THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Ầm…

Tử Đao bổ xuống ngọn núi màu đen cực lớn kia, đường đao màu tím giống như một đóa hoa bị đánh nát vậy, bắn tung tóe ra tứ phía. Còn ngọn núi màu đen cực lớn kia lại không chút nhúc nhích, chỉ có điều khuynh hướng có chậm hơn một chút mà thôi.

Huyễn Vân Hoa Sơn đoa, thế đi không về, một khi ra tay thì không còn dư âm quanh co, một đao này của Diệp Mặc cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới ngọn núi màu đen cực lớn của Đồ Tử Chân kia, nên hắn lập tức bị cắn trả kích động, trong nháy mắt phun ra máu.

Đồ Tử Chân cười lạnh một tiếng, chân nguyên lại càng tuôn ra, ngọn núi cực lớn đó chẳng qua chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi lại đè ép Diệp Mặc xuống. Hơn nữa không gian xung quanh lại trở nên co rút lại, khiến Diệp Mặc không còn chút khe nào để chạy trốn.

Diệp Mặc sau khi phun ra một ngụm máu, ánh mắt cũng không biến đổi chút nào, Tử Đao lại lần nữa được phóng ra. Đường hồng tím xoẹt qua không gian bị ngọn núi khổng lồ kia đè nén, dẫn theo những âm thanh xé rách xoẹt xoẹt.

Khóe mắt Đồ Tử Chân lại càng châm chọc, cô cảm thấy mình đánh giá cao Diệp Mặc quá rồi, không ngờ hai chiêu đã trở thành thế này.

Chiêu này của Diệp Mặc quả thực vẫn là Huyễn Vân Hoa Sơn đao, Diệp Mặc rất bất đắc dĩ, hắn muốn phá vỡ ngọn núi cực lớn do chiếc khăn tay màu đen kia của Đồ Tử Chân biến hóa thành, chỉ có thể dùng Huyễn Vân Hoa Sơn đao trước nay chưa từng có, cho dù bị cắn trả hắn cũng không còn cách nào. Đao thứ tám của Huyễn Vân đao của hắn đến bây giờ vẫn còn chưa lĩnh ngộ ra, căn bản cũng không thể nào nói lên điều gì được.

Lúc đầu hắn và Côn đánh nhau, Côn đó còn lợi hại hơn nhiều so với Đồ Tử Chân đang đứng trước mặt kia. Hắn cũng là thông qua một đao này, cắt rách da của Côn vô cùng cứng đầu kia, cuối cùng lấy được mấy chục giọt huyết Côn, rồi từ trong khe nứt không gian thăng cấp lên Thần cảnh.

Người khác không dám dùng cách như này, nhưng hắn lại dám dùng. Chỗ mà hắn có lợi hơn Đồ Tử Chân chính là hắn còn có một đòn sát thủ, đó chính là lý giải đối với Cảnh.

Vì có sự hiểu biết về Cảnh, Diệp Mặc chẳng những có thể mấy lần vô tư phóng trúng nhược điểm, hắn còn có thể tìm được nhược điểm của chiếc khăn tay màu đen của Đồ Tử Chân nữa.

Có thể nói nếu như Diệp Mặc muốn chạy trốn, hắn lúc nào cũng có thể tìm được nhược điểm của ngọn núi khổng lồ màu đen của Đồ Tử Chân, sau đó phá vỡ ngọn núi màu đen khổng lồ bao phủ lấy hắn. Bây giờ sau khi hắn phát hiện ra nhược điểm của pháp bảo hình khăn màu đen kia, không mở rộng nhược điểm đó, Diệp Mặc quả thực không cam lòng.

Ầm.

Đao thứ hai lại lần nữa bổ trúng ngọn núi màu đen cực lớn kia, ngọn núi đó cũng chỉ hơi dao động một chút, nhưng cũng không tiếp tục giáng xuống nữa, Diệp Mặc lại cảm nhận được sự cắn trả, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ung Lam Y thấy Diệp Mặc liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, nhưng không thể nào phá vỡ được sự trói buộc của ngọn núi kia, nhất thời nhe răng cười, Phong phủ màu tím trong tay cũng đã được phóng ra. Phong phủ màu tím mang theo những ảnh tím, hình thành một đường đao hình búa hướng về phía Diệp Mặc.

Lúc này Tử Đao của Diệp Mặc lại lần thứ ba bổ trúng ngọn núi màu đen kia, Diệp Mặc lần thứ ba lại cảm nhận được sự cắn trả, lại bay ra ngoài. Còn phương hướng bay đi, vừa lúc đón đao ảnh hình búa của Ung Lam Y.

Vốn dĩ khi nhìn thấy Diệp Mặc lần thứ ba vẫn dùng một chiêu, khóe mắt Đồ Tử Chân lại càng khinh thường. Nhưng khi Tử Đao lần thứ ba đập vào ngọn núi màu đen kia, sắc mặt Đồ Tử Chân lại đại biến.

Lúc này, bà suýt chút nữa thu hồi lại ngọn núi màu đen của mình. Pháp bảo của bà tới từ thời đại thượng cổ, tuyệt đối không phải là món đồ vượt qua chân khí cực phẩm, hơn nữa thủ đoạn tấn công lại vô số, biến hóa thất thường, có thể nói bà có thể tung hoành Vô Tâm Hải, cũng có mối liên hệ lớn đến pháp bảo của bà. Bây giờ bà không ngờ lại cảm thấy pháp bảo của mình bị thương, làm sao còn có thể yên tâm được nữa?

Cuối cùng bà cố nén không thu lại pháp bảo của mình, bà nhìn thấy Diệp Mặc bay ra ngoài, rõ ràng chỉ cần mình trói buộc được Diệp Mặc trong tích tắc, Ung Lam Y có thể đánh lén Diệp Mặc, còn bà cũng có thể giáng một đòn chí mạng cuối cùng cho Diệp Mặc.

Sau khi hiểu được điều này, Đồ Tử Chân mặc dù đau xót pháp bảo hình khăn màu đen của mình, nhưng lại mạnh mẽ thiêu đốt một ngụm máu, khiến uy thế giáng xuống chẳng những không chậm lại, mà lại giáng xuống càng nhanh hơn. Uy thế giáng xuống như này thậm chí đến không gian xung quanh cũng dao động, nếu như là một tu sĩ bình thường bị uy thế của ngọn núi này vây lấy, căn bản không cần đánh nhau, cũng chịu trói mà thua rồi.

Bây giờ Đồ Tử Chân cũng vô cùng kiêng kị với Diệp Mặc, chỉ với ba đao đơn giản, không ngờ lại có thể đánh thương pháp bảo của bà, còn bà không thể không thiêu đốt máu của mình để bù đắp cho thiếu hụt của pháp bảo. Lúc này cho dù Diệp Mặc không giết con trai của bà, bà cũng phải giết chết Diệp Mặc. Bà không cho phép bất cứ ai có thể uy hiếp được bà, một khi bị uy hiếp, thì bà chắc chắn không tha.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, hắn trả giá ba ngụm máu, mục đích chính là muốn phá hoại pháp bảo hình khăn màu đen này của Đồ Tử Chân. Pháp bảo này thật lợi hại, cho dù sau này hắn muốn tìm Đồ Tử Chân ra tay, thì pháp bảo này cũng có sức uy hiếp cực lớn.

Từ khi bắt đầu ra tay đến bây giờ, dường như vẫn là Đồ Tử Chân chiếm thế thượng phong, đối với Diệp Mặc mà nói, hắn mặc dù bị pháp bảo hình khăn màu đen của Đồ Tử Chân vây lấy, nhưng sự hiểu biết của hắn về Cảnh thì Đồ Tử Chân không thể nào tưởng tượng được. Diệp Mặc vì nhìn ra nhược điểm của pháp bảo hình khăn màu đen của Đồ Tử Chân, nên mới liều mạng phá hỏng pháp bảo đó. Hắn cần phải trước khi Đồ Tử Chân chú ý đến nhược điểm đó, phải phá hỏng pháp bảo này.

Diệp Mặc khẳng định pháp bảo hình khăn này là một món đồ rất tuyệt, một khi mình phá hỏng nó rồi, Đồ Tử Chân muốn chữa trị lại pháp bảo của mình, trừ phi có thể tìm được người như Lục Vô Hổ, nếu không thì tuyệt đối không thể nào làm được.

Khi Diệp Mặc lần thứ ba phản đánh ngọn núi lớn màu đen kia, trong lòng ngược lại lại đại định, cho dù hôm nay hắn không giết được Đồ Tử Chân, lần sau gặp lại Đồ Tử Chân hắn cũng chiếm thế thượng phong không thể nghi ngờ gì. Vừa nãy Tử Đao đánh trúng ngọn núi màu đen kia phát ra những âm thanh ken két, đồng nghĩa với việc pháp bảo của Đồ Tử Chân cũng bị thương rồi. Pháp bảo của Đồ Tử Chân bị thương không thể chữa được, còn tu vi của hắn lúc nào cũng tiến bộ lên. Dưới tình huống nhất chính nhất phản như này, lần sau hắn chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong.

Ung Lam Y không biết pháp bảo của Đồ Tử Chân đã bị thương, gã nhìn thấy Diệp Mặc chẳng những không ra tay ngăn lại lưỡi búa xoắn ốc của mình, ngược lại lại bay về phía đao phủ, lập tức sung sướng. Chân nguyên lại càng điên cuồng dao động, muốn chém chết Diệp Mặc ngay tức khắc. Còn lúc trước nói muốn từ từ hành hạ Diệp Mặc, gã sớm đã gạt bỏ đi rồi. Hôm nay nếu không phải Đồ Tử Chân đến, gã thậm chí đến mạng mình cũng không giữ được, đừng nói đến việc giết chết Diệp Mặc.

Lúc này đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc đang lúc ngăn cản lại ngọn núi cực lớn của Đồ Tử Chân, chắc chắn cũng không thể nào tách ra ngăn lại phủ đao hình đinh ốc của mình được.

Rầm, rầm…

Cho dù chiếc khen đen kia đã bị Diệp Mặc xé rách, thành một pháp bảo không còn trọn vẹn nữa, nhưng chiếc khăn màu đen đó huyễn hóa thành một ngọn núi màu đen cực lớn dưới sự thiêu đốt máu tươi của Đồ Tử Chân, tốc độ lại càng nhanh chóng hướng về phía Diệp Mặc, trong nháy mắt đập vào đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc.

Diệp Mặc bị đập phải lại với tốc độ nhanh nhất xông về phía lưỡi búa xoắn ốcmàu tím kia, rõ ràng lúc này Diệp Mặc đã hoàn toàn không thể nào khống chế được hành động của mình nữa.

Thấy Diệp Mặc vọt vào trong lưỡi búa xoắn ốc của mình, Ung Lam Y kích động suýt chút nữa kêu lên, gã không ngờ mình trong chốc lát đã thành công rồi.

Ngay cả Đồ Tử Chân cũng thầm tán thưởng nhìn Ung Lam Y gật đầu, Ung Lam Y xuất thủ thật đúng thời cơ, đúng lúc khi Diệp Mặc yếu ớt, lại đánh thương Diệp Mặc. Lúc này Diệp Mặc không chết thì cũng không còn chút sức phản kháng nào, huống chi Diệp Mặc vẫn còn dưới sự trói buộc của ngọn núi cực lớn kia của mình.

Chỉ cần Diệp Mặc bị thương nặng, bà có thể nắm được thời cơ dùng khăn tay màu đen của mình cuốn lấy Diệp Mặc.

Thịch thịch thịch…

Phong phủ của Ung Lam Y phát ra những tia sáng màu tím hoàn toàn đánh trúng lên người Diệp Mặc, đều không ngoại lệ, cuối cùng đến Phong phủ của gã cũng đánh trúng Diệp Mặc.

Nhưng Ung Lam Y trong lòng cũng sửng sốt, gã cảm thấy có chút không đúng, theo lý mà nói Diệp Mặc bị thương nặng như này, cho dù không bị đánh chết, cũng không thể nào di chuyển được mới đúng. Nhưng gã lại cảm thấy tốc độ di chuyển của Diệp Mặc chẳng những không chậm lại, hơn nữa lại càng lúc càng nhanh.

Không ổn rồi, trên người Diệp Mặc có hộ giáp phòng ngự cao cấp, trong tích tắc, Ung Lam Y liền hiểu ra đạo lý này. Dưới sự kinh hoảng, Ung Lam Y muốn rút lui. Sau đó gã lại phát hiện ra mình căn bản cũng không cần phải hốt hoảng, vì phương hướng mà Diệp Mặc rút lui lại là phía gã.

Diệp Mặc quả thực không phải rút lui về phía Ung Lam Y, hắn sớm đã biết sơ hở dưới ngọn núi cực lớn này rồi, sau khi chiếc khăn tay màu đen của Đồ Tử Chân bị hắn làm rách, sơ hở lại càng nghiêm trọng hơn, Diệp Mặc dường như trong nháy mắt cũng đã phóng ra khỏi phạm vi bao phủ của ngọn núi khổng lồ của Đồ Tử Chân rồi.

Ung Lam Y nhìn thấy Diệp Mặc phóng ra khỏi ngọn núi cực lớn kia, không nghĩ ngợi gì, lại phóng ra Phong phủ. Gã muốn ngăn cản Diệp Mặc được trong tích tắc cũng tốt rồi, chỉ cần Đồ Tử Chân phản ứng lại, Diệp Mặc cũng trốn không thoát.

Đồ Tử Chân đã kịp phản ứng lại, ngọn núi khổng lồ của bà lại lần nữa biến hóa thành lưỡi đao màu đen, lưỡi đao đó thành hình đồng thời cũng hướng về phía Diệp Mặc. Lúc này bà tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Mặc chạy thoát, bà quyết tâm phải giết chết được Diệp Mặc.

Ung Lam Y muốn phóng ra Phong phủ trong nháy mắt, sắc mặt cũng đại biến, gã biết mình bị đánh lén, kinh mạch đau nhức, gã cũng biết rõ vừa nãy sự chú ý của gã chỉ dồn lên người Diệp Mặc, có thứ gì đó đã đánh lén vào kinh mạch của gã, gã không ngờ đến bây giờ mới cảm thấy.

Ung Lam Y cũng bất chấp Diệp Mặc đánh lén, chân nguyên điên cuồng ngưng tụ, muốn ép thứ cắn nuốt kinh mạch của gã ra.

Ầm ầm âm…

Diệp Mặc làm sao có thể để Ung Lam Y ép Vô Ảnh ra được? Hắn ở lại đây vẫn chưa đi, chính là vì muốn giết Ung Lam Y. Còn Đồ Tử Chân, hắn bây giờ cũng không giết được.

Hơn mười tia sét màu đen giáng xuống, Ung Lam Y mới kịp nhớ ra Diệp Mặc còn là một tu sĩ lôi hệ, hơn nữa còn có pháp thuật công kích lôi hệ cực mạnh.

Lúc này Ung Lam Y muốn phóng ra pháp bảo phòng ngự, nhưng cũng không thể ra sức nổi. Gã chợt nhớ lúc trước mình thề, không ngờ đến lời thề của mình lại ứng nghiệm trong thời gian ngắn ngủi như vậy.

Ung Lam Y vừa mới nghĩ đến đây, hơn mười tia sét đã giáng xuống, đều không ngoại lệ giáng trọn vào người gã, trong nháy mắt biến gã thành một thi thể nám đen. Sau đó, nhẫn trữ vật của gã đã được Diệp Mặc thu hồi trên không trung.

Thình thịch…

Lại một âm vang vang lên, lưỡi đao đen của Đồ Tử Chân lại bổ lên Đại đỉnh tám cực của Diệp Mặc. Diệp Mặc bực mình hừ một tiếng, sau đó lùi mấy nghìn mét, lúc này mới vững thân hình lại được.

Nhưng Diệp Mặc lại không chạy đi, mà lại ăn một viên đan dược. Một phen ngang ngạnh chống đối vừa nãy, hắn đã bị thương nhẹ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi