THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Tám người đứng đầu của vòng thứ ba, mỗi người đều có thể nhận được một suất Thiên Tiên vào Vấn Đạo các, người đứng thứ hai ngoài nhận được một suất Thiên Tiên ra, còn có thể nhận được một suất Đại Tiên tiến vào Vấn Đạo các. Người đứng đầu ngoài một suất Thiên Tiên ra, còn có thể nhận được một suất Vị Tiên tiến vào Vấn Đạo các. Còn một suất vị tiên cuối cùng, sẽ do người xếp hạng cao nhất đại hội Vấn Đạo lần này chọn ra.

Sau khi Tiên vương Hách Dịch nói xong, thần sắc của mấy chục Tiên vương trên chủ đàn đều trở nên ngưng trọng. Tiên Vương chỉ có hai suất, Đại tiên lại chỉ còn có một suất thôi. Suất Đại Tiên thì không nói, nhưng các vị Tiên vương quan tâm nhất lại không phải là suất Đại Tiên, mà là hai suất Vị tiên kia.

Trong lời nói của Tiên vương Hách Dịch, dường như có thể khẳng định, hai suất Vị Tiên này đều nằm trong tay người đứng thứ nhất của vòng thứ ba. Ai có thể lấy được hạng đầu tiên trong vòng thứ ba này, chẳng những có một suất Thiên Tiên, còn tự động có một suất Vị Tiên tiến vào Vấn Đạo các, đồng thời còn có thể là người đứng đầu của đại hội Vấn Đạo lần này.

Trên thực tế Tiên vương Hách Dịch cũng có chút lo lắng, ngày trước mỗi lần đại hội Vấn Đạo chỉ có bốn suất Tiên vương, bình thường bốn suất Tiên vương này đều là của Nguyễn Nhạc Thiên, cho dù không phải toàn bộ, nhưng ít nhất cũng có ba suất, sẽ không có biến cố gì. Nhưng bây giờ trong bốn suất này lại có hai suất, hai suất này đều không liên quan gì đến Nguyễn Nhạc Thiên, biến thành của Tông Phiêu Thiên, lão làm sao lại không lo lắng cho được.

Nhưng lão có lòng tin để Quan Phi Kiếm tranh được giải nhất, thực lực của Quan Phi Kiếm lão cũng rất rõ, có thể giết Đại Ất Tiên dễ dàng. Trong Huyền Tiên, còn chưa có ai có thể uy hiếp được Quan Phi Kiếm. Tên Mạc Ảnh đó mặc dù cũng được, nhưng đối diện với Quan Phi Kiếm cũng sẽ nhận lấy cái chết. Huống chi lão còn cho rằng Mạc Ảnh đến vòng thi đầu cũng không chịu đựng được, vì lão sớm đã có bố trí rồi.

Diệp Mặc trong lòng đồng thời cười khẩy, hắn bắt đầu thấy may mắn là tặng giải nhất vòng thứ hai cho Từ Ki. Nếu không hắn đứng nhất hai vòng rồi, Tiên vương Hách Dịch tuyệt đối sẽ không tạo ra cái vị trí người đứng nhất của đại hội Vấn Đạo gì đó đâu. Hắn đều nhất hai vòng rồi, vòng thứ ba này cho dù không thi, thì người đứng đầu cũng sẽ là hắn, Tiên vương Hách Dịch làm sao có thể phạm sai lầm này được.

Bây giờ Quan Phi Kiếm đứng thứ hai trong vòng thi thứ hai. Vòng thứ ba chỉ cần đứng thứ nhất, thì người đứng đầu đại hội Vấn Đạo căn bản cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào nữa rồi.

Diệp Mặc liếc nhìn Tiên vương Hách Dịch, đúng lúc Tiên vương Hách Dịch cũng nhìn lại, ánh mắt hai người đập vào nhau, ai cũng cười khẩy.

Đối với Diệp Mặc mà nói, lão không cho mình nhất, thì mình cứ nhất. Lấy được giải nhất này, thứ nhất là vì muốn đưa cả ba vị Tiên vương của Tông Phiêu Thiên vào trong Vấn Đạo các, với toàn bộ tình nghĩa. Thứ hai chính là không muốn Tiên vương Hách Dịch kia vào Vấn Đạo các, hắn có thể nhìn ra tên Tiên vương Hách Dịch kia rất muốn vào Vấn Đạo các.

Tiên vương Hách Dịch rất khinh thường Diệp Mặc. Lão không hiểu Từ Ki tại sao lại có thể giành được giải nhất, nhưng lão chắc rằng bất luận là Diệp Mặc hay Từ Ki đều không thể là đối thủ của Quan Phi Kiếm được.

- Tám người cuối cùng được định ra vẫn căn cứ theo danh sách bia Vấn Đạo ngân trong vòng thi thứ hai, trong tám người đó người nào xếp thứ hạng cao nhất sẽ đấu với người xếp thứ tám. Người xếp thứ hai sẽ đấu với người xếp thứ bảy, những người còn lại cứ tiếp tục mà suy ra. Người thắng sẽ lọt vào vòng bán kết, vòng bán kết sẽ áp dụng rút thăm hai đấu hai, người thắng sẽ lọt vào vòng chung kết.

Tiên vương Hách Dịch cũng đã sắp xếp gần như hợp lý cuộc thi của tám người cuối cùng, xem ra lão đoán chừng Diệp Mặc cũng không kiên trì đến tám người cuối cùng được.



Tiên vương Hách Dịch nói xong những thứ này, bốn vị Tiên vương khác cũng bước lên chủ đàn. Đợi sau khi 63 người dự thi lùi khỏi quảng trường trung tâm, năm Tiên vương này đồng thời lại đánh ra năm đường ánh sáng.

Bia Vấn Đạo ngân giữa quảng trường lập tức hóa thành vô số ánh sao biến mất, trong tiếng nổ ầm ầm, một lôi cài cực lớn xuất hiện giữa quảng trường.

Bốn phía của lôi đài đều là cấm chế không nhìn thấy, Diệp Mặc tinh thông trận pháp, vừa nhìn những cấm chế này liền biết tiến vào lôi đài cũng không dễ dàng gì. Muốn ra ngoài, lại cần phải từ một nơi đặc biệt để ra. Nói cách khác, nếu như có người muốn chém giết đối phương, thì loại lôi đài cấm chế này là thích hợp nhất, cho dù đối phương nhận thua, thì người thắng cũng có thể giả bộ không thể thu tay lại mà một phát chém chết đối phương.

Cho dù anh nhận thua đồng thời bị giết chết rồi, người khác còn khó nói. Dù sao anh vẫn còn trên lôi đài, nếu như bị đánh hạ lôi đài rồi, người trên lôi đài vẫn còn truy sát anh. Thì chính người giết người kia không có đạo lý rồi.

Quan Phi Kiếm khiêu khích liếc nhìn Diệp Mặc một cái, Diệp Mặc căn bản trở thành không khí rồi.

- Anh Mạc, Anh thật mạnh, vòng thi thứ hai cũng lọt vào Top 5 rồi.

Huân Nhiên tiên tử mang theo một làn gió đến trước mặt Diệp Mặc, có chút ngưỡng mộ và bái phục Diệp Mặc nói. Cô dựa rất gần vào Diệp Mặc, thậm chí đến quần áo cũng chạm vào với quần áo của Diệp Mặc rồi. Mùi hương trên cơ thể cô và trên cơ thể Chân Băng Du cũng có chút khác biệt, nhưng đều có sức hấp dẫn, khiến người ta ngửi thấy cảm thấy rất thoải mái.

- Cám ơn.

Diệp Mặc đáp lại một câu, trong lòng lại có chút phiền muộn. Hắn lại nhớ tới mấy người Khinh Tuyết và Tố Tố, thời gian hắn đến Tiên giới cũng không ngắn, hoặc thời gian có dài thêm chút nữa, Mặc Nguyệt chi thành cũng sẽ có người sắp phi thăng lên Tiên giới rồi. Hắn cảm thấy tốc độ tu luyện của mình quá chậm, chỉ có thăng cấp lên Tiên vương, hắn mới có thể quay lại Cung Hoa Thiên, đồng thời tiêu diệt Lục Chính Quần, còn bây giờ hắn mới chỉ là Huyền Tiên hậu kỳ.

Đối với Huân Nhiên Tiên tử hắn cũng không thích lắm, có một cảm giác không thể nói ra thành lời trong đó. Cho dù có nói chuyện với cô ấy, cũng không thoải mái như nói chuyện với Chân Băng Du. Cho dù tính cách của Chân Băng Du có chút lạnh lùng, nhưng hắn lại cảm thấy Chân Băng Du còn dễ gần hơn nhiều so với Huân Nhiên Tiên tử.

- Mạc sư huynh, ở hai vòng trước anh đoạt được nhiều suất Thiên Tiên như vậy, tôi thì lại một suất cũng không lấy được…

Huân Nhiên Tiên tử lại dựa gần Diệp Mặc thêm chút nữa, trong giọng nói có chút hối tiếc.

Diệp Mặc nghe xong những lời này ngược lại lại ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ Huân Nhiên Tiên tử lại thẳng thắn như vậy. Lời này cũng quá rõ rồi, là muốn mình cho cô ấy một suất. Làm gì có người con gái nào mặt dày như này? Diệp Mặc vì họ Ninh của cô mà có chút thiện cảm cũng đã biến mất vào hư không.

Người con gái này đúng là tự cho mình đúng, mình và cô ấy cũng chưa từng quen biết nhau, như vậy lại muốn một suất, là cô ấy ngu ngốc hay là xem người khác là đồ ngu ngốc? Đối với suất Vấn Đạo các, Diệp Mặc chỉ cần lấy một suất là được rồi, những thứ khác thậm chí phân chia thế nào hắn cũng không để ý. Nhưng cho dù không để ý đi nữa, cũng sẽ không cho người của Nguyễn Nhạc Thiên.

- Mạc sư huynh, đợi lát nữa anh phải cẩn thận Giản Sát một chút nhé.

Huân Nhiên Tiên tử sau khi nói xong, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu:

- Tôi ở Thiên Hương Tiên môn, anh có thể đến tìm tôi…

Tử Vũ tiên tử của Tông Phiêu Thiên vẫn chú ý đến Diệp Mặc, Diệp Mặc bây giờ là người duy nhất của Tông Phiêu Thiên lọt vào Top 32, cho nên ánh mắt của cô trước sau đều tập trung về phía Diệp Mặc. Cô thậm chí còn nghi ngờ giải nhất của Từ Ki, có chút liên quan đến tên Mạc Ảnh trước mặt này. Vì Từ Ki thoạt nhìn là người kết giao với Diệp Mặc đầu tiên, kết quả gã lại được giải nhất, cái này rất kỳ quái.

Khi cô nhìn thấy Huân Nhiên Tiên tử chủ động tiến đến phía Diệp Mặc nói chuyện, lập tức nhíu mày thậm chí hừ lạnh một tiếng, cô cực kỳ khó chịu với người con gái này. Bây giờ Mạc Ảnh sư huynh nổi tiếng rồi, cô ta liền lao vào, khi ở vòng thứ nhất, cũng không nhìn thấy cô ta nể mặt Diệp Mặc chút nào mà.

Dường như nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tử Vũ tiên tử, Huân Nhiên Tiên tử bỗng nhiên có chút thâm tình nhìn Diệp Mặc một cái, lúc này mới cúi đầu lui ra ngoài.

Diệp Mặc lại nhíu mày, cảm thấy hắn có chút kỳ quái, theo lý mà nói Huân Nhiên Tiên tử thoạt nhìn cũng không phải loại người nông cạn. Sao lại tiến đến nói một câu ngu xuẩn như vậy, cho rằng mình sẽ để ý một chút đến cô? Chẳng lẽ sự tự phụ của cô đã đến mức này thật sao?

Thiên Hương Tiên môn?

Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên giật mình, thần niệm cửu chuyển lặng lẽ vận chuyển lại, sau đó bắt đầu rà soát từng tấc đất một.



- Có ai khiêu chiến tôi thì lên đi.

Lúc này Quan Phi Kiếm cũng đã bay lên lôi đài rồi, giọng nói lạnh lùng, lại mang theo chút sát khí cùng tự ngạo sắc bén.

Những người dự thi trên quảng trường dường như bị loại sát khí này trấn trụ lại, nhất thời không ngờ lại không có ai dám lên đài.

Quan Phi Kiếm đợi một lúc lâu chưa thấy ai lên, hừ lạnh một tiếng nói:

- Trang Cữu, anh chẳng phải rất có bản lĩnh sao? Vậy thì bước lên đi, đừng lúc nói chuyện thì rất tài giỏi, nhưng bây giờ lại giống như con rùa đen rụt cổ thế.

Tính khí Trang Cữu cũng rất nóng, bây giờ nghe thấy Quan Phi Kiếm nói vậy, lập tức cười khẩy nói:

- Thiên Tiên bảng của Nguyễn Nhạc Thiên thì tài giỏi lắm sao? Trang Cữu tôi trước giờ cũng không sợ khiêu chiến.

- Trang sư huynh, đừng lên đài…

Lãnh Thanh Sam thấy Trang Cữu muốn lên đánh Quan Phi Kiếm, lập tức kéo y lại tỉnh táo nói.

Trang Cữu vỗ vỗ hai tay Lãnh Thanh Sam nói:

- Tôi có lẽ không phải là đối thủ của Quan Phi Kiếm gã, nhưng tôi muốn báo cho gã biết, Trang Cữu tôi không sợ bất cứ ai khiêu chiến, Quan Phi Kiếm gã cũng không được. Muốn Trang Cữu tôi cúi đầu trước gã, Quan Phi Kiếm gã vẫn chưa đủ tư cách.

Nói xong Trang Cữu cũng đã gỡ tay Lãnh Thanh Sam ra, bay thẳng lên lôi đài. Lãnh Thanh Sam thấy Trang Cữu bay lên liền thở dài, lắc lắc đầu. Gã biết mình không thể nào ngăn cản Trang Cữu được, nếu như gã bị người khác khiêu chiến như này, mắng là rùa đen rụt đầu, thì gã cũng sẽ không chịu được mà nhảy lên lôi đài. Cái này khác với Từ Ki, Từ Ki là chủ động rút lui, nên không bị người khác khiêu chiến.

Diệp Mặc lúc này mặc dù nhìn lên lôi đài, nhưng lại hết sức chăm chú rà soát thân thể của mình, hắn cảm thấy Huân Nhiên Tiên tử đó có chút cổ quái, hơn nữa mùi hương đó cũng rất cổ quái. Bất luận là cô ta có ý gì, Diệp Mặc cũng không muốn mình có chút nguy hiểm nào.

Chỉ trong giây lát, sắc mặt Diệp Mặc liền có chút thay đổi, hắn cũng đã tìm được chỗ không đúng rồi. Một tia khí tức như có như không, đang chậm rãi xông vào sợi tóc của hắn, nếu như đợi thêm chút nữa, thì tia khí tức đó hoàn toàn hợp lại với sợi tóc rồi, hắn sẽ lại càng khó tìm ra. Cùng với thời gian chuyển dời, tia khí tức đó thậm chí sẽ đồng hóa trở thành khí tức của bản thân hắn, khiến hắn hoàn toàn không có cảm giác gì.

Nói cách khác hôm nay hắn không phát hiện ra tia khí tức này, thì qua tám năm mười năm, hắn muốn tìm ra cũng rất khó. Trừ phi người ta nói cho hắn biết, trên người hắn có dấu hiệu khí tức này, hắn mới có thể phát hiện ra được.

Diệp Mặc toát cả mồ hôi, cô Huân Nhiên Tiên tử này xuất thân từ Thiên Hương Tiên môn rốt cục là một môn phái như nào? Hạ ký hiệu theo dõi lại lợi hại như này? Đây là hắn có Thần niệm cửu chuyển, nếu như không có công pháp thần thức Thần niệm cửu chuyển này, thì chẳng phải trúng chiêu của người ta hay sao?

Hơn nữa sau vòng thi thứ ba này, mình liền vào Vấn Đạo các, lúc nào ra ngoài không ai biết. Nếu như vậy, Huân Nhiên Tiên tử tại sao còn muốn đánh dấu ký hiệu theo dõi hắn?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi