THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Hắn cũng đã được tiếp thụ đại đạo của pháp tắc thời gian trong Vấn Đạo các, nếu như lại lĩnh ngộ thời gian pháp tắc trong này, tuyệt đối sẽ bội thu.

Đến chân núi Lạc Đế sơn, tốc độ của Diệp Mặc lại chậm lại, hắn chỉ có thể từng bước từng bước tiến gần đến Lạc Đế sơn.

Lạc Đế sơn tựa hồ như đang trước mặt, nhưng hắn vẫn chỉ có thể nhìn thấy một khoảng mơ hồ. Còn niệm châu trong tay hắn ngoài có một vầng sáng nhàn nhạt bao vây lấy Diệp Mặc ra, còn có một mũi tên rất rõ. Phương hướng mà mũi tên đó chỉ, chỉ dẫn Diệp Mặc tiến lên trước.

Một ngày, hai ngày…

Lại mười ngày trôi qua, Diệp Mặc phát hiện Lạc Đế sơn trước mặt mình vẫn là một khoảng mơ hồ, tựa hồ mơ hồ có một ngọn núi cao, lại giống như một thứ khác. Diệp Mặc dừng lại, thậm chí nhíu mày, nếu như trước khi đại hội giao lưu luận đạo được khai mạc, hắn vẫn chưa tiến vào Lạc Đế sơn, mấy Đại Đế đến, có phát hiện ra hắn không?

Diệp Mặc lập tức xóa bỏ ý nghĩ chút may mắn đó đi, sau khi Đại Đế đến, không phải có thể phát hiện ra hắn, mà là chắc chắn sẽ phát hiện ra hắn.

Diệp Mặc quyết đinh dành ra ba ngày, nếu như thời gian ba ngày này hắn vẫn chưa tìm được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, hắn lập tức sẽ rời khỏi Lạc Đế sơn.

Sau khi quyết định rồi, Diệp Mặc cũng không do dự nữa, nhanh bước tiến vào Lạc Đế sơn mà mũi tên chỉ hướng. Lại một ngày nữa, một con sông lớn hư vô mờ mịt chắn trước mặt Diệp Mặc, còn trên con sông này lại có một cây cầu hẹp như sương khói. Cây cầu đó không giống sương khói bình thường, mà chính là một màn sương mù nhàn nhạt.

Cây cầu sương mù nhàn nhạt này nối liền hai bờ của con sông lớn này, đầu còn có một tấm bia đá, trên tấm bia đá khắc hai chữ Niệm Hà. Mũi tên của niệm châu trực tiếp chỉ lên cây cầu sương khói này.

Xem ra mình tìm một nơi cũng không tệ, có Niệm Hà, đó chính là có Niệm sơn, cây cầu đó, cũng chính là Niệm cầu.

Con sông lớn nhìn không thấy bờ bên kia, thần thức cũng không thể nào quét được một khoảng mơ hồ bên kia, Diệp Mặc đứng trước đầu cầu nhàn nhạt sương khói một lúc lâu, suy tư về được mất của lần thành bại này.

Không nói truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, cho dù là mấy đoạn Tiên linh mạch đó cũng khiến Diệp Mặc cảm thấy mạo hiểm lần này cũng đáng, nguy hiểm thực sự, hắn liền tiến vào trong Thế giới trang vàng.

Sau khi quyết định xong rồi, Diệp Mặc bước một bước vào trong Niệm cầu sương mù vây kín này.

Một cảm giác đáng sợ truyền đến, Diệp Mặc giống như tiến vào một đường hầm không gian thời gian vậy, đường hầm không gian thời gian đó không ngừng đè ép Niệm châu, quả thực giống như những gì lúc trước Diệp Mặc nghe thấy, hình như toàn bộ vũ trụ đều đang đè ép xuống vậy, đè lên trên Niệm châu.

Vòng bảo hộ Niệm châu kia lắc lắc không ngừng, dường như lúc nào cũng có thể vỡ tan được. Hơn nữa cho dù như vậy, thì Niệm châu kia cũng không thể nào chặn lại toàn bộ sức mạnh này, một phần Niệm lực ép cho Niệm châu biến hình, sau đó từ từ chảy dồn vào trong Niệm châu.

Diệp Mặc lại tiến lên một bước, sức ép và Niệm lực đó dường như lại càng lớn hơn.

Lúc này Diệp Mặc cho dù có là thằng ngốc, cũng biết tên Hạo Thiên đại đế đó đã để lại hậu thủ. Bất luận gã có phải muốn đưa truyền thừa cho mình thật hay không, dựa vào nguy hiểm mà hắn không thể nào ra khỏi nơi này, Diệp Mặc liền cảm thấy tên đó không phải thật lòng muốn truyền thừa cho hắn.

Vì đến nơi này, hắn căn bản đến cơ hội phản kháng lại cũng không có, nếu như Niệm châu vị bể, hắn chỉ có thể chết. Còn những thứ này hắn cũng chưa nhận được bất cứ sự chỉ dẫn nào từ Hạo Thiên đại đế. Lúc đó gã chỉ là nói nơi này cực nguy hiểm, đợi tu vi của mình đến thì sẽ biết.

Nhưng hắn lại không nói mình biết rồi, cũng không có cách nào lui ra ngoài được. Hơn nữa Diệp Mặc còn có một loại dự cảm. Niệm châu này tuyệt đối không thể nào chống đỡ nổi khi hắn lại lần nữa quay lại. Nếu như quả thực là như vậy, thì Hạo Thiên sớm đã tính trước rồi, hắn nhất định phải chết trong Niệm sơn.

Câu nói “Không lo xa ắt phải lo họa gần” quả nhiên là đạo lý trời đất, may mà hắn chẳng những lo xa, còn để lại cho mình không chỉ một đường.

Niệm châu ngăn cản mặc dù nguy cơ rất cao, nhưng dưới sự ngăn cản của Niệm châu, Diệp Mặc dựa vào tu vi luyện thể Tiên linh căn của mình, cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Công pháp luyện thể cộng với Tam sinh quyết đồng thời vận chuyển, cộng thêm tu vi luyện thể Tiên linh thể của Diệp Mặc, cùng với sự bảo vệ của Niệm châu, Diệp Mặc không cần thi triển biến hình thần thức, trên Niệm cầu mù mịt này cũng càng đi càng xa, cuối cùng biến mất trên Niệm Hà hư vô mờ mịt này.



Bên ngoài Lạc Đế sơn sớm đã có điểm khác biệt so với hơn một tháng trước Diệp Mặc đến rồi. Bên ngoài Lạc Đế sơn có vô số Tiên nhân đều đang ngồi một cách rất có trật tự xung quanh một đàn cao cực lớn, từng tầng từng tầng. Đàn cao đó phải cao đến mấy trượng, chu vi lại càng khoảng đến mấy nghìn trượng.

Bất luận là cao đàn trên không, hay là trong không trung xung quanh Lạc Đế sơn, đều có từng chén rượu ngon cũng từng đĩa Tiên quả trôi lơ lửng trên không, bất kỳ ai đều có thể lấy rượu ngon và Tiên quả thưởng thức.

Một người đàn ông phiêu dật chậm rãi đi lên chủ đàn, ông nhìn một lượt những tiên nhân ngồi phía dưới, lúc này mới lớn tiếng nói:

- Tôi là thiên chủ Chính Nhân của Nguyên Động thiên, cám ơn các vị Tiên hữu của các thiên vực đã tham gia đại hội giao lưu luận đạo lần này.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, còn kèm theo vô số tiếng gọi “Chính Nhân Tiên đế”, sự sùng bài cùng nhiệt liệt trong tiếng hô xuyên thấu ra ngoài, trong nháy mắt liền ảnh hướng đến tất cả Tiên nhân trong này.

Chính Nhân tiên đế mỉm cười, giơ tay lên tiếp tục nói:

- Đại hội giao lưu luận đạo lần này sở dĩ tổ chức ở Lạc Đế sơn, là vì Lạc Đế sơn có một Đế quang của Đế đạo tinh xuất hiện. Miếng Đế quang này rất có khả năng là truyền thừa của Hạo Thiên đại đế ngày trước để lại, cho nên…

Chính Nhân tiên đế còn chưa nói xong, đã bị tiếng ồn ào hưng phấn xung quanh ngắt lời. Đế đạo tinh đấy, thứ nghịch thiên như này, dường như tất cả mọi người mắt đều nóng lên.

Cho dù là Thượng thiên vực bàng bạc vô biên, cũng không có bao nhiêu vị Tiên đế, còn Đế đạo tinh là đạo tinh khiến Tiên nhân có thể trở thành Tiên đế, làm sao lại không kích động sự ham muốn của người ta chứ?

Chính Nhân tiên đế lại lần nữa lớn tiếng nói:

- Mọi người yên tĩnh một chút, Đế quang của Lạc Đế sơn đã xuất hiện được mấy năm rồi, lần này chúng ra đến đây tổ chức đại hội giao lưu luận đạo, là muốn lựa chọn những Tiên nhân tinh anh của một số thượng thiên vực chúng ta tiến vào trong Lạc Đế sơn, tìm truyền thừa của Đế đạo.

- Lạc Đế sơn nguy hiểm đầy rẫy, cho dù là Tiên đế tiến vào trong đó, cũng bị mất mạng nhiều. Cho nên, vì thu hoạch Đế đạo tinh lần này, lấy được truyền thừa Đế đạo. Thiên Không đại đế, Long Hà đại đế trong bốn đại đế của thượng thiên vực, sẽ đến, đồng thời thiên chủ Vị Phong đại đế của Thanh Vi thiên cũng sẽ đến.

Chính Nhân Tiên đế nói xong, ba người đàn ông đầu đội vươn miện từ trong hư không đi ra, hạ xuống cao đàn.

Vô số Tiên nhân đứng xung quanh lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều mang một ánh mắt tôn kính nhìn Chính Nhân tiên đế và ba vị Đại đế trên cao đàn. Bọn họ đoán ba người này chắc hẳn chính là hai người trong bốn vị Đại đế mà vừa nãy Chính Nhân Tiên đế nói, cộng thêm Vị Phong Tiên đế.

- Tôi chính là Táp Không đại đế…

Một Tiên nhân trung niên bước tới nơi mà Chính Nhân tiên đế vừa mới đứng, khẽ cười nói.

Ông nói chỉ một câu, liền được những tràng vỗ tay nhiệt liệt cũng với từ hô hào “Táp Không đại đế” vang lên bao trùm.

Khuôn mặt Táp Không đại đế mỉm cười, đợi sau khi sự kích động của những tiên nhân phía dưới dần yên lại, lúc này mới nhẹ nhàng nói:

- Tất cả mọi người đều biết, ba mươi ba thiên vực có bốn vị Đại đế. Táp Không đại đế tôi có phúc cũng được là một trong bốn đại đế đó, bốn đại đế chúng tôi tình thân như chân tay, cùng nhau luận đạo, cũng nhau du ngoạn Thiên vực, cùng nhau bảo vệ ba mươi ba thiên vực. Nhưng Hạo Thiên đại đế lại đột nhiên bị người khác ám toán, thậm chí bị tấn công đến thất lạc, điều này quả thực trở thành một chuyện ăn năn của bốn đại đế chúng tôi…

Toàn bộ những người trên quảng trường luận đạo, sau khi Táp Không đại đế nói vậy, lập tức lại yên tĩnh lần nữa.

Táp Không đại đế thấy hình như giọng nói vẫn còn rất nhỏ, lại truyền tải rõ ràng đến từng tai mỗi người.

- Tôi và Long Hà đại đế và cả Huyết Đỉnh đại đế vì chuyện này mà điều tra bao nhiêu năm, nhưng không có kết quả gì. Hôm nay Lạc Đế sơn xuất hiện Đế quang, mà Đế quang này căn cứ theo sự phán đoán của chúng tôi, rất có khả năng chính là Đế đạo tinh của Hạo Thiên đại đế rơi tại nơi này. Cho nên lần này tôi và Long Hà đại đế, có cả Vị Phong đại đế đến nơi này chủ trì đại hội luận đạo, cũng là muốn trong lần đại hội này chọn ra được vài Tiên nhân tinh anh, tiến vào trong Lạc Đế sơn tìm truyền thừa của Hạo Thiên đại đế.

- Bất luận là thế nào, tu vi gì, chỉ cần tìm được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, thì Đế đạo tinh đó sẽ là phần thưởng để người đó thăng cấp lên Tiên đến, đương nhiên, tất cả những thứ trong truyền thừa đều có thể thuộc quyền sở hữu của người kiếm được. Người lấy được truyền thừa, sẽ đồng thời trở thành đệ tử truyền thừa của Long Hà đại đế, hành tẩu ba mươi ba thiên vực. Nếu như tư chất xuất chúng, sẽ để cho người đó bổ sung vào ghế tứ đại tiên còn trống…

Giọng nói của Táp Không đại đế lại không ngừng quanh quẩn bên tai của mọi người, còn lời nói của Táp Không đại đế lại càng thạch phá thiên kinh. Nếu như lấy được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, thì chính là đồng thời lấy được truyền thừa của ba vị đại đế. Truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, cộng thêm đệ tử truyền thừa của Táp Không đại đế và Long Hà đại đế, vinh dự như này, ai mà cưỡng lại được cơ chứ?

- Đương nhiên, nguy hiểm của Lạc Đế sơn vô cùng nhiều, vì bảo vệ đệ tử tinh anh, giảm bớt tỉ lệ thương vong, tôi và Long Hà đại đế, Vị Phong đại đế cùng với năm vị Tiên đế của những thiên vực còn lại liên thủ bố trí một trận pháp cấm chế cực lớn, áp chế Niệm lực của Lạc Đế sơn.

Nói đến đây, ngữ khí của Táp Không đại đế thay đổi một chút, có chút trầm trọng hơn nói:

- Mặc dù như vậy, nhưng niệm lực của Lạc Đế sơn vẫn còn, tám Tiên đế chúng tôi cũng không thể nào khống chế hoàn toàn được. Tiến vào Lạc Đế sơn còn có người sẽ bị mất mạng, cho nên tiến vào Lạc Đế sơn hoàn toàn dựa vào sự tự nguyện của mọi người, chỉ cần biểu hiện xuất sắc trong lần đại hội luận đạo này, cũng có được phần thưởng.

Lần này căn bản cũng không cần Táp Không đại đế nói, Tiên nhân trên cao đàn luận đạo cũng đã lớn tiếng kêu gọi muốn tiến vào Lạc Đế sơn rồi. Không cần nói lần này còn có tám vị Tiên vương bố trí cấm chế, cho dù không có cấm chế, thì truyền thừa của Hạo Thiên đại đế ai mà không muốn chứ?

- Đại hội luận đạo bây giờ chính thức bắt đầu, mời những Tiên nhân thiên tài có thiếp mời lên đàn luận đạo, mời những Tiên nhân chuẩn bị khiêu chiến thiên tài luận đạo đàn chuẩn bị tốt…

Chính Nhân Tiên đế thấy Táp Không đại đế nói xong, lập tức đứng ra tuyên bố luận đạo bắt đầu. Các thiên tài của các thiên vực xếp hàng lên luận đạo đàn, Kế Khôn đứng trong hàng ngũ thiên tài này, thần thức lại không ngừng quét ra ngoài, cô đang tìm Diệp Mặc.



Diệp Mặc đang đi trên Niệm cầu cuối cùng cũng chú ý đến cảnh tượng xung quanh, hắn cảm thấy chỉ đi ba bước nữa, thì cũng không còn đường đi nữa, ngược lại lại cảm thấên tâm, một lòng đi về phía trước.

Lần này cũng đi được gần mười ngày rồi, ngay cả Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, thì hắn lại phát hiện Niệm cầu dưới chân hình như cũng đến điểm cuối rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi