Sau khi Lộc Khoan Tiên Đế nói xong, thì tiên nhân bắt đầu nhao nhao xếp hàng nộp lên 'Hư không phi tuyết'. Diệp Mặc rất nhanh đã phát hiện chỉ có mấy vạn người lên nộp 'Hư không phi tuyết', chỉ bằng một phần mười số lượng người tham gia bắt 'Hư không phi tuyết'. Diệp Mặc đoán rằng những người này đều là vì muốn đạt được thứ hạng trước một ngàn, cho nên phần lớn 'Hư không phi tuyết' đều tập trung ở trên một người mà thôi.
Theo 'Hư không phi tuyết' được nộp lên, bảng theo dõi khổng lồ trên Tiên thuyền đã xuất hiện những thứ tự. Diệp Mặc thấy có thể đứng các thứ tự cao đều là hơn mười miếng 'Hư không phi tuyết', nhiều nhất thậm chí có người được hơn tám mươi miếng 'Hư không phi tuyết'. Một số tán tu hoặc là những người không nhập đội với người khác đều chỉ có một đến hai miếng 'Hư không phi tuyết' mà thôi.
Diệp Mặc nộp lên ba miếng 'Hư không phi tuyết' sau đó đứng ở một bên. Ba miếng 'Hư không phi tuyết' đối với một tán tu như hắn mà nói, thì cũng gọi là nhiều rồi.
Sau một ngày, 'Hư không phi tuyết' của mấy vạn người đã thống kê xong toàn bộ, mà thời gian ba tháng của Tiên thuyền đã đến. Theo cấm chế của Tiên thuyền đóng lại, thì không có người nào có thể quay lại Tiên thuyền được nữa. Cho dù là còn sống, cùng sẽ không có cơ hội trở về.
Bảng xếp hạng trên Tiên thuyền, thì Kế Khôn đứng thứ 636, mà mấy người Quý Thư thì lại không có tên. Số 'Hư không phi tuyết' mà Kế Khôn lấy được là 37 miếng. Diệp Mặc biết rằng chắc là mấy người Quý Thư đã dồn toàn bộ 'Hư không phi tuyết' cho Kế Khôn rồi.
Sở Dĩ cũng đạt được 53 miếng 'Hư không phi tuyết', xếp thứ 278. Diệp Mặc cố ý chý ý một chút thứ hạng của Nghiêm Cửu Thiên, hắn lại phát hiện Nghiêm Cửu Thiên cũng đạt được 34 miếng 'Hư không phi tuyết', xếp thứ 907.
Số người đạt được số lượng 'Hư không phi tuyết' giống nhau không ít, nhưng căn cứ vào tỉ lệ và đẳng cấp của 'Hư không phi tuyết', thì thứ tự cũng không giống nhau. Chỉ là tất cả mọi người đều không quan tâm tới cái thứ hạng này, mà đều đang tính toán xem có thể tiến vào trước thứ hạng một ngàn hay không thôi.
- Hi Nguyệt tỷ, có phải là 'Hư không phi tuyết' của họ đều cho chị không?
Diệp Mặc đi tới trước mặt Kế Khôn rồi hỏi.
Không đợi Kế Khôn trả lời, thì Tề Bắc Thương đã nói:
- Không có, chỉ có tôi, Quý Thư, Ân Hồn và Cửu Nhứ Nhạn là đặt chung 'Hư không phi tuyết' với Hi Nguyệt mà thôi. Những người còn lại đều không góp vào chung. Nhưng chúng tôi bắt được cũng không nhiều, đại bộ phận đều là Hi Nguyệt lấy được.
Kế Khôn mỉm cười:
- May mắn là Thánh nữ Mịch Vân đã chỉ dẫn cho biện pháp đáng bắt, hơn nữa vận khí của chị cũng tốt, cho nên đã bắt được 29 miếng.
Diệp Mặc hiểu được ý của Kế Khôn. Cô sở dĩ lấy được 29 miếng 'Hư không phi tuyết' không phải là nhờ ngọc giản của Mịch Vân, mà là nhờ có 'Thần niệm cửu chuyển'.
…
Thứ tự xếp hạng đã hoàn tất, Lộc Khoan Tiên Đế lại lần nữa cao giọng nói:
- Những người đạt được thứ hạng trước một ngàn bây giờ hãy tiến lên nhận ngọc bài. Những người còn lại có thể căn cứ cống hiến 'Hư không phi tuyết' của mình nhận lấy phần thưởng tương ứng…
Kế Khôn cùng Sở Dĩ đều nhận lấy ngọc bài của mình. Còn Diệp Mặc thì không lựa chọn loại đan dược tu luyện nào, mà chỉ chọn mấy chục tiên linh quả cấp năm có chất lượng tốt.
…
Thứ tự đã được thống kê xong, mọi người liền đường ai nấy đi. Diệp Mặc lúc này lại nghe được một số lời đồn đại, nói rằng xếp thứ tự trước 1000 không nhất định được trực tiếp chia cho 'Bồng việt tiên quả', mà sẽ là nhận được một cái danh ngạch đi thu thập 'Bồng việt tiên quả'. Đối với mấy việc này thì Diệp Mặc cũng không thèm để ý. Bất luận là như thế nào thì hắn cũng chỉ cần có thể có được một quả 'Bồng việt tiên quả' là được. Hắn tin rằng cho dù là chỉ có một cái danh ngạch, thì Sở Dĩ cũng sẽ tới tìm hắn để thương lượng.
Với hắn mà nói, cho dù là không có được 'Bồng việt tiên quả', thì hiện tại hắn cũng không muốn đi giáp mặt với mấy tên Tiên Đế kia.
Táp Không Tiên Đế đã là Tiên Đế hậu kỳ, cho nên dù Diệp Mặc không dám khẳng định người này có phải là Táp Đế đã ném hắn tới một Tu Chân Giới thiếu thốn linh khí kia hay không, vì nếu đối phương đúng là vị Táp Đế kia, còn mình đúng là vị thiếu niên kia luân hồi lại, thì nói không chừng là có thể nhìn ra được một chút chân tướng của mình.
Đương nhiên là còn có một nguyên nhân chủ yếu khác, đó là vì Diệp Mặc sợ mấy tên Tiên Đế hậu kỳ kia có thể nhìn trộm vào thức hải của hắn. Một khi hắn bị bại lộ Thế giới hỗn độn, thì hắn cầm chắc cái chết rồi. Với loại dã tâm lang sói của vị Táp Đế kia, một khi phát hiện ra mình có Thế giới trang vàng, thì cho dù là kiếp trước mình và y có quan hệ cũng sẽ chạy không thoát được cái vận mệnh bi thảm đó.
Mấy tháng sau, Diệp Mặc luôn bế quan. Hắn không nghĩ tới việc đi ra ngoài gây chuyện, đồng thời cũng là cần phải trị thương. Ngoài ra hắn còn muốn tiếp tục luyện hóa Hạo Thiên Cổ nữa.
Sự cường đại của Hạo Thiên Cổ quả thực đã khiến cho Diệp Mặc không ngờ tới. Hắn chỉ mới luyện hóa được có mấy tầng cấm chế, thì đã có thể phát ra được uy lực khổng lồ như vậy rồi. Vậy thì một khi hắn hoàn toàn luyện hóa được Hạo Thiên Cổ, uy lực của nó sẽ khủng bố tới mức nào nữa đây?
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, Hạo Thiên Cổ của hắn đã bị Nghiêm Cửu Thiên phát hiện. Mặc dù là Nghiêm Cửu Thiên không dám tiết lộ ra, nhưng nếu để bị người khác phát hiện thì hắn nhất định sẽ phải ăn quả đắng.
Nửa năm sau, Diệp Mặc lại lần nữa xuất quan.
Dựa theo thời gian mà tính, thì Diệp Mặc đoán rằng đã gần tới Thanh Vi Thiên rồi. Thanh Vi Thiên cực kỳ xa xôi, nhưng Diệp Mặc lại biết Tiên thuyền mà hắn đang ngồi phi hành cực nhanh. Cái Tiên thuyền này thực sự là có thể xếp vào top 5 những Tiên thuyền nhanh nhất trên toàn bộ Thượng Thiên Vực.
Chẳng những là tốc độ nhanh, hơn nữa còn cực kỳ an toàn. Cho dù là so với Thời Không Thoa phỏng chế của hắn, thì tốc độ của cái Tiên thuyền này cũng nhanh hơn không ít.
Lần trước sau khi Diệp Mặc giết Tiên Vương Quý Bá trên bong thuyền, lập tức bắt đầu bế quan. Lần này đi ra mới phát hiện ra những Đại La Tiên trên đường đi nhìn thấy hắn đều khách khí mà chào hỏi. Tuy không muốn như vậy, nhưng Diệp Mặc cũng biết hung danh của hắn đã nổi tiếng trên cái Tiên thuyền này rồi.
Diệp Mặc xuất quan, mấy người Quý Thư lập tức biết được mà tới kéo Diệp Mặc đi. Bởi vì có quan hệ với Diệp Mặc, cho nên thời gian nửa năm qua các loại khiêu chiến đều không hề nhắm tới bọn họ. Chỉ cần bọn họ không đi khiêu chiến người khác, thì tới bây giờ cũng không có người nào đi khiêu chiến họ cả.
Lại một tháng nữa trôi qua, Tiên thuyền đã dừng sát ở trên quảng trường Hồng Vũ Tiên thành thuộc Thanh Vi Thiên. Diệp Mặc lúc này đi theo vài chục tiên nhân xuống khỏi Tiên thuyền, tiến đến chỗ ở đã được an bài ở Thanh Vi Thiên.
Một số tông môn lớn đã sớm có người tới nơi này, bọn họ đầu tiên là cùng tụ hợp với đệ tử trong môn phái của mình đã. Chỗ của Kế Khôn là chỗ của Đế Tông Lộng Nguyệt Đế Tông, và đương nhiên là cô cũng đã sớm có người đón tiếp. Những tiên nhân đạt trước thứ tự trước 1000 lại càng được tiếp đãi long trọng.
Loại thân phận tán tu như Diệp Mặc, cũng không có cả ngọc bài, đương nhiên là đãi ngộ kém nhất rồi. Chỉ có thể theo sau mọi người xuất hiện ở động phủ có điều kiện bình thường nhất chờ tới khi Tiên Đế triệu khiến.
Khi mà mấy đạo sát cơ quét lên người Diệp Mặc, thì Diệp Mặc lại nhẹ nhàng thở ra. Ma Hoan tông tới tiếp đón Hoa Như Tuyết cũng chỉ là tu vi Tiên Tôn mà thôi. Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là điều bình thường, dù sao thì làm gì có nhiều Tiên Đế như vậy chứ? Ở đây cho dù là Tiên Đế cũng không dám tùy tiện giết người, cho nên đối mặt với Tiên Tôn thì Diệp Mặc lại càng không sợ.
Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, Diệp Mặc thì vẫn luôn ở trong động phủ của mình không đi đâu. Hắn quyết định sau khi có được một quả 'Bồng việt tiên quả', thì sẽ lập tức đi ngay. Thanh Vi Thiên tuyệt đối không phải là nơi có thể ở lại, vì ở đây quá mức nguy hiểm. Kế Khôn có Đế tông chiếu cố, cho nên hắn căn bản là không cần phải lo lắng.
Ngày thứ tư. Hôm nay là ngày các Tiên Đế triệu kiến những Đại La Tiên thứ tự trước 1000, cộng thêm 100 người vốn được tuyển chọn từ Thanh Vi Thiên thì tất cả là 1100 sẽ được mấy vị Tiên Đế cao cấp triêu kiến.
Diệp Mặc cùng những Đại La Tiên còn lại không bị triệu kiến, có thể đứng trên quảng trường để theo dõi qua trận pháp hình ảnh. Sở Dĩ cùng Kế Khôn đều được triệu kiến đi. Mấy người Quý Thư và Tề Bắc Thương mặc dù là Thiếu thành chủ, nhưng địa vị ở nơi này cũng không cao hơn Diệp Mặc là bao, cũng chỉ có thể ở trên quảng trường quan sát qua trận pháp hình ảnh mà thôi. Còn Nhâm Ngu Cẩn thì càng không quen biết ai cả, chỉ có thể đi theo Diệp Mặc mà thôi.
Trên quảng trường quan sát hình ảnh, phần đông tiên nhân đều là vài chục vạn tiên nhân bên ngoài, những tiên nhân trực thuộc Thanh Vi Thiên và các tiên nhân theo Tiên thuyền tới như Diệp Mặc nữa. Dù sao thì nhìn thấy Tiên Đế cũng không phải là chuyện bình thường, đôi khi một câu nói của Tiên Đế, thậm chí là một động tác của Tiên Đế, cũng đều có thể để cho các tiên nhân bình thường có thể lĩnh ngộ được một ít chân lý về đạo pháp.
Trận pháp hình ảnh rất rõ ràng. Hình ảnh trong trận pháp lúc này là một tòa cung điện to lớn được khảm nạm từng dẫy Tiên tài cao cấp. 1100 Đại La Tiên dưới sự dẫn dắt của vài vị tiên nữ tiến vào trong tòa cung điện, sau đó đứng ra hai bên.
Nửa nén hương sau, thì mấy vị Tiên Đế đầu đội vương miệng tiến vào. Cho dù là thông qua trận pháp hình ảnh, thì những Đại La Tiên trên quảng trường đều cảm thấy một cỗ khí thế của Đế khí uy nghiêm và cường đại. Căn bản cũng không cần có người giữ trật tự, thì trên quảng trường cũng tự động lặng ngắt như tờ.
- Diệp đại ca, anh không sao chứ?
Cửu Nhứ Nhạn vốn gọi Diệp Mặc là sư huynh, về sau thì vì cô luôn theo Diệp Mặc, lại học hỏi được rất nhiều điều, cho nên cô đối với Diệp Mặc ngày càng tôn kính hơn.
Lúc này khi cô đứng bên cạnh Diệp Mặc, thì lại thấy Diệp Mặc toàn thân run rẩy, sắc mặt thậm chí còn trở nên trắng bệch, liền cảm thấy rất lo lắng.
- Tôi không sao, bởi vì gặp một vài vấn đề khi tu luyện, cho nên khi gặp phải Đế khí của các Tiên Đế, thì liền có chút phản ứng.
Diệp Mặc vội vàng nói, sau đó lập tức buông lỏng một chút nắm tay của mình. Hắn đang cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình, vì một khi hắn bị Tiên Đế triệu kiến, loại trạng thái này sẽ khiến cho tất cả Tiên Đế chú ý tới hắn.
Cửu Nhứ Nhạn cũng hơi yên lòng, lại khuyên Diệp Mặc chú ý nghỉ ngơi một chút, sau đó mới tiếp tục quan sát trận pháp hình ảnh.
Diệp Mặc nhẹ thở ra một hơi. Hắn sở dĩ có loại phản ứng này, là vì hắn đã nhận ra một người trong đó chính là Táp Đế. Không cần phải nói cũng biết, người kia khẳng định chính là Táp Không Đại Đế. Lúc trước ở 'Luân hồi đạo' hắn đã nhìn rất rõ ràng trong cái cảnh tượng luân hồi đó, chính là vị Tiên Đế trung niên đầu đội vương miện kia.
Lúc này gương mặt của y mỉm cười hòa ái vô cùng. Nhưng Diệp Mặc cũng tuyệt đối không thể quên được hình ảnh vị phu nhân kia ôm lấy hắn mà khóc lóc van xin dưới chân tên Tiên Đế kia. Mà tên Táp Không Đại Đế này lại không chút do dự nào đá một cước, khiến cả mình và vị phu nhân kia từ trên thềm đá lăn xuống. Tiếp đó lại cho người đem mình ném xuống một Tu Chân Giới có linh khí thiếu thốn, còn nói mình có thể luân hồi được hay không thì phải dựa vào vận khí của chính mình.
Nắm tay của Diệp Mặc có chút run rẩy. Hắn bỗng nhiên nhớ tới vị phu nhân kia, không biết là bà có quan hệ thế nào với hắn, hiện giờ đang ở nơi đâu? Nhưng bây giờ hắn căn bản là hỏi cũng không dám hỏi.
Nhìn vẻ mặt tươi cười, thần thái hòa ái của Táp Không Đại Đế, thì Diệp Mặc lại lần nữa nhớ tới lời Hạo Thiên Đại Đế nói: “Táp Không là người âm hiểm đáng sợ nhất, y biểu hiện tu vi của mình ra ngoài là kẻ thấp nhất, nhưng thực tế thì lại là kẻ có tu vi cao nhất trong bốn vị Đại Đế.”
Lúc này ở trên cung điện, mười mấy nữ tiên cực kỳ xinh đẹp đã bắt đầu khiêu vũ nhảy múa theo từng đạo tiên vân lượng lờ. Màn tiên vũ này thoạt nhìn thì cực kỳ đẹp, khiến cho mọi người không thể nào dời ánh mắt ra được. Nhưng Diệp Mặc lại hoàn toàn không trông thấy những nữ tiên đang nhảy múa kia. Hắn vẫn đang nghĩ xem, vì cái gì mà Táp Không Đại Đế lại muốn đẩy hắn vào tử địa.