THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc nhìn thấy Vân Băng vốn dĩ đang đứng đấy, nhưng đột nhiên cô lao như điên tới người con trai mà cô theo dõi, vả lại trên tay còn với lấy cái chai rượu trên quầy lao vào gã ta, nhưng Vân Băng đã lập tức bị hai kẻ xung quanh chặn lại, lôi vào trong.

Diệp Mặc đi vào trong, không chút do dự mà đá văng hai kẻ đang lôi kéo Vân Băng, và kéo cô ta lại.

Vân Băng tóc tai rối tung nhìn thấy người kéo cô lại là Diệp Mặc, không kiềm nén được cô gục trên vai hắn mà khóc. Trác Ánh Tình xông vào không hiểu đầu đuôi nhìn nhìn Vân Băng, lại nhìn nhìn Diệp Mặc, cô cảm thấy chuyện này hơi phức tạp, cô chỉ còn cách đứng sau lưng Diệp Mặc và không nói gì nữa.

Phùng Vinh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Diệp Mặc. Bên cạnh hắn ta còn có một người thanh niên, đang ngồi im không nhúc nhích, thậm chí đến ánh mắt cũng không thèm lướt đến chỗ Diệp Mặc, đối với gã ta, Diệp Mặc và những người khác như không hề tồn tại.

Hai kẻ bị Diệp Mặc đá văng ra mãi một lúc sau mới đứng dậy được, lại xông lên định đánh tiếp, lúc này người thanh niên ngồi im lúc nãy mới phẩy phẩy tay nói:

-Chúng ta là người văn minh, đối phó với những tên tép riu này chỉ cần cảnh sát là được. Hãy nói với cảnh sát, đừng để tên này được thả ra nữa.

Không cần y nhắc, thì trong quầy bar cũng đã có người báo cảnh sát rồi. Bọn họ hiểu biết nhiều, vừa nhìn là biết ngay, tuy Diệp Mặc chỉ có một mình, nhưng đã chiếm ưu thế, rất hiển nhiên là phía Phùng Vinh tuy có bốn người nhưng vẫn không là đối thủ của hắn.

Vân Băng lúc này đã bình tĩnh lại được, cô buông Diệp Mặc ra và đứng ra một bên khóc, Trác Ánh Tình lập tức đưa vài tấm khăn giấy cho Vân Băng.

-Có chuyện gì thế?

Diệp Mặc buông miệng hỏi.

Vân Băng chỉ vào Phùng Vinh tức giận nói:

-Cái tên súc sinh, năm xưa hắn tìm cách tiếp cận và hãm hại tôi một lần, không ngờ lần này hắn lại cấu kết với kẻ khác định hại tôi lần thứ hai nữa.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, tuy Vân Băng không nói rõ hãm hại chuyện gì, nhưng đại khái hắn cũng hiểu được chút ít. Hắn đoán rằng Phùng Vinh chính là bạn trai của Vân Băng, y không những không bảo vệ cô, mà còn bán rẻ cô.

Diệp Mặc nhìn Vân Băng có chút bất mãn, trong lòng nghĩ cũng may là lần thứ hai hãm hại không thành, nếu thành công thì cũng đáng đời cô. Nếu như bị hãm hại lần đầu thì là vì không hiểu sự đời có thể tha thứ, nhưng nếu bị lừa lần thứ hai, thì là đáng đời. Đây chính là kẻ đáng thương thì tất có chỗ đáng giận.

Hình như cô đã thấy được ánh mắt bất mãn của Diệp Mặc, Vân Băng cuối thấp đầu nghĩ, cho dù hôm nay không nghe được chuyện này, thì cô cũng sẽ tuyệt đối không bị Phùng Vinh hãm hại lần thứ hai.

Vân Băng cô đâu phải là kẻ ngốc, khoan hãy nói đến chuyện hiện giờ cô đã bắt đầu quyến luyến Diệp Mặc, cho dù là không có chuyện này, cô cũng quá thất vọng với Phùng Vinh rồi. Có chuyện gì mà đến nỗi tám năm qua ở Mỹ cũng không gọi được một cú điện thoại cho cô? Tại sao sau khi cô xảy ra chuyện, thì gã ta lại bỏ đi?

Tiếng còi cảnh sát reo lên, hai người cảnh sát ở gần đây đã xông vào, từ tốc độ xuất hiện của cảnh sát cho thấy, người báo cảnh sát thân phận không hề nhỏ.

-Đem người này đi, hắn đã phạm tội nặng, lát nữa tôi sẽ gọi điện cung cấp chứng cứ cho anh.

Vừa thấy cảnh sát xông vào, thì người thanh niên rồi trên ghế lập tức cười nham hiểm dặn dò. Khiến người ta tưởng rằng tên cảnh sát đó như là người nhà của y vậy.

Hai tên cảnh sát ngước đầu nhìn Diệp Mặc, lập tức ngây ra, trong lòng nghĩ rằng thế là tiêu rồi. Bọn họ sợ nhất là cái người đang đứng trước mặt đây, tại sao mấy người này lại dây vào hắn chứ?

-Sao còn chưa ra tay?

Người thanh niên nhìn hai tên cảnh sát đang đứng ngây ra đó mà chưa chịu ra tay, y có vẻ bất mãn nói.

Diệp Mặc trao Đình Đình cho Vân Băng, đi đến chỗ người thanh niên kia và bóp lấy cổ y, túm y lên, vung tay liền mấy cái tát, thêm một cú đá nữa là y văng bênh cạnh chỗ mà hai tên lúc nãy đã lôi Vân Băng.

Người thanh niên đó lập tức máu tung tóe răng gãy liền mấy cái, y định nói gì, nhưng không nói được nữa.

-Mày…

Phùng Vinh kinh hãi nhìn Diệp Mặc, y không ngờ Diệp Mặc hung hãn như thế, trước mặt cảnh sát mà cũng dám động thủ. Mà cái làm cho y kinh ngạc chính là, cảnh sát đã đến rồi mà sao vẫn chưa chịu bắt hắn đi?

Diệp Mặc đã không dạy dỗ Phùng Vinh, chỉ là vỗ vỗ vai y nói:

-Hãy nhớ ngày mai không được đi đâu đấy, hôm nay hãy ăn nhiều một chút đi, cút ngay.

Phùng Vinh đã không biết mình đã bị Diệp Mặc tuyên án tử hình, tim mạch của y đã bị phong tỏa. Y còn tưởng rằng Diệp Mặc sẽ nể mặt Vân Băng mà không động đến y, nghĩ đến tên thanh niên đang nằm dưới đất lập tức kinh hãi gào lên.

-Mày dám động đến Diệp Liên.

Nghe xong lời của Phùng Vinh, Diệp Mặc có đôi chút ngạc nhiên, nhìn xem người thanh niên bị hắn đá xuống đất rồi nói:

-Mày là người của Diệp gia sao?

-Không sai, sợ rồi sao?

Phùng Vinh lập tức lạnh lùng nói. Nhưng y vẫn chưa kịp nói hết câu, thì phát hiện cái mặt của mình đã bị đá trúng, phun ra toàn máu và rang giống y tên Diệp Liên. Giờ y đã hiểu, Diệp Mặc muốn y bị y chang như thế.

Vốn dĩ Diệp Mặc muốn y trước khi chết được chết yên ổn một chút, nhưng không ngờ tên Phùng Vinh không hề muốn yên ổn.

Diệp Liên nhìn thấy Diệp Mặc đi qua đây, sờ vào vết máu ố trên mặt, y dùng khẩu khí không rõ ràng tức giận nói:

-Tên khốn, mày dám động vào tao…

Diệp Mặc lại tung thêm một cước vào mặt y, sau đó nói:

-Tao là người nhà họ Diệp, mày nghĩ tao không dám động vào nhà họ Diệp à? Lần trước tao phá cái từ đường nhà mày, đập nát cái cửa chính, không nhìn thấy mày, chắc mày cũng chỉ là một tên tép riu trong đó thôi chứ gì.

Diệp Mặc đem tên tép riu không hề nhúc nhích về chỗ cũ.

Diệp Liên hoảng sợ nhìn Diệp Mặc, y có vẻ hiểu ra, người đang đứng trước mặt chính là tổ tông Diệp Mặc.

Y không dám hiếu chiến nữa, đừng nói y chỉ có quan hệ thứ yếu với Diệp gia, mà cho dù là gia chủ như Diệp Bắc Vinh, khi đối diện với Diệp Mặc, cũng chẳng dám nói gì. Lúc đó y chỉ biết run cầm cập, hận chính mình sao không nhận ra Diệp Mặc ngay từ đầu.

Y nhìn thấy Diệp Mặc sau khi đạp gãy chân hai tên tay sai của mình, rồi lại chuẩn bị đến phiên mình, y sợ hãi kêu lên:

-Anh Diệp, chuyện này không liên quan đến tôi, cái tên Phùng Vinh nói rằng hiện giờ Vân Băng chỉ có một mình, hắn bảo tôi ra tay đi. Tôi đã nghe nhầm lời hắn, chuẩn bị kế hoạch …

Lời Diệp Liên chưa dứt nhưng Diệp Mặc vẫn đạp xuống.

Diệp Mặc quay người về hướng hai tên cảnh sát nói:

-Lời khai lúc nãy các người nghe rồi chứ?

-Vâng, chúng tôi nghe được rồi.

Chẳng ngờ hai tên cảnh sát còn cúi đầu về hướng Diệp Mặc nữa chứ.

-À, nếu đã như thế, vậy phiền các anh mang bọn người này đi, không cần thông báo cho tôi đâu, một chút cống hiến lặng lẽ cho xã hội, là điều tôi nên làm.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói.

Trác Ánh Tình nghe Diệp Mặc nói như thế, không nhịn được phì ra cười.

Diệp Mặc giả vờ như không nghe thấy, sau đó lại tiếp tục nói với hai tên cảnh sát:

-Tôi nghi ngờ quán bar này có vấn đề, các anh hãy về báo cáo với lãnh đạo, nhất định phải điều tra ra được.

-Kết quả điều tra trực tiếp đưa cho Lý Hồ của đội "Phi ưng", bảo anh ta nói lại cho tôi biết là được rồi.

-Nếu nhưng không điều tra ra được, thì đừng trách tôi không khách sáo. Nếu như lấy mấy tên tép riu ra để đỡ đạn thì cũng đừng trách tôi.

Nhiếp Song Song đã chọn quán này, nếu như nói quán bar này không có vần đề thì Diệp Mặc tin mới lạ.

Diệp Mặc mang Vân Băng và Trác Ánh Tình đi khỏi khá xa rồi, hai tên cảnh sát mới phản ứng lại, lập tức lấy bộ đàm ra.

-Xin lỗi, lại gây rắc rối cho anh.

Vân Băng nói với vẻ có lỗi.

Diệp Mặc phẩy phẩy tay nói:

-Tôi đã ở đây thì không phiền gì hết, nếu như không có tôi mới là phiền phức, cho nên…

Tuy Diệp Mặc không nói hết câu, nhưng Vân Băng đã nghe ra được, cô nghĩ nhất định sau này mình không được nông nổi như vậy. Phùng Vinh hủy hoại cuộc đời cô, cô mới không kiểm soát được hành động của mình. Nhưng chẳng qua chỉ là một lần, sau này sẽ chẳng có chuyện gì có thể khiến Vân Băng này kích động như thế này nữa. Đối với cô, mọi thứ qua đi coi như đã chết, chẳng có gì để nhớ nữa.

-Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào.

Diệp Mặc thấy Vân Băng có vẻ không vui, liền nói.

Trác Ánh Tình tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cũng nghe ra được đôi chút, vội vàng nói:

-Anh Diệp, anh và chị ấy đến nhà tôi dùng cơm, tiện thể…

Xem ra cô ta không quên chuyện tiện thể xem qua bệnh tình của ông nội cô.

Diệp Mặc suy nghĩ chắc cũng phải đi một phen vậy, cũng gật đầu ngay.

Thấy Diệp Mặc đồng ý, Trác Ánh Tình lập tức gọi điện cho chú ba - Trác Ái Quốc của cô, và gọi cả cho cô út.

Cả nhà họ Trác vận động hết các thành viên trong nhà, đối với sự viếng thăm của Diệp Mặc, cả nhà họ như mong trăng sao vậy.

Chất kịch độc trong người Trác Hữu Sơn, đối với Diệp Mặc đã luyện khí đến tầng thứ ba mà nói quả thật là đơn giản, chưa đến nửa giờ đồng hồ là đã giải được.

Bởi vì không biết quan hệ của Vân Băng với Diệp Mặc là thế nào, cho nên nhà họ Trác rất khách sáo với Vân Băng, thậm chí còn khách sáo hơn cả đối với Diệp Mặc, theo Trác Hữu Sơn, thì Diệp Mặc là một tên ưu tú.

Nếu Vân Băng là bạn gái của hắn, thì đối xử tốt với Vân Băng càng có hiệu quả hơn là đối xử tốt với Diệp Mặc.

Lúc Diệp Mặc chuẩn bị đi về, thì ti vi đang phát tin về chuyện của Âu Húc Nghiệp và Âu Chấn.

Diệp Mặc lặng lẽ gật đầu, tên cáo già ra tay quả là nhanh, chỉ một ngày là giải quyết được, chắc rằng bọn cáo già đó đã sớm có sự tính toán rồi, không chừng đã đem hắn ra làm bia đỡ đạn.

Nhưng cho dù biết rằng bọn cáo già đã lợi dụng mình một lần, nhưng Diệp Mặc vẫn phải tiêu diệt Âu Húc Hổ.

-Nhà họ Âu tiêu rồi.

Trác Hữu Sơn nhìn thấy Âu Húc Nghiệp, Âu Phùng bị mang đi có vẻ kích động nói.

Trác Hữu Sơn tiếp lời:

-Nhà họ Âu quá phô trương, đừng nói là chuyện của hai mươi mấy năm về trước, chỉ tính mấy năm gần đây thì họ đã hại biết bao nhiêu người rồi?

Vân Băng có vẻ khiếp đảm nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ Diệp Mặc nói là nhà họ Âu sẽ không làm phiền cô nữa là ý này đây, rốt cục thì Diệp Mặc có thế lực đến cỡ nào nhỉ? Cho dù là nhà họ Diệp thì cũng không thể một chiêu là giải quyết được nhà họ Âu.

Diệp Mặc thì lại nhìn Vân Băng gật đầu cười cười, trong lòng Vân Băng đột nhiên có một tia ấm áp, tuy hắn không phải là người đàn ông của mình, nhưng có thể quen được một người phi thường như hắn, cũng là may mắn rồi. Nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ không còn phải lo sợ nữa, đột nhiên trong lòng Vân Băng như có ánh mặt trời chiếu rọi, những thứ ảm đảm đều bị xua tan đi hết không để lại dấu vết gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi