THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Mông Hàn An cười tự giễu:

- Tôi đi, hiện tại thì tôi biết phải chạy đi đâu? Hải Tu Minh hiện tại đã đổi thành họ Ung, tôi có thể đi đâu bây giờ? Ung Ngạn đã chết thì Ung Lam Y sẽ đổ hết tội lên đầu tôi, cho dù là tôi có chạy tới Nam An Châu thì y cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.

- Hải Tu Minh đã bị Thông Hải Giáo thôn tính sao?

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi lại.

Giọng nói của Mông Hàn An liền có chút thương cảm:

- Tôi có thể đứng vững gót chân ở Hải Tu Minh, cũng không phải bởi vì tu vi của chính mình, mà là nhờ có phó minh chủ Hải Tu Minh là Thiết Hiệp đứng đằng sau. Lần tiến nhập vào Phượng Khúc Đảo này thu được rất nhiều linh dược, nhưng Thông Hải Giáo lại có thu hoạch ít nhất, cho nên Ung Lam Y đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để cướp đoạt. Y không dám gây sự cùng Thương Hải Điện, cho nên tìm đến Hải Tu Minh. Vượng Thương thì lại không có chút khí phách của tông chủ Hải Tu Minh chút nào, lại biện minh là vì lợi ích toàn cục, nên làm tay sai cho Ung Lam Y.

- Vượng Thương biết tôi cùng Thiết Hiệp khẳng định là sẽ không đồng ý, cho nên liền thừa dịp Thiết Hiệp bế quan mà xuống tay với tôi cùng thế lực của Thiếp Hiệp. Cuối cùng Thiết Hiệp bị chúng ám toán mà bỏ mạng, những người còn lại không chạy được thì là bị giết, còn không thì cũng đầu hàng theo Vượng Thương.

Cuối cùng Diệp Mặc cũng hiểu là vì sao, hóa ra là vì Hải Tu Minh phát sinh nội loạn.

Mông Hàn An thấy Diệp Mặc đã hiểu liền nói tiếp:

- Sở dĩ làm dấu hiệu thần thức cũng là vì sợ nó gặp chuyện không may, thế lực ở Tam Hải phức tạp, cho dù là tu vi Hư Thần thì cũng thật sự là quá thấp. Nếu nó có nguy hiểm thì tùy thời tôi đều có thể biết được.

Diệp Mặc cười lạnh:

- Nói như vậy bà đem cô ấy gả cho Ung Ô Tử cũng là xuất phát từ ý tốt sao?

Mông Hàn An có chút hổ thẹn, bất quá vẫn nói:

- Tuy rằng tôi đồng ý lời câu hôn của Ung Lam Y, nhưng thực lòng thì cũng không đồng ý hôn sự này, chỉ là lúc ấy tôi không thể nào phản kháng lại mà thôi. Tôi vốn muốn chờ Thiết đại ca xuất quan, sau đó nhờ anh ấy ra mặt viện cớ Kỳ Kỳ cần phải bế quan để mà từ chối.

- Nếu như Mông Kỳ bế quan, nhưng Ung Lam Y vẫn muốn cưỡng chế mang Mông Kỳ đi thì cô sẽ làm thế nào?

Diệp Mặc lại lạnh giọng.

Giọng nói của Mông Hàn An liền có chút thê lương:

- Nếu như vậy thì tôi cũng khó có thể bảo vệ cho nó được.

Diệp Mặc nghe vậy liền khinh thường:

- Bà nếu đã không thể bảo đảm cho cô ấy, thì vì sao lại không để cho cô ấy đi? Chẳng lẽ ở lại Lăng Đảo chờ tu sĩ Hóa Chân kia xuất quan sao?

Mông Hàn An ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc, nói một cách bình tĩnh:

- Kỳ Kỳ ở lại Lăng Đảo, thì còn có một chút hy vọng. Cậu nghĩ rằng tôi để nó đi, thì nó có thể sống sót được sao? Cho dù là cuối cùng không thể bảo vệ được cho nó, để nó phải gả cho Ung Ô Tử, nhưng chỉ cần nó đủ thông minh sáng suốt là vẫn có thể giữ lại được tính mạng, là vẫn còn có hy vọng. Nhưng nếu tôi thật sự để nó rời khỏi Lăng Đảo, thì tôi khẳng định rằng nó không thể sống nổi quá ba tháng, thậm chí kết cục có khi còn rất thê thảm. Cậu cho rằng mỗi người đều giống cậu, có bản lãnh biến thái như vậy sao?

Diệp Mặc bỗng yên lặng, hắn cảm thấy Mông Hàn An nói đích thực là không sai. Với tình huống này thì ngoại trừ cách chờ tu sĩ Hóa Chân kia xuất quan ra để làm chỗ dựa cho cô, thì cũng chỉ có cách là gả cho Ung Ô Tử mà thôi, vì đằng nào thì cũng là một con đường chết. Bởi vì Ung Lam Y đã lên tiếng, thì cho dù là Thương Hải Điện cũng sẽ không vì một cô gái không có bối cảnh gì như Mông Kỳ mà đi đối kháng với Thông Hải Giáo cả.

Chạy khỏi Lăng Đảo đi Nam An Châu sao? Mông Kỳ căn bản là không có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm. Còn không thì cho dù là cô có một cái pháp bảo phi hành chân khí hạ phẩm, cũng không thể nào chạy thoát khỏi sự khống chế của Thông Hải Giáo được. Hơn nữa cho dù cô trốn thoát được khỏi Thông Hải Giáo, thì cô có thể tránh thoát khỏi đầy rẫy yêu thú bên ngoài sao?

Bản thân mình là nhờ có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm có tốc độ quá nhanh nên có rất nhiều yêu thú cao cấp không kịp ngăn cản mà thôi, nếu đổi lại thành pháp bảo phi hành khác, cho dù là thượng phẩm thì cũng chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió như vậy.

Nghĩ đến đây, thì ác cảm của Diệp Mặc đối với Mông Hàn An cũng đã giảm đi một chút. Về phần Mông Hàn An lừa hắn, thì dẫu sao đó cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Hắn cùng Mông Hàn An cũng chẳng phải quen biết gì, thì cũng không thể nói lời thừa thải

Thấy Diệp Mặc không nói gì, Mông Hàn An lại hỏi tiếp:

- Kỳ Kỳ hiện đã đi đâu rồi?

Lần này Diệp Mặc không im lặng nữa, mà lập tức trả lời:

- Cô ấy đã quay về chính quê hương của mình rồi, chính tôi đã tiễn cô ấy một đoạn, hiện giờ chắc cô ấy đã an toàn rồi.

Mông Hàn An thở nhẹ một hơi, hiển nhiên là đã tin tưởng lời Diệp Mặc nói. Trầm mặc một lúc, cô lại tiếp tục nói với Diệp Mặc:

- Diệp Mặc, tôi biết cậu không phải là người tầm thường. Cậu có thể từ 'La khúc thập bát bàn' mà chạy trốn, thì ít nhất cũng đã là một tông sư trận pháp cấp tám rồi, trước đó tôi đã đánh giá cậu quá thấp. Tôi và cậu làm giao dịch lúc trước, nên hiện giờ tôi sẽ đưa cậu đi tìm 'Tiên khuyên hoa', cũng không quản sống chết gì nữa, chỉ hy vọng cậu sẽ dẫn tôi rời khỏi Vô Tâm Hải.

Nói xong thì cô liền nhìn vào pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm dưới chân Diệp Mặc. Hiển nhiên là mong Diệp Mặc cho cô đi nhờ, đưa cô rời khỏi Vô Tâm Hải. Nếu như không có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, thì cho dù cô là tu vi Kiếp Biến, thì cũng chỉ có thể ngã xuống ở Vô Tâm Hải mà thôi. Không phải tu sĩ nào cũng có vận khí như Biên Phượng Tháp.

Diệp Mặc cười nhạt. Tính cách của Mông Hàn An thì hắn không thích lắm, huống chi 'Tiên khuyên hoa' thì hắn đã có được rồi, căn bản là không cần cô ta đưa đi nữa.

Ai biết được không đợi Diệp Mặc nói chuyện thì Mông Hàn An đã nói tiếp:

- Lúc trước tôi cũng khôngnói rõ với cậu, bởi vì nơi có 'Tiên khuyên hoa' có tên là Lạc Hồn Khư. Ngày trước tôi cũng chưa từng đi vào, vì nơi đó quá mức nguy hiểm. Nhưng hiện tại tôi đã không còn nơi nào để đi, cho nên nếu cậu nguyện ý đưa tôi đến bất cứ một Châu nào, thì tôi cũng có thể theo giúp cậu vào Lạc Hồn Khư tìm kiếm 'Tiên khuyên hoa'.

Diệp Mặc nghe xong lời Mông Hàn An nói, thì liền hiểu được. Hóa ra là Mông Hàn An căn bản không biết Lạc Hồn Khư có bao nhiêu nguy hiểm. Diệp Mặc khẳng định, Mông Hàn An nếu như tiến vào Lạc Hồn Khư thì chắc chắn là sẽ phải chết. Trừ phi là cô giống với hắn, có tiểu thế giới bí mật, lại có 'Vô ảnh', hơn nữa bản thân còn phải là tông sư trận pháp.

Bất quá theo phản ứng của Mông Hàn An, thì đúng là cô đã không còn nơi nào để đi nữa. Diệp Mặc nghĩ một chút, tính toán để cô đi tới Nam An Châu. Dù sao thì tu vi thấp như Biên Phượng Tháp còn có thể đi từ Đông Huyền Châu đến nơi này, thì nếu như Mông Hàn An cẩn thận một chút, thì đi tới Nam An Châu cũng vẫn có cơ hội.

- Ha ha...

Diệp Mặc vừa định nói chuyện, thì chợt nghe được một tiếng cười sang sảng truyền đến. Trong lòng Diệp Mặc nhất thời mừng rỡ, hắn lập tức biết rằng Kỷ Bẩm đã hồi phục thân thể thành công rồi. Quay đầu nhìn lại, đã thấy Kỷ Bẩm mang vẻ mặt vô cùng vui sướng đi ra.

- Kỷ tiền bối, ngài đã thành công.

Diệp Mặc kinh hỉ kêu lên một câu.

Kỷ Bẩm lại cười ha hả nói:

- Diệp Mặc lão đệ, lần này thật sự là phải cám ơn cậu, tôi nhân họa mà đắc phúc, vốn tôi nghĩ đời này mình chỉ có thể dừng lại ở tu vi Kiếp Biến mà thôi, nhưng hiện tại lại vì 'Tiên khuyên hoa' của cậu mà tôi lại có thể tiến thêm một bước nữa, ha ha...

Diệp Mặc xấu hổ:

- Nếu không phải bởi vì tôi, thì tiền bối làm sao có thể rơi xuống tình trạng này được.

- A, Mông các chủ, cô tại sao lại ở đây?

Kỷ Bẩm nhìn thấy Mông Hàn An đang đứng một bên, nhất thời kinh ngạc hô lên.

Mông Hàn An lúc này mới giật mình:

- Thật sự là ngài sao Kỷ tiền bối? Ngài sao lại...

Cô muốn hỏi vì sao Kỷ Bẩm lại xuất hiện ở Vô Tâm Hải này. Hay là Kỷ Bẩm vốn ở trong pháp bảo phi hành của Diệp Mặc, nhưng nếu như vậy thì sao khi Diệp Mặc chiến đấu cùng tên Ung Ngạn kia thì Kỷ Bẩm lại không ra trợ giúp?

Diệp Mặc lúc này mới biết được là Kỷ Bẩm có quen biết với Mông Hàn An, nên hắn liền có chút xấu hổ muốn mở miệng mời Mông Hàn An lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Nhưng không đợi hắn nói thì Kỷ Bẩm đã lên tiếng:

- Lên đây, lên đây đi đã, sao còn đứng ở bên ngoài làm gì?

Mông Hàn An liền liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc một cái. Diệp Mặc cũng không đợi cô nói chuyện, liền vội vàng nói:

- Mông các chủ, mời lên thuyền.

Kỷ Bẩm không biết được chuyện giữa Mông Hàn An và Diệp Mặc, nhưng lão có thể gặp Mông Hàn An ở đây hiển nhiên là có chút vui mừng, cho nên Mông Hàn An vừa mới lên trên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì Kỷ Bẩm liền vội vàng nói:

- Lục huynh gần đây có khỏe không?

Mông Hàn An khom người thi lễ với Kỷ Bẩm một cái, sau đó mới buồn bã nói:

- Lục đại ca đã đi rồi. Hiện tại Hải Tu Minh nằm trong tay của Vượng Thương, nhưng y lại đầu phục Thông Hải Giáo rồi. Hải Tu Minh đã không còn là nhà của tôi nữa, tôi chạy trốn tới nơi này, vốn định đi đến một Châu nào đó, thì không ngờ lại có thể gặp được Kỷ tiền bối.

- Tại sao lại như vậy? Lục huynh tu vi cao thâm, vì sao lại đột nhiên rời đi?

Kỷ Bẩm nói tới đây, liền ngừng lại. Lão nghĩ tới chính bản thân mình, nếu là trước đây thì có ai có thể nghĩ đến việc lão sẽ bị Vô Cực Tông ám toán chứ? Nếu không phải là nhờ Diệp Mặc, thì hiện lão cũng không còn giữ được cái mạng già này nữa rồi.

Nhưng bất trắc phong vân trong cõi đời này, nào ai có thể biết trước được chứ?

Mông Hàn An lại trả lời:

- Hơn trăm năm trước Lục đại ca đã ra đi sau một lần gặp phải sự ám toán của kẻ kịch ở Vô Tâm Hải mà không thể nào trốn chạy được. Sau khi Lục đại ca ra đi, Vượng Thương tiếp nhận Hải Tu Minh, tôi cùng với Thiết Hiệp làm phó minh chủ.

- Ài...

Kỷ Bẩm thở dài một hơi. Lão biết được kẻ có thể ám toán được minh chủ của Hải Tu Minh thì phải là kẻ có thực lực như thế nào. Cho dù lão có biết được thì cũng không có cách nào báo thù cả.

Dừng một lát, Kỷ Bẩm liền nói tiếp:

- Mông các chủ, năm đó tôi tới Lăng Đảo, được cô cùng với Lục huynh tiếp đón vô cùng nhiệt tình, hiện tại cô ở đây, thì cũng không cần phải khách khí gì cả. Cô yên tâm, nếu không có chỗ nào đi, thì hãy đi cùng tôi và Diệp Mặc. Thái độ làm người của Diệp lão đệ rất tốt, cô không cần phải lo lắng cái gì cả.

Mông Hàn An hít một hơi rồi nói:

- Đa tạ Kỷ tiền bối.

Nói xong thì cô lại hướng đến Diệp Mặc nói lời cảm kích:

- Đa tạ Diệp sư đệ, xin Diệp sư đệ nể mặt Kỳ Kỳ, bỏ qua cho sự hiểu lầm lúc trước với Hàn An.

Kỷ Bẩm đã đồng ý rồi, Diệp Mặc hiển nhiên là phải nể mặt của lão, cho nên hắn cũng không đợi Kỷ Bẩm mở miệng, đã vội vàng đáp ứng:

- Chị Mông khách khí rồi, chị Mông có thể lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' thì đó chính là vinh hạnh của Diệp Mặc này.

Mông Hàn An nghe được Diệp Mặc đổi lại giọng, trong lòng liền thở phào một cái, bất quá cũng nhớ tới lời Kỷ Bẩm nói lúc nãy, lập tức kinh hãi nhìn Kỷ Bẩm:

- Kỷ tiền bối, ngài mới vừa nói Diệp sư đệ đã giúp ngài lấy được 'Tiên khuyên hoa'? Nghĩa là cậu ấy đã đi vào Lạc Hồn Khư, hơn nữa còn an toàn trở ra?

Kỳ thật Kỷ Bẩm hiện tại cũng có rất nhiều điều muốn hỏi Diệp Mặc, chỉ là trong nhất thời không biết bắt đầu từ đâu mà thôi, hiện tại Mông Hàn An đã hỏi đến, thì lão cũng liền gật đầu:

- Cái mạng già này của tôi còn giữ lại được, chính là nhờ có Diệp Mặc lão đệ. Cho nên quen biết được với một người như Diệp lão đệ chính là điều vinh hạnh nhất của tôi. Cô đoán không sai đâu, Diệp lão đệ chính là lấy được 'Tiên khuyên hoa' ở trong Lạc Hồn Khư, hiện giờ chính tôi cũng đang muốn hỏi hắn một chút tình huống bên trong Lạc Hồn Khư.

Diệp Mặc biết Kỷ Bẩm là một người chính trực, sảng khoái và thành thật, hoàn toàn không có chút tâm địa gian xảo gì. Hiện tại lão đã hỏi, thì hắn cũng sẽ không giấu diếm gì, trực tiếp đem toàn bộ quá trình bên trong Lạc Hồn Khư, kể đơn giản lại một lần.

Kỷ Bẩm và Mông Hàn An sau khi nghe được sự tình của Phong Thuần cùng Diệu Huệ Trân, nhất thời không biết phải nói gì. Khi hai người nghe đến chuyện của Phong Hi cùng Kế Hôn thì lại vô cùng thổn thức.

Kể lại đơn giản toàn bộ câu truyện, Diệp Mặc cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mà quay sang hỏi Kỷ Bẩm:

- Kỷ tiền bối, vừa rồi ngài có nói là sau khi dùng 'Tiên khuyên hoa' khôi phục lại, đã có được cơ duyên thăng tiến phải không?

Kỷ Bẩm gật đầu:

- Đúng thế, hiện tại tôi đã là tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ đỉnh, chỉ cần có 'Chân linh đan' hoặc là ‘Chân la đan’ thì tôi sẽ có cơ hội để tấn cấp lên tu vi Hóa Chân.

Lão cũng không đợi Diệp Mặc nói gì, mà cười ha hả nói tiếp:

- Nhưng chuyện này thì tôi lại không lo lắng, có Đan Vương thất phẩm như cậu ở bên, thì muốn luyện chế được 'Chân linh đan' chắc cũng chỉ cần vài năm mà thôi.

Mông Hàn An nghe được lời Kỷ Bẩm nói, nhất thời khiếp sợ vô cùng, nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc một hồi lâu mới mở miệng:

- Câu, Cậu còn là Đan Vương thất phẩm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi