Anh Lãm chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao? Giải Phong từ lúc nào lại có thời gian rảnh rỗi như vậy, dẫn theo hai con gái ra ngoài dong chơi hẳn nửa tháng?

Lãm Kỳ Thủy cũng điềm đạm nói:

- Biết được lão giúp tên Diệp Mặc kia chạy thoát thì đã sao? Bây giờ tên Diệp Mặc đó không còn ở đây nữa, chúng ta cũng không thể vô duyên vô cớ mà đánh lão một trận được? Nhưng đảo Nhân Trúc sẽ có một ngày chúng ta sẽ đến đó xem.

Đằng Hùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Lãm Kỳ Thủy, tìm Giải Phong tính sổ, đó là chuyện sau này. Lúc này gã và Lãm Kỳ Thủy đã hoàn toàn thống nhất một mục tiêu rồi, việc cấp bách chính là bắt được Diệp Mặc trước đã.

Lãm Kỳ Thủy bỗng nhiên lại nói tiếp:

- Tên Diệp Mặc kia chắc chắn là đi tìm con trai Đằng Dịch của anh rồi, anh đến cả tung tích của con trai mình cũng không biết sao? Chẳng lẽ nó không trở về Giao Đằng cung?

Đằng Hùng có chút tức giận nói:

- Chính là vì nó không quay về Giao Đằng cung nên tôi mới tức giận, thằng nghiệt tử kia cùng với mẹ nó nói rồi, cần cái gì ra ngoài xông xáo một phen, ai biết được mấy người bọn họ lại đến chỗ nào cơ chứ?

Lãm Kỳ Thủy gật đầu nói:

- Tôi nghĩ bọn có rất có khả năng đến Tam Hải, hay là chúng ta đến Tam Hải tìm xem sao.

Đằng Hùng gật đầu tỏ vẻ đồng tình, hai người thống nhất xong, lập tức chuyển phương hướng, hướng về phía Tam Hải đi. Bọn họ lại không biết, phương hướng lần này của bọn họ chính xác rồi, vì hướng của Diệp Mặc chính là Tam Hải.



Nửa tháng sau, Diệp Mặc hoàn toàn hạ quyết tâm, lấy linh châu chứa nguyên thần của Kỷ Bẩm ra, lay tỉnh Kỷ Bẩm.

Kỷ Bẩm nhìn thấy Tiên Khuyên Hoa trong tay Diệp Mặc, lập tức kinh ngạc nói:

- Cậu đúng là lấy được Tiên Khuyên Hoa rồi…

Hỏi xong không đợi Diệp Mặc trả lời, Kỷ Bẩm lại cảm kích nói:

- Diệp Mặc, cám ơn cậu.

Diệp Mặc cười ha hả nói:

- Lần này có thể là nói có chút may mắn, Kỷ tiền bối, thời gian nguyên thần của anh ở ngoài quá dài rồi, cần phải nhanh chóng khôi phục lại da thịt nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Kỷ Bẩm cũng không nói lời cảm kích nữa, đành phải nói:

- Cậu đưa Tiên Khuyên Hoa và viên đá màu vàng kia cho tôi, sau đó giúp tôi bố trí một Tụ Linh trận là được rồi. Tôi cần phải có thời gian hai tháng để hồi phục lại da thịt.

Diệp Mặc nghe thấy lời nói của Kỷ Bẩm khiếp sợ nói:

- Kỷ tiền bối, chẳng lẽ da thịt của anh lại giấu trong viên đá kia?

Kỷ Bẩm gật đầu:

- Đúng vậy, sau trận chiến đó, mọi người đều rút lui hết rồi, da thịt của tôi không có ai động đến, tôi bèn giấu mình vào trong trận pháp. Vì sợ cậu lo lắng, nên không nói ra.

Diệp Mặc dĩ nhiên hiểu ý tứ của Kỷ Bẩm, một khi hắn biết da thịt của Kỷ Bẩm vẫn còn, chắc chắn sẽ tìm linh thảo gìn giữ da thịt. Vì thời gian da thịt để lâu quá mà không dùng đến, thì cũng không dùng được. Nhưng bây giờ Kỷ Bẩm có da thịt lại có Tiên Khuyên Hoa, sau khi gã hồi phục lại da thịt, sức mạnh cũng không bị giảm xuống, hơn nữa tư chất cũng sẽ tăng lên không ít.

Mặc dù biết đây là chuyện tốt, nhưng trong lòng Diệp Mặc vẫn không nhịn được sự tức giận. Đan thành có một tu sĩ Hóa Chân, khi tu sĩ Hóa Chân đó rút lui, Vô Cực tông chắc chắn sẽ không ngăn cản, y không ngờ không gìn giữ lại da thịt của Kỷ Bẩm tiền bối, quả thực là quá ghê tởm. Diệp Mặc vẫn cho rằng Kỷ Bẩm dưới thủ đoạn của tu sĩ Hóa Chân đó, chắc chắn sớm đã không còn da thịt rồi.

Tình huống bây giờ chỉ là nguyên thần của Kỷ Bẩm và da thịt của lão không có cách nào hợp lại được mà thôi, Tiên Khuyên Hoa quả thực lại là linh thảo tốt nhất rồi.

Diệp Mặc yên tâm, đưa Tiên Khuyên Hoa và viên đá màu vàng đó cho Kỷ Bẩm, sau đó lập tức bố trí một Tụ Linh trận. Vì tăng cao tỉ lệ thành công của Kỷ Bẩm, hắn còn cố ý lấy ra một linh tủy trì cho Kỷ Bẩm dùng.

Xong những thứ này, Diệp Mặc lại bố trí một trận pháp ẩn nấp và trận pháp phòng ngự trong phòng. Lúc này mới để cho Kỷ Bẩm tự mình hồi phục lại da thịt, hắn đến trước Thanh Nguyệt lên đường.

Một tháng sau, Diệp Mặc cảm nhận được linh khí bên trong Tụ Linh trận có chút dao động, biết lúc này đã đến thời khắc quan trọng để Kỷ Bẩm hồi phục lại thân thể, trên đường đi lại càng cẩn thận hơn.

Ước chừng khoảng hơn nửa tháng, nếu như không phải hắn lòng vòng, vậy thì còn nhanh hơn.

Lại mấy ngày tiếp theo trôi qua, Kỷ Bẩm vẫn chưa ra ngoài, Diệp Mặc trong lòng lại có chút lo lắng, vì Kỷ Bẩm nói thời gian lão hồi phục lại cơ thể nhiều nhất cũng chỉ là hai tháng, bây giờ thời gian hai tháng đó đã trôi qua được ba ngày rồi.

Đang lúc Diệp Mặc muốn xem tiến độ của Kỷ Bẩm thế nào rồi, một đường độn quang bay nhanh về hướng hắn, Diệp Mặc lập tức dừng hành động lại.

Dường như trong chớp mắt đường độn quang đó từ bên cạnh Thanh Nguyệt bay đến, thần thức của Diệp Mặc sớm đã nhận ra người trong đường độn quang đó là ai, không đợi hắn nghi ngờ, đường độn quang đó lại quay trở lại.

Ánh mắt Diệp Mặc lạnh lùng, Tử Đao cũng đã nằm trong tay hắn, Thanh Nguyệt cũng không thể không dừng lại, vì lại có một đường độn quang nữa xuất hiện trước mặt.

Quay đầu lại nhìn đường độn quang này lại là một người đàn bà, hơn nữa lại là người mà Diệp Mặc quen biết, chính là Mông Hàn An của Hải Tu Minh. Cũng chính là phó minh chủ của Hải Tu Minh đã giới thiệu hắn tham gia La Khúc thập bát bàn, sư phụ của Mông Kỳ.

Nhưng lúc này trên người Mông Hàn An lại be bét máu, rõ ràng là bị trọng thương, chưa có thời gian chữa trị.

Mông Hàn An không ngờ ở Vô Tâm Hải này lại gặp được Diệp Mặc, sau khi bay trở về khẩn trương nói:

- Tôi không có ác ý với anh, anh không có chuyện gì là tốt rồi. Tôi hỏi một chút, đệ tử Mông Kỳ của tôi bây giờ ở đâu rồi?

Mông Hàn An nói rất nhanh, cho dù như vậy, Diệp Mặc còn chưa kịp trả lời, thì lại có một đường độn quang bay đến trước mặt. Dừng ngay trước mặt Thanh Nguyệt của Diệp Mặc, đây là một nam tu Kiếp Biến tầng thứ tư.

Diệp Mặc nhìn nam tu này một chút, rồi lại nhìn Mông Hàn An, lập tức biết Mông Hàn An là bị người khác truy đuổi đến đây. Cô bị truy sát, còn có thể dừng lại hỏi đệ tử của mình, coi như có chút tình nghĩa.

Nam tu kia sau khi thấy Diệp Mặc có chút sửng sốt, lập tức cười ha ha nói:

- Không ngờ là anh, đúng là không uổng công của lão phu.

Nói xong gã dường như bỏ qua Mông Hàn An, đưa tay về hướng Diệp Mặc tóm lấy, rõ ràng không coi Diệp Mặc ra cái gì.

Diệp Mặc cười khẩy một cái, Tử Đao đã phóng ra, tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư trước mặt chính là người của Thông Hải giáo, từ trang phục của tu sĩ này cũng có thể nhìn ra được.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tử Đao đã đánh một đòn mạnh về phía đối phương.

Trong nháy mắt bị đường đao màu tím đánh trúng, một tia máu tươi phun ra, người nam tu này lập tức lùi về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ vừa tức giận vừa sợ hãi. Vừa nãy gã khinh địch, không ngờ lại bị một tu sĩ gã cho rằng chỉ là tu vi Ngưng Thể đánh gãy hai ngón tay.

Lúc này gã mới nhìn rõ Diệp Mặc chính là tu sĩ Ngưng Thể tham gia đại hội La Khúc thập bát bàn lần đó, mà bây giờ đã là tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ hai rồi.

Diệp Mặc làm sao có thể để cho đối phương trị thương xong được, Tử Đao của hắn căn bản không có chút chậm trễ nào cuốn một đường đao khác bổ đến.

Huyễn Vân Toái Vực đao, đây là đao thứ bảy Huyễn Vân mà hắn lĩnh ngộ được, sau khi hắn lĩnh ngộ được đao này, cũng là lần đầu tiên thi triển ra. Lúc trước đao này chỉ là nhập môn, sau này sau khi thăng cấp lên Thừa Đỉnh rồi, thì lại có lĩnh ngộ mới. Đến khi giao đấu với Diệu Huệ Trân vài tháng trước, hắn tiếp xúc với thần thức khống vực, hơn nữa công pháp thần thức của hắn sau khi thăng cấp lên thần thức hóa hình tầng thứ tư, đao này cũng đã có chút thành công rồi.

Đối mặc với một cao thủ Kiếp Biến hậu kì cao hơn hắn mấy chục tầng nhỏ một tầng lớn, Diệp Mặc căn bản không có chút chần chừ gì. Khi đối phương vẫn đang còn khinh địch, đao này đã nhân cơ hội mà phóng ra.

Mông Hàn An kinh dị không ngừng nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ Diệp Mặc chỉ trong vòng vài tháng, đã có thể từ Ngưng Thể tầng thứ bảy thăng cấp lên Thừa Đỉnh tầng thứ hai, đây quả thực là tốc độ không phải sức người.

Cô bỗng nhớ ra lúc trước Diệp Mặc trước khi tiến vào La Khúc thập bát bàn có nói với Ung Lam Y, khi trước cô vẫn còn cho rằng tên Diệp Mặc này là lấy lòng Ung Lam Y. Còn sau đó Diệp Mặc lấy miếng ngọc giản làm nhục Ung Lam Y và chạy trốn đi, cô cũng đã biết đây không phải là Diệp Mặc đang lấy lòng Ung Lam Y, mà là nói cho Ung Lam Y biết hắn sẽ quay lại báo thù.

Những lời nói trong lòng, mặc dù Mông Hàn An biết ý tứ của Diệp Mặc, cũng cho rằng Diệp Mặc để ý thì cũng chẳng sao, nhưng bây giờ cô tuyệt đối không dám nghĩ như vậy. Diệp Mặc chỉ trong nửa năm mà đã là Thừa Đỉnh tầng thứ hai rồi, cứ theo đà này, hắn muốn thăng cấp lên Hóa Chân căn bản cũng không còn lâu nữa. Nói cách khác, những lời hắn nói không có chút khoác lác nào, hắn đúng là sẽ quay về tìm Ung Lam Y báo thù.

Mông Hàn An theo bản năng rùng mình một cái, Diệp Mặc chỉ là một Thừa Đỉnh tầng thứ hai mà đã có thể đối chiến với tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ tư đuổi giết mình, một khi hắn thăng cấp lên Hóa Chân rồi, thì Ung Lam Y chẳng phải là chết chắc rồi sao?

Đúng là tu sĩ nghịch thiên, cảm giác duy nhất của Mông Hàn An chính là, Diệp Mặc chẳng những tốc độ tu luyện kinh người, hơn nữa thân thủ cũng vô cùng nghịch thiên nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi