THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Thật đẹp…

Ngay cả Lâm Tri Thâm nhìn thấy Mặc Nguyệt Chi Thành trước mặt, cũng không kìm chế được thầm than thở một câu.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn cũng không phải hi vọng nơi mình tu luyện chỉ có linh khí nồng đậm là đủ rồi, hắn còn muốn môi trường tao nhã. Thậm chí hắn có thể thường xuyên dẫn mấy người Tố Tố và Khinh Tuyết đi dạo, đương nhiên chủ yếu là Tố Tố và Khinh Tuyết thích nơi này.

Hư Nguyệt Hoa sợ hãi nói:

- Linh khí thật nồng đậm.

- Sau này linh khí nơi này sẽ càng nồng đậm hơn nữa.

Diệp Mặc quay về Mặc Nguyệt Chi Thành, toàn bộ tâm trí đều cảm thấy nhẹ nhõm. Sau này ở Mặc Nguyệt Chi Thành, hắn ít nhất sẽ đặt mười mấy linh mạch cực phẩm xuống dưới đất. Đặt nhiều linh mạch cực phẩm như vậy ở Nam An Châu này, thì Lạc Nguyệt ở Địa Cầu không thể nào so sánh được. Có thể nói, một khi Diệp Mặc an trí tốt cho Mặc Nguyệt Chi Thành thì nơi đây sẽ là nơi có linh khí nồng đậm nhất của Nam An Châu. Hoặc là có thể nói, ngoại trừ những bí cảnh ra, thì đây là nơi có linh khí nồng đậm nhất đại lục Lạc Nguyệt.

Mọi người vừa mới tiến vào trong trận pháp ẩn nấp của Mặc Nguyệt Chi Thành, thì chân mày của Diệp Mặc đã nhíu lại, vì hắn thấy rằng như thế này thì bất cứ ai cũng có thể tùy ý tiến vào Mặc Nguyệt Chi Thành được. Điều này khác với những gì hắn nghĩ, vì trước khi đi, Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi đã thực hiện chế độ bình đẳng thân phận ở Mặc Nguyệt Chi Thành rồi. Mặc Nguyệt Chi Thành là một thành thị tư nhân, mặc dù cũng mở ra cho người ngoài tiến vào, nhưng tuyệt đối không thể có kiểu muốn vào thì vào muốn ra thì ra như thế này.

Diệp Mặc thu hồi lại phi thuyền, sau đó khi bốn người đi tới cửa thành thì mới có người ngăn cản lại.

Đứng canh ở cửa thành là hai tên tu sĩ Nguyên Anh xa lạ. Khi hai tên tu sĩ Nguyên Anh này nhìn thấy bốn người Diệp Mặc thì thản nhiên nói:

- Mỗi người một nghìn linh thạch.

- Vào thành mà chi phí cũng đắt như vậy sao?

Hư Nguyệt Hoa mặc dù không đi tới nhiều nơi, nhưng cũng chưa từng nghe thấy nơi nào thu phí vào thành đắt như vậy. Một ngàn linh thạch thượng phẩm để vào được một thành thị thì cô chưa từng nghe qua, những chi phí mà cô từng nghe qua thì đều chưa từng quá mười viên linh thạch một lần.

Sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống, vì Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn tuy khó có thể tiến vào được, nhưng tuyệt đối không cần linh thạch để làm phí vào cửa. Người muốn vào Mặc Nguyệt Chi Thành thì cần phải có thân phận, chứ không phải là linh thạch.

- Lâm sư huynh, Thanh Tú sư muội, hai người vì sao tới đây nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng ít nhất hai người cần phải mất năm sáu ngày nữa mới tới cơ.

Ở bên trong Mặc Nguyệt Chi Thành, có mấy tu sĩ vừa lúc đi qua nhìn thấy Lâm Tri Thâm và Mạc Thanh Tú, trong đó có một cô gái tu vi Hư Thần khoảng ba mươi tuổi lập tức vui mừng kêu lên, bước nhanh về phía cửa thành.

- Yên Nhiên sư tỷ…

Mạc Thanh Tú cũng lập tức mừng rỡ kêu lên, sau đó cô chỉ vào Diệp Mặc rồi nói:

- Diệp sư huynh có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, mà bọn muội đi cùng huynh ấy đến cho nên mới nhanh như vậy.

Pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm? Cơ hồ tất cả các tu sĩ khác nghe được lời nói này, thì đều dừng bước lại, có vài tu sĩ ánh mắt thậm chí đã lóe lên, hiển nhiên là đã động tâm rồi.

Lâm Tri Thâm vội vàng quát:

- Thanh Tú sư muội, đừng nói nhiều. Chúng ta vào thành trước rồi hãy nói.

Nói xong thì y lại hướng tới Diệp Mặc:

- Diệp huynh, sư muội của tôi quả thực là không hiểu chuyện…

Diệp Mặc khoát tay:

- Không có gì, phi thuyền của tôi vốn là chân khí cực phẩm, đây là sự thật.

Nói xong, thì Diệp Mặc liền nhìn thấy có người đứng trước cửa thành đã hiện ra sắc mặt vui mừng, nhưng cũng chỉ là lóe lên rồi biến mất ngay lập tức. Lúc này Diệp Mặc càng thêm tức giận, vì sở dĩ Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn muốn thực hiện chính sách bình đẳng, chính là vì không muốn những kẻ thích cướp bóc của người khác đi vào, nhưng hiện tại những gì hắn thấy, thì những kẻ như vậy không những có thể tiến vào đây, mà còn có rất nhiều nữa là khác.

Ở Tu Chân giới thì thực lực là tất cả, cho nên rất nhiều tu sĩ thích dựa vào thực lực của mình để nói chuyện, mà những tu sĩ này động một chút là sẽ giết người diệt khẩu, căn bản là không cần thiết phải nói tới đạo lý. Hơn nữa loại tu sĩ như vậy có số lượng còn không ít. Diệp Mặc sử dụng phương thức tìm hiểu thân phận và xuất thân, chính là không muốn những loại tu sĩ như vậy vào Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn. Một khi phát hiện ra loại tu sĩ này, thì lập tức sẽ bị liệt vào danh sách cấm cửa của Mặc Nguyệt Chi Thành.

- Diệp huynh…

Lâm Tri Thâm thấy Diệp Mặc đứng trước nhiều người như vậy mà tự nhận rằng mình có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, thì y cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Diệp Mặc này thoạt nhìn thì rất khôn khéo, tại sao lại có cách nói chuyện giống sư muội của mình nhỉ?

- Sư huynh, nhanh đi vào thôi.

Lúc này thì có một tu sĩ đã nhanh chóng giúp Lâm Tri Thâm và Mạc Thanh Tú trả phí vào cửa rồi kéo hai người tiến vào cửa thành.

Lâm Tri Thâm vội vàng nói:

- Đợi một chút, tôi sẽ trả phí giúp cho Diệp huynh.

Lâm Tri Thâm cũng không phải là muốn giúp Diệp Mặc trả phí vào cửa, chỉ là không muốn Diệp Mặc tiếp tục ở ngoài cửa thành dây dưa tiếp thôi. Nơi này thì những kẻ hung hãn nhiều lắm.

Diệp Mặc hiểu ý của Lâm Tri Thâm, nhưng vẫn khoát tay nói:

- Linh thạch của tôi không cần phải trả.

Lâm Tri Thâm còn tưởng rằng Diệp Mặc không muốn mình trả linh thạch dùm, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại nói tiếp:

- Ta từ trước tới giờ chưa từng nghĩ rằng mình muốn vào Mặc Nguyệt Chi Thành mà còn phải trả phí, không có người nào có thể thu phí của ta tới nửa viên linh thạch cả.

Mặc Nguyệt Chi Thành là của mình, mình tiến vào thành của mình mà còn phải giao ra linh thạch sao? Thiên hạ còn có đạo lý này sao?

- Diệp huynh?

Lâm Tri Thâm kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Mặc Nguyệt Chi Thành quản lý rất chặt chẽ, không có bất kỳ một ai dám nói như Diệp Mặc cả.

Hai tên tu sĩ Nguyên Anh gác cửa kia nghe được lời Diệp Mặc nói thì cũng sững sờ, sau đó lại cười ha hả:

- Thật cuồng vọng, Lưu Tam tao còn chưa từng nghe nói người nào tiến vào Mặc Nguyệt Chi Thành mà không muốn giao ra linh thạch cả. Chẳng lẽ mày cho rằng mình là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành sao? Ngay cả Ninh phó thành chủ tiến vào Mặc Nguyệt Chi Thành thì cũng phải trả phí.

Lâm Tri Thâm còn muốn khuyên Diệp Mặc, nhưng lại bị đồng môn của y kéo đi ra xa khỏi cửa thành. Hiển nhiên là người của Thiên Tuyền Môn không muốn Lâm Tri Thâm tiếp tục dây dưa với Diệp Mặc.

Có hai tên tu sĩ Ngưng Thể vốn đã nảy lòng tham với Diệp Mặc, nên sau khi nghe Diệp Mặc nói như vậy, thì lập tức liền đi tới bên cạnh. Lúc trước chúng thấy Diệp Mặc còn chưa đắc tội với tu sĩ thủ thành, nên chúng cũng không dám động thủ, nhưng hiện giờ chúng khẳng định là hai tên tu sĩ thủ thành sẽ không làm khó chúng, cho nên chúng liền muốn thừa dịp Diệp Mặc còn chưa tiến vào được Mặc Nguyệt Chi Thành mà cướp đoạt của Diệp Mặc một phen.

Nhìn thấy hai tên tu sĩ Ngưng Thể ngăn cản trước mặt Diệp Mặc, thì Hư Nguyệt Hoa lại lùi về hai bước theo bản năng. Hai tên tu sĩ trước mặt này có khí thế quá mức cường hãn, nhất định phải là tu sĩ cao cấp. Nhưng Hư Nguyệt Hoa rất nhanh đã nhớ ra, rằng Diệp Mặc đã là tu sĩ Hóa Chân rồi, cho nên cô không cần thiết phải sợ hãi.

Hai tên tu sĩ Ngưng Thể ngăn trước mặt Diệp Mặc, thì một tên có vóc người vừa mập vừa lùn, tướng mạo cũng xấu xí, tên còn lại thì trông cũng có vẻ chính trực.

- Anh bạn, tôi là Hoàng Hưởng, vẫn luôn ở trong Mặc Nguyệt Chi Thành, nếu như anh bạn muốn đi vào Mặc Nguyệt Chi Thành mà không có chỗ ở, thì Hoàng mỗ tôi có thể sẽ giúp được cho anh.

Tên tu sĩ mập lùn sau khi ngăn trước mặt Diệp Mặc, thì liền dùng một nụ cười giả tạo rồi nói.

Diệp Mặc lạnh lùng nhìn kẻ tự xung Hoàng Hưởng này. Khi hắn nhìn thấy việc Mặc Nguyệt Chi Thành thu phí vào cửa, thì trong lòng đã tràn ngập tức giận rồi. Giờ cái tên Hoàng Hưởng này còn đụng vào lửa giận trong lòng hắn, nếu như tên Hoàng Hưởng này còn không biết điều, thì cũng đáng đời y mà thôi.

Thấy Diệp Mặc nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, thì Hoàng Hưởng cũng thu lại nụ cười trên mặt, rồi nói thẳng:

- Tôi vừa lúc thiếu hụt một pháp bảo phi hành. Nghe nói anh bạn có một pháp bảo phi hành chân khí, vậy thì anh bạn hãy ra giá đi. Hoàng mỗ tôi là người làm việc luôn hợp lý, tuyệt đối sẽ không để cho anh bạn chịu lỗ đâu.

Trong mắt Hoàng Hưởng, thì Diệp Mặc tuyệt đối không thể vượt quá trăm tuổi. Mà không tới trăm tuổi, thì tu vi chắc không thể nào vượt qua Hư Thần. Dù sao thì những tu sĩ có thể trong vòng trăm tuổi thăng cấp tới tu vi Ngưng Thể đều là ‘lông Phượng sừng lân’ cả, cho dù là có, thì tất cả đều là Ngưng Thể sơ kỳ. Còn y thì đã là Ngưng Thể tầng bảy rồi, hơn nữa còn có một đồng bọn là tu sĩ Ngưng Thể tầng sáu. Cho nên bất luận như thế nào thì y cũng nghĩ rằng Diệp Mặc chết chắc rồi.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:

- Mày nói sai rồi, tao không phải là có một pháp bảo phi hành chân khí.

Hoàng Hưởng nghe Diệp Mặc nói vậy, liền cười một cách giữ tợn:

- Tao làm sao có thể nghe lầm? Mới vừa rồi mày cũng đã nói, pháp bảo phi hành của mày là chân khí cực phẩm.

Diệp Mặc bỗng nhiên đưa tay lên, lập tức có một loạt pháp bảo phi hành xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn. Sau đó hắn liền cười nhạt:

- Tao nói mày sai, là bởi vì tao có rất nhiều pháp bảo phi hành chân khí. Tao không biết rằng mày nói cái nào.

Lúc này Diệp Mặc đã quyết tâm muốn lập uy rồi, nên hiển nhiên là muốn có hiệu quả càng lớn càng tốt, mà tu sĩ đi tới cửa thành càng ngày càng đông rồi, nên lúc này mà hắn còn không lập uy, thì còn phải đợi đến lúc nào nữa.

Sau khi Diệp Mặc đem một đống lớn pháp bảo phi hành chân khí ra ngoài, thì cơ hồ toàn bộ mọi người nhìn thấy cũng đều phải hít một hơi lạnh. Vì ngay cả pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm cũng có đến vài cái. Còn pháp bảo phi hành chân khí thượng phẩm thì nhiều nhất, nhưng pháp bảo phi hành trung phẩm trở xuống thì ngược lại lại không nhiều lắm. Người này là ai? Không ngờ lại giàu có như vậy.

Những tiếng thở dốc nặng nề gần như là cả trong ngoài cửa thành đều có thể nghe được rõ ràng. Một pháp bảo phi hành tốt có ý nghĩa như thế nào, thì tất cả mọi người đều hiểu rõ, đó chính là ngang với một cái mạng đấy. Mà cái người trước mặt này khoát tay một cái, đã xuất hiện tới hơn trăm cái pháp bảo phi hành chân khí rồi, đây là cái khái niệm gì chứ?

Hoàng Hưởng ngơ ngác nhìn một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên hét lên một tiếng, hoàn toàn quên mất việc mình muốn trao đổi với Diệp Mặc, mà lại trực tiếp xông lên muốn cướp đoạt.

Nhiều pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm như vậy, đã khiến cho y mất đi lí trí rồi. Cái tên tu sĩ đồng bọn của Hoàng Hương thấy vậy thì cũng lập tức xông lên theo.

Chẳng qua là cả hai tên đều chưa vọt tới đống pháp bảo phi hành chân khí bên cạnh Diệp Mặc, thì đã nhìn thấy một ánh tím hồng hiện ra. Tên Hoàng Hưởng và đồng bọn của y lập tức rơi xuống từ trên không, biến thành một vũng máu.

Hai Nguyên Thần Ngưng Thể bay ra, sau đó Nguyên Thần của Hoàng Hưởng lập tức kinh hãi kêu lên:

- Tiền bối tha mạng…

Y biết mình đã sai lầm đá trúng thiết bản rồi.

Diệp Mặc tiện tay vỗ một cái, thì cả hai Nguyên Thần kia đều tiêu tán hoàn toàn. Còn hai chiếc nhẫn trữ vật thì Diệp Mặc liền tùy ý thu hồi vào trong nhẫn trữ vật của mình.

Những tu sĩ khác vốn muốn xông lên thì lúc này lại câm như hến. Hiện giờ tất cả mọi người đều đã hiểu rằng cái tên tu sĩ giàu có trước cửa thành này không phải là loại người có thể dễ dàng đối phó được.

Lâm Tri Thâm cũng hít một hơi lạnh. Y cũng đoán được rằng Diệp Mặc rất lợi hại, tuy nhiên y không nghĩ tới việc Diệp Mặc lại có thể lợi hại đến như thế này. Căn bản là không thấy được hắn ra tay, thì đã có thể giết chết hai tên tu sĩ Ngưng Thể rồi, đây rốt cuốc là trình độ gì? Thừa Đỉnh hậu kỳ hay là Kiếp Biến?

Y không biết rằng Diệp Mặc sở dĩ không sử dụng 'Chân nguyên thủ' chính là vì phòng ngừa việc có thể bị tu sĩ Hóa Chân vây công. Một khi bị tu sĩ Hóa Chân vây công, mà lại không có ai biết hắn là một tu sĩ Hóa Chân, thì hắn có thể bất ngờ giết chết một người mạnh nhất mà hắn thấy.

Diệp Mặc nhìn lướt qua những tu sĩ lúc trước đã lộ ra vẻ mặt tham lam rồi lạnh lùng hỏi:

- Còn có ai muốn pháp bảo phi hành chân khí của ta nữa không? Nếu muốn thì hãy đứng ra, nếu không thì ta muốn thu hồi lại rồi.

Trong ngoài cửa thành đều yên lặng như tờ, không có ai là không muốn pháp bảo phi hành chân khí của Diệp Mặc, nhưng không người nào dám đứng ra cả. Tu sĩ Ngưng Thể chỉ trong nháy mắt đã bị giết chết rồi, vậy hiện tại đứng ra, chẳng phải là muốn chết rồi sao?

Diệp Mặc thấy đã không còn ai dám đứng ra nữa, thì hắn lạnh lùng nhìn hai tên tu sĩ Nguyên Anh canh cửa thành rồi nói:

- Các ngươi có thể đi, từ giờ nơi này sẽ không cần thủ vệ canh cửa thành nữa.

- Khẩu khí thật lớn, mày tưởng rằng mình là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành chắc?

Diệp Mặc vừa dứt lời, thì một âm thanh lạnh như băng liền truyền đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi