THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Sau khi thấy Thiên vực hư không, Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì, liền bay thẳng vào trong hư không, cho dù là chết, hắn cũng không thể để Tiên vương Hách Dịch bắt được hắn. Chết trong hư không, cũng còn tốt hơn nhiều so với chết trong tay Tiên vương Hách Dịch.

Hư không thiên vực đối với Diệp Mặc mà nói ngược lại cũng chưa tính là nơi nguy hiểm nhất, nguy hiểm nhất chính là trong nháy mắt tiến vào trong hư không, hắn cho dù Tiên niết thể e rằng cũng không thể chịu đựng nổi. Nếu như bất kỳ người nào đều có thể tiến vào trong hư không thiên vực, thì thiên vực hư không cũng sẽ không nguy hiểm như vậy rồi.

Bình thường, muốn tiến vào thiên vực hư không, ngoài Tiên thuyền ra, còn có một khu vực đặc biệt nữa. Còn lúc này Diệp Mặc tùy tiện từ một nơi căn bản không thể nào tiến vào hư không được tiến vào hư không, lập tức liền cảm thấy khe hở hư không và lực đẩy hư không đáng sợ.

Diệp Mặc biết rõ, khe hở hư không đáng sợ này căn bản không phải là cái mà hắn có thể ngăn cản được, hắn không chút do dự tiến vào trong Thế giới trang vàng. Hắn không quản được nhiều chuyện như vậy, trong hư không, Thế giới trang vàng bị dẫn đến nơi nào, thì hắn liền đến nơi đó.

Diệp Mặc sau khi tiến vào hư không, Thôi Thành Tiên vương cũng bắt đầu phong tỏa vị trí tiến vào thiên vực hư không, chỉ có điều ông chậm hơn Diệp Mặc nửa canh giờ mà thôi.



- Phong tỏa thiên vực hư không rồi chưa?

Sau khi Trường Tân Tiên vương đến, câu đầu tiên chính là hỏi thiên vực hư không đã phong tỏa hay chưa. Lão cũng biết, với tu vi của Diệp Mặc muốn thoát khỏi nơi này, chỉ có thể tiến vào hư không. Mặc dù Diệp Mặc tiến vào hư không chết là cái chắc, nhưng lão cũng không để cho Diệp Mặc chết dễ dàng vậy được.

- Vâng, tôi đã phong tỏa toàn bộ rồi. Chỉ cần hắn dám tiến vào thiên vực hư không, thì tôi lập tức có thể biết, hơn nữa còn ngăn hắn lại trước khi hắn tiến vào.

Thôi Thành Tiên vương mặt đen lập tức đáp.

Trường Tân Tiên vương gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ tàn ác nói:

- Cứ để tôi lục soát chỗ này, cho dù lật tung nơi này lên, tôi cũng phải tìm ra hắn.

Trường Tân Tiên vương quả thực có dũng khí nói chuyện. Vì Diệp Mặc, ông dẫn đến mấy chục Đại La Tiên, còn có cả sáu vị Tiên vương nữa. Đừng nói là một mình Diệp Mặc, cho dù là một con kiến nhỏ, ông cũng sẽ bắt được. Huống chi Tiên vương Hách Dịch cũng nhận được tin, đồng thời cũng dẫn người chạy qua bên này.

Đối với chuyện Tiên vương Hách Dịch cũng đến, Trường Tân Tiên vương cũng không lo lắng, thứ mà ông muốn rất đơn giản, chính là trống Hạo Thiên phỏng chế, những thứ còn lại, ông căn bản cũng không muốn. Ông tin ằng trên người Diệp Mặc chắc là có một số bí mật, nhưng bí mật gì có thể so được với truyền thừa của Hạo Thiên Tiên đế?

Mới có mấy canh giờ, trên Tây Hoang sa mạc, nơi mà Diệp Mặc bế quan lại truyền đến một tiếng nổ tung kịch liệt. Tiếng nổ vang trời, khiến cát đá xung quanh bay tung tóe, hình thành một khe cát cực lớn.

Mấy người Trường Tân Tiên vương ngay lập tức đã đến nơi này rồi.

- Có chuyện gì vậy?

Trường Tân Tiên vương lập tức hỏi.

Một Đại Ất Tiên bị thương vội kính cẩn nói:

- Dưới đất ở đây phát hiện một tấm bia dá còn có mấy khối đá màu xanh nữa. Khi tôi định đi lấy tấm bia đá đó, không ngờ lại kích hoạt một trận pháp nổ tung ẩn giấu. Trận pháp này chắc hẳn chính là do tên Mạc Ảnh kia bố trí, vì thời gian cũng chưa lâu.

Trường Tân Tiên vương nhíu mày, Diệp Mặc bố trí một trận pháp nổ tung ẩn giấu dưới đất làm gì? Ăn nhiều quá nên phởn à?

- Điều tra rõ ràng tấm bia đá kia.

Trường Tân Tiên vương lập tức ra lệnh, mặc kệ là vì nguyên nhân gì mà để lại, nếu như đối phương ra chiêu thì mình sẽ trực tiếp đón lấy.



Diệp Mặc đương nhiên không biết trận pháp nổ tung mà hắn đánh lén Lục Chính Quần bây giờ cũng đã phát nổ rồi, chỉ có điều đối tượng phát nổ lại đổi thành người của Trường Tân Tiên vương mà thôi.

Nhưng cho dù hắn biết cũng sẽ không để ý. Lúc này hắn ở trong Thế giới trang vàng cũng sáu ngày rồi, mỗi lần hắn đưa trận bàn quan sát ra ngoài đều thấy vẫn còn trong hư không loạn lưu, như vậy hắn chỉ có thể tiếp tục ở lại trong Thế giới trang vàng.

Một tháng sau, Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng. Đồng thời lại lần nữa đứng trong hư không. Lần trước trong hư không, hắn còn có Chân Băng Du đi cùng, hôm nay hắn chỉ có một mình trong này. Diệp Mặc lại biết, hắn thậm chí cũng đã thoát khỏi sự truy sát của Tiên vương rồi.

Còn bây giờ ở vị trí nào, Diệp Mặc căn bản cũng không biết. Hắn lại biết rõ bất luận mình ở đâu, thì nơi này cách Nguyễn Lạc Thiên cũng không quá xa.

Cái này Diệp Mặc cũng không sợ, chỉ cần đến hư không rồi, hắn sẽ có cách chạy thoát. Hắn ngay lập tức nghĩ không phải là cách mình chạy, mà là lấy ra một miếng Hư Không Phi Tuyết.

Ở phụ cận thiên vực hư không, không có Hư Không Phi Tuyết, nhưng hắn lại có.

Sau nửa tuần hương, mộtmiếng Hư Không Phi Tuyết cùng hắn biến mất khỏi hư không vô tận. Hư Không Phi Tuyết càng bay càng nhanh, trong nháy mắt hợp cùng một thể với hư không thiên vực. Cho dù là thần thức của Tiên vương, cũng khó có thể bắt được một cách đơn giản.

Trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc tổng kết những gì thu hoạch và những nguy hiểm lần này đến Nguyễn Lạc Thiên. Hắn suýt nữa bị Tiên vương bắt được, nhưng so với những gì mà hắn thu hoạch được mà nói, thì những nguy hiểm đó cũng đáng.

Tiếp theo, Diệp Mặc cũng không tu luyện, hắn bắt đầu dùng Thất Luyện thạch tôi luyện Thiên Hỏa Cửu Dương của mình.

Năm tháng sau, Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, đồng thời thu lại Hư Không Phi Tuyết. Hắn biết rõ mình bây giờ bị lạc hoàn toàn rồi, thậm chí căn bản không biết nơi nào với nơi nào. Hắn có bàn định vị hư không, cũng không có tác dụng gì. Bàn định vị hư không cũng có hạn chế về phạm vi hư không, không phải bất kỳ nơi nào cũng có thể bị bàn định vị hư không tìm ra được.

Hư không thiên vực vô biên vô hạn, so với ba mươi ba thiên vực còn lớn hơn nhiều, Diệp Mặc không hi vọng bàn định vị hư không của mình có thể tìm thấy bất cứ vị trí nào.

Trong hư không này, Diệp Mặc mất đi phương hướng, cũng không có đầy đủ nguyên liệu tu luyện. Những thứ này hắn cũng không lo lắng, hắn bắt đầu vừa thu thập hư không thiên thạch, vừa bắt đầu chiết xuất hư không bí ngân.

Ý của Diệp Mặc là, định chiết xuất một phần hư không bí ngân, sau đó lại để Hư Không Phi Tuyết lên đường, hắn từ từ luyện khí trong Thế giới trang vàng. Hư Không Phi Tuyết sẽ có ngày tìm được một nơi dừng chân

Hắn bây giờ vẫn chưa thể luyện chế ra Tiên khí thượng phẩm được, thời gian này, hắn đúng lúc có thể dùng để học luyện khí. Con đường luyện khí thiên biến vạn hóa, gần đây Diệp Mặc lại từ trong thuật đạo của Vấn Đạo các nhận được chút chỉ dẫn, lại vì thăng cấp Tử Đao mà thu được một chút kinh nghiệm mới.

Điều đáng tiếc duy nhất là không có đủ nguyên liệu để hắn luyện tập, một số nguyên liệu trong Thế giới trang vàng đều là chiến lợi phẩm của Diệp Mặc, đều là nguyên liệu cao cấp, hắn không nỡ lấy ra để luyện tay. Hơn nữa những thứ đó cũng không đủ, trong hư không thì hư không bí ngân là nhiều nhất, nếu như hắn có thể thí luyện đủ nhiều hư không bí ngân, vậy thì hắn có thể từ từ học luyện khí rồi.

Đang trong thời gian thu thập hư không thiên thạch, Diệp Mặc gặp một bầy hư không Tiên yêu thú, gặp một đám thiên thạch hư không, cũng gặp phải lốc xoáy hư không.

Có nguy hiểm thì có kỳ ngộ, đối với Diệp Mặc mà nói, cũng như nhau. Hai tháng sau, hắn cũng đã thu thập được lượng lớn hư không bí ngân, mặc dù đẳng cấp cũng không cao lắm, nhưng Diệp Mặc cũng không để ý, cái mà hắn muốn chính là nguyên liệu luyện khí mà thôi.

Hơn nữa trong quá trình thu thập hư không bí ngân, Diệp Mặc phát hiện ra bản lĩnh chiết xuất nguyên liệu của mình càng lúc càng lớn. Nếu như phóng ra Thanh Như Hiểu Thiên, hắn thậm chí có thể hòa tan được một khối hư không thiên thạch lớn trong thời gian ngắn, chiết xuất hư không bí ngân trong hư không thiên thạch đó ra.

Không đơn thuần là hư không bí ngân, hắn còn lấy được mấy chục hư không toản ngọc cực đẹp, những hư không toản ngọc này đẹp hơn nhiều so với ngọc thạch thông thường, các loại màu sắc, đối với nữ tiên Tiên giới mà nói, hư không toản ngọc chẳng những có thể trở thành món trang sức tốt nhất, còn có thể luyện chế thành các loại pháp bảo phòng ngự.

Tháng thứ ba, Diệp Mặc dừng lại không tiếp tục thu thập hư không bí ngân nữa, hư không bí ngân mà hắn thu thập được cũng đủ để cho hắn luyện khí trong một thời gian rồi. Đẳng cấp nguyên liệu có thấp chút, nhưng nếu như có thể luyện chế nguyên liệu cấp thấp thành Tiên khí cấp cao, đó mới là bản lĩnh thực sự.

Khi Diệp Mặc muốn vào Thế giới trang vàng, để Hư Không Phi Tuyết tiếp tục bay đi, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra một Tiên thuyền thiên vực, Tiên thuyền thiên vực này dường như đột nhiên xuất hiện trong thần thức của hắn.

Tiên thuyền thiên vực vô cùng to lớn trong Tiên thành, nhưng trong hư không vô tận này cũng cực kỳ nhỏ nhoi

Diệp Mặc nhìn thấy một con thuyền trôi trong hư không như vậy, lộ vẻ là một Tiên thuyền thiên vực cực nhỏ bé.

- Mình rốt cục có thể không cần bôn ba trong hư không một mình nữa rồi.

Diệp Mặc biết không phải tất cả Tiên thuyền đều vô liêm sỉ như Tiên thuyền Thiên vực Đường Phượng Hào mà hắn từng ngồi, phần lớn Tiên thuyền thiên vực thu phí vẫn là cung cấp dịch vụ.

Một Tiên thuyền thiên vực như vậy dừng trong hư không, rõ ràng là đang thu thập hư không thiên thạch, Diệp Mặc làm sao lại có thể mất hứng được. Hắn tăng tốc lao thẳng về phía Phi thuyền thiên vực, hắn cũng nghĩ kĩ cách giải thích rồi, là nói mình cũng đang thu thập hư không thiên thạch, kết quả gặp phải một đám hư không thiên thạch, sau đó bỏ lỡ chuyến Tiên thuyền.

Nhưng khi Diệp Mặc càng tiến gần đến con thuyền, thì lại cảm thấy có gì đó không đúng, Tiên thuyền này quá yên tĩnh, thậm chí không có chút tia sức sống nào. Nói cách khác, Tiên thuyền này giống như một thuyền ma vậy.

Diệp Mặc là một Đại Ất Tiên, hắn xông qua rất nhiều nơi rồi, đừng nói là ma, cho dù là ác linh hay Tiên ma yêu, hắn cũng chém giết vô số rồi, căn bản cũng không sợ những thứ này.

Nhưng trong hư không vô tận, một Tiên thuyền thiên vực yên tĩnh không thể nào yên tĩnh hơn được nữa như này lại dừng trong hư không, quả thực quá quỷ dị.

Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiên thuyền này cũng không thể lại hoàn hảo đến vậy, một số buồng nhỏ trên Tiên thuyền vẫn còn đang mở, giống như đang đợi Tiên nhân ra ngoài thu thập nguyên liệu hư không trở về vậy.

Diệp Mặc dừng lại, ma quỷ không đáng sợ, nhưng trong hư không những thứ còn đáng sợ hơn ma quỷ thì lại có rất nhiều. Hắn cũng không muốn tùy tiện xông vào Tiên thuyền thiên vực này, kết quả sẽ bị thần hồn câu diệt.

Tiên thuyền này hắn cũng không định bỏ qua, Tiên thuyền hắn không lấy đi được, nhưng nếu như có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thật, thì bảo vật trên Tiên thuyền này tuyệt đối cũng nhiều như lông mao. Hơn nữa hắn còn muốn tìm một bàn định vị hư không, xác định chính xác mình rốt cục đang ở vị trí nào.

Diệp Mặc cẩn thận ẩn giấu tu vi của mình, sau đó cẩn thận bay lên một tầng boong thuyền của Phi thuyền Thiên vực. Không chút cản trở nào, không có một âm thanh nào, sau khi lên boong thuyền, đến âm thanh loạn lưu hư không bên ngoài cũng biến mất.

Diệp Mặc đứng trên boong thuyền, chỉ có một cảm giác, nơi này quá yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi