THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Nếu như không có trông thấy một quyền vừa rồi kia của Diệp Mặc, lúc này sớm đã có người tiến lên trợ giúp Thần nữ Thánh môn đánh Diệp Mặc rồi. Nhưng một quyền kia của Diệp Mặc có thể đánh bay sát quang của một Dục đạo Thánh đế, có thể thấy tu vi của Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không thua kém Oanh Hoài Thánh đế nửa phần, người bình thường đi lên chỉ có chết.

Đừng thấy ở đây có nhiều người nhiệt liệt hoan nghênh Oanh Hoài Thánh đế như vậy, còn tôn kính Thần nữ Thánh môn. Nhưng thật sự muốn bảo bọn họ chịu chết, lại chẳng có mấy ai tình nguyện đi lên đâu.

Oanh Hoài tức giận phát run, nhưng vẫn không tiến lên động thủ. Cô ta rất muốn đưa tay liền giết chết Diệp Mặc, nhưng cô ta không phải là đồ ngốc. Diệp Mặc có thể ra tay sau mà đến trước, một quyền liền đánh bay Phong Hỏa sát quang của cô ta, tuyệt đối sẽ không thua kém cô ta. Dù vừa rồi cô ta chỉ dùng ba phần khí lực, cô ta cũng không dám cho là mình thắng chắc được Diệp Mặc.

Một khi cô ta đánh không lại Diệp Mặc, đối với Thần nữ Thánh môn của cô ta chính là một đả kích rất lớn. Mà lần này cái cô ta muốn là tụ tập uy thế và lực thu hút của Thần nữ Thánh môn, chứ không phải đến để đả kích Thần nữ Thánh môn.

Oanh Hoài không động thủ, Diệp Mặc lại không có ý định buông tha cho cô ta. Sở dĩ hắn bảo Oanh Hoài biến đi, chính là để khích cô ta động thủ. Lại không thể tưởng được cô gái này có thể nhẫn nhịn như thế, cho dù là cô nhẫn nhịn, Diệp Mặc cũng phải làm cho cô ta chủ động động thủ.

Thần nữ Thánh môn thanh danh lớn như thế, nếu như hắn chủ động động thủ, bất kể hắn có đạo lý hay không, thì cũng là bên bất lợi. Từ địa cầu tới, Diệp Mặc đương nhiên biết rõ dù là người chung quanh không có sức chiến đấu chút nào, chỉ cần dư luận đứng về phía hắn, thì hắn chiếm được ưu thế. Nếu như người khác đều cảm thấy hắn vô lễ, cho dù là hắn thực lực lớn mạnh, đối với hắn cũng không phải là chuyện tốt gì. Hắn muốn lập nên sơn môn Húc nguyệt Thánh đạo, còn cần thành Trường Phí Thánh Đạo trợ giúp, cũng không thể đắ tội toàn bộ thành Thánh Đạo.

Diệp Mặc không để ý đến Oanh Hoài nữa, trực tiếp chắp tay nói với rất nhiều tiên nhân chung quanh:

- Các vị, công đạo vốn ở lòng người. Thần nữ Thánh môn là tông môn đứng đầu Thánh đạo giới ta, theo lý mà nói cô hằn là nên giữ hòa bình công chính của Thánh đạo giới ta, chứ không phải là đi sỉ nhục và ức hiếp người tu vi nhỏ yếu. Rất nhiều người có thể cho là bạn của ta không đúng, đắc tội Thánh môn, đáng chết.

- Được, cho dù là đắc tội Thánh môn, đáng chết, cũng phải cho người đáng chết nói câu gì đó chứ. Bây giờ ta sẽ để cho Chư Ôn Mậu tự mình nói là vì nguyên nhân gì, khiến cho vị Thánh đế cao cao tại thượng của Thánh môn này muốn giết y. Nếu như đúng là y không đúng, vị Thánh đế này của Thần nữ Thánh môn còn muốn giết y, ta đây tuyệt đối sẽ không nói thừa một chữ. Ta tin tưởng, với tư cách Thánh đế của Thần nữ Thánh môn, sẽ không thể không để cho người bạn của ta một cơ hội nói chứ?

Diệp Mặc nói xong cười lạnh nhìn chằm chằm chung quanh:

- Đương nhiên, ngươi cũng có thể làm bộ không nghe, bây giờ cứ đi. Nhưng ngươi đi rồi, vậy có nghĩa là vừa rồi ngươi đúng là ỷ mạnh hiếp yếu, vô sỉ cực kỳ rồi. Nếu như trong Thánh môn còn có loại người này, ta tin tưởng Thánh đạo giới chúng ta người người đèu sẽ thất vọng cực độ đấy.

Người chung quanh nghe xong lời Diệp Mặc nói, đều tỏ vẻ trầm mặc. Mặc dù không có người nào đứng ra phụ họa theo Diệp Mặc, nhưng cũng không có ai đứng ra phản bác. Để cho người phạm sai lầm nói một câu, đây là đạo lý hiển nhiên.

Diệp Mặc biết cơ hội hình thành rồi, hắn trực tiếp hỏi Chư Ôn Mậu:

- Ôn Mậu huynh đệ, ngươi đắc tội Thần nữ Thánh môn ở đâu? Mà lại khiến cho Thánh đế của Thánh môn cao cao tại thượng muốn giết ngươi? Ngươi nói ra đi, nhiều người ở đây, thị phi đúng sai, mọi người không phải là đồ ngốc. Nếu như ngươi đúng là mạo phạm Thần nữ Thánh môn, ta cũng không giúp được ngươi.

Chư Ôn Mậu đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Diệp Mặc, y ngẩng đầu lớn tiếng nói:

- Không sai, ta là một tán tu. Nhưng ta cũng không có làm qua bất cứ chuyện gì đắ tội Thần nữ Than1h môn, ta cùng Nguyệt Hà mến nhau, hai người đều tự nguyện. Nguyệt Hà đúng là Thần nữ của Thần nữ Thánh môn, nhưng vị Thánh đế đại nhân này, dựa vào cái gì nói ta cùng Nguyệt Hà bôi xấu Thần nữ Thánh môn? Nói Nguyệt Hà không phải là Thần nữa? Ngay cả câu phân trần cũng cũng không để cho chúng ta nói một câu?

Diệp Mặc lại đứng ra cao giọng nói:

- Lôi Nguyệt Hà là đệ tử của Thần nữ Thánh môn, ta lần này đi Thần nữ Thánh môn chính là muốn giúp Nguyệt Hà rời khỏi Thần nữ Thánh môn. Vi Thánh đế này của Thần nữ Thánh môn, lại nói dối trắng trợn.

Diệp Mặc sau khi khinh bỉ Oanh Hoài một câu, quay người hỏi Lôi Nguyệt Hà:

- Nguyệt Hà, cố có phải Thần nữ của Thần nữ Thánh môn hay không?

Lôi Nguyệt Hà biết việc này đã khó có thể bỏ qua, dứt khoát cắn răng nói:

- Vãn bối đúng là Thần nữ của Thần nữ Thánh môn, vãn bối mạo phạm môn quy tình nguyện bị trách phạt, chuyện này không liên quan tới Ôn Mậu.

Diệp Mặc có chút im lặng, Lôi Nguyệt Hà này thật đúng là quá trung thực, lúc này nói mình mạo phạm môn quy, không phải là một kẻ ngu ngốc sao?

- Hừ.

Oanh Hoài sắc mặt tức giận đến xanh mét, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Nguyệt Hà nói:

- Ngươi trước kia là Thần nữ, bây giờ không phải nữa rồi, ngươi bị trục xuất khỏi Thần nữ Thánh môn rồi. Thần nữ Thánh môn ta không có loại tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi, dơ bẩn không chịu nổi, buồn nôn đến cực điểm.

Người chung quanh lập tức bắt đầu bàn tán ầm ĩ, cho thấy lúc trước Oanh Hoài nói dối. Lúc trước Oanh Hoài nói Lôi Nguyệt Hà không phải là Thần nữ, giả mạo đệ tử Thánh môn, làm bẩn tông môn. Bây giờ còn nói trục xuất Thánh môn, hiển nhiên lời nói trước sau không thống nhất.

Diệp Mặc nhổ một bãi nước miếng, khinh thường nhìn chằm chằm Oanh Hoài nói:

- Không biết xấu hổ? Dơ bẩn buồn nôn? Ta nhổ vào. Ngươi không phải là do mẹ ruột ngươi sinh ra sao? Hay là nói ngươi là do một con khỉ mẹ sinh ra, từ trong tảng đá bỗng hiện ra sao? Ngươi nói chỉ cần nam nữ mến nhau chính là buồn nôn không biết xấu hổ, có phải muốn nói cha mẹ ngươi cũng vậy hay không? Chẳng lẽ cha ngươi không cưỡi trên mẹ ngươi, ngươi cũng có thể sinh ra? Đừng ở trước mặt ông đây ngụy trang học thức nữa, ngươi mới đúng là buồn nôn cực kỳ đấy.

Lời nói này của Diệp Mặc ác độc cực kỳ, Oanh Hoài sắc mặt thay đổi nghiêm trọng. Người chung quanh cũng đều là nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, những người chung quanh đã đoán được Diệp Mặc là một Thánh đế rồi, nhưng đây là một Thánh đế gì vậy? Quả thực là giống như một tên vô lại, nói chuyện còn xưng ông đây? Hắn là muốn là cha Oanh Hoài Thánh đế sao?

- Chết cho ta …

Oanh Hoài cũng không nhịn được nữa, nội tâm phẫn nộ, đưa tay chính là một đám điểm sáng tản ra, lĩnh vực Thánh đế điên cuồng mở rộng ra.

Người chung quanh nhao nhao lui về phía sau, cho dù là một vài Thánh đế cũng nhao nhao lui về phía sau. Hai kẻ tương đương với Dục đạo Thánh đế đánh nhau, cũng không phải là sự kiện đơn giản rồi.

Một trăm linh tám viên Phong Hỏa Linh Lung Sa hóa thành rất nhiều vòng gợn sóng, hoàn toàn bao Diệp Mặc lại, những gợn sóng này dưới lĩnh vựa của Oanh Hoài Thánh đế, khí thế to lớn dồi dào, giống như trời xanh úp ngược đánh tới vậy.

Diệp Mặc cười lạnh, tu vi của Oanh Hoài trong số những Dục đạo Thánh đế mà hắn gặp phải, chỉ có thể đứng hàng sau cùng mà thôi. Huống chi lúc này tu vi của hắn so với lúc trước đâu chỉ tăng lên mấy lần, Diệp Mặc ngay cả Tử Đao cũng không cần phóng ra, mấy thủ quyết đã đánh ra, thậm chí ngay cả lĩnh vực cũng lười phóng ra.

Dại thần thông đã gần đến vô hạn, Băng Không. Đây là một thần thông Diệp Mặc lĩnh ngộ được trên sa mạc Niết sinh, đây cũng là lần thức nhất hắn thi triển ra Băng Không.

Trong chớp nhoáng này, không gian chung quanh giống như nhất thời chậm lại, từng dòng nước lạnh ăn mòn xươgn tủy giống như gió lốc khuếch tán ra. Những tiên nhân ở bên cạnh xem cuộc chiến, dù có người đã là Tố đạo Thánh đế, cũng cảm thấy từng trận rùng mình. Những Tiên đế kia thì càng không ngừng lui về phía sau, trong lòng chấn động mãnh liệt, đây là thần thông gì vậy? Mà lại khơi dậy rét lạnh khủng bố như thế?

Khi không gian chung quanh Oanh Hoài và Diệp Mặc giống như hoàn toàn bị đông lại, một trăm linh tám Phong Hỏa Linh Lung Sa kia cũng hình như bị đông kết llại, trong nháy mắt liền chậm chạp, sau đó tĩnh lại, mà lĩnh vực của Oanh Hoài cũng bắt đầu chậm rãi rạn nứt.

Ken két …

Không gian bị Băng Không thần thông phong tỏa ngăn cản, thật giống như một mảnh sông băng kết băng, tại thời khắc này hoàn toàn đóng băng lại, sau đó lại chậm rãi rạn nứt.

Phong Hỏa Linh Lung Sa giống như lá rụng mất đi sinh mạng, chậm rãi rơi xuống.

Oanh Hoài sắc mặt tái nhợt như tuyết, một phát bắt lầy những viên Phong Hỏa Linh Lung Sa sắp rơi xuống kia, thì thào nói:

- Đây là thần thông gì?

Nhưgn Diệp Mặc lại không trả lời cô ta, trực tiếp đấm ra một quyền.

Bành …

Lĩnh vực của Oanh Hoài từng khúc một rạn nứt, cô ta tức thì bị một quyền này của Diệp Mặc đánh vào ngực, lập tức phun mạnh ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Đạo nguyên Thánh đế? Lúc này ở trong lòng Oanh Hoài chỉ có một ý niệm trong đầu, Diệp Mặc nhất định là Đạo nguyên Thánh đế không thể nghi ngờ, nếu không làm sao có thể dễ dàng đánh bay cô ta như thế. Cô ta biết rõ Diệp Mặc không muốn giết cô ta, nếu không một quyền này, cô ta đã chia năm xẻ bảy rồi.

Cho dù là trọng thương tơí cực hạn, Oanh Hoài cũng không dám rơi xuống, cô ta điên cuồng quay người, mang theo một luồng độn quang đảo mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, cũng lười đuổi theo Oanh Hoài. Hắn vốn không định giết cô gái này, Thần nữ Thánh môn rất khổng lồ, hắn và Thần nữ Thánh môn không có dây dưa gì, tội gì giết một Thánh đế của Thần nữ Thánh môn, sau đó kết thành thù hận.

Các tiên nhân chung quanh quan sát một trận chiến này, đều hít một hơi lãnh khí, đây là tu vi gì vậy? Chỉ với một thần thông, thêm một quyền liền đánh bay một Dục đạo Thánh đế, thậm chí thiếu chút nữa đánh chết. Loại tu vi này quả thực là đáng sợ đã đến cực hạn.

Đáng sợ hơn là, tại nơi hai người chiến đấu, cũng không có bất kỳ khe nứt nào, cả mặt đất đều không có bị hư hao gì. Người người đều hiểu rõ, cái này không phải là vì tu vi của hai người không cao, mà là vì người Thánh đế trẻ tuổi này đã khống chế toàn bộ cuộc chiến, hắn không để nơi này kinh thiên động địa, ở đây sẽ không có kinh thiên động địa.

Đan Anh Dao trông thấy Diệp Mặc rời khỏi phường thị, lập tức liền đuổi theo, cô chỉ chậm hơn Diệp Mặc một bước mà thôi. Lại nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình Diệp Mặc dễ dàng đánh bại Oanh Hoài, thậm chí nếu như không phải là Diệp Mặc nương tay, Oanh Hoài kia đã bị Diệp Mặc một quyền đánh chết.

Đan Anh Dao hít vào một ngụm khí lạnh, Oanh Hoài là một Dục đạo Thánh đế, mà Diệp Mặc …

Rất rõ ràng, Diệp Mặc cũng đã thăng cấp Thánh đế, chỉ có điều là mình nhìn không ra mà thôi.

- Hắn vẫn đáng sợ như trước đây.

Đan Anh Dao nhớ tới Diệp Mặc tại ngoại vi Thần Phần vực, giết Bán Thánh đơn giản như giết gà vậy.

Những Thánh đế kia trông thấy Diệp Mặc uy thế như thế, nhao nhao đi lên chào hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc chắp tay đảo quanh một lượt nói:

- Các vị tiên hữu, về Thần nữ Thánh môn là tốt hay xấu, ta không đánh giá. Nhưng cô gái này mọi người cũng nhìn thấy, vô sỉ cực kỳ, đổi trắng thay đen. Ta hôm nay không giết cô ta, là cho Thần nữ Thánh môn chút mặt mũi.

Những ngưòi tu luyện đến Thánh đế này đương nhiên sẽ không đắc tội Diệp Mặc, tương tự, bọn họ cũng sẽ không đi đắc tội Thần nữ Thánh môn. Lời Diệp Mặc nói, bọn họ đã không phản đối, cũng không tán thành.

Diệp Mặc cũng không để ý, hắn lại cao giọng nói:

- Chư Ôn Mậu và Lôi Nguyệt Hà là bạn của ta, bây giờ hai người bạn của ta muốn mua một chút vật liệu ở thành Trường Phí Thánh Đạo, còn hy vọng các vị tiên hữu nể tình ta, không nên làm khó hai người bạn này của ta.

Người người đều hiểu rõ, Diệp Mặc nói những lời này là có ý gì, nể tình hắn, nói trắng ra là, nể tình quả đấm của hắn, đừng có không biết điều mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi