THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc vốn dĩ muốn tìm một phòng, sau đó cẩn thận điều tra lai lịch tên béo này một chút. Nhưng khi hắn hỏi muốn thuê phòng, dường như tất cả mọi người đều dồn ánh mắt hiếu kỳ về phía hắn, Diệp Mặc lập tức biết mình lại hỏi sai rồi.

- Tiền bối, quán rượu chỉ là nơi uống rượu thôi, không có phòng cho thuê đâu.

Tên béo mau chóng nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở Diệp Mặc một câu.

- Ồ, tôi biết rồi.

Diệp Mặc nói như không có chuyện gì xảy ra.

Cũng may Diệp Mặc mặc dù nghèo, nhưng Thần tinh dùng uống rượu cũng có. Hắn dẫn tên béo đến một góc rồi ngồi xuống, sau khi tiểu nhị mang rượu đến, ánh mắt tên béo này nhìn chằm chằm vào hũ rượu không rời.

Hóa ra tên béo này là một con sâu rượu, Diệp Mặc vừa nhìn liền hiểu ra. Hắn mở hũ rượu ra, uống một ngụm. Phát hiện rượu này đúng là rác rưởi, đừng nói so với rượu Đỗ Nương, so với rượu mà Tiểu Băng Sâm chế ra, cũng kém xa vạn dặm.

Tên béo này nuốt nước miếng nói:

- Tiền bối, rượu của quán này rất ngon, loại Bán thần tương này cũng coi là trung thượng rồi.

Diệp Mặc suýt nữa phun ngụm rượu trong miệng mình ra, loại rượu như này cũng gọi là Bán thần tương sao?

Đẩy hũ rượu trước mặt hắn cho tên béo nói:

- Tôi không thích loại rượu này, cho cậu uống hết đấy.

- Cám ơn tiền bối.

Tên béo này đến một câu từ chối cũng không có, liền cầm lấy hũ rượu trước mặt Diệp Mặc, ừng ực mấy ngụm liền.

Diệp Mặc lấy bầu rượu bên hông mình ra, mở ra uống một ngụm, vừa định hỏi, thì lại nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên nói:

- Rượu ngon.

Diệp Mặc sững sờ, thầm nhủ rượu của mình không tốt mới lạ, loại rượu này của hắn là được chế từ Giác Hồn tảo và Nhân Thanh Hạnh. Sau khi hắn lấy được rất nhiều Thần linh thảo cao cấp trong Mộ Hoa Thần sơn, liền bảo Tiểu Băng Sâm gia công lại một lần nữa, so với loại rượu của quán rượu này, cũng ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

Người vừa nãy nói rượu ngon chỉ cần ngửi một chút liền biết, có thể thấy cũng là một người thích uống rượu.

- Vị đạo hữu này, không biết có thể ngồi nhờ một chút được không.

Suy nghĩ trong đầu Diệp Mặc còn chưa dứt, thì một giọng nói hơi khàn khàn liền vang lên trước mặt Diệp Mặc.

Là một Tố đạo Thánh Đế, khóe mắt Diệp Mặc hơi co quắp, mặc dù khi hắn là Tiên đế viên mãn đã giết một Tố đạo Thánh Đế. Nhưng Diệp Mặc cũng không tự đại đến mức cho rằng mình chắc chắn có thể giết chết được Tố đạo Thánh Đế.

Trong quán rượu này lại có thể tùy ý giết người, tên Tiên tôn giết người vừa nãy hắn cũng không thấy ai đứng ra chặn lại. Cộng thêm lúc trước trong quán rượu cũng có người đuổi giết y, Diệp Mặc sớm đã biết rõ trong nơi như này, giết người và bị giết căn bản cũng không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì. Cho dù trong này là Thánh đạo thành, cũng là giết người không cần lý do, cũng không cần bồi thường thứ gì.

Nếu như Tố đạo Thánh Đế này muốn ra tay với hắn, cho dù tu vi của hắn có tăng lên rất nhiều. Bốn mũi tên cốt tiễn màu vàng kim liên tiếp bắn ra, giết Tố đạo Thánh Đế trước mặt này, hắn tin rằng mình cũng sẽ thành dê đợi làm thịt.

- Đương nhiên có thể, vị đạo hữu mời ngồi.

Diệp Mặc cười ha hả, vội vàng ôm quyền nói.

Tên béo suy nghĩ đơn giản, bất luận là Tiên đế hay Thánh đế đến, chỉ cần có rượu uống, thì cũng không thèm để ý chút nào. Y hình như khác với những người khác, người khác còn để ý đến rượu ngon hay không, y dường như chỉ cần có rượu mà uống là được, còn rượu ngon hay không có lẽ đến khi đưa cho y uống, thì y mới để ý.

- Rượu mà đạo hữu vừa uống đúng là rượu ngon, tôi đi vô số Thánh đạo thành, vô số Thần giác khắp Thần Phần vực, cũng là lần đầu tiên ngửi thấy loại rượu ngon như này, không biết đạo hữu mua rượu này ở đâu?

Vị Tố đạo Thánh Đế này cũng rất thẳng thắn, vừa đến liền chăm chăm hỏi hũ rượu của Diệp Mặc.

Diệp Mặc không thèm để ý đến hũ rượu của mình cũng đưa cho Tố đạo Thánh Đế nói:

- Đây là rượu tôi tự chế, nếu như đạo hữu thích, thì tặng cho anh đấy.

- Cám ơn đạo hữu.

Vị Tố đạo Thánh Đế này nhận lấy hũ rượu của Diệp Mặc đưa cho cám ơn một câu, đồng thời lại càng không khách khí mở hũ rượu ra uống ừng ực mấy ngụm liền như tên béo kia.

Diệp Mặc âm thầm đề phòng, tên Tố đạo Thánh Đế này thoạt nhìn Thần nguyên ngưng thực, so với Thác Bạt Phi Dương cũng mạnh hơn một chút. Mái tóc dài buộc gọn, khuôn mặt giống như đao tước, thoạt nhìn cực kỳ oai hùng.

- Cám ơn đạo hữu đãi rượu ngon, tôi tên Đỗ Khải Khê.

Tên Tố đạo Thánh Đế này sau khi một hơi uống hết nửa hũ rượu, lúc này mới đặt hũ rượu xuống nói ra tên của mình cho Diệp Mặc biết. Rõ ràng là vì rượu của Diệp Mặc, nên cách nhìn của lão với Diệp Mặc cũng có chút khác rồi.

Diệp Mặc lúc này cũng hiểu ra một chút, trong Thần Phần vực, thiên linh địa vật thiếu thốn, lại càng không thể nào có người dùng thiên linh địa vật để chế rượu. Tảo tiên tửu của mình dùng hoàn toàn là Thần linh vật và Tiên linh vật quý giá, đương nhiên không thể nào có người dùng để chế rượu. Cộng thêm phương pháp ủ rượu do tổ tông ủ rượu Xuất Trần Thánh đế đưa ra, Tiểu Băng Sâm ra tay, lại càng không có chút khí tức khói lửa nào.

- Tôi là Diệp Mặc.

Diệp Mặc ôm quyền nói, hắn cũng không tiếp tục lấy Tảo tiên tửu ra nữa, thứ này cũng không thể nào lấy ra liên tiếp như vậy được.

Đỗ Khải Khê sau khi uống nửa hũ rượu, lại càng thêm kính trọng với Diệp Mặc, nói thẳng: Text được lấy tại Truyện FULL

- Diệp huynh hình như là lần đầu tiên đến Trường Phí Thánh đạo thành thì phải?

Diệp Mặc vội vàng trả lời:

- Tôi vì Tiên đế viên mãn xong vẫn không thể nào Chứng đạo được, cho nên tìm kiếm cơ duyên khắp nơi, lần này ngẫu nhiên nghe người ta nói Trường Phí Thánh đạo thành có một hội Thánh đế luận đạo, nên mới cố ý đến đây, muốn đến hội Thánh đế luận đạo này nghe các vị tiền bối luận đạo.

Diệp Mặc mặc dù cũng không biết chút gì về Trường Phí Thánh đạo thành, nhưng cũng không phải không hiểu tí gì về Thần Phần vực. Thần Phần vực không gian hỗn loạn, nơi nào cũng là khe nứt hư không. Cho nên trong Thần Phần vực không có truyền tống trận, đừng nói là truyền tống trận, cho dù tự mình khống chế pháp bảo phi hành, một khi không cẩn thận sẽ bị các loại khe nứt hư không này cắn nuốt sạch.

- Anh muốn đến hội Thánh đế luận đạo e rằng không dễ đâu.

Đỗ Khải Khê đặt hũ rượu xuống nhìn Diệp Mặc một cái, lắc đầu nói.

- Sao vậy?

Diệp Mặc biết không dễ gì, nhưng bây giờ hắn muốn biết có thể có một tia cơ hội hay không. Đỗ Khải Khê chính là một tia cơ hội của hắn, nếu không hắn đến cổng vào của hội Thánh đế luận đạo kia cũng không biết.

Đỗ Khải Khê thở dài nói:

- Hội Thánh Đế luận đạo của Trường Phí Thánh đạo thành lần này cũng không giống như bình thường, đừng nói là Tiên đế, cho dù là Tố đạo Thánh Đế muốn vào cũng không dễ.

- Đỗ huynh, anh chắc cũng đã là Tố đạo rồi chứ? Hội Thánh Đế luận đạo chẳng phải là Tố đạo Thánh Đế luận đạo sao, sau đó thì Tiên đế nghe đạo sao?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi, hắn cho rằng Đỗ Khải Khê cũng đã là Tố đạo Thánh Đế rồi, nếu như Đỗ Khải Khê ra chút sức lực, nói không chừng hắn có cơ hội đi dự thính, bây giờ nghe Đỗ Khải Khê nói vậy, hắn mới cảm thấy chuyện cũng không dễ dàng như vậy.

Đỗ Khải Khê cười khổ rồi nói:

- Hội Thánh Đế luận đạo lần này là do các đại thế lực lớn xung quanh cùng tổ chức, chẳng những có Dục đạo và Hóa đạo Thánh đế luận đạo, còn có cả đệ nhất Đạo nguyên Thánh đế Tư Không Xán của Trường Phí Thánh đạo thành đích thân đi giảng đạo. Tư Không tiền bối kẹt trong cảnh giới Đạo nguyên vô số năm rồi, lần này ông giảng đạo xong, sẽ đến Thần Phần vực tìm kiếm cơ duyên Hỗn Nguyên. Khi ông đến Thần Phần vực, sẽ dẫn theo một số Tiên đế cùng đến Thần Phần vực. Cơ hội như này ai mà không muốn đi cơ chứ?

- Thần Phần vực nhất định phải Đạo nguyên Thánh Đế mới có thể dẫn đi được sao?

Diệp Mặc kinh ngạc hỏi.

Đỗ Khải Khê im lặng liếc nhìn Diệp Mặc rồi nói:

- Diệp huynh, vừa nhìn liền biết anh không biết tí gì về Chứng đạo cả. Trong Thần Phần vực có thể Chứng đạo, tám chín phần đều là từ biên giới Thần Phần vực Chứng đạo mà ra. Còn việc đến biên giới Thần Phần vực không có tu vi Tố đạo căn bản không thể đi nổi, nhưng bất luận là Tố đạo hay là Hóa đạo có lẽ cũng chỉ có thể một mình đến biên giới Thần Phần vực, căn bản không thể nào dẫn người đi theo. Chỉ có Đạo nguyên Thánh Đế mới có thể dẫn người đi cùng, Đạo nguyên Thánh Đế cũng đã là cao nhân Chứng đạo bước đến bước thứ hai rồi, bọn họ đến Thần Phần vực có thể dẫn theo mười người.

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu những lời lúc trước người con gái kia nói, người con gái đó nói còn có một bộ phận người có cơ duyên đến Thần Phần vực, chắc chính là Đạo nguyên Thánh Đế Tư Không Xán bằng lòng dẫn người vào trong.

- Tư Không Tiền Bối này chắc cũng là một người tốt, không ngờ lại bằng lòng dẫn người vào trong Thần Phần vực.

Diệp Mặc cảm thán một tiếng nói.

Đỗ Khải Khê liếc nhìn Diệp Mặc, lạnh nhạt nói:

- Đạo nguyên Tiền Bối tiến vào Thần Phần vực, trước giờ cũng chưa từng có người nào ra ngoài. Lần này Tư Không tiền bối muốn vào Thần Phần vực Chứng đạo Hỗn Nguyên, cũng là được ăn cả ngã về không rồi. Ông ấy tiện thể dẫn theo mười người đến biên giới Thần Phần vực cũng không phải là vô duyên vô cớ, là cần Đạo quả và Thần linh vật cao cấp, nhờ vào cơ hội Tư Không tiền bối tiến vào Thần Phần vực lần này, các đại thế lực mới tụ tập các loại Thần linh vật cao cấp lại, mời Tư Không tiền bối đến luận đạo. Còn dẫn những ai vào trong Thần Phần vực, thì phải xem ai cống hiến nhiều nhất.

Diệp Mặc im lặng khẽ gật đầu, nói như vậy người ngoại lai như hắn cho dù tiến vào hội luận đạo, cũng không có nửa phần cơ hội. Lúc trước hắn còn cho rằng Tư Không Xán - Đạo nguyên Thánh Đế đại công vô tư, bây giờ xem ra cũng là có cái giá của nó.

- Đỗ huynh, tôi muốn hỏi một chút, anh có biết Mộ Hoa Thần sơn không?

Diệp Mặc mất đi cơ hội đến hội Thánh Đế luận đạo, chỉ có thể hỏi thăm Mộ Hoa Thần sơn. Hắn đắc tội với một Hóa đạo Thánh Đế trong Mộ Hoa Thần sơn, nếu như không cẩn thận bị Hóa đạo Thánh Đế đó bắt được, thì cũng chẳng phải là chuyện tốt gì.

- Mộ Hoa Thần sơn thì tôi biết, nghe nói gần đây có mở cửa một lần. Mộ Hoa Thần sơn cách Trường Phí Thánh đạo thành quá xa, cho dù qua đó cũng cần phải mấy chục năm. Nếu không, lần Mộ Hoa Thần sơn mở đó, tôi nhất đỉnh phải đi một chuyến.

Đỗ Khải Khê thở dài nói.

Diệp Mặc nghe thấy vậy trong lòng chắc như đinh đóng cột, trong này không có truyền tống trận, Mộ Hoa Thần sơn cách Trường Phí Thánh đạo thành càng xa đối với hắn mà nói lại càng tốt. Đỗ Khải Khê là một Tố đạo Thánh Đế cũng cần phải mấy chục năm, cho dù là Hóa đạo Thánh Đế đó muốn đến Trường Phí Thánh đạo thành, cũng phải mấy chục năm.

- Xem ra Đỗ huynh cũng đến tham gia hội Thánh Đế luận đạo đúng không?

Diệp Mặc sau khi gác tâm tư sang một bên, lập tức liền đoán ra mục đích Đỗ Khải Khê đến đây.

- Đúng vậy, nhưng tôi cũng không có cơ hội. Trừ phi tôi có Thần linh vật cao cấp, thậm chí là được một Đạo quả. Hơn nữa, nếu như tôi có Đạo quả thật, tôi cũng không muốn dùng Đạo quả để đổi lấy một suất đi nghe luận đạo.

Đỗ Khải Khê thở dài nói, Thần Phần vực tàn phá thê thảm, muốn tìm được một Đạo quả, thật quá gian nan.

Diệp Mặc vốn dĩ đang nghĩ có nên liều chết giả dạng Thác Bạt Phi Dương lần nữa không, nghe thấy Đỗ Khải Khê nói vậy, hắn lập tức tỉnh táo tinh thần nói:

- Đỗ huynh, anh nói chỉ cần có Đạo quả, thì chắc chắn có thể tham gia hội Thánh Đế luận đạo sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi