THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Hành Nhiên sợ Diệp Mặc lập tức giết luôn Giản Giai, muốn đập Giản Giai đi rồi nói sau, lại không ngờ rằng Diệp Mặc lại đánh Giản Giai bay trở lại.

Giờ phút này cho dù là Đổng Yến cũng im lặng không nói, tuy y biết Diệp Mặc giết môn chủ Đô Đình Thần Môn, tu vi đoán chừng so với y còn phải cao hơn một bậc. Nhưng y cũng không phải là đặc biệt để ý lắm, y tin tưởng cho dù mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, nếu như đánh với Diệp Mặc, nếu y muốn chạy trốn, Diệp Mặc cũng không làm gì được y. Nhưng bây giờ trông thấy đại thần thông Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc, y lập tức đã biết một khi mình và Diệp Mặc đánh nhau, dưới Thái Sơ Thần Văn của đối phương rất khó đào tẩu.

Thái Sơ Thần Văn tu luyện tới mức cao thâm, chẳng những có thể dùng để phong tỏa không gian, bóp méo không gian, thậm chí phong tỏa bóp méo giao diện. Loại thần thông này hung danh hiển hách, quá mức đáng sợ. Lúc này y nhớ tới Thái Sơ đạo văn quả lúc trước Diệp Mặc cho y, lập tức liền hiểu ra cái đó cũng không phải là Diệp Mặc không dùng được, nếu như không phải là Diệp Mặc đã có quá nhiều, thì chính là hắn thật sự muốn biết về Hư Thị rồi.

- Diệp các chủ, chuyện này là Hành Thị Thần Giác ta làm không đúng, Diệp các chủ có nổi giận cũng là phải. Hành Thị Thần Giác ta tình nguyện hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này.

Hành Nhiên quyết định thật nhanh, sau khi rất là cẩn thận khách khí nói với Diệp Mặc xong, lại đến trước mặt Nữu Thiên Diệp chắp tay khom người nói:

- Thiên Diệp tiên hữu, chuyện này Hành Thị Thần Giác ta đã làm sai trước, sẵn lòng bồi thường.

Nữu Thiên Diệp hoàn toàn thở phào một hơi, bất kể như thế nào, có Diệp Mặc ở đây, các nàng sẽ không rơi vào tay Hành Thị Thần Giác rồi. Diệp Mặc đối với Hành Thị Thần Giác rất là không khách khí, Nữu Thiên Diệp cũng không dám vô lễ với Hành Nhiên, sau khi nghe Hành Nhiên nói xong, vội vàng đáp lễ nói:

- Bồi thường thì không cần đâu, ta chỉ cần cùng Như Nam bình an rời khỏi nơi này, về sau Hành Thị Thần Giác cũng đừng tìm chúng ta gây phiền phức là được rồi.

Hành Nhiên trong lòng vui vẻ. Còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói.

- Dễ dàng rời đi như thế, đây chẳng phải là quá dễ bắt nạt hay sao? Như Nam...

Nữu Như Nam nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, biết rõ là Diệp Mặc không muốn từ bỏ ý đồ, vội vàng đứng lên nói:

- Diệp Sư Huynh, ta vẫn luôn được Đại tiểu thư thu nhận, nợ Đại tiểu thư rất nhiều, hôm nay chuyện này coi như xong đi.

- Nợ?

Diệp Mặc nhìn lướt qua Hành Uyển Mạn bên cạnh không dám nói lời nào, nói:

- Nợ của cô tại Mộ Hoa Thần Sơn đã trả sạch rồi.

Hành Uyển Mạn nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt càng trở nên có chút không chịu nổi. Dù cô ta biết rõ Nữu Như Nam một mình rời khỏi Hành Thị Thần Giác là vì chuyện Mộ Hoa Thần Sơn, nhưng bị nói ra ngay trước mặt lại là một chuyện khác. Diệp Mặc cũng lười để ý đến cô ta, lại nói với Hành Nhiên:

- Nếu như chọc tới ta, ta có thể sẽ không dễ nói chuyện như thế đâu. Nhưng nếu Như Nam đã nói cho qua, vậy cho qua đi, ngươi nên bồi thường bao nhiêu, thì bồi thường bấy nhiêu đi.

Hành Nhiên nghe Diệp Mặc nói không có ý định giết người, nào còn có nửa phần do dự. Vội vàng lấy ra hai cái nhẫn đưa cho Nữu Thiên Diệp và Nữu Như Nam nói:

- Đây là một chút lòng thành của ta. Kính xin hai vị đừng từ chối.

Mẹ con Nữu Thiên Diệp biết rõ có Diệp Mặc ở đây, thứ này cho dù là từ chối cũng từ chối không được, đành phải nhận lấy.

Diệp Mặc đem hộp ngọc trong tay đưa cho Nữu Thiên Diệp nói:

- Đây là Thiên Mệnh Đạo Quả bà lấy được, bây giờ vật quy nguyên chủ.

Nữu Thiên Diệp nào còn muốn lấy Thiên Mệnh Đạo Quả nữa, bà vội vàng chối từ nói:

- Diệp các chủ, thứ này ta không dám lấy, cũng không thể lấy. Cảm ơn Diệp các chủ làm chủ cho mẹ con ta, tặng cho Diệp các chủ đấy.

Diệp Mặc ngược lại là không do dự, trực tiếp thu hồi hộp ngọc gật đầu nói:

- Cũng được. Đã vậy, chúng ta đi thôi, quấy rầy Hành tiên hữu rồi.

Đổng Yến và Hành Nhiên biết rõ Diệp Mặc là vì Thiên Mệnh Đạo Quả mà đến, trông thấy Diệp Mặc thu hồi Thiên Mệnh Đạo Quả, cũng không hề kinh ngạc.

Hành Nhiên ước gì Diệp Mặc đi sớm một chút, cũng chỉ có thể rất là khách khí đáp:

- Không quấy rầy gì đâu, Diệp các chủ quang lâm Hành Thị Thần Giác ta, là vinh hạnh cho Hành Thị Thần Giác ta...

Đổng Yến cũng đứng lên nói:

- Rất cảm ơn Hành tiên hữu khoản đãi, ta cũng đi với Diệp các chủ luôn, vậy cáo biệt!

...

Bên ngoài Hành Thị Thần Giác, Đổng Yến chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Diệp tiên hữu, vậy chúng ta tách ra ở đây. Ta ra ngoài chuyến này, sẽ phải đi Thần Phần Vực, chuẩn bị vấn đạo Đạo Nguyên Thánh đế. Ta nghĩ Diệp tiên hữu hẳn là sắp đi Hư Thị nhỉ, có lẽ tương lai tại Hư Thị chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.

Diệp Mặc giờ mới hiểu được Đổng Yến hành tẩu Thánh Đạo Tàn Giới, là để chuẩn bị đi Thần Phần Vực chứng đạo, cũng chắp tay chúc mừng:

- Vậy chúc Đổng bảo chủ sớm ngày vấn đạo Đạo Nguyên, nhưng Thần Phần Vực tiến vào rồi muốn trở ra, lại không đơn giản đâu.

Đổng Yến cũng không giải thích chuyện đi ra như thế nào, lại nói vài câu, cáo từ Diệp Mặc rồi đi.

...

Ba tháng sau, Thời Không Thoa đi ngang qua một thành Thánh Đạo mới, mẹ con Nữu Thiên Diệp và Nữu Như Nam lúc rời khỏi Thời không thoa cáo từ Diệp Mặc.

Diệp Mặc muốn đi Hư Thị, cũng không có giữ mẹ con Nữu Thiên Diệp lại. Để cho mẹ con Nữu Thiên Diệp hai người lúc rời khỏi Thời không thoa xong, khống chế Thời Không Thoa nhanh chóng đi xa.

- Lần này nhờ có Diệp sư huynh, nếu như không có Diệp Sư Huynh, hai mẹ con mình tại Hành Thị Thần Giác chỉ sợ là không ra được.

Nữu Như Nam nhìn Thời Không Thoa đi xa, cảm thán nói một câu.

Nữu Thiên Diệp cũng thở dài một tiếng nói:

- Như Nam, người bạn này của con đúng là không tệ, lần này đã giúp chúng ta rất nhiều.

- Vâng, Diệp sư huynh tính tình vốn là rất trọng tình nghĩa, nhiều khi, thà rằng chính hắn chịu thiệt cũng không muốn để cho bạn bè chịu thiệt.

Nữu Như Nam gật đầu đồng ý nói.

Trong lòng cô Diệp Mặc xác thực là người như vậy, lúc trước cô mua pháp bảo của Diệp Mặc, còn thiếu Diệp Mặc mấy vạn thần tinh, về sau Diệp Mặc nói được rồi coi như xong. Tại Mộ Hoa Thần Sơn, cũng là Diệp Mặc cứu cô một mạng, lần này nếu như không có Diệp Mặc, cô và mẹ đều không đi được.

Nữu Thiên Diệp vỗ bả vai Nữu Như Nam cái nói:

- Như Nam àh, Diệp các chủ đúng là người tốt, nhưng cũng không phải loại người tình nguyện để mình thua thiệt như con nói đâu. Những người con gặp qua quá ít, không rõ lòng người hiểm ác. Đàn ông mà mẹ đã gặp...

- Mẹ, mẹ có thể đừng đề cập mẹ đã gặp cái gì được không?

Nữu Như Nam cau mày nói, mẹ đẹp hơn cô nhiều lắm, nhưng cô thật sự rất không thích loại tính cách phong lưu này của mẹ mình.

- Hơn nữa, Diệp sư huynh đúng là người tốt mà, nếu như anh ta không phải là người trượng nghĩa, thì cũng chẳng có người trượng nghĩa rồi.

Nữu Như Nam ngẫm lại, vẫn là nói một câu cho Diệp Mặc.

- Được rồi.

Nữu Thiên Diệp thấy Nữu Như Nam một lòng hướng về Diệp Mặc cũng không tiếp tục dạy bảo con gái nữa, chỉ thoáng do dự một chút nói:

- Nếu như Diệp các chủ kia đúng là loại người như con nói, thì hắn cũng sẽ không lấy đi Thiên Mệnh Đạo Quả rồi. Đương nhiên, cho dù là hắn lấy đi Thiên Mệnh Đạo Quả, Diệp các chủ cũng là một trong những người phẩm chất tốt nhất mà ta đã gặp qua.

Nữu Như Nam nhíu mày một cái nói:

- Diệp sư huynh cho mẹ cái quả đó, chính mẹ không lấy. Hơn nữa, Thiên Mệnh Đạo Quả đó chúng ta lấy về làm cái gì? Thiệt là.

Nữu Thiên Diệp dùng đầu ngón tay điểm cái trán Nữu Như Nam một cái nói:

- Con bé ngốc này, Thiên Mệnh Đạo Quả dùng để làm gì? Đương nhiên là để chứng đạo rồi, bây giờ chúng ta đã có được nhiều thần tinh và tài nguyên tu luyện như vậy. Với tư chất của con rất nhanh liền có thể thăng cấp đến Tiên đế viên mãn, như vậy con có thể lợi dụng Thiên Mệnh Đạo Quả để chứng đạo, mặc dù cơ hội này không lớn, nhưng cuối cùng cũng là có một cơ hội đúng không? Con lại còn nói lấy về có ích gì? Con cho rằng Đạo Quả là đồng nát, khắp nơi đều có chắc?

- Đạo Quả để ở chỗ Diệp Sư Huynh, khẳng định còn có tác dụng lớn hơn.

Nữu Như Nam mặc dù biết mẹ nói đúng, lại vẫn nói giúp Diệp Mặc một câu.

- Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi thành Thánh Đạo đã, trước tiên thuê một động phủ bắt đầu bế quan đi. Được nhiều thứ tốt như vậy, không đi bế quan tu luyện, thật sự là lãng phí. Text được lấy tại Truyện FULL

Nữu Thiên Diệp không muốn nhắc lại chuyện Thiên Mệnh Đạo Quả.

- Được... Ồ...

Nữu Như Nam ngạc nhiên và nghi hoặc một tiếng, sau một khắc liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc.

- Đây không phải cái hộp chứa Thiên Mệnh Đạo Quả sao?

Điều Nữu Như Nam ngạc nhiên và hoài nghi chính là cái hộp này sao lại xuất hiện bên trong chiếc nhẫn của cô, cái hộp này rõ ràng là Diệp Mặc thu lại rồi mà.

- Đừng mở ra.

Nữu Thiên Diệp sớm đã có kinh nghiệm, vội vàng tiếp nhận cái hộp, thần thức của bà còn chưa dò vào trong hộp ngọc, thì đã nhìn thấy một loạt chữ nhỏ bên trên hộp ngọc:

- Như Nam, Đạo Quả này là cô lấy được, bây giờ trả cho cô, tranh thủ sớm ngày chứng đạo Thánh đế nha.

Nữu Như Nam cũng đồng thời nhìn thấy hàng chữ nhỏ này, lập tức nói:

- Diệp sư huynh khi nào thì đã đặt cái hộp này trong chiếc nhẫn của con? Sao con không biết?

- Mau cất đi.

Nữu Thiên Diệp đợi Nữu Như Nam thu cái hộp lại xong, lúc này mới cảm thán nói:

- Xem ra lần này ta sai rồi, Diệp các chủ đó đúng là loại người như con nói.

- Hừ, con đã nói mà. Tính tình Diệp sư huynh, con há có thể không biết sao, hắn căn bản là sẽ không để ý một quả Đạo Quả đâu.

Nữu Như Nam đắc ý nhìn thoáng qua mẹ, nếu như không phải vì Nữu Thiên Diệp là mẹ của cô, cô đã muốn châm chọc một chút rồi.

Nữu Thiên Diệp thở dài một cái nói:

- Ta là lòng tiểu nhân, sở dĩ Diệp các chủ thu Đạo Quả lại, bây giờ mới cho chúng ta, là vì sợ chúng ta bị người khác nhớ tới. Quả nhiên là một người trọng tình, aizz, ta kết giao nhiều đàn ông như vậy, sao không để cho ta quen biết người như Diệp các chủ này chứ? Nếu như ở cùng Diệp các chủ, dù là một...

- Mẹ àh, mẹ có thể đừng mất mặt như vậy được không.

Nữu Như Nam tức đến đỏ bừng cả mặt, không để ý Nữu Thiên Diệp nữa, trực tiếp phóng ra một món pháp bảo phi hành, lập tức đi ngay.

...

Lúc này Thời Không Thoa của Diệp Mặc đã càng đi càng nhanh, trận pháp ở lối vào thông Tiên Giới với Thánh Đạo Giới đã bị hắn phong ấn chặt, lúc này hắn không có tâm tư khác, chỉ muốn tiến về Hư Thị sớm một chút.

Ngọc giản mà Đổng Yến đưa cho miêu tả vô cùng là rõ ràng, đi đến Hư Thị nhất định phải xông ra khỏi biên giới Thánh Đạo Tàn Giới, tiến vào trong hư không. Cũng không phải lao ra khỏi biên giới Thánh Đạo Tàn Giới ở bất kỳ nơi nào cũng được đâu, Thánh Đạo Tàn Giới cho dù đã sứt mẻ tàn tạ rồi, cũng vẫn rộng lớn khôn cùng, dù Diệp Mặc là một Tố Đạo Thánh đế cũng không cách nào tại nơi khổng lồ như vậy mà biết rõ phương hướng.

Phương hướng thông với Hư Thị là cố định, nếu như lệch phương hướng, cho dù là có la bàn hư không chỉ phương hướng, cũng không cách nào tìm được chính xác vị trí của Hư Thị.

Đại tông môn tiến về Hư Thị có một vài Truyền Tống Trận ẩn núp, nhưng bây giờ Thánh Đạo Tàn Giới sứt mẻ tàn tạ không chịu nổi, vết nứt không gian quá nhiều, cho dù là Truyền Tống Trận của đại tông môn, cũng có hạn chế về tuyến đường và khoảng cách dài ngắn. Diệp Mặc không quen biết tông chủ của đại tông môn nào cả, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình kiên cường cố gắng bay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi