THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Thấy sư phụ nói chuyện với ngữ khí lo lắng, Mục Tiểu Vận liền biết Thánh nữ này hình như có chút gì đó cổ quái.

Oanh Hoài không chút hoang mang liền nói:

- Ỷ Lan sư muội, lúc trước tôi nghĩ không tới, tông chủ cũng đã nói cho tôi biết rồi. Biển chứa trăm sông là do rộng lớn khoan dung. Thần nữ thánh môn chúng ta cũng đã có người từng thất thân, không phải là một mình Mục Tiểu Vận.

Sắc mặt Lam Ỷ Lan tức giận tái nhợt, cô đương nhiên biết người mà Oanh Hoài nói chính là mẹ cô và su tổ của cô. Nhưng cô biết lúc này không phải là lúc tranh luận những thứ này, cô lập tức đứng lên, muốn nói chút gì đó, người con gái áo tím lại lạnh nhạt nói:

- Ỷ Lan, chuyện này không phải cô nói là được, Tiểu Vận, con đứng ra đi.

Lam Ỷ Lan thấy tông chủ lên tiếng, cũng không dám nói thêm gì, sắc mặt hơi trắng bệch rồi ngồi xuống.

Mục Tiểu Vận thấy tông chủ gọi cô, mau chóng đứng ra khom người nói:

- Đệ tử của Lam Ỷ phong Mục Tiểu Vận bái kiến tông chủ.

- Uhm.

Người con gái áo tím khẽ gật đầu, sau đó quan sát Mục Tiểu Vận một hồi lâu, lúc này mới nói:

- Không tệ, nguyên khí ngưng thực, tu vi tiến độ quả thực kinh người. Tiểu Vận, bây giờ con cũng đã là đệ tử của Thần nữ thánh môn chúng ta rồi, có bằng lòng làm Thánh nữ cho Thánh môn không?

Mục Tiểu Vận kính cẩn trả lời:

- Tông chủ, Tiểu Vận sớm đã được gã cho người khác rồi, đời này chỉ nguyện một ngày nào đó tu luyện hữu thành, có thể quay về gặp chồng của con.

Người con gái áo tím cau mày, lập tức hỏi:

- Chồng con là ai?

Mục Tiểu Vận không dám giấu diếm, trực tiếp nói quan hệ của mình và Diệp Mặc ra, cô biết trước mặt những người có tu vi thông thiên như này, chỉ cần đối phương hỏi đến, cô căn bản cũng không giấu nổi chuyện gì.

Người con gái mặc áo tím nói:

- Dựa theo những gì con nói, chồng của con tuyệt đối không thể nào tìm ra truyền tống trận mà con rời khỏi Thần châu. Như vậy xem ra chồng của con chắc cũng không còn ở nhân thế nữa. Thần châu đó linh khí thiếu thốn như vậy, thậm chí còn không có linh khí, làm sao có thể tu luyện đại đạo được?

- Đệ tử trong lòng chỉ có chồng mình, không dám nhòm ngó đến ngôi vị Thánh nữ, xin tông chủ minh giám.

Mục Tiểu Vận không đợi đối phương đề nghị lần nữa, kiên trì nói.

Lam Ỷ Lan lại càng lo lắng vạn phần, cô có thể dị nghị sau khi Oanh Hoài đưa ra kiến nghị, nhưng không có nghĩa là cô có thể dị nghị về những gì tông chủ nói. Huống chi đệ tử Mục Tiểu Vận của cô, lại dám dị nghị với những gì tông chủ nói, điề này khiến cô sao có thể không lo được chứ.

- To gan. Mục Tiểu Vận, cô chỉ là một đệ tử nhỏ bé của Thần nữ thánh môn, cũng dám nói như vậy với tông chủ.

Oanh Hoài lập tức quát lớn.

Oanh Hoài giáo huấn Mục Tiểu Vận xong, quay người cung kính nói với người con gái mặc áo tím:

- Lam Ỷ Lan thân là Tố đạo Thánh đế của Thần nữ thánh môn, dạy đệ tử không ngờ lại vô lễ như này. Tông chủ, Thần nữ thánh môn chúng ta nếu cứ tiếp tục như này, sẽ không còn khí khái của đệ nhất tông môn nữa, tôi nghĩ Ngục môn sơn sớm đã bị rất nhiều người quên mất rồi, tông chủ...

Người con gái áo tím này giơ tay ra hiệu Oanh Hoài không nói nữa, bình tĩnh nhìn Mục Tiểu Vận sắc mặt tái nhợt nói:

- Chuyện này cứ như vậy đi, Ỷ Lan, Mục Tiểu Vận là đệ tử của cô. Không biết lễ phép, cô cũng khó tránh tội. Sư phụ cô năm đó kinh tài diễm diễm, vì nghĩ sai nên hỏng hết dẫn đến hậu quả như vậy, ta hi vọng cô tự biết giải quyết cho tốt.

Lam Ỷ Lan biết nếu như cô dám nói thêm câu nào, thì cô sẽ bị đưa đến Ngục môn sơn. Năm đó sư tổ của cô chính là chết trong Ngục môn sơn, nếu cô lại đến đó, thì cũng không thể nào quay trở về được.

Mục Tiểu Vận cũng không dám nói nữa, cô biết Ngục môn sơn, lúc trước khi cô vừa mới vào Thần nữ thánh môn, sư phụ cô cũng đã từng nói cho cô biết. Sư tổ chính vì thất thân, cuối cùng chết trong Ngục môn sơn. Nếu như cô dám tiếp tục phản bác nữa, thì người tiếp theo chết trong Nục môn sơn chính là sư phụ của cô Lam Ỷ Lan.

Người con gái áo tím giơ tay ra lấy một đền lồng chỉ còn chúh ánh sáng yếu ớt, bên trong đèn *** gđó chỉ còn chút ánh sáng ít ỏi, dường như lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Những người trong đại điện trong nháy mắt liền bị hồn đèn này thu hút sự cú ý, tất cả mọi người đều biết ngọn đèn này quả thực có thể bị tắt bất cứ lúc nào.

Người con gái mặc áo tím bỗng nhiên giơ tay chộp trong không trung, Mục Tiểu Vận liền cảm thấy thân mình tự nhiên trống rỗng, dường như có thứ gì đó bị mất đi thì phải. Còn người con gái mặc áo tím thì lại chộp lấy chút ánh sáng yếu ớt còn lại trong hồn đèn ra, đồng thời đặt thứ vừa chộp trong tay vào trong hồn đèn.

Chút ánh sáng yếu ớt bị cô lấy ra kia cuối cùng cũng bị tắt, còn hồn đèn trong nháy mắt liền sáng lạn, tươi đẹp.

Lam Ỷ Lan sắc mặt biến sắc, cô lại lần nữa không nhịn nổi nói ra:

- Tông chủ, thắp sáng hồn đèn chỉ cần chút thần niệm thôi là được, sao lại...

Người con gái áo tím không đợi Lam Ỷ Lan nói xong, liền hừ lạnh một tiếng nói:

- Ỷ Lan, cô nhiều lần sai phạm nếu như tái phạm, thì đến Ngục môn sơn đi.

- Vâng, tông chủ.

Lam Ỷ Lan sắc mặt trắng bệch khom người đáp, không dám phản bác thêm nửa lời.

Người con gái áo tím nói xong, lại nhìn Mục Tiểu Vận lần nữa nói:

- Tiểu Vận, hôm nay cô là Thánh nữ của Thần nữ thánh môn chúng ta, không thể quay lại Lam Nghi phong nữa, cứ ở trong Thần nữ phong đi.

- Vâng, tông chủ.

Mục Tiểu Vận trong lòng lạnh như băng, cô cũng không còn là Mục Tiểu Vận trong Tiểu thế giới lúc trước nữa. Đối với những lời của hai người Oanh Hoài và tông chủ, cô làm sao không biết mình sớm đã bị chọn là Thánh nữ rồi. Những lời lức trước của tông chủ, chỉ là biểu diễn mà thôi. Nếu như cô có chút phản kháng nào, không đơn giản cô có muốn tiếp tục làm Thánh nữ không, mà chính là sư phụ cũng sẽ bị ném vào trong Ngục môn sơn.

Không có sư phụ, cô sớm đã bị người của Thần nữ thánh môn giết chết rồi, làm sao có thể đợi đến bây giờ chứ? Tình huống này có phản kháng hay không, hoặc có đồng ý hay không, kết quả cũng đã định rõ rồi.

Thấy Mục Tiểu Vận đồng ý, sắc mặt người con gái áo tím có chút dịu đi một chút, quay đầu nhìn Oanh Hoài nói:

- Thánh nữ tiền nhiệm Cơ Tích trong Thần Phần vực cũng chưa quay về, chắc là có chuyện trong đó rồi, cô và Thụy Thái đến đó xem sao.

- Vâng, tông chủ.

Oanh Hoài lập tức khom người đáp, đồng thời lại có một người con gái mặc áo xanh đi ra, cũng khom người lên tiếng.

...

- Sư phụ, Tiểu Vận không sao chứ?

Sau khi quay về Lam Nghi Phong. La Bế Nguyệt ngay lập tức liền hỏi về Mục Tiểu Vạn, trong này chỉ có hai người cô và Mục Tiểu Vận đền từ Tiên giới, từ xưa tới nay, cô và Mục Tiểu Vận sớm đã coi nhau như chị em ruột rồi, cô tuyệt đối không Mục Tiểu Vận xảy ra chuyện gì.

Lam Ỷ Lan thở dài, lắc đầu nói:

- Tiểu Vận tạm thời không sao, nhưng trong lòng ta cứ có cảm giác bất an. Tiểu Vận trở thành Thánh nữ, tuyệt đối là ý của tông chủ. Còn tông chủ muốn Tiểu Vận làm gì, thì ta cũng không chắc chắn lắm. Haiz, vốn dĩ chính là muốn trở thành Thánh nữ, hồn đèn cũng chỉ cần chút thần niệm là được, nhưng tông chủ lại bắt đi nửa thần hồn của Tiểu Vận...

Chuyện này Lam Ỷ Lan luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng cô nghĩ không ra là nguyên nhân gì, cũng không có cách nào dẫn Mục Tiểu Vận trở về.

La Bế Nguyệt lập tức bị kinh hãi rồi, người có ba hồn bảy vía, bắt đi nửa hồn rồi, chính là nói thần hồn không được đầy đủ, cho dù là bình yên vô sự, cũng không thể nào trở thành đại đạo được. Thánh nữ của Thần nữ thánh môn làm sao có thể không chứng đại đạo? Cho dù là sư phụ không giải thích, cô cũng hiểu ra, Tiểu Vận không phải là Thánh nữ thực sự do Thần nữ thánh môn chọn, chỉ là tạm thời mà thôi.

Tông môn như vậy còn tự xưng Thần nữ thánh môn, quả thực là vũ nhục mấy chữ này. La Bế Nguyệt trong lòng bất bình, nhưng sư phụ cũng không có cách nào, cô lại càng không có cách. Chỉ có thể lẳng lặng mong cho Tiểu Vận cát nhân thiên tướng, đừng xảy ra chuyện gì.

...

Bên trong Thần Phần vực, trong một nơi cách chỗ Diệp Mặc bế quan chưa đến vạn dặm, có một quyền ấn vô cùng lớn, quyền ấn này dùng thần thức không thể nào quét đến đáy được. Bên trong quyền ấn này, đâu cũng là đạo vận tung hoành, nếu có người trong này, không cẩn thận, tuyệt đối sẽ bị những đạo vận này xé tan tành.

Những người đến Thần Phần vực này đều biết rõ, quyền ảnh này là do một quyền của Hỗn nguyên Thánh đế viễn cổ tạora. Cho dù người vào trong này, cũng sẽ không nhảy xuống dưới quyền ấn này, cùng lắm cũng chỉ là cảm ngộ thần thông và đạo vận trong quyền ấn này mà thôi.

Lúc này dọc sâu vào trong quyền ấn, lại có một cái hồ nước màu tím, trên mặt hồ có một người con gái mặc áo màu vàng rách nát bay lơ lửng.

Nếu như Diệp Mặc trong này, chắc chắn sẽ biết người con gái váy vàng này chính là Thần nữ lúc trước đã đánh nhau với Dục đạo Thánh đế kia. Chỉ có điều lúc này Thần nữ váy vàng này cũng không còn loại thần thông như lúc trước nữa, mà khí tức lại cực kỳ yếu ớt, cứ như lúc nào cũng có thể chết đi vậy.

Nhưng nước suối màu tím phía dưới người cô lại cuồn cuộn từng đường khí tức màu tím, vây lấy cô. Mặc dù khí tức của cô càng lúc càng yếu, nhưng thân thể vốn dĩ chỗ nào cũng chằng chịt vết thương kia của cô, lại càng lúc càng bóng loáng lên hơn, những vết thương do đánh nhau để lại sớm đã tự động biến mất.

Khí tức màu tím cuồn cuộn càng lúc càng mờ nhạt hơn, cuối cùng không ngờ lại từ từ bình thường trở lại. Khí tức màu tím đó trong nháy mắt biến mất, sự sống của người con gái này cũng hoàn toàn biến mất.

Mấy giây sau, sức sống của người con gái này biến mất bỗng nhiên lại cuồn cuộn như nước trào, giống như chỉ tạm dừng một lúc rồi lại đột ngột trỗi dậy, liên tục không ngừng.

Người con gái áo vàng đột nhiên đứng lên, đứng trên mặt nước không còn màu gì, ngơ ngác tự hỏi:

- Đây là nơi nào? Sao mình lại đến nơi này?

Sau đó cô lại phát hiện quần áo trên người mình đã tan tành, thậm chí đến thân thể cũng không còn gì che lấp nữa. Cô không kịp nghĩ đến những thứ khác, mau chóng lấy ra một bộ quần áo mới khác mặc vào.

Sau khi thay xong quần áo, cô mới kinh dị ồ lên một tiếng:

- Cảm ứng của mình với hồn đèn của Thánh môn sao lại không còn nữa? Có chuyện gì thế này?

Cô lại càng kinh hãi hơn nhìn thấy bàn tay trắng nõn của mình, đồng thời vung tay lên, không gian xung quanh bị cô tùy ý một cái liền dẫn đi, không chút chậm trễ.

- Cảm ứng của mình và hồn đèn của Thánh môn cũng không còn nữa, tu vi đã đến Dục đạo rồi, thế này là thế nào?

Cô ngơ ngác đứng trên hư không, hoàn toàn không hiểu mình đã xảy ra chuyện gì.

Cô giơ một chân lên từ mặt hồ nước nhảy ra ngoài, rơi xuống bên cạnhhồ, từng ký ức được cô nhớ lại.

Lúc trước cô đánh nhau với một Dục đạo Thánh đế, kết quả lưỡng bại câu thương. Cho dù như vậy, cô vẫn không phải là đối thủ của Dục đạo Thánh đế đó. Sau đó hai người nhìn thấy một Tiên đế viên mãn, Tiên đế trẻ tuổi đó chính là người lúc trước mà cô không ra tay cứu giúp. Không ngờ Tiên đế này lại muốn làm ngư ông, kết quả cô lợi dụng tên Tiên đế như thằng ngốc này chạy trốn.

Sau đó cô liền đến hố quyền Hỗn nguyên này, vốn dĩ cô muốn bay qua cái hồ này nhưng vì vết thương quá nặng, kết quả bị đạo vận của hố quyền này lôi kéo, rơi vào trong hố quyền này. May mà các loại pháp tắc hộ thân trên người cô đều bị kích phát, chặn lại đạo vậ trong hố quyền này. Sau đó cô bị lốc xoáp không gian bên cạnh hố quyền này cuốn vào trong, lơ lửng trên không trung của cái hồ màu tím này.

Đúng rồi, chính là cái hồ màu tím này khiến cô thay đổi như này, đây rốt cục là hồ gì, không ngờ lại khiến cô từ Tố đạo trực tiếp nhảy lên Dục đạo, hơn nữa còn tẩy trừ tất cả những thứ trên người cô có liên quan đến Thánh môn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi