THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc căn bản không cần truy đuổi, cũng biết cô gái Hóa Đạo đào tẩu kia là kẻ Thần nữ Thánh môn phái ra làm ngư ông. Hiện tại hắn còn chưa có thời gian và thực lực đi so đo với Thần nữ Thánh môn, tương lai một ngày nào đó hắn sẽ đem Thần nữ phong của Thần nữ Thánh môn xúc thành đất bằng.

Lúc này người kia bị Đại nhật Thần sơn mang đến, chỉ có Thần nữ tu vi Tiên đế lúc này mới tỉnh táo lại, trong mắt cũng nhiều thêm một chút sức sống.

Vốn cô đang kinh ngạc một Tiên đế như Diệp Mặc làm sao dám vô lễ với một Hóa đạo Thánh đế, huống chi Hóa đạo Thánh đế này còn là người của Đại nhật Thần sơn. Giờ thì Hóa đạo Thánh đế này thần hồn cũng bị diệt rồi, cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi.

- Bán Yên của Thần nữ Thánh môn xin ra mắt tiền bối, cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối.

Thần nữ bị cuộc đại chiến đánh bay này vội vàng tới nói lời cảm tạ Diệp Mặc.

Diệp Mặc mỉm cười tươi rói nói:

- Ta không phải là cứu ngươi, ta chẳng có chút thiên cảm nào với Thần nữ Thánh môn, há có thể cứu ngươi? Chỉ có thể nói vận mệnh ngươi tương đối tốt mà thôi.

Thần nữ tên là Bán Yên này cũng không có cãi lại, mà vẫn cảm ơn xong rồi mới hỏi:

- Tiền bối là đạo lữ của Thánh nữ Tiểu Vận - Diệp Mặc sao?

- Chính là ta.

Diệp Mặc ngữ khí bình thản nói, hắn đối với Thần nữ Thánh môn chẳng có thiện cảm gì.

Bán Yên cũng không hề để bụng, từ trên cổ của mình lấy xuống một Trúc Tâm Giác đưa tận tay Diệp Mặc nói:

- Đây chính là thánh vật của Thánh nữ Thánh môn ta đeo tùy thân, nhờ Diệp tiền bối đưa cho Tiểu Vận vậy, Tiểu Vận là Thánh nữ, Trúc Tâm Giác này chỉ có Tiểu Vận mới có thể đeo.

Diệp Mặc vừa tiế xúc với Trúc Tâm Giác này. Đã biết rõ thứ này tuyệt đối không tầm thường, một loại Linh Tức Đạo Vận nhàn nhạt truyền đến, mang theo khí tức thánh khiết linh hoạt kỳ ảo.

- Chuỗi Trúc Tâm Giác này ngươi đưa cho ta, trở về ngươi làm thế nào?

Diệp Mặc theo bản năng hỏi. Diệp Mặc cầm được thứ này đã biết đây tuyệt đối không phải là bảo vật thông thường.

Bán Yên tự giễu thoáng cười nói:

- Thánh môn sớm đã không còn là Thánh môn lúc trước rồi. Tôi cũng không phải là Thần nữ của Thánh môn, tôi phải đi đây, tiền bối bảo trọng.

Nói xong Bán Yên quay người muốn đi khỏi, hiển nhiên cô đã không có ý định về lại Thần nữ Thánh môn nữa rồi, cách làm của Thần nữ Thánh môn, đã làm thương tổn niềm tôn kính của cô đối với Thánh môn.

- Đợi chút …

Diệp Mặc gọi Thần nữ tên Bán Yên này lại, lấy ra một cái nhẫn vừa rồi đoạt được đưa cho cô, nói:

- Cái này cho ngươi này, hy vọng ngươi sớm ngày chứng đạo.

Bán Yên lập tức kinh hãi. Vội vàng chối từ:

- Tiền bối, cái này quá quý giá, vãn bối nhận không nổi.

Cô tận mắt nhìn thấy chiếc nhẫn này là Diệp Mặc đoạt được từ trong tay một Hóa đạo đỉnh cao của Đại nhật Thần sơn, chiếc nhẫn của một Hóa đạo đối với một Tiên đế như cô mà nói, quả thực quy đến không thể quý hơn được nữa rồi.

Diệp Mặc đem chiếc nhẫn đưa vào tận tay cô nói:

- Đây là ngươi xứng đáng có được, hy vọng ngươi may mắn, trong tương lai còn có ngày gặp lại.

Nói xong Diệp Mặc lách mình nhanh chóng biến mất ngay tại chổ, chỉ để lại Bán Yên đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn đứng một lúc lâu. Bán Yên mới biết mình cần phải mau chóng rời đi, lúc này mới nhanh chóng phóng ra pháp bảo phi hành. Cũng biến mất không thấy gì nữa.

Diệp Mặc đương nhiên biết Trúc Tâm Giác này quý giá đến mức nào, tuyệt đối so với trên trăm chiếc nhẫn hắn cho đi còn quý giá hơn, thứ này chỉ cần cầm trong tay liền biết, căn bản là không cần đi thí nghiệm. Tiểu Vận bị Thần nữ Thánh môn lợi dụng, giờ có được một Trúc Tâm Giác cũng là phải thôi.



Trong một khe núi bình thường cách Thần nữ Thánh môn ngoài trăm vạn dặm, Diệp Mặc lại đã tiến vào Thế giới trang vàng.

Mục Tiểu Vận trong Thế giới trang vàng vẫn còn đang ngủ say, Diệp Mặc lấy ra hồn đèn, trong hồn đèn có nửa hồn phách của Mục Tiểu Vận.

Diệp Mặc trông thấy cái hồn đèn này lại bực lên, cái hồn đèn này hiển nhiên là không cần hồn phách mới có thể thắp sáng lên, chỉ cần một chút thần niệm là được rồi. Tên tông chủ rác rưởi của Thần nữ Thánh môn kia, lại cứ cố tình lấy xuống nửa hồn phách của Tiểu Vận, cho dù là giết cô ta cũng không trút được hận.

Sau một khắc, Diệp Mặc đã đem nửa hồn phách kia nắm lên, đưa vào trong nguyên thần của Tiểu Vận. Nguyên thần của Mục Tiểu Vận đã nhận được bổ sung từ nửa hồn phách, lập tức có vẻ càng thêm củng cố hơn. Tuy còn đang trong giấc ngủ say, nhưng lại càng là sức sống bừng bừng.

Diệp Mặc vươn tay sắp sửa bóp nát hồn đèn, lại phát hiện dù là hắn dùng lực cũng không cách nào hoàn toàn bóp nát được. Điều này là cho Diệp Mặc trong lòng cực độ khó chịu, hắn trực tiếp đem hồn đèn vứt xuống ngọn lửa của Thanh Như Hiểu Thiên nói:

- Tiểu Thanh, luyện hóa cái hồn đèn này luôn đi, đợi lát nữa chế tạo Tử Đao của ta.

- Ay da …

Hỏa Linh Tiểu Thanh lập tức liền truyền đến âm thanh hưng phấn, diễn đạt không rõ ràng lắm, nhưng Diệp Mặc hiểu rất rõ ý của nó, đó chính là tuyệt đối không thành vấn đề.

Diệp Mặc là chuyên gia cấm chế và trận pháp, cấm chế mà Cơ Tích bố trí trên người Mục Tiểu Vận không làm khó được Diệp Mặc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Mặc đã hoàn toàn mở được cấm chế trong cơ thể Mục Tiểu Vận.

Mục Tiểu Vận cảm thấy một cảm giác dạt dào, hình như một món đồ trên người cô bị thiếu đi lại một lần nữa trở về bên mình vậy. Sắc mặt cô thậm chí hồng nhuận hơn so với trước kia, ý thức càng là êm dịu.

Thời điểm khi cô mở to mắt, trông thấy Diệp Mặc xuất hiện ở trước mặt mình, vậy mà cô không hề mừng vui, mà vành mắt đỏ lên.

- Sớm biết chết đi như vậy là có thể nhìn thấy anh, em sớm đã chết rồi …

Mục Tiểu Vận vươn tay, muốn vuốt ve mặt của Diệp Mặc. Tuy trong miệng nói như vậy, nhưng sâu trong nội tâm cô lại tràn đầy bi thương. Cô chết đi thì được, nhưng lại không hy vọng Diệp Mặc cũng chết đi.

Trong nội tâm cô luôn có một tia hy vọng, đó chính là Diệp Mặc rơi xuống sông Niết Sinh không chết đi, thậm chí không có bất kỳ chuyện gì. Nhưng bây giờ cô nhìn thấy Diệp Mặc, vậy hiển nhiên là bởi vì Diệp Mặc đã chết. Bởi vì chính cô đã tự vẫn, nếu cô chết có thể gặp được Diệp Mặc, điều đó cho thấy Diệp Mặc cũng đã chết rồi. Cô vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ là chuyện gì xãy ra.

Diệp Mặc trong nháy mắt hiểu ý của Mục Tiểu Vận, cô nhất định là muốn tự tử, kết quả bị Cơ Tích phong bế ngũ thức. May mắn Cơ Tích phong bế ngũ thức của Tiểu Vận, nếu không Tiểu Vận thực sự đã tự tử rồi, hắn cũng không thể cứu sống cô.

Diệp Mặc ngồi ở bên người Tiểu Vận, đưa tay ôm Tiểu Vận vào lòng:

- Tiểu Vận, không cần lo lắng, chúng ta đều không chết. Anh đã mang em ra khỏi Thần nữ Thánh môn, về sau sẽ không có chuyện gì nữa.

- Ah …

Mục Tiểu Vận hai tay đột nhiên dừng lại, trong khi thần niệm của cô chuyển động, phút chốc sau rốt cuộc hiểu được, cô thật không có chết. Chẳng những không chết, hơn nữa ngay cả hồn phách của cô cũng bắt đầu trở nên nguyên vẹn, nửa tàn hồn thiếu hụt kia cũng nguyên vẹn không sứt mẻ quay lại trong thân thể cô rồi.

- Tướng công …

Mục Tiểu Vận run giọng gọi một câu, thậm chí không thể tin được đây là sự thật.

- Chúng ta đúng là không có chết?

Cô đã hiểu đây là sự thật, cô và Diệp Mặc đều không chết, hai người chẳng những không chết, lại còn sống rất là khỏe mạnh. Tâm tình dâng trào kích động làm cho cô không cách nào hoàn chỉnh nói ra những lời trong lòng mình, giống như có một đám lửa chặn trong cổ họng cô vậy.

- Ôi …

Mục Tiểu Vận không cách nào ngăn được nỗi vui mừng và kích động trong lòng mình, một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết ôm lấy Diệp Mặc, hoàn toàn quên hết thảy mọi sự.

Sau một hồi lâu, Mục Tiểu Vận mới dần dần bình thường lại, không ngừng bắt đầu hỏi thăm Diệp Mặc có bị thương hay không, có bị Thần nữ Thánh môn uy hiếp hay không.

Cho đến khi biết được Diệp Mặc nói hắn không có việc gì, ngay cả sư phụ cô cũng không có chuyện gì, cô mới an tĩnh lại, bắt đầu tự kể lại chuyện sau đó của mình. Từ khi bị Phượng lão của Băng Hồ bức ép đến đại lục Thần Khung lại đến Liên Hoa tông …

Mục Tiểu Vận bình thường cực kỳ ít nói, rốt cuộc đem toàn bộ lời nói trong nhiều năm gom lại, chập rãi kể với Diệp Mặc.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, phần lớn thời gian đều là Mục Tiểu Vận tự thuật, Diệp Mặc ở một bên yên lặng lắng nghe. Diệp Mặc nghe Mục Tiểu Vận tự thuật, lần đầu tiên cảm thấy không cần tu luyện, những việc hắn trải qua cũng rất phong phú.



Đại nhật Thần sơn.

Những năm này tại Thánh đạo Tàn giới, Đại nhật Thần sơn tuy không nổi danh, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Đại nhật Thần sơn không có thực lực. Đó là bởi vì bọn họ đủ kiên nhẫn, lúc này sau khi trận pháp sơn môn mở ra, khí thế không kém gì Thần nữ Thánh môn, thậm chí có vài phương diện đã vượt qua Thần nữ Thánh môn rồi.

- Thần nữ Thánh môn, cũng dám giết Hóa đạo Thánh đế của Đại nhật Thần sơn ta …

Trong điện nghị sự chính của Đại nhật Thần sơn, một ông già bỗng nhiên đứng lên, nghiêm nghị nói.

Cùng lúc này, bầu không khí bên trong Thần nữ Thánh môn lại nghiêm túc và trầm trọng. Khi Diệp Mặc không xung đột với Đại nhật Thần sơn, các cô nghĩ hết tất cả mọi cách để khiến cho Diệp Mặc và Đại nhật Thần sơn nảy sinh xung đột. Bây giờ Diệp Mặc thật sự chém giết Hóa đaọ Thánh đế của Đại nhật Thần sơn, Thần nữ Thánh môn ngược lại trở nên trầm mặc.

- Như Dung, ngươi đem động tĩnh quá trình Diệp Mặc chém giết Hóa đạo Thánh đế của Đại nhật Thần sơn kỹ càng kể lại một lần, ngươi tin chắc hắn dùng Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung sao?

Trong đại điện sau khi trầm mặc một hồi lâu, Cơ Tâm Dật mới chậm rãi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi