THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc là một người làm việc dứt khoát, nếu đã hạ quyết tâm rồi, thì sẽ không lề mề. Hắn nghe thấy Diệp Tử Phong nói vậy, bỗng nhiên lạnh lùng nói:

- Diệp Tử Phong, trước giờ đều là anh nợ tôi, tôi chưa nợ anh cái gì cả, anh và tôi cũng không có quan hệ gì. Anh lại làm cho Mặc Nguyệt thành của tôi rối tinh rối mù lên, tôi chưa giết anh, không phải vì vợ anh cũng không phải vì Diệp gia nhà anh có chút thế lực, mà là vì tôi niệm tình cũ. Hôm nay cắt đứt quan hệ, nếu anh còn dám khiêu khích Mặc Nguyệt Chi Thành của tôi, hoặc là trên đầu tôi, tôi cũng sẽ giết chết.

Diệp Tử Phong bỗng nhiên theo bản năng rùng mình một cái, anh ta trước giờ chỉ thấy Diệp Mặc tức giận với người khác, nhưng hôm nay khi Diệp Mặc đối diện với mình nói ra lời nói này, anh ta lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, không ngờ cũng không dám nói thêm nửa từ nào.

Diệp Lăng thấy đại ca và anh hai đột nhiên bất hòa, cô lập tức hoang mang lo sợ, cô lúc này cũng không biết nên an ui Diệp Mặc hay là đến an ủi Diệp Tử Phong nữa.

Tại sao ba anh em đến một nơi xa lạ như này không thể vui vẻ đoàn tụ với nhau? Lúc này cô thậm chí nhớ khi còn ở Lạc Nguyệt Thành, mặc dù không thể tu luyện, nhưng ba anh em đoàn tụ cùng nhau, cũng còn hạnh phúc hơn lúc này.

Nhưng Diệp Lăng cũng biết Diệp Tử Phong là anh trai ruột của cô, Diệp Mặc và cô không có chút quan hệ nào. Theo lý mà nói cô nên nói giúp Diệp Tử Phong, ở lại Nam Cung sơn trang này. Nhưng cô biết sự suy đoán của anh hai căn bản không có chút đạo lý nào, đại ca tuyệt đối sẽ không ở cùng Trình Na Na.

- Diệp Lăng, nếu như em tin lời anh, thì cùng anh ở lại Nam Cung sơn trang. Chúng ta mới là anh em ruột có mối quan hệ huyết thống, chẳng lẽ em lại đi tin lời của một người ngoài, lại không muốn tin anh sao?

Diệp Tử Phong không dám nói với Diệp Mặc nữa, lại quay sang khuyên Diệp Lăng.

Diệp Lăng vốn dĩ hoang mang lo sợ, bây giờ Diệp Tử Phong lại khuyên vậy, lại càng nấp đằng sau lưng Tử Đồng khóc thành tiếng. Những lúc như này, cô cũng không biết chọn lựa thế nào.

Tử Đồng ngược lại lại an ủi Diệp Lăng, Trình Na Na bỗng nhiên đứng dậy lấy ra một dây chuyền mã não, rồi cả một tập sách màu đỏ, đồng thời xé tan tành trước mặt Diệp Tử Phong, mắt ngấn nước dứt khoát nói:

- Diệp Tử Phong, tôi cám ơn anh đã từng thích tôi, đại ca muốn giết tôi, anh lại đứng ra cứu tôi. Tôi là một đứa mồ côi, không có cha mẹ, trước giờ có một người thật lòng đối đãi tốt với tôi như anh, tôi cho rằng cả đời này như vậy là đủ rồi. Hôm nay tôi mới biết, đối với anh mà nói có thứ còn quan trọng hơn tôi. Tôi hối hận đã để cho anh dẫn tôi lên truyền tống trận, nhưng tôi lại vui mừng làm như vậy, nếu không tôi làm sao biết được, hóa ra đây mới là con người thật của anh.

- Đừng vu oan cho đại ca nữa, anh vu oan cũng không liên quan gì đến tôi, tôi nợ anh, nhưng đại ca không nợ anh. Từ nay về sau tôi cái gì cũng không nợ anh nữa rồi, những đồ mà anh cho tôi, tôi trả lại anh hết…

Diệp Tử Phong thấy chiếc vòng mã não bị vỡ tan tành một bên, và cả tập sách màu đỏ bị xé tan kia nữa, giống như trong lòng bỗng nhiên có thứ gì đó bị lấy đi vậy. Nếu nói vẫn còn một người hiểu mình nhất, đó chẳng phải là Trình Na Na sao. Những lời mà cô vừa nói, người khác nghe không ra, nhưng anh ta thì lại nghe ra. Trình Na Na mặc dù không nói rõ ràng, nhưng ý đó là nói anh ta vì đạt được mục đích của mình, thậm chí còn đi vu oan cho đại ca của mình.

Rất nhanh Diệp Tử Phong có chút ngượng ngùng, trong mắt anh ta có chút gì đó ảm đạm thoáng qua.

Diệp Mặc lại cảm thấy có gì đó không đúng, Trình Na Na sau khi ném thứ này ra, bỗng nhiên giơ tay ra áp lên đỉnh đầu của cô, rõ ràng là muốn đánh vỡ nguyên anh của mình tự sát.

Diệp Mặc trong lòng thầm than, trong chốc lát tay của Trình Na Na cũng đã bị vực của Diệp Mặc cố định trên không trung.

Tử Đồng và Diệp Lăng mới hiểu ra, hóa ra Trình Na Na muốn tự sát.

- Na Na, chị làm cái gì vậy?

Diệp Lăng gác vẻ u sầu của mình sang một bên, vội vàng giữ chặt lấy tay Trình Na Na thất thanh nói.

Trình Na Na đau buồn cười với Diệp Lăng một cái, bỗng nhiên bước ra khom người hành lễ với Diệp Mặc nói:

- Đại ca, cám ơn anh đã cứu tôi một lần.

Diệp Mặc thở dài nói:

- Na Na, cái này có gì mà luẩn quẩn trong lòng? Lúc trước cô cũng sống ở địa cầu rồi. Người li hôn nhiều như vậy, không giống nhau sao?

Trình Na Na lắc lắc đầu nói:

- Đại ca, những chuyện qua rồi tôi cũng quên rồi, tôi phải đi đây.

- Cô muốn đi đâu? Đợi lát nữa chúng ta cùng quay về Mặc Nguyệt Chi Thành mà?

Diệp Mặc có chút lo lắng nói, Trình Na Na coi như đã tự sát hai lần rồi, nếu như một mình rời đi, thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

Trình Na Na lại lần nữa nhẹ nhàng hành lễ với Diệp Mặc nói:

- Đại ca, vừa nãy là lần cuối cùng tôi tự sát rồi, sẽ không làm lần nữa nữa đâu. Tôi không về Mặc Nguyệt Chi Thành nữa, lúc trước tôi là vì người khác mà sống, sau này tôi sẽ vì bản thân mình mà sống.

- Nếu như cô để ý người khác nói gì, vậy thì cũng không cần nữa. Cô ở Mặc Nguyệt Chi Thành chăm chỉ tu luyện, rồi sẽ có một ngày cô cũng có thể phi thăng Tiên giới.

Diệp Mặc quả quyết nói, hắn sợ Trình Na Na vì tránh người khác lời qua tiếng lại, khiến mình khó xử, nên mới đột ngột muốn rời đi.

Trình Na Na lại kiên quyết tiếp tục nói:

- Cám ơn anh, đại ca, Na Na sẽ mãi mãi nhớ Diệp đại ca đã đối xử tốt với em. Đáng tiếc, em không thể gặp được một người giống như đại ca đây.

Sau đó cô lại quay người nhìn Nam Cung Tiểu Đại nói:

- Nam Cung Tiểu Đại, cô quả thực xinh đẹp hơn tôi, nhưng một người có thể vứt bỏ người vợ tào khang, chưa hẳn sẽ không vứt bỏ người tiếp theo.

Nói xong, Trình Na Na cũng không nói gì, quay đầu lại chậm rãi đi ra ngoài đại điện Nam Cung sơn trang, thần thức của Diệp Mặc tiễn cô rời khỏi Nam Cung sơn trang, sau đó phóng ra pháp bảo phi hành, trong nháy mắt rời khỏi tầm thần thức.

Diệp Mặc biết lần này Trình Na Na đi, cũng sẽ không trở về nữa, Diệp Tử Phong đã làm tổn thương con tim cô rồi.

Không ai biết Trình Na Na tại sao muốn đi, chỉ có một mình Trình Na Na biết. Cô rời đi không phải vì người khác gièm pha, cô đến từ trái đất, căn bản cũng sẽ không để ý những lời gièm pha này. Đừng nói người khác đoán, cho dù chuyện này là thật, trên trái đất, sau khi li hôn thì cũng không còn chút quan hệ nào nữa.

Cô ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành là vì Diệp Mặc là anh trai của Diệp Tử Phong, bất luận anh em bọn họ có phải rạn nứt hay không, nhưng có một số chuyện cũng không thể nào thay đổi được. Diệp Lăng cũng ở Mặc Nguyệt Chi Thành, cô ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy. Thay vì còn có một ít ảnh hưởng, còn không bằng sớm ngày rời đi. Cô vốn chính là một người dứt khoát, khi ở thành Lạc Nguyệt cũng vậy. Sau khi tự sát một lần rồi, lại càng chôn chặt những tâm tư đó trong lòng, giống như lời cuối cùng cô nói, sau này cũng sẽ không sống vì người khác nữa, muốn đi con đường riêng của mình.

Diệp Lăng sững sờ nhìn Trình Na Na biến mất, một lúc lâu sau mới quát Diệp Tử Phong:

- Diệp Tử Phong, lòng dạ anh bị chó nó ăn rồi sao? Chính là vì người con gái này xinh đẹp hơn chút ư? Tại sao? Anh nói đi.

Diệp Tử Phong không biết có phải không muốn tranh luận với Diệp Lăng hay không, hay là sợ Diệp Mặc, chỉ đứng cùng với Nam Cung Tiểu Đại, trầm mặc không nói gì.

Không ai biết tại sao anh ta lại như vậy, ngoại trừ bản thân anh ta, cũng không có ai biết ngày trước sau khi anh ta rời bỏ Trình Na Na mà đi, sống một cuộc sống như nào. Lại càng không có ai biết, anh ta vì có thể tu luyện đã trải qua những đày đọa khổ sở như nào. Cũng không ai biết, ngày trước khi Trình Na Na và các sư huynh đứng cùng nhau nói nói cười cười, anh ta giống như một con chó trốn một góc xa để khóc. Sau khi trải qua bao nhiêu hành hạ, anh ta hạ quyết tâm, cho dù phải chết ngay lập tức, anh ta cũng phải tu luyện.

Đại điện vì sự rời đi của Trình Na Na, bỗng nhiên trầm mặc. Nam Cung Tiểu Đại dường như nhìn thấy Diệp Tử Phong có chút ảm đạm, cô lại càng nắm chặt lấy tay của Diệp Tử Phong, rõ ràng rất quan tâm đến Diệp Tử Phong. Còn những lời mà Trình Na Na nói trước khi rời đi, cô cũng không nghe lọt, ai cũng không biết.

- Xảy ra chuyện như này, Nam Cung sơn trang tôi cũng rất lấy làm tiếc, Tiểu Đại và Tử Phong tình sâu nghĩa nặng…

Nam Cung Hư thấy sắc mặt của Diệp Mặc khó coi, sợ Diệp Mặc lại tìm cớ, chủ động nói ra trước.

Từ Đồng bỗng nhiên cười một tiếng nói:

- Nam Cung Hư, ông đừng luôn mồm Nam Cung sơn trang của ông nữa, nơi này không phải là Nam Cung sơn trang, nơi này là sơn trang chín sao của Sở gia.

Nam Cung Hư nghe thấy Từ Đồng lần thứ hai nói nơi này sơn trang chín sao, cũng sợ Diệp Mặc bỗng nhiên muốn người của Nam Cung sơn trang rời đi, trả nơi này lại cho Sở gia, vội đứng ra nói:

- Diệp thành chủ, sơn trang ngày trước chính xác là của Nam Cung gia…

Diệp Mặc vẫn đang buồn bực, Nam Cung Hư trong này chẳng lẽ vẫn còn cái gì cổ quái sao? Nghe khẩu khí của Nam Cung Hư, dường như sơn trang này ông căn bản cũng không muốn nhượng lại. Diệp Mặc càng nghĩ, lại càng cảm thấy Nam Cung sơn trang không đơn giản. Cao nhân như Sở Cửu Vũ, lại có thể ở một nơi bình thường lập một sơn trang sao? Mà còn bố trí nhiều trận pháp như vậy trong sơn trang này nữa?

Nếu nơi này không ra làm sao, một tông môn tám sao như Nam Cung gia, làm sao lại không thể tìm được sơn môn? Diệp Mặc nghĩ như vậy, nhưng bây giờ hắn cũng không tiện lục soát Nam Cung sơn trang này một lượt được, xem xem rốt cục cổ quái thế nào.

- Ha ha…

Từ Đồng bỗng nhiên cười lớn.

- Nam Cung Hư, lời như vậy nói ra ông cảm thấy không thẹn sao? Sơn trang chín sao là của Nam Cung gia ư? Tôi sao lại nghe nói chiếm đóng sơn trang chín sao lại chính là một gia đinh của Sở gia năm đó nhỉ?

Diệp Mặc không thể nào tham gia vào cuộc tranh giành của sơn trang này, tổ tiên của Nam Cung sơn trang là một gia đinh của Sở gia, Diệp Mặc cũng có nghe nói qua.

Không ngờ Nam Cung Hư nghe thấy lời nói của Từ Đồng, cũng không có chút kinh ngạc nói:

- Những chuyện đó tôi đương nhiên không biết, năm đó khi Sở Cửu Vũ đến Nam An châu, còn lâu mới có được tu vi thông thiên sau này. Sau đó ông ta lại bái một sư phụ ở Nam An châu, sư phụ của ông ta chính là tổ tiên của Nam Cung gia Nam Cung Tái Thiên. Còn tổ tiên của Nam Cung gia tôi Nam Cung Tái Thiên lại ẩn cư trong Ngư Dược Long Môn trang ngày trước, chỉ có điều lúc đó còn chưa trở thành sơn trang mà thôi.

- Sau đó tổ tiên Nam Cung Tái Thiên sau khi rời khỏi nơi này, lại giao lại nơi này cho Sở Cửu Vũ và một tổ bối khác của Nam Sơn gia chúng tôi, Sở Cửu Vũ thành lập một Ngư Dược Long Môn trang trong này. Chỉ có điều một vị tổ bối khác kia của Nam Cung gia không thích tranh giành quyền lợi, chỉ làm một quản sự nhỏ của Ngư Dược Long Môn trang mà thôi. Bất luận là Ngư Dược Long Môn trang năm đó, hay là sơn trang chín sao sau này, tất cả quản sự đều họ Nam Cung, tôi nghĩ anh không thể không biết điều này chứ?

Chuyện sơn trang chín sao, Từ Đồng chỉ là nghe Lâm Dị Bán nói qua một lần, những gì Lâm Dị Bán biết cũng không rõ ràng lắm, thì cô cũng làm sao biết được những chuyện này, lập tức bị Nam Cung Hư hỏi ngược lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi