THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc vốn nghĩ rằng phải đi qua trận môn hư không để vào Âm Hải thành, thì chắc đây là một thành thị dưới đáy biển, thực vật linh tinh chắc là không nhiều lắm...

Nhưng khi hắn cùng với mấy người Kỷ Bẩm tiến vào thì mới phát hiện, điều mình nghĩ là không đúng, chẳng những là không đúng, hơn nữa còn kém quá nhiều. Nơi bọn họ đứng là một đồng cỏ xanh mượt rộng lớn, ở giữa đồng cỏ này còn có một con đường bằng đá. Cuối con đường là một cửa thành cũ kỹ, phía trên còn có tấm biển còn cũ hơn ghi ba chữ lớn ‘Âm Hải Thành’.

Linh khí nồng đậm bên ngoài thành khiến cho Diệp Mặc có cảm giác nơi này ít nhất phải có một cái linh mạch cực phẩm, nếu không thì không có khả năng có loại linh khí nồng đậm thế này.

- Chính là nơi này, sư tổ của tôi nói khi tiến vào chính là cái đồng cỏ này.

Kỷ Bẩm là người đầu tiên lên tiếng.

Diệp Mặc lại dấy lên một loại cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này khiến hắn không thể nói rõ, nhưng hắn khẳng định là nơi này hắn chưa từng tới qua. Rõ ràng là chưa từng tới đây, nhưng dù thế nào vẫn thấy có chút quen thuộc.

Lúc này Biên Phượng Tháp lại sợ hãi than một tiếng:

- Nơi này chính là một nơi tốt nhất để ẩn cư, đáng tiếc hiện tại cái chỗ này lại là thành thị công khai, mọi người đều biết tới. Nếu như là một mình tôi biết đến một nơi thế này, thì tôi sẽ ẩn cư ở đây để tu luyện, linh khí ở đây, chậc chậc...

Diệp Mặc nghe xong lời Biên Phượng Tháp nói, trong đầu bỗng lóe lên một tia linh quang, hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lại có cái cảm giác quen thuộc đó rồi. Lúc trước hắn ở cấm địa Băng Thần đã gặp được cô gái tên Thanh Như ở dưới gốc cây đại thụ kia. Cây đại thụ kia kỳ thật cũng chính là tiểu thế giới của cô gái tên Thanh Như kia. Sau khi cô gái tên Thanh Như kia tiến vào tiểu thế giới, thì cả hai biến thành ‘Thanh châu’, đến bây giờ vẫn đang ở trong Thế giới trang vàng của mình.

Diệp Mặc không có chút cảm giác quen thuộc nào với tiểu thế giới của cô gái tên Thanh Như kia, vì cái tiểu thế giới đó khác hoàn toàn với Thế giới trang vàng của hắn. Nhưng hiện tại khí tức của Âm Hải thành này lại có chút giống với tiểu thế giới kia. Diệp Mặc nghĩ đến đây, trong lòng nhất thời cả kinh, sau lưng của hắn đã toát ra đầy mồ hôi lạnh.

Nếu đúng như hắn suy đoán, thì nói cách khác Âm Hải thành này chính là một cái tiểu thế giới, nếu tiểu thế giới này là thuộc về một người nào đó, vậy thì hắn và nhóm của hắn hiện đã bị người đó hoàn toàn nắm trong tay, tùy tiện đều có thể vo tròn vo méo thế nào cũng được.

Tiểu thế giới này cùng với ‘Thanh châu’ của Thanh Như có cùng một loại khí tức, khác hoàn toàn với Thế giới trang vàng của mình. Giờ phút này Diệp Mặc cũng đã hiểu, Thế giới trang vàng của mình hoàn toàn khác với ‘Thanh châu’ của Thanh Như và Âm Hải thành này, thậm chí nó còn không phải là tiểu thế giới.

Diệp Mặc lắc lắc đầu. Bỏ đi suy nghĩ về Thế giới trang vàng, lại nghĩ tới Âm Hải thành trước mắt. Nếu Âm Hải thành là một tiểu thế giới không có chủ nhân, thì hắn cũng không cần phải sợ, nhưng một khi Âm Hải thành là tiểu thế giới do người khác khống chế, thì liệu có nên lập tức đi ra ngoài hay không? Nếu không đi ra, thì nhất cử nhất động của mấy người bọn họ chẳng phải là đều nằm trong sự khống chế của người khác hay sao?

Mông Hàn An thấy Diệp Mặc đứng im không di chuyển, mà lại không ngừng nhíu mày, thì lập tức nghi hoặc hỏi:

- Diệp sư đệ, làm sao vậy? Chúng ta nhanh vào thành đi.

Diệp Mặc giật mình tỉnh lại, đúng là đứng ở đây cũng chẳng có ích lợi gì. Nếu như đã là tiểu thế giới của người khác, vậy thì bọn họ cũng đã vào rồi. Huống chi Âm Hải thành tồn tại đã không biết bao nhiêu năm, Kỷ Bẩm cũng đã nói không có sự tình cổ quái gì, chẳng lẽ đúng lúc mình cùng họ tiến vào thì lại có chuyện sao?

Bất luận có phải là tiểu thế giới của người khác hay không. Thì cũng không có quan hệ gì tới mình. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc hít vào một hơi, rồi cười ha hả:

- Đúng, chúng ta nhanh vào thành thôi.

Tuy rằng biết là không có quan hệ với mình, nhưng Diệp Mặc đã quyết định là vẫn phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Mấy người vừa mới đi ra không xa, thì Diệp Mặc liền thấy tên tu sĩ mắt ưng kia cũng tiến vào Âm Hải thành. Hơn nữa bên cạnh y ngoài cô gái tu vi Thừa Đỉnh lúc này ra, còn có thêm một tên tu sĩ Kiếp Biến viên mãn và một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng tám nữa. Xem ra là đối phương đã chuẩn bị theo dõi hắn rồi. Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh “tu sĩ Kiếp Biến viên mãn thì đã làm sao?”.

Lúc này thần thức của Diệp Mặc đã cẩn thận dò xét xung quanh, sau một lúc lâu thì hắn thu hồi thần thức lại, cảm giác rằng có lẽ mình đã quá lo lắng rồi. Đây có lẽ là một tiểu thế giới vô chủ, lại bị mọi người xem là một địa phương bí ẩn, rồi thành lập ra một cái thành thị.

Sáu người Diệp Mặc sau khi tiến vào Âm Hải thành, thì tên tu sĩ mắt ưng kia cũng đi theo. Diệp Mặc biết rằng ở Âm Hải thành, thì tên tu sĩ mắt ưng kia căn bản là không dám động thủ, cho nên cũng không thèm để ý tới bọn chúng.

Trong Âm Hải thành thật đúng như lời đồn, Diệp Mặc nhìn thấy phần đông là yêu tu, cũng có rất nhiều tu sĩ loài người, cho dù là quỷ tu Diệp Mặc cũng nhìn thấy mười mấy tên. Thái quá hơn là Diệp Mặc còn nhìn thấy bốn năm tên yêu thú còn chưa có hóa hình đi dạo chung quanh Âm Hải thành.

Sự hỗn tạp này lại có vẻ vô cùng nào nhiệt. Hai bên ngã tư đường cũng đầy những cửa hàng, nhà trọ, linh tức lâu, hay đan dược các gì gì đó.

Tuy rằng Diệp Mặc không có nhìn thấy tu sĩ Hóa Chân ở trên dường cái đi dạo, nhưng Diệp Mặc cũng biết rằng tu sĩ Hóa Chân ở nơi này tuyệt đối sẽ không ít.

Cho dù diện tích của Âm Hải thành có nhỏ hơn đi nữa, thì thần thức của Diệp Mặc căn bản là cũng không thể thấy rõ hết được, bởi vì nơi này đâu đâu cũng trận pháp ngăn cản thần thức. Lúc này Diệp Mặc cần nhất là nhanh chóng làm hai việc, thứ nhất là tìm một chỗ yên tĩnh hỏi Quảng Vi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô cùng sư phụ cô đều bị người ta bắt tới Âm Hải thành này.

Sư phụ Minh Tâm của Quảng Vi thì Diệp Mặc cũng nhớ rõ, Diệp Mặc lại nghĩ đến việc ngày trước Minh Tâm ở thành Toái Diệp muốn tuyển hắn làm rể của Tiên Dược Cốc, thì trong lòng liền dâng lên một ít thương cảm. Minh Tâm bị bắt đi khỏi thành Toái Diệp thì sao có thể có một ngày tốt lành được.

Đối với Minh Tâm, thì trong lòng Diệp Mặc vẫn có một chút kính ý. Minh Tâm là chưởng môn của một tông môn năm sao là Tiên Dược Cốc, một người như vậy mà sau khi bị mình cự tuyệt hôn sự ngay trước mặt, vậy cũng không có bất cứ hành động không tốt nào đối với mình, thì có thể nói là một người hiếm thấy rồi.

Ở Tu Chân Giới vẫn là nơi cường giả vi tôn, mà Diệp Mặc lúc ấy vẫn là một tu sĩ Trúc Cơ không có bối cảnh gì, người ta muốn làm gì mình cũng được. Nhưng thực tế thì Minh Tâm lúc ấy cũng chỉ có chút khó chịu mà thôi. Cho nên, nếu có thể cứu được Minh Tâm, thì bất luận là vì thái độ làm người của Minh Tâm, hay là vì nể mặt Cầm Mộ Tâm đi nữa, thì Diệp Mặc cũng đều muốn ra tay cứu giúp.

Chuyện thứ hai Diệp Mặc muốn làm chính là nghe ngóng chút tin tức của 'Côn lân', bất luận là có hay không, thì hắn cũng muốn hỏi thăm một chút.

Sau khi tiến vào Âm Hải thành, Diệp Mặc phát hiện tên tu sĩ mắt ưng kia cũng không đi theo mình, mà lại đứng ở cửa thành cùng với mấy tên tu sĩ kia.

Diệp Mặc cũng không thèm để ý, mà dẫn theo mọi người tiến đến một khách điếm rồi đi vào.

Sáu người tiến vào trong phòng, thì đầu tiên là Diệp Mặc liền bố trí một cái cấm chế cách âm. Kỷ Bẩm thấy Diệp Mặc dễ dàng bố trí cấm chế cách âm như vậy, lập tức gật đầu:

- Diệp Mặc, sự lý giải của cậu đối với trận pháp và cấm chế đích thực là bẩm sinh

Diệp Mặc cười ha hả, sau đó trực tiếp quay sang hỏi Quảng Vi:

- Quảng Vi sư tỷ, cô đem chuyện đã xảy ra của Tiên Dược Cốc nhanh chóng nói lại một lần đi, cô cùng với sư phụ của mình vì sao lại lưu lạc tới mức bị người khác mua làm lô đỉnh.

Quảng Vi liền vội vàng nói:

- Chuyện này tôi với cậu nói sau được không? Ba ngày trước tôi bị tên kia mua đi, thì sư phụ tôi còn ở bên trong chợ, hiện tại không biết tình huống như thế nào, tôi muốn nhanh chóng đến xem.

Diệp Mặc biết được Minh Tâm còn đang ở chợ, lập tức nói với mấy người Kỷ Bẩm:

- Hay tôi cùng với Quảng Vi sư muội đi trước xem, mọi người ở chỗ này chờ là được rồi.

Kỷ Bẩm lập tức nói:

- Tôi đi cùng cậu.

Diệp Mặc lắc đầu:

- Không cần, nơi này không cho phép đánh nhau, cho nên có nhiều người hơn thì cũng không giải quyết được việc gì. Mọi người ai còn có linh thạch, thì có thể đưa cho tôi mượn là tốt rồi.

Thấy Đằng Dịch muốn đưa nhẫn trữ vật cho Diệp Mặc, thì Mông Hàn An liền ngăn cản y rồi nói:

- Linh thạch của cậu không đủ đâu, để tôi đưa cho Diệp Mặc cho.

Nói xong Mông Hàn An liền lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Diệp Mặc:

- Đây là tài sản của ‘Hải bảo các’, kỳ thật Ung Ngạn muốn bắt tôi cũng chính vì cái nhẫn trữ vật này. Cấm chế tôi đã trừ bỏ rồi, cậu cầm lấy dùng đi.

Diệp Mặc tiếp nhận lấy nhẫn trữ vật của Mông Hàn An, dùng thần thức quét qua một chút, nhất thời rung động nhìn sang Mông Hàn An.

Không đợi Diệp Mặc nói lời cảm kích, thì Mông Hàn An liền mỉm cười:

- Tôi đã nói là tôi muốn đi theo cậu, cho nên coi như đây là chi phí đi.

Diệp Mặc khom người ôm quyền với Mông Hàn An:

- Đa tạ chị Mông tỷ, bất luận chị Mông trước kia đã làm cái gì, thì với sự hỗ trợ của chị Mông hôm này, Diệp Mặc cũng sẽ không làm gì có lỗi với chị Mông

Mông Hàn An cắt ngang lời Diệp Mặc:

- Cậu nhanh đi cứu người đi, nếu có thể, thì tôi muốn sớm rời khỏi nơi này một chút, nơi này cho tôi một cảm giác không được thoải mái.

Trong lòng Diệp Mặc cũng có chút kinh dị, không ngờ trực giác của Mông Hàn An lại sâu sắc như vậy.

Diệp Mặc cũng biết không còn thời gian nói lời vô nghĩa nữa, hắn liền lôi kéo Quảng Vi đi nhanh ra ngoài:

- Cô nhanh chóng mang tôi tới chợ xem Minh Tâm tiền bối có còn ở nơi đó không.

Quảng Vi so với Diệp Mặc thì càng sốt ruột hơn, vội vã mang theo Diệp Mặc đi qua một cái ngã tư vô cùng náo nhiệt.

Diệp Mặc nhanh chóng theo sau Quảng Vi, trong lòng ngoại trừ nghĩ đến việc của Minh Tâm, còn nghĩ nhiều về việc Mông Hàn An đưa cho hắn chiếc nhẫn trữ vật kia hơn.

Trong nhẫn trữ vật đó đúng là đã làm cho Diệp Mặc chấn kinh rồi, có tới không dưới năm trăm triệu linh thạch thượng phẩm ở trong đó, còn linh thạch cực phẩm cũng có tới vài triệu. Ngoài ra còn có các loại linh thảo và khoáng thạch, và rất nhiều tài liệu luyện khí nữa.

Tuy rằng không có linh thảo cấp chín, nhưng linh thảo cấp tám thì Diệp Mặc cũng thấy hơn mười gốc, linh thảo cấp bẩy và dưới cấp bẩy thì càng nhiều hơn. Taì liệu luyện khí cũng có cấp bẩy cùng cấp tám, ngoài ra còn rất nhiều tài liệu dưới cấp sáu.

Về phần đan dược thì Diệp Mặc không thấy, hắn đoán là sau khi Mông Hàn An biết mình là Đan Vương thất phẩm thì cũng không cảm thấy cần phải đưa cho mình nữa.

Mông Hàn An muốn đi theo mình, thì Diệp Mặc cũng biết là vì nguyên nhân gì, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Mông Hàn An nhìn trúng hắn. Tuy rằng ở Tu Chân Giới thì tuổi không phải là khoảng cách, nhưng Diệp Mặc cũng biết là điều này hoàn toàn không có khả năng. Mông Hàn An nhìn trúng chính là thân phận Đan Vương thất phẩm của hắn mà thôi.

Nhưng Diệp Mặc khẳng định là Mông Hàn An cũng không biết là hiện tại hắn đã là Đan Vương bát phẩm rồi. Nhưng Mông Hàn An cũng vì khi mình cần đến linh thạch, mà không chút do dự lấy ra cho mình hơn năm trăm triệu linh thạch thượng phẩm, thì Diệp Mặc đã tính toán đến việc cung cấp đan dược cho cô tu luyện rồi.

Năm trăm triệu linh thạch đích thực là một còn số khổng lồ, Diệp Mặc cũng hiểu đây rất có thể là số linh thạch mà ‘Hải bảo các’ tích trữ được. Vậy mà Mông Hàn An lại đưa toàn bộ cho hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi