Nhưng lúc này cũng không có trưởng lão Hóa Chân nào đứng ra nói gì, giống như là không hề biết được việc này vậy. Đối với mấy trưởng lão Hóa Chân mà nói, thì trọng yếu nhất chính là chuyện tu luyện. Phong cung thì lại là chuyện càng tốt đối với bọn họ, vì phong cung càng lợi cho việc họ bế quan tu luyện mà không phải lo lắng nhiều về sự tình trong cung. Mà Lãng Anh thì ngày trước cũng quá độc tài, tài nguyên tu luyện hầu hết đều chiếm dụng lấy, phần còn lại thì mới cấp cho các trưởng lão khác. Cho nên trưởng lão thực sự trung tâm với Lãng Anh, thật sự là một người cũng không có.
Nhưng sau khi Đình Đình tiếp nhận chức vị cung chủ, thì tài nguyên tu luyện của Thủy Thần Cung cũng được cấp cho các vị trưởng lão nhiều hơn, cho nên lấy được sự ủng hộ của họ, về phần hai đửa con trai của cung chủ tiền nhiệm, thì ai sẽ đi quản việc chúng sống hay chết chứ?
Năm mươi năm sau báo thù thì lại càng đúng với tâm khảm của các vị trưởng lão rồi. Ngay cả cung chủ và đại trưởng lão đều không phải là đối thủ của người ta, vậy thì tu vi của người đó nghịch thiên cỡ nào? Đi tìm người ta báo thù thì chẳng phải là muốn chết sao? Hiện tại cung chủ nói không đi báo thù vội, thì bọn họ càng mừng rỡ mà giả bộ hồ đồ. Hơn nữa chuyện này cũng là do cung chủ nói ra, cho nên tương lai có gì thì vẫn cứ là cung chủ phải dốc hết sức mà làm.
Sau khi hội nghị giải tán, thì Đình Đình vẫn còn không thể tin được vào mắt mình. Cô thật sự không ngờ lại có thể dễ dàng nắm lấy quyền lực như vậy. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Kỳ thực thì chỉ cần có một vị trưởng lão ủng hộ, thì phần thắng của cô đã rất lớn rồi, huống chi cô có tới tận ba vị trưởng lão ủng hộ mình. Hơn nữa Liễu Hề Sanh còn trực tiếp giết một chấp sự đã mạo phạm tới cô. Đây quả thực chính là sự ủng hộ to lớn nhất rồi.
Nhưng cô thật sự không ngờ, phần kinh hỉ lớn hơn nữa vẫn còn ở đằng sau.
Đình Đình trước tiên là muốn đi tới phòng tu luyện cùa cung chủ. Đây chỉ là do An Chỉ Kỳ nói cho cô biết. Nhất định phải chiếm lấy phòng tu luyện của cung chủ tiền nhiệm trước tiên, nơi ấy mới là chỗ quan trọng nhất. Vì phòng tu luyện là nơi tu luyện của các đời cung chủ, mà các đời cung chủ có thể nhanh chóng đề thăng tu vi, thì ngoại trừ tư chất nghịch thiên ra, thì ngay cả chỗ tu luyện khẳng định cũng là nguyên nhân chủ yếu.
Chỗ tu luyện của cung chủ cho tới giờ chỉ có đương kim cung chủ mới có thể tiến vào, nhưng điều kiện tiên quyết phải là cung chủ tiền nhiệm đã phi thăng hoặc là chết. Đình Đình ở bên ngoài phòng tu luyện lấy máu của mình chứng minh thân phận đương kim cung chủ, sau đó mở ra cấm chế của phòng tu luyện, tiến vào bên trong.
Sau khi Đình Đình thấy được mọi thứ trong phòng tu luyện, thì lúc này mới thực sự trở nên ngây dại. Cô là thiếu cung chủ, có một sư phụ là Hóa Chân tầng chín. Tuy rằng sư phụ đối với cô cũng không tệ, các loại linh thạch cực phẩm thỉnh thoảng cô cũng được cắp vài viên. Nhưng cô ở trong phòng tu luyện của cung chủ, nhìn thấy một loạt các loại ngọc giản tu luyện, một Linh Tủy Trì thật lớn, mà lượng linh khí nồng đậm tỏa ra từ trong Linh Tủy Trì khiến cho cô có cảm giác không cần tu luyện thì tu vi cũng tự có thể đề thăng.
Linh thạch cực phẩm ở đây cũng không phải là một hai viên, mà là vây quanh một vòng rồi lại một vòng quanh cái Linh Tủy Trì kia.
Đình Đình biết rằng tu vi của mình sau này sẽ tăng lên theo một đường thẳng tắp rồi. Đáng tiếc là không thế nào đưa An Chỉ Kỳ theo vào trong này tu luyện. Nhưng cô cũng không lo lắng, vì thứ tốt ở đây nhiều như vậy, cô tùy ý cũng có thể cầm ra ngoài cấp cho chị Kỳ Kỳ của cô tu luyện.
Cô lần đầu tiên cảm giác được, có quyền lực trong tay thực sự là tốt! Không phải cung chủ, thì sao cô có thể xuất hiện ở chỗ này được? Nghĩ thôi thì cũng đừng nghĩ.
...
- Nơi này chính là Mặc Nguyệt Chi Thành sao? Thật là xinh đẹp. So với nhà của em là Nhân Trúc đảo thì đẹp hơn nhiều lắm...
Giải Ấu Huê lần đấu tiên trông thấy Mặc Nguyệt Chi Thành, nhất thời liền sợ hãi than. Cô chưa từng rời khỏi Vô Tâm Hải, mà vẫn sinh hoạt ở Vô Tâm Hải và Nhân Trúc đảo. Bây giờ nhìn thấy Mặc Nguyệt Chi Thành của Diệp Mặc, thì trong lòng khó tránh khỏi việc cảm thán.
Diệp Mặc cũng không có tâm tư mà giải thích việc này. Hắn vừa về tới Nam An Châu, thì đã phát đi một đạo phi kiếm truyền tin về Mặc Nguyệt Chi Thành. Nhưng tới bây giờ vẫn không hề có tin tức truyền lại, khiến cho hắn vô cùng lo lắng.
Khi Giải Ấu Huê còn muốn hỏi thêm, thì lại phát hiện pháp bảo phi hành dưới chân run lên. Cô vô thức nhìn về phía Diệp Mặc, lại phát hiện Diệp Mặc đang không ngừng kích động nhìn chằm chằm vào một thiếu nữ mặc một bộ quần áo màu lam nhạt đang đứng trên bãi cỏ phía xa xa.
- Cha...
Ức Mặc cũng đã nhìn thấy Diệp Mặc đang giảm bớt tốc độ của pháp bảo phi hành tiến về phía cô, lập tức kinh hỉ kẽu lên một tiếng, rồi vọt tới. Tuy rằng sư phụ đối với cô rất tốt, nhưng cô vẫn có một tâm trạng u sầu vì nhớ nhà. Bây giờ đã nhìn thấy được cha của mình, thì bỗng nhiên cái vẻ u sầu kia liền biến mất hoàn toàn. Cô đã lại đoàn tụ với gia đình rồi.
Diệp Mặc ôm lấy con gái, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Ức Mặc đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn có dáng vẻ lờ mờ của cô bé năm xưa. Hắn rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng cho con gái nữa rồi, chỉ cần con gái đến Mặc Nguyệt Chi Thành, trở về bên cạnh hắn là tốt rồi.
Cảm nhận được sự kích động của cha mình, thì Ức Mặc bỗng nhiên có chút hối hận. Năm đó cô hẳn là nên đi cùng chị Tĩnh Văn mới đúng. Tuy rằng sư phụ đối với cô rất tốt, nhưng lại khiến cho cô nhiều năm như vậy cũng không gặp được cha của mình. Ngược lại là chị Tĩnh Văn lại gặp được cha trước tiên, hơn nữa còn...
Ức Mặc nghĩ tới đây, đột nhiên lại cảm thấy không thể gọi là chị Tĩnh Văn nữa rồi.
- Cha, xin lỗi, con hẳn là nên sớm đề nghị sư phụ mang con quay về tìm cha.
Ức Mặc nức nở không ngừng trong lòng Diệp Mặc, cô biết rằng cha cô đã vì tìm cô mà đi khắp Bắc Vọng Châu tới vài lần.
- Không có việc gì, trở về là tốt rồi...
Diệp Mạc ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy mấy người Tống Ánh Trúc, Lạc Ảnh và Tô Tĩnh Văn đứng ở phía xa chờ hắn và Ức Mặc đang đoàn tụ với nhau.
Diệp Mặc trở về, Ức Mặc cũng đã trở về rồi, cả nhà đoàn tụ càng vô cùng vui vẻ. Hai hàng lông mày của Tống Ánh Trúc đã không còn cái tia u sầu trước kia nữa. Điều duy nhất khiến cô u sầu chính là Ức Mặc, hiện tại thì Ức Mặc đã không có việc gì, vậy thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Các cô cố ý không truyền lại phi kiếm cho Diệp Mặc, chính là vì muốn để cho Ức Mặc chờ Diệp Mặc ở chỗ này, cho hắn một sư kinh hỉ. Hiện tại Diệp Mặc và Ức Mặc đã gặp mặt nhau, thì các cô cũng đều tiến tới. Bầu không khí càng trở nên nồng nhiệt hơn.
Diệp Mặc giới thiệu Giải Ấu Huê cho mọi người. Giải Ấu Huê thấy Ức Mặc đã gặp lại được cha của mình, còn cha của cô thì lại vẫn không biết sinh tử ra sao, cho nên tâm tình lại lần nữa trở nên suy sụp.
Ức Mặc lúc này liền nhớ tới một việc, vội vã lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Diệp Mặc rồi nói:
- Cha, đây là con mang về cho cha ăn đấy.
Diệp Mặc tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật, thần thức lập tức quét vào bên trong, thấy được ’Lam sắc quả' ở bên trong. ’Lam sắc quả' là linh quả cấp sáu, mùi vị cực kỳ thơm ngon. Đây là thứ có thừa ở Vô Tâm Hải. Trước đây hắn cũng đã thấy Giao Đằng Cung dùng lượng lớn linh quả này để tiếp đãi khách nhân tôn quý.
Diệp Mặc vuốt ve mái tóc của Ức Mặc, trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Chính mình cũng đã để dành sẵn cho Ức Mặc các loại linh quả, còn có cả mười hai viên ’Lôi Hải thần châu' nữa. Con gái cũng nhớ tới hắn, còn để lại cho hắn nhiều ’Lam sắc quả' như vậy. ’Lôi Hải thần châu' vốn có ba mươi sáu viên, đáng tiếc chính là Tác An Sơn chỉ có mười hai viên, và hắn đã đoạt lấy toàn bộ.
Nhưng mười hai viên ’Lôi Hải thần châu' này, thì Diệp Mặc cũng không dự định sẽ cấp cho Ức Mặc ngay bây giờ. Chờ sau khi trở về, thì hắn không chỉ cần diễn sinh ra cho Ức Mặc một bộ công pháp mới, mà hắn còn muốn truyền thụ cả lôi kiếm cho Ức Mặc nữa. Chờ tới lúc đó, thì hắn sẽ đem mười hai viên ’Lôi Hải thần châu' này cấp cho Ức Mặc.
Hắn tin tường rằng dưới sự cải tạo và định hướng lại của hắn thì Lôi hệ công pháp của Ức Mặc sẽ sớm đạt được thành tựu. Mười hai viên 'Lôi Hải thần châu' này ở trong tay của Ức Mặc, thì nhất định sẽ cường đại hơn nhiều so với Tác An Sơn.
Diệp Mặc bỗng nhiên lại nhớ tới Đường Mộng Nhiêu đã đưa Ức Mặc tới đây, cho nên lập tức hỏi:
- Đường chưởng môn không phải là đã đưa Ức Mặc trở về hay sao? Sao cha lại không thấy cô ấy.
Theo lý thuyết thì việc chính của Đường Mộng Nhiêu là tới đây nhờ mình tiêu diệt 'Cửu đầu phệ hư trùng', hắn là sẽ tới đây đầu tiên mới phải.
- Dì Đường được Minh Tâm sư bá nhờ vả, cho nên đã đi Vô Tình Cốc gặp cầm Mộ Tâm rồi.
Ức Mặc vội vàng nói. Đường Mộng Nhiêu đã đưa cô trở lại bên cạnh cha mẹ, cho nên cô vô cùng cảm kích.
- Được rồi, sư phụ của con có phải là một người mặc trường bào màu xám hay không, tu vi Hóa Chân tầng chín?
Diệp Mặc nhớ tới tu sĩ Hóa Chân lúc trước bị Hồng Nhất Hấn truy sát.
Ức Mặc vội nói:
- Đúng vậy, cha, người không phải là phát sinh xung đột cùng sư phụ con rồi chứ?
Diệp Mặc mỉm cười:
- Không đâu, y bị người khác đuổi giết, cha còn giúp kia mà.
- Con biết mà.
Ức Mặc lập tức nói:
- Lúc đó con và... dì Tĩnh Văn đang tu luyện, thì sư phụ đã biểu diễn một chiêu đánh ngã cả một ngọn núi, sau đó nói rằng người lợi hại hơn cha. Hiện tại con mới biết, hóa ra là người lừa con. Cha à, lúc đó cha có phải đã là tu sĩ Hóa Chân rồi không?
Diệp Mặc lắc đầu:
- Không phải, sư phụ không hề lừa con đâu, lúc đó thì sư phụ con xác thực là lợi hại hơn cha nhiều.
Ngày đó, thì Diệp Mặc phòng chừng mình vẫn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi. Còn sư phụ của Ức Mặc lúc đó đã là tu sĩ Hóa Chân rồi, hiền nhiên không phải là chỉ lợi hại hơn hắn một chút đâu.
- Sư phụ con quả thực là đối xử với con rất tốt. Với tư chất của con, có thể thăng cấp tu vi Hư Thần ở cái tuổi này, thì sư phụ của con khẳng định là đã phải trả một cái giá rất lớn.
Diệp Mặc biết rõ linh căn của Ức Mặc. Tuy rằng cũng rất tốt, nhưng vẫn kém hơn so với mấy người Ninh Khinh Tuyết, cũng không hơn mấy tên tu sĩ thiên tài của Nam An Châu bao nhiêu. Cho nên hắn khẳng định là sư phụ của Ức Mặc đã sử dụng một lượng vốn liếng lớn lên người Ức Mặc, nếu không thì Ức Mặc không thể nào thăng tiến nhanh như vậy.
Ức Mặc liền nhanh chóng nói:
- Đúng thế, sư phụ của con đối với con rất tốt. Đan dược và linh thạch cùng với các loại tài nguyên tu luyện của con đều dùng không hết nổi.
Thấy hai cha con căn bản là nói mãi cũng không hết chuyện, thì Tống Ánh Trúc liền vội vã đi tới rồi nói:
- Trước tiên cứ trở về đã rồi hãy nói tiếp.
Diệp Mặc lúc này mới có chút áy náy nhìn mấy người Lạc Ảnh. Đều tiến lên ôm mỗi người một cái
Trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành, thì Diệp Mặc bắt đầu đem công pháp tu luyện mới truyền thụ cho Ức Mặc, sau đó lại cấp cho Ức Mặc mười hai viên ’Lôi Hải thần châu', Ức Mặc vốn có pháp bảo là Lôi Tác một chân khí hạ phẩm. Cái pháp bảo này cũng tương đối tốt, đối với Ức Mặc thì đây chính là pháp bảo rất thích hợp rồi.
Nhưng mười hai viên 'Lôi Hải thần châu' thì lại khác. Cái Lôi Tác kia của Ức Mặc không thể nào sánh bằng được. Chính Diệp Mặc cũng có thể luyện chế ra đồ tốt hơn thế nữa.
Ức Mặc vừa nhìn thấy mười hai viên ’Lôi Hải thần châu', thì đã cực kỳ vui mừng. Cô coi như là được cài thiện lại mọi thứ trang bị, từ trong ra ngoài. Ngay cả pháp bảo phi hành cũng đều biến thành chân khí cực phểm. Diệp Mặc thiên vị Ức Mặc, hầu hết những thứ tốt đều giữ lại để cấp cho Ức Mặc, khiến cho ngay cả là mấy người Tống Ánh Trúc cũng đều cảm thấy đố kỵ.
Cũng may Diệp Mặc có rất nhiều thứ tốt, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia (Nhất bên trọng, nhất bên khinh) được. Bất quá khi mọi người biết tu vi của Diệp Mặc đã là Hóa Chân tầng bẩy rồi, thì ai ai cũng có một loại cảm giác nguy cấp. Ngay cả Lạc Ảnh cũng có chút khẩn thương. Diệp Mặc nhanh như vậy đã thăng cấp tới Hóa Chân hậu kỳ rồi, khoảng cách tới Hóa Chân tầng chín cũng không còn xa nữa. Một khi Diệp Mặc đạt tu vi Hóa Chân viên mãn, rồi phi thăng, thì các cô làm sao bây giờ.
-
Diệp Lăng cũng nóng lòng không ngớt, thiếu chút nữa là đã chạy về bế quan rồi. Nhưng thật ra Tô Tĩnh Văn là người thoải mái nhất, vì linh căn của cô là tốt nhất. Lúc này thì tu vi của cô đã là một trong những người cao nhất rồi. Tiếp qua một thời gian nữa thì cô sẽ thăng cấp tới tu vi Ngưng Thể rồi.