THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Chân Băng Du nghĩ tới đây, thì liền vô thức rùng mình một cái rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Chờ tới khi nhiệt độ trong Hỏa Lâm không còn ảnh hưởng được tới cô nữa thì cô mới dừng lại thay một bộ quần áo mới. Lúc này thì cô mới tiếp tục bắt đầu luyện thể chờ tới khi Diệp Mặc tỉnh lại.

Lại ba ngày nữa trôi qua, Diệp Mặc cảm giác được một sự mát lạnh trong thức hải của mình. Lúc này thì hắn bỗng nhiên mở mắt ra, sau đó là một loại cảm giác cường đại xông lên não, dường như là cơ thể và linh hồn của hắn đều dung hợp toàn bộ với nhau, ngay cả thần thức và tiên nguyên lực đều được tăng lên trên phạm vi lớn.

Niết Bàn thành công rồi! Diệp Mặc kinh hỉ xoay người đứng lên, lập tức nhìn lại chính cơ thể gần như đã trở nên hoàn mỹ của mình một chút, trong lòng hắn lúc này dâng lên từng đợt cảm giác thỏa mãn.

Càng làm cho hắn kinh hỉ là hắn không chỉ Niết Bàn thành công, mà thần thức và tiên nguyên lực của hắn cũng được tăng lên trong phạm vi lớn, hiện tại đã đạt tới tu vi Kim Tiên trung kỳ đỉnh rồi. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa, thì hắn đã đạt tới Kim Tiên hậu kỳ rồi.

Hóa ra trước đây sở dĩ hắn không đạt được trình độ này, là vì nhục thể của hắn còn chưa đủ cường đại. Tiên niết thể quả nhiên là có khác biệt lớn so với Thần Cảnh, cái loại cảm giác thoải mái khó diễn tả bằng lời này khiến trong lòng hắn tràn ngập vui sướng.

Mà cái nhiệt độ kinh khủng trước đây của Hỏa Lâm này hiện tại đã không còn ảnh hưởng được tới hắn nữa rồi, quả thực là chỉ giống như bông gòn va vào người hắn mà thôi.

Cảm giác cường đại này quả thực là rất tuyệt.

Diệp Mặc thét dài một tiếng để biểu đạt sự hưng phấn trong lòng hắn lúc này. Hiện tại cho dù là đánh nhau cùng với cái tên tu sĩ Huyền Tiên trung kỳ kia, thì hắn cũng tin rằng không cần phải dùng tới trận pháp, cũng có thể giết được cái tên Huyền Tiên trung kỳ kia rồi.

Diệp Mặc hận lúc này không thể nào tìm được một người để chia sẻ sự vui mừng của mình. Tu vi luyện thể Tiên niết thể này đối với hắn quan trọng không khác nào thăng cấp tới Vị Tiên. Hắn biết mình sau khi sử dụng 'Hỗn độn thanh địch' để Niết Bàn thành công, thì tiền đồ luyện thể sau này của hắn sẽ được mở rộng rất nhiều.

'Hỗn độn thanh địch' dùng để Niết Bàn tuy là thật sự đáng tiếc, nhưng trong lòng Diệp Mặc thì nó lại hoàn toàn đáng giá. Chỉ có sử dụng 'Hỗn độn thanh địch' để Niết Bàn thì mới có thể thể hiện được giá trị công pháp luyện thể của hắn.

Được rồi, còn cái cô Chân Băng Du kia nữa. Không biết hiện tại cô ta luyện thể tới đâu rồi, chí ít cũng có thể chia sẻ một chút niềm vui với mình khi mình đã Niết Bàn thành công.

Nghĩ tới đây Diệp Mặc liền cấp tốc tạo ra một đạo thần thủy quyết để tắm rửa, sau đó lại thay một bộ đồ mới rồi mới rời khỏi không gian này. Nhưng sau khi đi được vài bước, thì hắn liền quay đầu lại tiện tay viết lên bốn chữ ‘Diệp Mặc Niết Bàn’ lên trên bốn gốc đại thụ.

Cuối cùng hắn cũng đã đem được sự vui mừng của mình phát tiết ra một chút, lúc này mới thản nhiên mà đi ra ngoài.

Diệp Mặc cũng không cần đi xa thì đã nhìn thấy được Chân Băng Du rồi. Lúc này thì tâm tình của hắn đang rất tốt, nên nhìn Chân Băng Du cũng không cảm thấy đáng ghét như trước nữa.

- Băng Du sư tỷ, cô có thể tới nơi này, hẳn là đã thăng cấp Thần Cảnh rồi phải không? Chúc mừng, chúc mừng.

Diệp Mặc ôm quyền cười nói với Chân Băng Du.

Chân Băng Du lạnh lùng nói:

- Người cần chúc mừng phải là cậu mới đúng. Tôi đoán không sai thì cậu hẳn là đã Niết Bàn thành công rồi.

- Không sai. Đa tạ Băng Du sư tỷ đã cung cấp cho tôi tin tức của 'Hỗn độn thanh địch'. Nói cách khác, nếu không có sư tỷ thì tôi cũng không thể nào Niết Bàn thành công hoàn mỹ như vậy được.

Diệp Mặc hồi đáp.

Hai người cứ thản nhiên đứng nói chuyện trong Hỏa Lâm, cũng không thèm để ý tới nhiệt độ kinh khủng xung quanh.

- Được rồi, Băng Du sư tỷ đã có thể tới đây, hẳn là đã sớm thăng cấp tới Thần Cảnh rồi phải không?

Diệp Mặc đột nhiên hỏi lại.

Kỳ thực trong lòng Chân Băng Du cũng vui vẻ thay cho Diệp Mặc. Tất cả nỗ lực của Diệp Mặc cô đều được chứng kiến rõ ràng, tuy rằng Diệp Mặc có chút ham mê không tốt, nhưng trên phương diện tu luyện và đại đạo thì Diệp Mặc cố chấp cũng không kém gì cô.

Một mình vượt qua Thiên Vực Hư Không, sau đó lại vì có được 'Hỗn độn thanh địch' mà mang cái thân xác loang lổ vết máu mà trở về. Chắc là khi hắn Niết Bàn cũng đã phải chịu khổ không ít...

Nhưng cô không phải là người thích nói cười, cho nên giọng điêu vẫn lạnh lùng như trước:

- Cảm ơn công pháp luyện thể của cậu, tôi xác thực là đã sớm thăng cấp tới luyện thể Thần Cảnh rồi. Tôi còn nhìn...

Nói tới chỗ này thì Chân Băng Du liền cảm giác được không đúng, cô liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

Diệp Mặc nhíu mày một chút. Nhớ tới lúc trước khi mình Niết Bàn chính là cả người đều trần truồng đấy. Lúc trước khi Chân Băng Du còn chưa thăng cấp tới Thần Cảnh, thì không thể nào tiến gần tới chỗ hắn Niết Bàn được, hơn nữa trong Hỏa Lâm này thì thần thức cũng không thể nào mở rộng ra được, cho nên hắn không hề lo lắng. Nhưng hiện tại Chân Băng Du đã thăng cấp tới Thần Cảnh rồi, khẳng định là có thể tới ngay bên cạnh chỗ hắn Niết Bàn. Một khi Chân Băng Du tới chỗ hắn Niết Bàn, thì chẳng phải là cô đã thấy hết thân thể của hắn rồi sao?

Nghĩ tới đây thì trong lòng của hắn liền có chút khó chịu. Hắn nhìn Chân Băng Du chằm chằm rồi nói:

- Khi tôi Niết Bàn chìm vào ngủ say, cô có đi xem qua tôi không?

- Không có!

Chân Băng Du nói xong câu đó, thì bất giác mặt liền có chút đỏ lên.

Cô cũng không phải đỏ mặt xấu hổ vì nhìn thấy cái 'Túi da' của Diệp Mặc, vì cho dù là Diệp Mặc có cởi sạch ra trước mặt cô, thì mặt cô cũng sẽ không bao giờ đỏ lên. Cô xấu hổ chẳng qua vì đây là lần đầu tiên cô nói dối, cho nên có chút không quen.

- Không sao?

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:

- Cô không biết là khi nói dối thì mặt sẽ đỏ lên sao? Lẽ nào cô không biết là mặt của mình đang rất đỏ?

Chân Băng Du nhất thời nghẹn lời. Cô đương nhiên biết là mình đang đỏ mặt, nhưng cô thật sự là nghĩ mãi mà không ra. Bản thân cũng đã là một Huyền Tiên rồi, luyện thể cũng đã đạt tới Thần Cảnh rồi, vậy mà sao không thể khống chế được việc bị đỏ mặt chứ?

- Tôi cảnh cáo cô, cơ thể người ở trong mắt tôi không phải là một cái 'Túi da'. Đạo tâm của chúng ta bất đồng, cho nên nếu cô còn như vậy, thì chúng ta tốt nhất nên ai đi đường nấy. Cô đi thí luyện của cô, tôi đi thì luyện của tôi.

Nghĩ tới khi mình đang ngủ say, lại bị một cô gái nhìn chằm chằm vào thân thể trần truồng của mình, thì nếu là bình thường cũng thôi đi. Nhưng mấu chốt người nhìn mình lại là cô gái này, có khi trong lòng cô ta lúc đó không chừng đang nghĩ rằng ở chỗ này có một cái thân xác thối tha nữa. Điều này thực sự là khiến hắn có chút khó chịu.

Chân Băng Du thật sự là có chút chán nản rồi. Nếu như không phải là vì đại đạo, thì cô khẳng định là đã xoay người rời đi rồi. Trước đây khi mình thấy Diệp Mặc, thì trong lòng đã sợ rằng hắn sẽ tức giận rồi nên mới rời đi, không ngờ là giờ hắn thực sự tức giận rồi.

- Cũng không có thứ gì có thể nhìn cả, 'Túi da' của tôi cậu cũng không phải là chưa nhìn qua. Nếu như cậu muốn xem, tôi lại cởi sạch một lần nữa cho cậu xem.

Chân Băng Du lạnh lùng nói, nói xong thì cô lại thấy khó chịu mà nói thêm:

- Dù cho tâm chí tu luyện của cậu kiên định, nhưng với cái đạo tâm này, thì cũng đã định trước là cậu không thể với được tới thành tựu cao rồi.

Diệp Mặc lười nói. Cùng cô gái này thảo luận vấn đề khỏa thân, quả thực là đàn gẩy tai trâu mà.

Tuy rằng Chân Băng Du rất muốn tiếp tục ở trong này luyện thể tới khi Niết Bàn rồi mới đi, nhưng Diệp Mặc đã chuẩn bị đi ra ngoài rồi, cho nên cô chỉ có thể đi theo mà thôi.

Cô đã hiểu được chỗ tốt nếu như cứ đi tu luyện cùng Diệp Mặc rồi. Riêng hơn mười gốc 'Lục dực tử linh' còn chưa tính, hơn nữa còn có một nhánh 'Hỗn độn thanh địch' và một bộ công pháp luyện thể nghịch thiên nữa. Đương nhiên chính yếu nhất chính là Diệp Mặc là một đại sư Tiên đan. Cho dù là cô hiện tại không cần Tiên đan tứ phẩm, nhưng sau này tu luyện tới tu vi Đại Tiên trong Hỗn Độn Tinh Vực này, thì cũng cần phải có Tiên đan tứ phẩm đấy. Cho dù là trong việc hành tẩu ở Hỗn Độn Tinh Vực này thì cô cũng chiếm được đại tiện nghi rồi, vì nếu như không có Diệp Mặc giết đám Vô Ảnh Kiêu, thì bọn họ sẽ không thể nào tới đây nhanh như vậy được.

Cho nên dù là Diệp Mặc có tức giận đi chăng nữa, thì cô vẫn cứ phải đuổi theo hắn. Chỉ cần có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, thì cái gì cô cũng không thèm để ý. Những thứ tiện nghi cô chiếm được, thì đối với Diệp Mặc cũng chẳng hề có tổn hại gì, nên cô cũng không hề thẹn với lương tâm.

Diệp Mặc xác thực là cũng không muốn bỏ lại Chân Băng Du, vì cô gái này nắm rõ tình hình của Hỗn Độn Tinh Vực hơn so với hắn. Cho nên nếu hắn muốn tìm các nơi để có thể thí luyện tốt trong Hỗn Độn Tinh Vực này, thì cần phải có cô dẫn đường.

- Kế tiếp cậu muốn đi tới chỗ nào để thí luyện?

Chân Băng Du thấy Diệp Mặc không thèm nhìn mình, thì liền chủ động hỏi.

- Có chỗ nào để tu luyện thần thức hay không?

Diệp Mặc biết rằng chuyện đề thăng cảnh giới của hắn không thể chỉ trong ngày một ngày hai được, mà hắn cần phải duy trì liên tục việc bế quan. Mà thần thức thì lại là thứ quá trọng yếu đối với hắn, cho nên hắn nhất định phải nhanh chóng đề thăng nó lên.

- Cậu còn có công pháp thần thức sao?

Chân Băng Du kinh hãi kêu lên. Cô đã sớm hoài nghi rằng hắn có công pháp thần thức rồi, hiện tại thấy hắn muốn tìm nơi để tu luyện thần thức thì cô liền đưa ra câu hỏi ngay.

Diệp Mặc trực tiếp lắc đầu:

- Không có, lẽ nào không có công pháp thần thức thì không thể đi tới chỗ tu luyện thần thức sao?

Cho dù là mình có công pháp thần thức, thì Diệp Mặc cũng sẽ không bao giờ biểu hiện ra trước mặt Chân Băng Du.

Chân Băng Du thở dài, trong lòng vẫn có chút hoài nghi nhưng vẫn lắc đầu:

- Thế thì không phải, chỉ là không có công pháp thần thức, mà vẫn muốn tu luyện thần thức thì sẽ rất gian nan. Nơi tu luyện thần thức ở trong Hỗn Độn Tinh Vực này rất nhiều, nhưng nổi tiếng nhất ở tầng hai Hỗn Độn Tinh Vực chính là Giác Hồn Vực, ở Giác Hồn Vực...

- Giác Hồn Vực sao?

Diệp Mặc đột nhiên cắt đứt lời Chân Băng Du. Hắn nhớ tới Giác Hồn Tảo, không biết vì sao trên Tiên Giới này lại có cái tên địa phương giống với Giác Hồn Tảo như vậy.

Chân Băng Du nghi hoặc nhìn Diệp Mặc rồi gật đầu:

- Không sai, chính là Giác Hồn Vực, làm sao vậy?

- Cô nên biết tôi là một Tiên đan sư, cho nên tôi đã từng được thấy qua tư liệu trên một ngọc giản. Trong ngọc giản này tôi có thấy một loại tài liệu linh thảo có thể chữa trị thần hồn, cũng có thể chữa trị thần thức gọi là Giác Hồn Tảo. Không biết cô có từng nghe nói qua không? Diệp Mặc trả lời như không có việc gì.

Chân Băng Du cũng không hề có gì hoài nghi:

- Giác Hồn Tảo thì đương nhiên là tôi đã nghe nói qua. Tại Tiên Giới này nó là thứ tốt nhất để tu luyện thần thức. Minh Tảo có thể luyện chế được Tiên đan lục phẩm 'Song thần đan', cũng là Tiên đan tốt nhất để khôi phục thần thức, chữa trị thần hồn và thần thức dành cho tu vi dưới Vị Tiên. Còn Ám Tảo thì càng khó có thể tìm kiếm, bởi vì Ám Tảo có thể luyện chế Tiên đan cửu phẩm là 'Đế thần đan'. 'Đế thần đan' chính là Tiên đan vô cùng trân quý mà ngay cả Vị Tiên cũng khó mà cầu được.

Diệp Mặc thầm khen kiến thức rộng lớn của Chân Băng Du. Vốn hắn còn tưởng rằng Minh Tảo có thể luyện chế được 'Song thần đan' đã là đan dược phẩm chất cao nhất rồi, hóa ra là Ám Tảo còn có thể luyện chế cả loại 'Đế thần đan' gì đó nữa. Có thể thấy được rằng hắn thật sự là quá quê mùa rồi.

Đồng hành cùng với một cô gái có kiến thức tốt như thế này cũng là một chuyện tốt.

- Tôi nghe nói Giác Hồn Tảo xuất hiện cũng là có quan hệ với Giác Hồn Vực, chỉ là không biết thật giả thế nào mà thôi. Bởi vì không ai biết ở đâu có Giác Hồn Tảo cả.

Chân Băng Du tiếp tục nói.

Diệp Mặc nghe tới đó, thì trong lòng cũng khẽ động. Không có ai biết nhưng không có nghĩa là hắn không biết. Vì hắn không chỉ biết ở đâu có Giác Hồn Tảo, mà ngay trên người hắn cũng đang còn giữ cả đống Giác Hồn Tảo các loại nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi