THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Cảm nhận được tiên nguyên lực và thần thức cường đại của tu vi Huyền Tiên khiến trong lòng Diệp Mặc cảm thấy rất thỏa mãn. Tu sĩ Kim Tiên muốn vượt cấp giết tu sĩ Huyền Tiên xác thực là quá khó khăn, nếu như không phải là công pháp của hắn quá mức nghịch thiên, thì hắn muốn giết được tu sĩ Huyền Tiên gần như là điều không thể.

Lúc này Diệp Mặc nhớ tới lời Vị Tiên áo lam trước kia từng nói “Kiếp này ngươi chỉ có thể dừng bước ở tu vi Kim Tiên mà thôi”. Nhưng lúc này thì hắn đã là tu vi Huyền Tiên rồi. Nếu như Vị Tiên áo lam kia gặp lại hắn, thì chắc chắn là phải bẽ mặt rồi. Hắn thăng cấp lên Huyền Tiên thậm chí còn chưa từng bị gián đoạn một chút nào, giống như là chuyện bình thường như ăn cơm đi ngủ mà thôi.

Dù cho Diệp Mặc biết đây không phải là công lao của hắn, mà là do công lao của 'Tam sinh quyết', nhưng trong lòng của hắn vẫn cực kỳ sáng khoái. Cho dù là công lao của 'Tam sinh quyết' thì cũng cần phải có bản thân hắn nỗ lực mới được.

Diệp Mặc tắm rửa sạch sẽ một chút, sau đó lại thay một bộ đồ mới rồi mới thỏa mãn thu hồi những tiên tinh dư thừa. Lúc này thì hắn mới đi đến trước mặt Chân Băng Du.

- Chúng ta đi thôi, có thể trở về Cực Kiếm Môn rồi.

Diệp Mặc lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' sau đó nói với Chân Băng Du.

Chân Băng Du âm thầm thở dài. Lúc này cô mới phát hiện ra là mỗi lần cô hoài nghi Diệp Mặc phô trương thanh thế, thì cuối cũng kết quả đều chứng minh lời Diệp Mặc nói là sự thật.

Ngày trước tại hồ nước kia, khi mà Diệp Mặc nói rằng bản thân muốn 'Lục dực tử linh' thì trong nội tâm của cô còn mắng Diệp Mặc là ngu ngốc. Sau đó ở Cực Tinh Trạch khi mà hắn nói chuyện cùng tên Đại Tiên Tiên niết thể, cô lại cho rằng Diệp Mặc rất cuồng ngạo. Vừa rồi trước khi độ kiếp, hắn lại nói rằng hắn thích nhất là độ kiếp, chính mình thậm chí còn lười không thèm nói chuyện với hắn.

Cũng không biết đã bao nhiêu lần rồi, kết quả cuối cùng đều chứng minh rằng Diệp Mặc căn bản là không hề nói dối lấy một lần. Mỗi một câu nói hắn nói ra cũng đều là sự thật. Hơn nữa còn thật tới mức ngay lập tức hắn sẽ chứng minh cho cô thấy. Lúc này Chân Băng Du mới biết được vốn cô cho rằng bản thân đã biết được rất nhiều bí mật của hắn, nhưng thực tế thì cô mới chỉ biết được chưa tới một phần trăm sự thật mà thôi.

Sau khi Diệp Mặc ôm Chân Băng Du lên thì lập tức lấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ra hướng tới cửa vào tầng ba.

Lúc này Diệp Mặc đã là tu vi Huyền Tiên sơ kỳ rồi, tiên nguyên lực đã tăng lên gấp mấy lần, thần thức cũng được tăng lên trên phạm vi lớn. Pháp bảo phi hành tiên khí cấp bốn 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' được hắn toàn lực khống chế cũng gia tốc lên không còn nhìn được rõ cả cái bóng nữa.

Vô Ảnh Kiêu tầng bốn này dường như đã biết Diệp Mặc là kẻ khó dây vào, cho nên trong quá trình Diệp Mặc phi hành, dĩ nhiên là không có lấy một con Vô Ảnh Kiêu nào tới ngăn cản cả.

Chỉ trong thời gian ba ngày, thì Diệp Mặc đã lại lần nữa về tới Hỗn Độn Tinh Vực tầng ba. Lúc này Diệp Mặc mới cảm giác được, cho dù là có pháp bảo phi hành tốt, thì cũng cần phải có thực lực để sử dụng. Nếu như hắn còn chưa thăng cấp lên Huyền Tiên, thì bất luận thế nào cũng không thể khống chế cho 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đạt được vận tốc như thế này.

Trước đây hắn phải mất thời gian một năm để vượt qua Hỗn Độn Tinh Vực tầng ba, còn lần này quay ngược trở lại cửa xuống Hỗn Độn Tinh Vực tầng hai thì chỉ mất chưa tới nửa năm. Bởi vậy có thể thấy được sự tiến bộ của hắn rõ rệt tới mức nào. Sau khi Diệp Mặc tiến nhập tầng hai, thì lập tức bắt đầu cẩn thận hơn, đồng thời để cho 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ẩn nấp đi.

Tầng hai xảy ra kịch biến ở Giác Hồn Vực, cho nên Diệp Mặc không biết là liệu có đại năng nào tới kiểm tra hay không? Vạn nhất bị Vị Tiên nào đó bắt gặp, rồi lại bị Vị Tiên sử dụng thần thức uy áp, thì hắn thật đúng là không dám khẳng định bản thân có bại lộ truyện Thế giới trang vàng hay không?

Để phòng ngừa vạn nhất, Diệp Mặc đem tu vi của mình ẩn nấp xuống Kim Tiên sơ kỳ. Dù sao thì khi bản thân hắn tới đây thí luyện chính là tu vi Kim Tiên sơ kỳ, tới giờ mới qua khoảng mười năm, mà đã đạt tới Huyền Tiên sơ kỳ rồi. Loại chuyện này nói ra thì quá mức rợn người.

Vốn dựa theo tốc độ của Diệp Mặc, thì chỉ cần ba tháng là có thể trở lại cửa ra tầng một Hỗn Độn Tinh Vực rồi, nhưng do Diệp Mặc cực kỳ cẩn thận, cho nên hắn chấp nhận kéo dài thời gian ra một chút.

Khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là toàn bộ tầng hai sóng êm gió lặng. Trên đường đi hắn cũng có gặp vài tiên nhân, nhưng đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Thấy sắp ra khỏi tầng hai rồi, cho nên Diệp Mặc cũng không nhịn được nữa. Hắn cố ý ngăn hai tên tu sĩ Kim Tiên đang lịch lãm lại.

Hai tên tu sĩ Kim Tiên này đều là Kim Tiên viên mãn, đến tầng hai này lịch lãm phỏng chừng là vì muốn thăng cấp lên Huyền Tiên.

Hiện tại thấy một tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ là Diệp Mặc ngăn cản mình lại, thì cả hai đều không có chút lo lắng nào, trái lại còn đánh giá Diệp Mặc và Chân Băng Du ở trên lưng của hắn vài lần.

- Hai vị, tôi bởi vì vẫn luôn bế quan, cho nên vừa mới xuất quan đã muốn đi tới Giác Hồn Vực thí luyện một chuyến. Chỉ là tôi tìm lâu rồi nhưng cũng không hề có phương hướng. Lúc này muốn hỏi một chút hai vị xem cái Giác Hồn Vực kia rốt cuộc là ở hướng nào?

Diệp Mặc ôm quyền tiến lên hỏi một cách khách khí.

- Anh muốn đi Giác Hồn Vực sao?

Một tên tu sĩ Kim Tiên trong đo nghi hoặc hỏi lại.

- Phải, tôi muốn đi Giác Hồn Vực, sư tỷ của tôi thần thức bị tổn thương, cho nên chúng tôi dự định đi tới Giác Hồn Vực rèn luyện thần trí của mình một chút.

Diệp Mặc lập tức đáp.

Tên tu sĩ Kim Tiên kia nhìn Chân Băng Du một chút, nhưng cũng không hề hoài nghi mà lập tức trả lời:

- Các ngươi không cần đi Giác Hồn Vực nữa. Giác Hồn Vực thật ra là một cái 'Tiểu thế giới', nghe nói là hơn mười năm trước đã bị người nào đó chiếm được rồi. Hơn nữa người này rất âm hiểm, không buông tha cho một người nào thí luyện trong Giác Hồn Vực cả. Cho nên hiện tại Giác Hồn Vực đã không còn tồn tại nữa rồi, ngươi có đi cũng không tìm được đâu.

Trong lòng Diệp Mặc thật ra có chút nghi hoặc. Hắn thông qua 'Giác hồn cô' mà đoán được việc Giác Hồn Vực là thức hải, nhưng lẽ nào chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy thôi sao? Theo lý thuyết thì cho dù là đại năng không sử dụng 'Giác hồn cô', nhưng đã đi tới nơi này thì cũng sẽ phải đoán được một ít đầu mối chứ.

- Lẽ nào không ai đi thăm dò sao?

Diệp Mặc lại hỏi tiếp.

Tu sĩ Kim Tiên kia thản nhiên đáp:

- Đương nhiên là có người đi điều tra, thậm chí còn có ba vị Tiên Đế từ Thượng Thiên Vực tới nữa. Biết được 'Tiểu thế giới' đã bị người luyện hóa, hơn nữa người này còn tàn nhẫn tới mức bắt toàn bộ tiên nhân thí luyện trong Giác Hồn Vực sống chết không rõ, thì ba vị Tiên Đế đại nhân rất tức giận. Lúc này mới phong tỏa xung quanh Giác Hồn Vực, không cho phép có người nào tới gần. Bọn họ đang suy tính xem rốt cuộc là ai đã luyện hóa được 'Tiểu thế giới', cho nên hiện tại ngươi không tìm được Giác Hồn Vực cũng là vận may của ngươi đấy. Vạn nhất mà ảnh hưởng tới việc suy tính của mấy vị Tiên Đế, thì ngươi ăn không tiêu được chuyện này rồi.

Diệp Mặc ôm quyền cảm tạ sau đó nhanh chóng cõng Chân Băng Du rời đi. Chờ sau khi hai tên tu sĩ Kim Tiên kia ra khỏi phạm vi thần thức của hắn, thì hắn mới lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' nhanh chóng hướng tới cửa động tầng một.

Lúc này trong lòng của hắn đã vô cùng rõ ràng. Ba vị Tiên Đế kia khẳng định đã cảm thấy được sự cổ quái của Giác Hồn Vực, thậm chí là đã suy đoán ra được Giác Hồn Vực chính là thức hải của Vô Song Tiên Đế rồi.

Cái gì mà suy tính xem ai đã luyện hóa 'Tiểu thế giới' chứ? Lời nói dối này thì chỉ cần là tiên nhân đã ngoài Đại Tiên đều sẽ có rất ít người tin tưởng.

Không chỉ nói tới một cái 'Tiểu thế giới' và mấy nghìn tiên nhân, cho dù là toàn bộ người của Mười Một Hạ Thiên Vực có chết sạch, thì sợ rằng cũng sẽ không có một vị Tiên Đế nào đi xen vào việc của người khác cả. Huống chi 'Tiểu thế giới' đối với người bình thường mà nói thì còn trân quý, còn đối với Tiên Đế thì 'Tiểu thế giới' chẳng khác nào một tên thủ hạ cả.

Nếu như là 'Chân linh thế giới' hoặc 'Hỗn độn thế giới' thì Tiên Đế chắc chắn sẽ đến điều tra. Chứ còn mấy nghìn tiên nhân và một cái 'Tiểu thế giới' thì tuyệt đối là không có khả năng. Cho nên đối với Diệp Mặc mà nói thì hiện tại hắn phải rời đi càng nhanh càng tốt. Vì hắn cũng là một người đi ra từ Giác Hồn Vực đấy, vạn nhất suy tính tới trên đầu của hắn, thì thật là đại sự bất ổn rồi.

Cũng may là chuyện Diệp Mặc lo lắng không hề xảy ra, nói đúng hơn là hắn đã đề cao chính mình rồi. Chỉ là một tiên nhân Huyền Tiên, nói đúng hơn lúc đó còn là một Kim Tiên, đâu có người nào để hắn trong mắt chứ.

Khi Diệp Mặc lần nữa trở lại cửa ra tầng một, thì liền phát hiện cái phường thị kia vẫn còn, nhưng hầu hết mọi người hắn đều không nhận ra được, chỉ có một số người vẫn khá quen mặt còn đang ở đây.

Diệp Mặc không đợi cho vài người còn quen mặt đó nhận ra hắn, thì đã nhanh chóng mang theo Chân Băng Du rời đi rồi. Sau đó lập tức lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' điên cuồng phi hành về phía cửa ra.

Hai tháng sau thì Diệp Mặc đã mang theo Chân Băng Du về tới vẫn thạch môn của Hỗn Độn Tinh Vực.

Nếu như hiện tại Diệp Mặc không ẩn nấp tu vi, thì hắn nhất định sẽ hợp đội với các tiên nhân khác rời khỏi vẫn thạch môn của Hỗn Độn Tinh Vực. Nhưng hiện tại hắn vẫn chỉ biểu hiện ra tu vi Kim Tiên sơ kỳ, nên liền thẳng thắn bỏ cái tâm tư hợp đội cùng với người khác. Các tiên nhân bình thường chắc chắn sẽ không nguyện ý giúp đỡ một tiên nhân cấp thấp đâu.

Cho nên hắn cũng lười nhìn mấy tiên nhân đang ở vẫn thạch môn Hỗn Độn Tinh Vực, trực tiếp vọt vào trong hư không.

Đoạn Thiên Vực hư không này Diệp Mặc đã đi qua một lần, cho nên lần này hắn đã quen thuộc rồi. Hơn nữa tu vi của hắn đã thăng hẳn một cấp độ lớn, cho nên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' càng không cần phải giảm tốc độ lại chút nào.

Lúc này thì vận khí của hắn có vẻ tốt hơn trước rất nhiều. Cả đoạn đường chỉ gặp một cái ‘Dòng chảy vẫn thạch’ và một cái ‘Lốc xoáy hư không’. Ngoài ra chẳng gặp thứ gì uy hiếp được hắn cả. ‘Dòng chảy vẫn thạch’ thì hiện tại đã không gây được chút khó khăn nào với hắn nữa, nhưng ‘Lốc xoáy hư không’ thì lại khiến hắn mất thời gian vài ngày.

Cho dù là như vậy, thì Diệp Mặc cũng chỉ mất thời gian mười một ngày đã lại lần nữa trở về Viễn Tinh Ổ.

...

Thời gian mười năm trên Tiên Giới thật ra không tính là gì cả. Có thể nói chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Diệp Mặc lần trước một mình từ Viễn Tinh Ổ tiến tới Hỗn Độn Tinh Vực, bất quá lần này sau mười năm trở lại Viễn Tinh Ổ, thì đã không còn ai có thể nhận ra hắn nữa rồi. Điều duy nhất khiến người ta chú ý tới hắn chỉ là tu vi của hắn mới là Kim Tiên sơ kỳ, còn cõng trên lưng một cô gái nhìn không đoán ra được tu vi nữa.

Đối với Diệp Mặc mà nói thì quen biết càng ít người càng tốt. Sau khi tới Viễn Tinh Ổ thì hắn liền an vị tiến vào truyền tống trận đi tới Cung Hoa Thiên.

Từ truyền tống trận đi ra, thì Diệp Mặc càng toàn lực khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' chạy tới Cực Kiếm Môn. Diệp Mặc đã thăng Huyền Tiên, hơn nữa 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' cũng thăng cấp lên tiên khí phi hành cấp bốn, cho nên lần này trở về Cực Kiếm Môn đâu chỉ nhanh gấp mấy lần.

Trong lòng Diệp Mặc đã sớm có dự định là sau khi đưa Chân Băng Du về Cực Kiếm Môn, thì sẽ lập tức rời khỏi Cung Hoa Thiên càng xa càng tốt. Tốt nhất là nghĩ biện pháp rời khỏi Mười Một Hạ Thiên Vực, đi tới Trung Thiên Vực.

Chỉ vài ngày sau, thì Diệp Mặc đã lại lần nữa tiếp cận địa bàn Cực Kiếm Môn. Khi chỉ còn hai ba canh giờ nữa là tới Cực Kiếm Môn, thì Diệp Mặc lại đột nhiên dừng lại.

- Làm sao thế?

Trong lòng Chân Băng Du hiện tại có chút kích động, vì cô rất muốn biết sư phụ có thể cứu được cô hay không? Cho nên từng khoảng khắc đều chú ý tới khoảng cách trở về tới Cực Kiếm Môn. Lúc này thấy sắp về tới Cực Kiếm Môn rồi, thì Diệp Mặc đột nhiên lại ngừng lại, thì cô lập tức nghi hoặc hỏi.

Diệp Mặc nhíu mày rồi nói:

- Tôi có một loại dự cảm, chúng ta tạm thời không thể trở về quá nhanh, dường như phía trước không an toàn cho lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi