THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Đã có thêm vài tên Tiên trận sư gia nhập vào khiến cho Diệp Mặc đã mấy lần là thiếu chút nữa bị phát hiện rồi. Diệp Mặc hiểu rằng nếu như mình không di động, chỉ ở nguyên một chỗ, thì khả năng bị phát hiện sẽ càng nhỏ hơn. Nhưng điều cốt yếu là hắn không phải chỉ muốn tránh né sự truy đuổi, mà là muốn đi tìm và đưa Tiểu Vận đi nữa.

Sáu canh giờ sau thì Vô Hồi Tiên Đế rốt cuộc đã có chút buồn bực. Thần thức của y luôn tùy ý quét qua cả tông môn, ngay cả một số nơi bế quan của đệ tử y cũng không hề bỏ qua.

Trong lòng Diệp Mặc thầm sợ hãi. Hắn biết rõ nếu như cứ tiếp tục dây dưa như vậy, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị bại lộ. Thần thức của Tiên Đế cứ quét tới quét lui như hiện giờ, thì cho dù là công pháp ẩn nấp của hắn có lợi hại hơn nữa, thì tu vi của hắn cũng không thể đủ để trợ giúp cho hắn được.

Lúc này có hai tên Tiên Vương đi qua trước người Diệp Mặc. Thực lòng thì hắn rất muốn bắt lấy hai tên này để bức hỏi chúng xem Vô Anh phong nằm ở đâu. Nhưng hắn cũng hiểu rắng mình không thể nào làm như vậy. Vì nếu như hắn không làm, thì Vô Hồi Tiên Đế còn có khả năng là sẽ nghĩ hắn đã rời đi rồi. Nhưng một khi hắn làm thế, thì kẻ ngu ngốc cũng biết là hắn vẫn còn ở trong Vô Già Âm Hà chưa hề ra ngoài.

- Phía trước không cần phải đi tới. Hai ngọn núi chính cùng với Vô Anh phong đều là trận pháp tự nhiên, mà hiện tại Vô Anh tổ sư cũng không có mặt ở tông môn, không ai có thể tiến vào đó được. 'Âm hà' sắp khởi động rồi, chúng ta hiện giờ nên đi tới Khải Âm phong để xem xem...

Đoạn đối thoại của hai tên Tiên Vương Diệp Mặc đã nghe được rõ mồn một. Lúc này hắn đang cực kỳ vui mừng rồi. Đợi sau khi hai tên Tiên Vương kia đi xa, thì Diệp Mặc lập tức đi về phía mà hai tên Tiên Vương kia nói rằng không cần đi tới.

Diệp Mặc vừa đi được một lát, thì chợt nghe thấy hàng loạt âm thanh truyền đến. Ban đầu hắn còn không thèm để ý, nhưng rất nhanh hắn đã cảm giác được không ổn. Cái tràng âm thanh kia giống như là giòi ở trong sương cốt của hắn vậy, chui cả vào kinh mạch lẫn thức hải của hắn, khiến cho hắn khó chịu tới mức thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.

Trong lòng Diệp Mặc lập tức hoảng hốt. Loại âm thanh này quả thật đáng sợ. Nếu như không phải hắn lập tức tiến vào Thế giới trang vàng, thì chỉ cần nghe thêm một chút nữa thôi là hắn sẽ không chống đỡ được nữa rồi. Lúc đó thì tung tích của hắn tuyệt đối sẽ bị bại lộ.

Lúc mới bắt đầu, thì âm thanh kia cũng chỉ nhỏ thôi, nhưng chỉ sau một lát, âm thanh kia liền trở thành một luồng sóng, đến cuối cùng thì quả thật là giống như từng đợt sóng lên trong cơn bão ngoài biển khơi vậy. Gần như hoàn toàn bao phủ lấy tâm thần của hắn.

Diệp Mặc cưỡng ép để vận chuyển 'Tam sinh quyết' chống cự lại loại Âm mang đáng sợ này. Trong lòng của hắn đang rất khiếp sợ rồi. Khó trách vì sao lại gọi là Vô Già Âm Hà. Cái âm thanh này quả thật có thể so với Âm hải*.

(Âm hải: Biển âm thanh)

Nếu thật sự không nghĩ được biện pháp rời đi, thì chỉ còn cách tiến vào Thế giới trang vàng mà thôi. Nếu không thì hắn sẽ bại lộ tung tích chỉ sau một khắc mà thôi.

Diệp Mặc không dám do dự nữa, lập tức gọi Tiểu Sâm ra:

- Tiểu Sâm, tao vừa nghe người ta nói rằng ở nơi này có một cái trận pháp tự nhiên. Cái trận pháp tự nhiên này có thể đi thông tới hai ngọn núi chính của Vô Già Âm Hà và Vô Anh phong. Mày lập tức đưa Thế giới trang vàng đi tìm cái trận pháp tự nhiên này, sau đó tiến vào đi!

- Lão đại, phía trước chính là trận pháp tự nhiên rồi, cái này cứ giao cho em, em sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tiến vào trong đó.

Tiểu Sâm lập tức vỗ ngực nói.

Tình huống đã trở nên khẩn cấp. Diệp Mặc hiện tại không thể tự mình chống cự được cái âm thanh kia, cho nên nếu phải trợ giúp Tiểu Sâm chống cự lại nó nữa, thì quả thực là lực bất tòng tâm.

- Tao tiến vào Thế giới trang vàng, mày có thể tự mình chống cự loại âm thanh kia chứ?

Diệp Mặc vẫn có chút không yên lòng. Một khi mất đi sự bảo vệ của hắn, Tiểu Sâm liệu có thể ngăn cản được cái âm thanh kia không?

Tiểu Sâm nhếch miệng cười:

- Lão đại, em trời sinh là Tiên linh thể, cho nên loại âm thanh này không có hiệu quả lớn đối với em. Anh cứ yên tâm đi.

Diệp Mặc nghe Tiểu Sâm nói như vậy thì căn bản không nói nhảm gì nữa, lập tức tiến vào Thế giới trang vàng. Lúc này Tiểu Sâm cũng nhanh chóng mang theo Thế giới trang vàng nhanh chóng biến mất. Thực tế thì Tiểu Sâm đã mang theo Thế giới trang vàng tiến vào trong trận pháp tự nhiên rồi.

Nửa nén hương sau, Diệp Mặc đi ra từ bên trong Thế giới trang vàng. Lúc này hắn mới phát hiện mình đã ở một nơi hoàn toàn khác vừa rồi. Âm thanh bên ngoài vẫn có thể truyền đến đây, nhưng uy lực đã bớt đi rất nhiều. Hơn nữa thần thức của Diệp Mặc đã quét tới được một ngọn núi lớn phía trên có ba chữ Vô Anh phong.

Hiện giờ hắn mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vô Hồi Tiên Đế tuyệt đối không thể nào vào được Vô Anh phong, cho nên y có biết được mình ở trong Vô Anh phong, thì y cũng sẽ không dám tới mà tìm mình. Trừ phi y dám phá vỡ trận pháp tự nhiên của Vô Anh lão tổ.

Bây giờ nghĩ lại thì việc Vô Anh lão tổ rời khỏi Vô Già Âm Hà đối với hắn lại là một chuyện cực tốt. Diệp Mặc cũng hiểu rằng, hắn nhất định phải đưa được Tiểu Vận đi trước khi Vô Anh lão tổ quay trở lại. Nếu không thì hắn quả thật là giống như con rùa bị nhốt trong hũ rồi.

Bên ngoài Vô Anh phong thì ngoại trừ mấy vị nữ tiên cấp thấp ra không còn ai cả. Thần thức của Diệp Mặc quét đi khắp nơi ở trong này cũng không cần phải lo lắng có người phát hiện. Hắn nhất định phải tìm được nơi Tiểu Vận đang ở, cho nên căn bản là chẳng kiêng nể chút gì. Nơi này là Vô Anh phong, cho nên dù là thần thức của Vô Hồi Tiên Đế cũng không thể nào quét vào được.

Chỉ là bên ngoài Vô Anh phong có duy nhất một cái trận pháp tự nhiên, nhưng trận pháp ở trong này thì lại quá nhiều, khiến cho Diệp Mặc chẳng những phải đối mặt với đủ loại trận pháp, mà còn phải không ngừng phá vỡ các loại trận pháp đó nữa.

...

Sâu trong Vô Anh phong, bên trong một trận pháp ẩn nấp cao cấp có một gian phòng thoạt nhìn cũng khá tốt với hành lang gấp khúc được kiến tạo thành một hoa viên. Bên cạnh hoa viên có một gian phòng mầu xanh, một cô gái mặc trang phục mầu vàng, khuôn mặt trái xoan cực kỳ xinh đẹp nhưng lại mang đầy sự u buồn ngồi bên trong.

- Tôi sẽ không tin lời cô nói. Tướng công của tôi nói với tôi rằng, công pháp của tôi tuyệt đối không thể truyền cho người khác.

Cô gái mặc đồ mầu vàng này đột ngột nói một câu, nhưng thoạt nhìn thì không có bất kỳ ai có mặt trong cái gian phòng này cả.

Mà khi cô gái xinh đẹp kia vừa nói xong, thì liền có một tiếng hừ lạnh phát ra:

- Mục Tiểu Vận, cô không cần phải ngoan cố mãi thế. Hiện tại con đàn bà ti tiện Vô Anh kia không có mặt ở Vô Anh phong. Nhưng một khi cô ta trở lại thì cho dù cô không nói cho tôi biết cũng sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Hiện tại cô nói cho tôi, thì tôi không những có cơ hội thoát khỏi trói buộc, còn có thể giúp được cô nữa...

Rõ ràng cô gái mặc đồ mầu vàng kia chính là Mục Tiểu Vận mà Diệp Mặc đang muốn tìm. Mà người đang nói chuyện cùng cô thì lại không có mặt ở trong gian phòng này.

Thấy Mục Tiểu Vận do dự, thì người kia lại nói tiếp:

- Công pháp của cô quan trọng hơn, hay là gặp lại tướng công của cô quan trọng hơn? Nếu như cô không nhanh chóng rời khỏi đây, thì chờ thêm mấy trăm ngàn năm nữa cô cũng đã sớm bị con đàn bà ti tiện Noãn Dư Ngọc kia 'Đoạt xá' rồi. Cô cho rằng bà ta đưa cô tới nơi này là để làm cái gì chứ? Nếu như bà ta muốn thu nhận cô làm đệ tử thì đã sớm thu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?

Tiện nhân Noãn Dư Ngọc kia chính là Tiên linh căn tinh khiết hệ Mộc, hơn nữa còn là thân thể đan đạo trời sinh, hoàn toàn giống hệt với cô. Bà ta sở dĩ đến tận bây giờ còn chưa ra tay không phải là vì đã buông tha cho cô. Mà là vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, Bà ta là muốn cố gắng thử xem có Chứng đạo được hay không, thứ hai là bà ta còn muốn thử xem có thể tìm được một cái thân thể khác tốt hơn cô hay không?

Mục Tiểu Vận rất nghi hoặc. Không phải nói rằng Tiên linh căn hệ Mộc của mình cùng thân thể đều rất thích hợp với Noãn Dư Ngọc hay sao? Vì sao mà bà ta còn phải tìm một thân thể tốt hơn?

Tuy Mục Tiểu Vận không hỏi, nhưng người kia vẫn biết rõ Mục Tiểu Vận nghĩ cái gì, cho nên liền hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp:

- Tiện nhân Noãn Dư Ngọc kia ra vẻ đạo mạo, trời sinh chán ghét đàn ông. Còn cô thì lại không còn là thân xử nữ nữa khiến cho bà ta cực kỳ khó chịu. Nếu như không phải là vì cô rất thích hợp làm thân thể cho bà ta 'Đoạt xá', thì bà ta đã sớm vứt bỏ cô đi rồi.

Mục Tiểu Vận nghe được lời nói này, thì trong mắt lập tức hiện ra sự tưởng niệm. May mắn là cô có tướng công, chứ nếu như không phải thì cô hiện giờ chắc đã bị 'Đoạt xá' mất rồi.

- Hừ, cô cũng không cần phải cảm thấy may mắn quá sớm. Tiện nhân Noãn Dư Ngọc nếu như không tìm được người thích hợp, thì lần tới trở về chỉ sợ là chuyện đầu tiên bà ta làm sẽ là 'Đoạt xá' cô rồi bế quan. Nếu như cô còn muốn nhìn thấy tướng công của mình, vậy thì hãy nói cho tôi biết công pháp mà cô tu luyện. Cô cho rằng tôi thèm muốn công pháp của cô sao? La Bế Nguyệt tôi không đến mức thèm muốn một môn công pháp của tu sĩ vừa mới phi thăng đâu. Chỉ là công pháp của cô là loại công pháp không thuộc tính, nhưng lại mang theo một tia thần vận, có khi có thể đả thông cấm chế của tôi mà thôi.

Người kia giống như là đọc được suy nghĩa của Mục Tiểu Vận vậy, lại lần nữa hừ lạnh rồi nói.

Mục Tiểu Vận do dự một chút rồi nói:

- Nhưng mà tướng công của tôi...

- Còn tướng công của cô cái gì nữa? Sao cô có thể cổ hủ như vậy? Theo như lời cô kể lúc trước, thì tướng công của cô có khả năng vẫn còn ở trong cái Tiểu thế giới tên Thần Châu kia, hoặc là ở Địa Cầu. Nếu như cô không cố gắng trốn thoát, tu luyện thành đại thần thông, vậy thì tương lai tướng công của cô chết già rồi, nhưng cô vẫn chưa chắc có thể gặp lại được hắn. Chỉ là một cái công pháp thôi, lúc đó còn có cái tác dụng quái gì?

Người kia thấy Mục Tiểu Vận vẫn do dự, thì liền nói không hề khách khí.

Sau khi nghe được những lời này, thì Mục Tiểu Vận lập tức hạ quyết tâm rồi nói:

- La tiền bối, công pháp tôi tu luyện tên là Hồng mông tạo hóa quyết. Khi tướng công của tôi truyền công pháp này cho tôi có nói rằng đây là do một vị tiền bối tên là Mông Tạm lưu lại. Pháp ngôn là ‘Hồng mông sơ thủy, tạo hóa vị sinh, tam sinh tại hậu, tạo hóa tại tiền, khởi cảm việt hồng mông quyết tai... Hành khí chi sơ, lai bồi dục hồn chi mẫu...’

Lúc bắt đầu thì La Bế Nguyệt nghe ‘Tam sinh tại hậu, tạo hóa tại tiền, khởi cảm việt hồng mông quyết tai’ vẫn còn thấy nghi hoặc khó hiểu, nhưng nghe tới phía sau thì lập tức hồn nhiên quên đi hết thẩy. Loại công pháp đoạt thiên địa tạo hóa này khiến cho cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô khẳng định cho dù là Tiên Giới cũng không có công pháp tu luyện cao cấp bậc này.

Hồng mông tạo hóa quyết là Diệp Mặc truyền cho Mục Tiểu Vận, và Mục Tiểu Vận tuy rằng cũng có chút kỳ ngộ, nhưng cô có thể tu luyện nhanh như vậy thực sự là nhờ Hồng mông tạo hóa quyết này.

Ầm...

Một tiếng nổ vang lên. Mục Tiểu Vận lập tức ngừng lại việc đọc công pháp. Lúc này một cô gái tuyệt mỹ mặc một thân quần áo bằng lụa mỏng đột ngột xuất hiện ở trong phòng của Mục Tiểu Vận.

Từng đợt dao động trong không gian xung quanh khiến cho Mục Tiểu Vận biết rõ rằng người kia đã thành công thoát khỏi không gian cấm chế rồi tới nơi này.

- Công pháp thật tuyệt diệu! Không ngờ lại có loại công pháp này. La Bế Nguyệt tôi tung hoành cả đời, cũng chưa từng gặp qua loại công pháp thần cấp nào cao cấp như công pháp này. Đây tuyệt đối là loại công pháp cao cấp nhất...

Sau khi cô gái tuyệt mỹ kia xuất hiện thì chỉ biết tự lẩm bẩm một mình. Mà trong miệng của cô toàn bộ đều là nói về sự ngạc nhiên trước công pháp Hồng mông tạo hóa quyết, không ngừng cảm thán về sự lợi hại của công pháp này.

- Tiền bối...

Trong lòng Mục Tiểu Vận cũng âm thầm khiếp sợ. Cô không ngờ rằng người tên La Bế Nguyệt này chỉ nghe cô nói lại khẩu quyết công pháp, thì đã có thể giãy thoát được cấm chế trói buộc rồi. Vậy thì tu vi của người này phải cao tới đâu đây?

La Bế Nguyệt giật mình rồi lập tức nói:

- Tiểu Vận, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô rời khỏi nơi này. Tiện nhân Noãn Dư Ngọc kia không có mặt ở Vô Anh phong, cho nên đây chính là cơ hội của chúng ta. Cô ở một bên chờ, tôi phải lấy Độn phù ra đã...

La Bế Nguyệt đang muốn lấy một cái Độn phù từ trong thức hải của mình ra, thì hàng loạt Âm mang truyền tới khiến cô ngơ ngác một chút rồi lập tức tỉnh ngộ lại và cười ha hả:

- Không ngờ lại khởi động 'Âm hà'. Điều này có nghĩa là đã có người xông vào Vô Già Âm Hà rồi. Đây quả thực là cơ hội trời ban cho chúng ta mà...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi