THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Khóe miệng Thác Bạt Phi Dương hiện ra một chút cười gằn, y khẳng định mình có thể ngăn trở một mũi tên này, cho dù là ra hết át chủ bài, nguyên khí tổn hao rất nhiều, nhưng chỉ cần y chặn được một mũi tên này, y sẽ lấy được báo đáp gấp mấy lần... Không nói pháp bảo đỉnh cao Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, mà chắc chắn trên người Tiên đế trước mắt này cũng sẽ có thứ tốt. Nếu không lúc trước Hóa đạo Thánh đế kia sẽ không bỏ mặc y, lại đi đuổi giết Tiên đế nho nhỏ này.

Sức sống chung quanh nơi này hoàn toàn biến mất, khi Cốt Tiễn màu vàng kim đã là chúa tể mảnh không gian này, quanh thân Thác Bạt Phi Dương bất ngờ xuất hiện tầng tầng khói đen, mà trong chớp nhoáng này tóc của y đã trở nên trắng phau như tuyết, toàn thân lập tức bắt đầu già nua, đồng thời một động phủ khổng lồ màu vàng từ trong hư không bất chợt hiện ra.

Y muốn thiêu đốt tuổi thọ của mình để chống lại một mũi tên này của Diệp Mặc, chỉ cần y cản được một mũi tên này, cái khác đều không quan trọng nữa rồi. Hơn nữa y biết rõ, cho dù là Kim Cốt Tiễn của Diệp Mặc đánh vào bên trên Thánh Phủ, Thánh Phủ cũng tuyệt đối sẽ không có chút vấn đề gì.

Không ai hiểu rõ chỗ đáng sợ của Thánh Phủ này hơn y. Y ở Mộ Hoa Thần Sơn này luyện hóa Thánh Phủ vô số năm, bây giờ cũng phải thiêu đốt toàn bộ tuổi thọ mới có thể miễn cưỡng điều động Thánh Phủ ngăn cản một lần. Cái này còn đòi hỏi y ở trên Thặng Chính Hồ, đồng thời phải có được Âm Minh Thiết Bài, nếu không cho dù là y có luyện hóa mấy tỉ năm, cũng căn bản là không điều động được Thánh Phủ.

Nói rõ hơn một chút, Thánh Phủ ở đáy hồ này không phải là do y luyện hóa điều động được, mà là do Âm Minh Thiết Bài điều động.

Những chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, Cốt Tiễn màu vàng tuyệt đối sẽ đánh vào phía trên Thánh Phủ của đối phương, có lẽ là Cốt Tiễn màu vàng có thể đánh cho Thánh Phủ của đối phương nát thành mảnh vụn, nhưng Thác Bạt Phi Dương lại khẳng định là bình yên vô sự.

Diệp Mặc không vui không buồn, tuy sắc mặt tái nhợt không thôi, trên người lại mang theo một loại khí tức như năm tháng trôi qua, đột nhiên hắn tiến lên một bước, đưa tay vung lên, chậm rãi nói:

- Thuấn... tức...

Thuấn tức (thoáng chốc, chớp mắt) chính là vĩnh hằng, trong chớp mắt khi Diệp Mặc vẫy ra, một khắc này đã định là vĩnh hằng.

Hết thảy đều gói gọn trong nháy mắt này, hết thảy đều hiện ra dưới một ý nghĩ này.

Con sóng năm tháng trào dâng cuộn lên, mang đi vô số cảnh đẹp thê lương, những cảnh đẹp này trôi qua trước mắt Thác Bạt Phi Dương. Hết thảy chung quanh đều tĩnh lại trong nháy mắt này, Thác Bạt Phi Dương cũng tĩnh lại tại thời khắc này. Y nhìn thấy hình ảnh cô nương thanh mai trúc mã với y đang rời xa y, y nhìn thấy cảnh ngộ bi thảm mình gặp phải khi mới tu luyện. Nhìn thấy cha mẹ anh em, nhìn thấy hết thảy những gì đã từng xảy ra...

Nhân sinh chỉ là tạm bợ, năm tháng như thoi đưa. Trong con sông dài của năm tháng này, Thác Bạt Phi Dương còn chưa kịp hối lỗi nhìn lại mình, nghĩ lại xem mình đã từng đánh mất những gì. Hình ảnh kia dường như lại một lần nữa trôi đi, Thác Bạt Phi Dương bỗng nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện Kim Sắc Cốt Tiễn kia đã chạm tới thân thể của y. Hơi thở tử vong và sức sống bị diệt sạch trong nháy mắt tràn ngập ra khắp thân thể y.

- Pháp tắc Thời Gian, bất động... thật đáng sợ...

Thác Bạt Phi Dương chỉ kịp nói ra mấy chữ này, thân thể của y bỗng nhiên nổ tung ra. Cho dù y đã chứng đạo Thánh đế, dưới sát cơ đáng sợ của Kim Cốt Tiễn, cũng chỉ có một con đường chết, thần hồn đều bị diệt sạch.

"Uỳnh..." Cái động phủ khổng lồ màu vàng vừa mới xuất hiện bỗng nhiên một lần nữa biến mất không thấy đâu, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Mà Diệp Mặc lại điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung trong tay rơi xuống, té bịch trên mặt đất, lại vô tri giác. Chỉ có điều là tại trong chớp nhoáng này, mái tóc đen thùi một lần nữa lại biến thành tuyết trắng đầy đầu.

Toàn bộ Thặng Chính Hồ yên lặng lại, thật giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nhưng một lát sau, Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm liền từ trong Thế Giới Trang Vàng vọt ra.

Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm lần này không đợi bao lâu thì Diệp Mặc tỉnh lại, đồng thời có chút nghĩ mà sợ mà nói:

- Người này thật là lợi hại.

- Lão đại, hẳn là anh rất lợi hại, anh còn chưa chứng đạo, đã có thể giết một Thánh đế đã chứng đạo, chuyện này nói ra chỉ sợ chẳng ai tin nổi ah.

Vô Ảnh vội vàng ở một bên nịnh hót.

Diệp Mặc lấy ra mấy viên thuốc nuốt vào, đồng thời lắc đầu nói:

- Không có Tuyệt Tiên Kim Cốt Cung, ta không giết được y. Nếu như y không khinh địch, gọi cái Kim phủ kia ra sớm một chút ta cũng không giết được y. Hơn nữa, ở địa điểm khác, cho dù là ta giết y đi, chính mình cũng hẳn phải chết. Với thực lực bây giờ của ta, cho dù là đối mặt Tố Đạo Thánh đế, ta cũng kém rất xa.

Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh im lặng không nói gì, chúng đều không thể trợ giúp Diệp Mặc, hơn nữa chúng đều rất rõ ràng rằng Diệp Mặc nói không sai. Chúng có thể cảm nhận được pháp tắc không gian còn chưa tiêu tán chung quanh Thặng Chính Hồ, loại không gian phòng hộ do pháp tắc không gian hình thành này tuyệt đối không phải chuyện đùa.

Diệp Mặc bình ổn nguyên khí của mình một chút, lúc này mới đi đến bên cạnh thi thể đang tiêu tán của Thác Bạt Phi Dương. Hóa Huyết Phủ sớm đã không còn, Lục Hoa Ly Hồn Quang vẫn còn rơi trên mặt đất, thoạt nhìn thật giống như một quang cầu lớn chừng quả đấm.

Nhưng cái quang cầu này bây giờ cũng có một chút rạn nứt, có thể thấy Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn đáng sợ tới mức nào.

Diệp Mặc nhặt Lục Hoa Ly Hồn Quang lên thu lại đặt ở bên trong Thế Giới Trang Vàng của mình, hắn vậy mà lại không tìm thấy chiếc nhẫn. Trừ những thứ này ra, chỉ có một chiếc mặt nạ cực kỳ mỏng và một tấm Thiết Bài đen bóng rơi trên mặt đất.

Diệp Mặc lập tức liền nhớ tới lúc trước, cái phủ lớn màu vàng kim kia biến mất sau khi xuất hiện, xem ra cái phủ lớn đó chính là đồ của Thác Bạt Phi Dương, chỉ có điều là y vậy mà lại không để nó bên người, mà lại để ở nơi khác. Rất có thể là đã bị Thác Bạt Phi Dương để ở đáy hồ rồi, đồ đạc của y nhất định cũng đều để ở trong Thánh Phủ. Nói không chừng thì là cái Thánh Phủ lúc trước hắn nhìn thấy ở dưới đáy hồ kia, nếu y đã đặt Thánh Phủ của mình ở dưới đáy hồ, cho thấy y còn có toan tính khác.

Lấy lại bình tĩnh, Diệp Mặc nhặt cái mặt nạ và Thiết Bài trên mặt đất lên. Cái mặt nạ này dưới Cốt Tiễn màu vàng, vậy mà lại hoàn hảo không sứt mẻ, khẳng định không phải là thứ đơn giản.

Diệp Mặc tiện tay đeo cái mặt nạ này lên trên mặt mình, hắn rất nhanh liền kinh ngạc. Hắn phát hiện ngay chính bản thân hắn cũng không thể cảm nhận được là mình đang mang một cái mặt nạ, cái mặt nạ này chắc chắn là pháp bảo đỉnh cao.

Nghĩ đến lúc trước hắn đã đắc tội Hóa đạo Thánh đế kia, nên Diệp Mặc không lấy lấy mặt nạ xuống. Hắn còn đang nghĩ biện pháp để ra ngoài, ai biết Thánh đế kia có còn luôn chú ý tới hắn hay không?

Một lần nữa cầm lấy Thiết Bài, Diệp Mặc lại phát hiện với thần thức Tiên đế viên mãn của hắn, cũng không cách nào quét vào bên trong Thiết Bài được. Diệp Mặc kinh ngạc không thôi, tu vi của hắn mặc dù là Tiên đế viên mãn, nhưng thần thức của hắn lại hơn Tiên đế viên mãn bình thường rất nhiều. Thần thức cường đại như thế, vẫn không cách nào quét vào một cái Thiết Bài được, đây đúng là có chút cổ quái. Bạn đang đọc chuyện tại

Diệp Mặc phóng ra một đốm Thanh Như Hiểu Thiên, lúc này Thanh Như Hiểu Thiên của hắn đã trở thành Thần Diễm, cho dù là vật liệu đỉnh cao của Thần Phần Vực, Thanh Như Hiểu Thiên cũng có thể thiêu hủy. Nhưng khiến cho Diệp Mặc càng thêm kinh ngạc là, hắn dùng Thanh Như Hiểu Thiên đốt cái Thiết Bài này đã một nén nhang, mà Thiết Bài chẳng những không có bất kỳ dấu hiệu tan chảy nào, mà thậm chí âm khí còn càng ngày càng nặng.

Một loại khí tức u ám lạnh lẽo đến nỗi ngay cả Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm ở bên cạnh cũng cảm thấy được, Diệp Mặc không tiếp tục thiêu đốt cái Thiết Bài này nữa, mà lại đem cái Thiết Bài này để vào trong một cái hộp ngọc, đồng thời thu vào trong Thế Giới Trang Vàng của mình. Hắn cảm giác thứ này không tầm thường, nói không chừng tương lai còn có thể dùng tới.

Thu thập xong chiến lợi phẩm, Diệp Mặc không lập tức tiến vào Thặng Chính Hồ. Thực lực của hắn bây giờ còn chưa tới một phần mười, hắn nhất định phải khôi phục thực lực của mình, nếu không lỡ như ở đáy hồ lại gặp phải cái gì đó, thì không phải là chuyện tốt.

Sau khi bảo Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm tiến vào Thế Giới Trang Vàng, Diệp Mặc cũng tiến vào Thế Giới Trang Vàng, đồng thời khống chế Thế Giới Trang Vàng rời khỏi bờ Thặng Chính Hồ, lại một lần nữa tiến vào bên trong vòng xoáy thời gian của Mộ Hoa Thần Sơn. Vùng ven bờ Thặng Chính Hồ có chút cổ quái, Diệp Mặc quyết định thực lực chưa khôi phục, hắn tuyệt đối sẽ không xuống Thặng Chính Hồ.

Nguyên khí và thần thức tổn thương quá mức nghiêm trọng, Diệp Mặc không ngừng khôi phục thực lực của mình trong Thế Giới Trang Vàng.

Mấy tháng sau, Diệp Mặc lại đi tới ven bờ Thặng Chính Hồ. Thần nguyên của hắn đã khôi phục, thức hải mặc dù chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mái tóc trắng như tuyết, lúc này đã biến thành xám trắng. Nếu như không phải khuôn mặt của hắn vẫn còn trẻ, thì lúc này hắn đã là một ông già sắp chết rồi.

Tố Đạo Thánh đế kia bị hắn tiêu diệt, nhưng dù sao Diệp Mặc vẫn cảm giác cái Thặng Chính Hồ này có chút cổ quái, chẳng những có một loại khí tức quỷ dị, còn có một loại khí tức của âm hồn.

Diệp Mặc không tin những khí tức âm hồn này là do Thác Bạt Phi Dương giết rất nhiều Tiên đế mà thành, Thác Bạt Phi Dương cho dù là muốn lợi dụng những Tiên đế kia để tu luyện, cũng sẽ không để lại bất kỳ khí tức gì.

Diệp Mặc rất là cẩn thận tiến vào trong Thặng Chính Hồ, mãi cho đến một giờ sau, hắn mới đến được đáy hồ. Diệp Mặc đến được chỗ lúc trước, lại phát hiện vị trí lúc trước trông thấy Thánh Phủ, lúc này không thấy Thánh Phủ đâu nữa, ngay cả cánh cửa màu vàng kim kia để tiến vào Thánh Phủ cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi