THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc vừa chạy trốn, Thánh đế này lập tức liền tỉnh táo lại, đồng thời hừ lạnh một tiếng, vừa sải bước ra, đưa tay đã đánh ra một quyền, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng chưa có phóng ra

Lúc này Diệp Mặc đã cách Thánh đế này xa tới ngàn mét, nhưng Thánh đế này đánh ra một quyền dường như phát động toàn bộ nước của cái Thặng Chính hồ này. Số nước trong cái hồ này giống như biến thành một chỉnh thể đánh vào trên người Diệp Mặc, Diệp Mặc thậm chí ngay cả chỗ trống để phản kháng cũng không có, đã bị cái hồ nước này ầm ầm lao đến đánh cho điên cuồng phun mấy ngụm máu tươi. Đồng thời cả người giống như muốn tan rã, đã có xu thế tán loạn. Hoặc là nói nếu như hắn không phải là Tiên thần thể, thân thể của hắn đã bị hồ nước này hoàn toàn đè ép nát bấy rồi.

Diệp Mặc trong lòng hoảng hốt, hắn vốn còn muốn đánh với Thánh đế này một trận, dù sao Tố Đạo Thánh đế cũng chỉ vừa mới chứng đạo mà thôi. Theo hắn nghĩ, hắn có thể đánh với Bán thánh, đánh với Tố Đạo Thánh đế mấy hiệp cũng không phải là không được... Nhưng Tố Đạo Thánh đế này chỉ một quyền đã đem cảm nghĩ tốt đẹp của Diệp Mặc đánh cho nát bấy rồi, đây chính là một lần vội vàng công kích cách xa nhau hơn ngàn mét. Nếu như là thần thông mặt đối mặt, thì một cú này hắn đoán chừng ngay cả năng lực hành động cũng chẳng có rồi.

Hắn tuy có thể so sánh với Bán Thánh, nhưng so với người đã chứng đạo thì còn kém xa lắc xa lơ rồi, Diệp Mặc hiểu rõ điểm này xong, càng không để ý thương thế của mình mà điên cuồng xông về phía mặt hồ.

- Ồ, lại còn là một kẻ luyện thể đỉnh cao...

Chứng đạo Thánh đế này cho rằng một Tiên đế trung kỳ, dưới một quyền này của y chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng Diệp Mặc vậy mà lại chạy thoát được, chỉ phun ra mấy ngụm máu tươi mà thôi, y lập tức liền biết Diệp Mặc là một tiên nhân luyện thể.

Diệp Mặc dẫn tới một Hóa đạo Thánh đế, lại biết được bí mật của y, lúc này y há có thể buông tha cho Diệp Mặc rời đi, lập tức liền muốn đuổi theo giết Diệp Mặc một lần nữa. nguồn TruyenFull.vn

Y vừa mới chuyển bước, trận kỳ lúc trước y bố trí liền phát ra hàng loạt tiếng rung động ong ong, thậm chí có xu thế nổ tung. Chứng đạo Thánh đế này sắc mặt lập tức biến đổi, gã đương nhiên biết đây là do tên Hóa đạo Thánh đế kia làm, một khi bị tên Hóa đạo Thánh đế kia đánh vỡ trận pháp phong tỏa, thì công sức của y đổ sông đổ biển rồi.

Lúc này y không thể không bỏ qua Diệp Mặc, lại trở lại trước cánh cổng màu vàng kim kia, không ngừng tung trận kỳ xuống, muốn hoàn toàn phong kín trận pháp này.

Thần thức của Diệp Mặc một mực ở đằng sau quan sát động tác của Tố Đạo Thánh đế này, phát hiện y lại quay trở lại chỗ trận kỳ ở cánh cổng màu vàng kim kia, trong lòng lập tức buông lỏng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Thặng Chính hồ. Trong nháy mắt khi lao ra khỏi Thặng Chính hồ, Diệp Mặc cũng không kịp lo nghĩ tới vòng xoáy thời gian nữa rồi, liên tiếp mấy cái thuấn di, lại thi triển độn thuật chạy trốn suốt một ngày mới ngừng lại.

Chạy trốn tới bên cạnh cái đầm lầy có một một ít cỏ xanh, Diệp Mặc trong lòng lại chẳng vui mừng chút nào. Hắn cuối cùng đã hiểu người đã Chứng đạo khác với Tiên đế bình thường, cái này căn bản không phải là thua kém về tích lũy tu vi, đây là sự khác biệt về pháp tắc thần thông, hoặc là nói thua kém về mặt thực lực.

Chỉ sợ hắn đến được Tiên đế đỉnh cao, nếu như không khống chế được Đại thần thông, cũng chưa chắc có thể là đối thủ của Chứng đạo Thánh đế.

Tên Chứng đạo Thánh đế kia ra tay liền mang theo pháp tắc không gian, hồ nước trong phạm vi không gian y khống chế đều bị quy tắc của y kéo lấy, hoàn toàn lợi dụng uy thế thiên địa tự nhiên để chèn ép hắn, đây tuyệt đối không phải thứ thần thông mà hắn có thể phá giải được.

Lúc này trong lòng Diệp Mặc còn có chút thầm lấy làm may mắn, vốn hắn còn tưởng rằng cho dù là bị tên Chứng đạo Thánh đế kia đuổi kịp, cùng lắm thì hắn thi triển Na Di thần thông, liều mạng mà thôi. Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, nếu quả thật bị tên kia đuổi kịp, người ta rất có thể sẽ khóa chặt toàn bộ không gian, đây cũng không phải là lĩnh vực mà là khóa chặt không gian. Một khi không gian bị khóa chặt, bất luận hắn thi triển thần thông gì cũng đều không xong.

Quả nhiên là tu vi chưa đến cái ngưỡng kia, vĩnh viễn cũng không biết được sự lợi hại của cái ngưỡng đó. Người không biết không sợ, nói đúng ra là lúc trước hắn tin tưởng như vậy.

Diệp Mặc không còn lòng tin như lúc trước nữa, ở cái thế giới này, không Chứng đạo thì chỉ là con sâu cái kiến thôi, thậm chí ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng. Hắn phải sinh tồn ở nơi này, để có thể tự bảo vệ mình, nhất định phải mau chóng chứng đạo. Nếu không, chỉ có một con đường chết.

Cũng may Thế giới hỗn độn của hắn đã đầy đủ ngũ hành, hắn muốn Chứng đạo, lợi dụng thế giới ngũ hành là hoàn toàn có thể. Nhưng trước đó hắn nhất định phải biết rõ ràng đường lối và phương pháp chứng đạo, nếu không với mấy tin vịt mà hắn nghe được về kinh nghiệm chứng đạo, muốn một mình chứng đạo, đoán chừng cũng là xa ngoài tầm với.

Diệp Mặc trước tiên liền kêu Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh ra, hơn nữa còn dặn dò:

- Bây giờ thực lực của chúng ta quá thấp, nhất định phải đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm thần linh mạch và thần tinh. Hai ngươi lập tức tìm kiếm thần tinh và thần linh mạch ở đây đi.

Đối với mấy chuyện này, Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh cực kỳ thích thú, căn bản là không đợi Diệp Mặc nói lần thứ hai, hai tên này liền nhanh chóng xông ra ngoài.

Sau một ngày, Tiểu Băng Sâm đã tìm được một mỏ thần tinh cỡ nhỏ, chỉ có điều là Diệp Mặc ở bên trong đào cả ngày, cũng chỉ đào ra được mấy vạn tiên tinh trung phẩm và mấy ngàn tiên tinh thượng phẩm mà thôi.

Nhưng ngày hôm sau, Tiểu Băng Sâm hình như lại phát hiện thứ tốt cao cấp gì đó, điên cuồng chạy về phía tây. Diệp Mặc và Vô Ảnh biết bản lãnh của Tiểu Băng Sâm, lập tức liền có tinh thần.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc im lặng nhìn nơi Tiểu Băng Sâm chỉ vào. Trên thực tế không cần Tiểu Băng Sâm chỉ, hắn cũng nhìn thấy một dòng Thần linh mạch, xác thực là một dòng Thần linh mạch hạ phẩm. Dòng Thần linh mạch này ở chính giữa trong một cái thung lũng không lớn, tứ phía đều là sườn núi.

Giá trị của một Thần linh mạch hạ phẩm cho dù là mấy chục dòng Tiên linh mạch cực phẩm cũng không cách nào so được, càng quan trọng hơn là Thần linh khí chứa trong Thần linh mạch thích hợp với tu vi hiện giờ của Diệp Mặc hơn. Hắn còn có rất nhiều Tiên linh mạch, chỉ có điều là hiện tại hắn muốn dùng Tiên linh mạch thăng cấp thì thật là quá gian nan. Không nói tốn rất nhiều thời gian, cho dù là tốc độ hấp thu đối với Diệp Mặc mà nói cũng là rất miễn cưỡng.

Diệp Mặc sở dĩ im lặng, là bởi vì hắn nhìn thấy chí ít có mười mấy người đang vây quanh dòng Thần linh mạch hạ phẩm này. Hắn cho dù là có muốn lấy Thần linh mạch đi nữa, da có dầy hơn nữa cũng không tiện xông lên trắng trợn cướp đoạt. Huống chi trong số mười mấy người này còn có hai Bán Thánh, một khi liên thủ lại, một mình hắn khẳng định không phải là đối thủ của họ.

- Bỏ đi, dòng Thần linh mạch này đã có người, chúng ta đổi chỗ khác đi.

Diệp Mặc lắc đầu, không muốn cùng người khác đi tranh cướp dòng Thần linh mạch này.

Tiểu Băng Sâm lo lắng nói:

- Lão đại, cái em nói không phải là dòng này, chỗ phía trước dòng Thần linh mạch này mấy ngàn bước vẫn còn Thần linh mạch, còn có mấy cái thì em không rõ ràng lắm, tới phụ cận rồi em mới có thể xác định được.

Vô Ảnh cũng làm bộ phụ họa Tiểu Băng Sâm nói,

- Đúng vậy, lão đại, em cũng cảm giác được nơi đó có Thần linh mạch.

Nó biết rõ trên phương diện tìm kiếm linh mạch, mình so với Tiểu Băng Sâm còn kém mấy con phố, Tiểu Băng Sâm nói có vậy khẳng định là có. Sở dĩ nói như vậy, là vì sợ lão đại cho rằng nó không có bản lãnh gì, lại đem nó ném vào trong Thế Giới Trang Vàng.

Diệp Mặc lập tức phục hồi tinh thần, hắn nhìn nhìn mười mấy người phía dưới, còn nói,

- Hay là chúng ta đợi những người này đào dòng Thần linh mạch này đi đã rồi lại đến vậy.

- Không được đâu, một khi đào đi rồi, bọn họ lập tức có thể cảm nhận được mấy thần linh mạch khác. Hiện tại bọn họ sở dĩ không biết, là bởi vì bọn họ chưa có lấy đi dòng Thần linh mạch này. Chỉ cần dòng Thần linh mạch này chưa lấy đi, trận pháp ẩn linh thiên nhiên này sẽ chưa bị phá hư.

Tiểu Băng Sâm vội vàng nói.

- Đã vậy, thì mau xuống đi.

Diệp Mặc nói xong trực tiếp từ trên không bước tới, so với Tiểu Băng Sâm hắn còn gấp hơn. Nếu quả thật như Tiểu Băng Sâm đã nói, một khi những người này lôi dòng Thần linh mạch này đi, hai dòng thần linh mạch còn lại phía dưới lộ ra, hắn có thể sẽ tổn thất lớn rồi.

Lúc Diệp Mặc đến bên ngoài thung lũng, những người ở đây bàn bạc phân chi Thần linh mạch đều đã nhìn thấy. Chỉ là mọi người còn chưa thảo luận việc chia chác xong, nên mới chưa đào Thần linh mạch lên mà thôi. Lúc này bọn họ trông thấy Diệp Mặc - một Tiên đế trung kỳ cũng dám tới nơi này, hình như cũng muốn lấy Thần linh mạch, vài tên Tiên đế lập tức tỏ ra kinh thường.

Thần linh mạch là đồ tốt, nhưng muốn lấy cũng cần phải có thực lực.

Bất quá rất nhanh bọn họ liền phát hiện Diệp Mặc cũng không phải là nhắm vào phía bọn họ mà đến, mà là một mình vượt qua bọn họ đi tới dưới chân một sườn núi khác, đồng thời phóng ra một pháp bảo hình cái xẻng lớn đào xuống dưới, trong lúc này gần như không có nửa phần ngừng nghỉ.

Càng khiến người ta ngạc nhiên và hoài nghi chính là pháp bảo hình cái xẻng lớn này còn là một món tiên khí cực phẩm, hình như không có nửa phần năng lực công kích, chính là vì để đào thần linh mạch mà luyện chế. Mỗi một nhát xúc xuống, cát đá bùn đất như một ngọn núi nhỏ đã bị đánh bay mất.

Trên thực tế người khác cũng thật không có đoán sai, Diệp Mặc luyện chế cái pháp bảo xẻng sắt này thật sự chính là chuẩn bị để đào linh mạch, bất kể là thứ linh mạch gì, dùng cái pháp bảo này so với dùng pháp lực đánh bay thì vừa nhanh lại tốn ít sức.

- Ha ha, còn thật sự có loại người này...

Đã có một gã Tiên đế bật cười lớn, bọn họ làm như trông thấy một tên hề đang biểu diễn vậy, bên phía bọn họ vừa mới đào được một cái Thần linh mạch hạ phẩm, còn chưa kịp chia chác, ở đây đã có người muốn tìm vận may ở bên cạnh rồi. Nếu như nhiều Thần linh mạch như vậy, thì mọi người cũng không cần chen chúc một chỗ vì chia chác một dòng thần linh mạch mà ý kiến không thống nhất rồi.

- Cái bên cạnh hắn kia hình như là Băng Sâm Vương đấy, đây chính là tồn tại tương đương với đạo quả, thậm chí so với đạo quả còn hữu dụng hơn.

Một số người đã nhìn thấy Tiểu Băng Sâm bên cạnh Diệp Mặc, đồng thời trong mắt lộ ra tia sắc bén nói.

Không cần người khác nói, trên thực tế rất nhiều người đều nhìn thấy Tiểu Băng Sâm của Diệp Mặc. Chỉ có điều là những người này đều không nói gì mà thôi, tu vi của Diệp Mặc chỉ có Tiên đế trung kỳ, đợi lát nữa lúc Diệp Mặc rời đi, lặng lẽ theo sau là được.

- Đúng là Thần linh mạch...

Đã có người kinh ngạc kêu lên, bởi vì khi Diệp Mặc đào xuống nhát thứ ba, thần linh khí cực kỳ dày đặc đã lan tỏa ra, một dòng thần linh mạch cực lớn không hề kém hơn của bọn họ xuất hiện ở trước mắt mọi người.

- Không phải là một, là hai, trời, mà còn là Âm dương song mạch...

Lại một giọng nói kêu lên.

Âm dương song mạch, trước kia Diệp Mặc không hiểu, hiện tại thì hắn đã hiểu, Âm dương song mạch là mạch nguồn tốt nhất để bố trí đại trận cho tông môn, bởi vì hai loại mạch này đặt chung một chỗ có thể tự động bù đắp tiêu hao tiên linh khí hoặc là thần linh khí cho nhau. Hơn nữa tốc độ bù đắp so với mạch nguồn đơn còn nhanh hơn mấy chục lần, cho nên Âm dương song mạch là cực kỳ khó có được. Không đơn giản như thế, dùng Âm dương song mạch cũng hiệu quả hơn rất nhiều so với dùng một dòng thần linh mạch.

Trước kia Diệp Mặc nhiều lần gặp phải Âm dương song mạch, La khúc thập bát bàn, còn có ba mươi sáu thiên vực, hắn đều đã gặp qua. Về sau ở chỗ sát cơ hư không, hắn cũng từng đào được Âm dương song mạch, chẳng qua là lúc đó hắn không hiểu, đều bị hắn lãng phí hết rồi. Hiện tại hắn muốn cấp bách nâng cao tu vi của mình, đương nhiên không thể dùng Âm dương song mạch để bố trí trận pháp, loại song mạch này dùng để tu luyện quả thực là quá tốt.

Diệp Mặc tốc độ cực nhanh, trước khi những người này kịp phản ứng, đồng thời vây quanh lại, hắn đã nhanh chóng lấy đi hai dòng Thần linh mạch thu vào trong Thế Giới Trang Vàng của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi