Điều đó không có khả năng chứ? Diệp Mặc nhìn chằm chằm la bàn phương vị này không ngừng quan sát. Nếu như la bàn chỉ phương hướng Hu Thị không thể vạch ra phương vị rõ ràng, là bàn phương vị này còn có ích lợi gì nữa? Cho dù là có cách Hư Thị xa đi nữa, thì cũng phải có một manh mối đơn giản mới đúng chứ.
- Ta hiểu rồi.
Diệp Mặc chỉ vào bên trên la bàn hư không chỉ phương hướng đột nhiên xuất hiện, một cái vạch trằng nhạt đến gần như nhìn không thấy nói:
- Ở đây cách Hư Thị quá mức xa xôi, la bàn chỉ phương hướng không cách nào vạch ra vị trí cụ thể của Hư Thị, nhưng có thể vạch ra phương hướng đại khái. Chúng ta cứ dọc theo vạch màu trắng này mà đi, chờ sau khi đến ranh giới Hư Thị, bên trên la bàn chỉ phương hướng hẳn là sẽ hiện ra vị trí Hư Thị.
…
Thời Không Thoa của Diệp Mặc dọc theo vạch trắng nhàn nhạt kia đi tiếp một tháng nữa, sau đó quả nhiên vạch màu trắng kia hình như đã rõ ràng hơn một chút, tuy không nhìn kỹ vẫn thấy không rõ lắm, nhưng một chút xíu biến hóa kia, vẫn bị Diệp Mặc nắm bắt được.
Tiến về Hư Thị đường xá xa xôi, dài dằng dặt vô cùng. Đổng Yến lúc trước đi Hư Thị là theo chân Đại nhật Thần sơn cùng đi, một chuyến dùng gần năm mươi năm thời gian. Căn cứ theo lời Đổng Yến nói, pháp bảo phi hành lúc trước của Đại nhật Thần sơn cũng là thần khí thượng phảm. Diệp Mặc đoán chừng thần khí thượng phẩm của hắn không hề thua kém so với Đại nhật Thần sơn, cho dù pháp bảo phi hành của Đại nhật Thần sơn là thuyền thần khí thượng phẩm, đoán chừng cũng sẽ không nhanh hơn bao nhiệu so với pháp bảo phi hành của hắn.
Phục Phi dưới sự chỉ điểm của Diệp Mặc, đã là Tiên đế hậu kỳ, cho dù là thăng cấp Tiên đế viên mãn, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mà tu vi của hai người Thanh Như và Mục Tiểu Vận hơi thấp, Mục Tiểu Vận là Tiên tôn sơ kỳ rồi, Thanh Như thì kém hơn rất nhiều. Đến cuối cùng, Diệp Mặc dứt khoát lấy ra trận bàn thời gian cho Thanh Như và Mục Tiểu Vận thay phiên tu luyện.
Phục Phi đã đến Tiên đế hậu kỳ, thăng cấp thêm nữa cần phải có lĩnh ngộ và tích lũy tài nguyên, trận bàn thời gian với y mà nói tác dụng hơi thấp. Mà Thanh Như lại không như vậy, bản thân tư chất không thua kém Mục Tiểu Vận chút nào. Dưới trận bàn thời gian, ngắn ngủn thời gian có nửa năm, ngay tại trong Thế giới trang vàng đã độ kiếp thăng cấp Tiên vương.
Thời Không Thoa là thần khí thượng phẩm, bởi vì Diệp Mặc không tu luyện, một mình khống chế Thời Không Thoa, tốc độ cũng cáng lúc càng nhanh. Hư không của Thánh đạo giới có quá nhiều nhân tố nguy hiểm, bất kể là dòng chảy vẫn thạch, hay là vết nứt không gian, một khi đụng vào, không chết cũng phải mất một lớp da. Dòng chảy vẫn thạch và gió bão thiên thạch ở đây, không thể so với hư không của Tiên giới, bị cuốn vào rồi, cho dù là thần khí phi hành thượng phẩm, cũng là kết cục nát bấy.
Cũng may kinh nghiệm trong hư không của Diệp Mặc vô cùng phong phú, lúc mới đầu hắn còn có chút cẩn thận, đến lúc sau, tốc độ càng lúc càng nhanh, Thời Không Thoa giống như mọc thêm con mắt, sau khi gặp dòng chảy vẫn thạch, gió bão, sớm đã tránh đi thật xa.
Mà Diệp Mặc đứng ở trước Thời Không Thoa, cảm thụ được không gian hư không sứt mẻ tàn tạ kia so với Tiên giới càng mênh mông hơn. Một loại sung sướng khó nói nên lời và cảm ngộ quẩn quanh trong ý niệm.
Thế giới trang vàng của hắn được nâng cao cùng với tu vi của hắn, khi thu nhỏ lại cũng càng ngày càng nhỏ, bây giờ là một hạt bụi nhỏ, đến lúc sau thậm chí ngay cả hạt bụi có khả năng cũng biến mất. Mà bên trong Thế giới trang vàng cũng theo tu vi của hắn càng ngày càng nâng cao, không gian cũng càng lúc càng lớn.
Đến cuối cùng, hoặc là sẽ giống như hư không vô cùng mênh mông này, vô cùng vô tận, vô bờ vô bến.
Thế giới trang vàng không vì nhỏ mà nhỏ, cũng không vì lớn mà lớn, giống như hư không vô cùng mênh mông, rộng rãi không thấy giới hạn này, bạn không biết vũ trụ này là lớn hay nhỏ.
Diệp Mặc bỗng nhiên có chỗ ngộ ra, trong mắt hắn, vũ trụ này có lẽ là đằng đẵng khôn cùng, một ngày nào đó sau khi tu vi của hắn đạt tới một cảnh giới nhất định, vũ trụ hư không vô cùng mênh mông này trong mắt hắn, có phải cũng giống như Thế giới trang vàng của hắn, chỉ là một hạt bụi hay không?
Nếu như sau khi cái vũ trụ mênh mông này trong mắt hắn chỉ còn là một hạt bụi nhỏ, vậy bề ngoài hạt bụi nhỏ này sẽ là thế giới như thế nào?
Sau một khắc, Diệp Mặc lại ngồi xuống, hoàn toàn thân không ngoại vật, tinh thần ý chí đã hòa làm một thể cùng cái vũ trụ mênh mông này, giống như cũng muốn đem cái vô biên vô tận mênh mông này dung nhập vào trong đại đạo của hắn. Cảm ngộ loại mênh mông vô biên này, đem cái vô cùng mênh mông này dung nhập vào trong đạo vận của mình.
Đây là năm thức chín Thời Không Thoa phi hành trong phạm vi hư không rồi, thời gian chín năm Diệp Mặc vẫn đứng trước Thời Không Thoa vừa cảm ngộ vũ trụ hư không, vừa khống chế Thời Không Thoa.
Mà bây giờ hắn đột nhiên lâm vào trong đó cảm ngộ, Thời Không Thoa đã không còn bị ràng buộc bởi phương hướng, nhanh chóng chệch khỏi phương hướng ban đầu, tiến vào trong một cái ngã rẽ khác.
Thanh Như lúc này đã thăng cấp Tiên tôn, đồng thời giao trận bàn thời gian cho Mục Tiểu Vận đột phá Tiên đế, bản thân cô thì chuẩn bị đi lên trên Thời Không Thoa xem xem hư không của Thánh đạo giới, vào đúng lúc này, cô nhìn thấy Diệp Mặc bắt đầu cảm ngộ, Thời Không Thoa đã mất đi khống chế.
Thanh Như hoảng hốt, mau chóng ra khỏi Thế giới trang vàng, nhận lấy khống chế Thời Không Thoa. Trong nội tâm cô đang tự thấy may mắn, may mắn là Diệp đại ca mở ra quyền hạn ra vào Thế giới trang vàng, nếu không một khi Thời Không Thoa va vào dòng chảy vẫn thạch, là coi như xong đời. Chỉ có điều là lúc này phương hướng bên trên la bàn chỉ phương hướng kia đang dần dần rõ ràng hình như lại bắt đầu trở nên mơ hồ, hiển nhiên là đã chệch khỏi phương hướng rấtxe rồi.
Thanh Như đang khống chế Thời Không Thoa, muốn kéo Thời Không Thoa về lại phưong hướng ban đầu.
Hư không của Thánh đạo giới quá mức mênh mông rộng lớn, cho dù là chệch hướng một chút, muốn trở lại vị trí cũ, cũng không phải là chuyện đơn giản. Cũng may bên trên la bàn chỉ phương hướng phía trước Thời Không Thoa còn có một cái chỉ thị, Thời Không Thoa tuy chệch phương hướng, Thanh Như còn có thể biết đi hướng nào. Chỉ có điều là tốc độ Thanh Như khống chế Thời Không Thoa so với Diệp Mặc khống chế thì chậm hơn không chỉ mấy chục lần.
Ba tháng nháy mắt đã qua, hôm nay Thanh Như đang khống chế Thời Không Thoa tiến lên, một mảng bóng dáng lớn mờ nhạt xuất hiện trong thần thức của cô.
Đây tuyệt đối không phải là thiên thạch, cũng không phải mảnh thiên thạch vỡ thông thường. Thần thức của Thanh Như tiếp xúc đến một mảng bóng dáng mờ nhạt này, lập tức đã biết, đây là một mảnh vỡ sót lại của tinh vực, cũng chính là Tiểu thiên vực hoặc là Hư không thiên vực mà người khác thường nói.
Thanh Như đi theo Ngu Tú rất nhiều năm, kiến thức đương nhiên không ít. Tiểu thiên vực rất có thể sẽ xuất hiện rất nhiều tiên linh vật hoặc là thiên tài địa bào đẳng cấp cao hơn, gặp phải thứ đồ tốt này, cô lập tức ngừng Thời Không Thoa lại.
Thanh Như vốn muốn gọi Tiểu Băng Sâm ra xem một chút, Tiểu Băng Sâm đối với Tiểu thiên vực tương đối mẫn cảm, bởi vì bản thân nó là từ Tiểu thiên vực ra mà.
Vừa lúc đó, khí thế trên người Diệp Mặc bỗng nhiên đang không ngừng tăng lên, một loại khí tức mênh mông đến vô biên vô tận từ tren người Diệp Mặc khuếch trương triển khai ra, khí tức đạo vận vô cùng vô tận chậm rãi vây quanh thân hắn, giờ khắc này trong mắt Thanh Như, Diệp Mặc giống như cái vũ trụ này, là toàn bộ hư không này.
Thanh Như theo bản năng lui về phía sau mấy bước, lúc này mới lẩm bẩm nói:
- Đây chính là khí tức của đại đạo sao? Tại sao ta cảm giác Diệp đại ca chính là tất cả trong vũ trụ này?
Thanh Như không phải là người không có kiến thức, lúc Ngu Tú – sư phụ cô Tố đạo, cô cũng từng ở đằng xa quan sát. Cũng là một loại khí tức đạo vận vây quanh, nhưng so với loại khí tức đại đạo vô cùng mênh mông này của Diệp Mặc, sư phụ chỉ giống như một giọt nước, Diệp Mặc thật giống như biển cả.
Diệp Mặc đột nhiên bắt đầu thét dài, khí tức đạo vận vô cùng vô tận quanh thân hắn càng ngày càng đậm, tiếng thét gào của hắn trong hư không cũng không cách nào ngăn trở được. Khí tức đạo vận phối hợp với tiếng thét gào của hắn dường như đem tất cả hư không tụ họp lại, khiến cho khí tức của hắn không ngừng tăng lên tăng lên.
Khi loại khí tức này tăng lên tới một đỉnh cao, tiếng thét gào của Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại, hắn mở mắt, nhìn Thanh Như cười cười.
Đây chính là Dục đạo, cảm giác mạnh mẽ khiến cho Diệp Mặc cũng có chút không dám tin. Lúc này hắn cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao không có cơ duyên, có những người cả đời cũng chỉ có thể dừng lại tại Tố đạo, mà có những người ngắn ngủi mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm là có thể thăng cấp Dục đạo.
Bản thân hắn là như vậy đó, ở torng Thế giới trang vàng nhiều năm như vậy, cũng không chạm đến được bóng dáng của Dục đạo, mà ở trong loại giới vực hư không này đứng mấy năm thời gian, hắn lại cảm ngộ được khí tức vũ trụ vô cùng mênh mông, thành công thăng cấp đến Dục đạo.
Thanh Như ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, cô cảm giác được Diệp Mặc tựa hồ có hơi thây đổi, lại tực hồ không có chút thay đổi nào. Cả người thậm chí trở nên càng thêm mượt mà thêm một chút, đây là ảo giác sao?
Nhưng cô rất nhanh liền kịp phản ứng, đi đến trước mặt Diệp Mặc nói:
- Diệp đại ca, chúc mừng huynh, lại thăng cấp thành công rồi.
Diệp Mặc cũng mừng rỡ vô cùng, lần này thu hoạch thăng cấp Dục đạo của hắn không chỉ là tu vi Dục đạo mạnh mẽ, hắn còn gặt hái được nhiều thứ nữa, chỉ có điều những thứ này trong lúc nhất thời không cách nào nói ra thành lời mà thôi. Hắn thậm chí đã cảm ngộ được một loại đại thần thông, loại thần thông này chính là có quan hệ với hư không mênh mông, chỉ có điều là trong một thời gian không cách nào thành hình được.
- Cám ơn, cô dừng lại ở đây, có phải là đã nhìn thấy một Tiểu thiên vực hay không?
Diệp Mặc cười hỏi.
Thanh Như lúc này mới nhớ tới lúc chuyện trước ngừng lại, mau chóng nói:
- Đúng vậy, Diệp đại ca, huynh xem, kia chính là một cái Tiểu thiên vực. Chỉ có điều là bị tối tăm mờ mịt bao vây lấy, tôi vốn định gọi Tiểu Băng Sâm và Vô Ảnh ra xem một chút, không nghĩ tới Diệp đại ca đã tỉnh lại.
- Vân mệnh quả thật không tệ, đó là một Tiểu thiên vực.
Diệp Mặc cũng đã nhìn ra kia là một Tiểu thiên vực, Tiểu thiên vực bề ngoài bị sương mù xám xịt bao phủ, đây có khả năng cũng là một vào tầng mây. Cũng không phải tầng mây vây quanh bên ngoài cái Tiểu thiên vực nào cũng đều có độc, sương mù xám bao quanh bên ngoài cái Tiểu thiên vực này, Diệp Mặc đã dùng thần thức quan sát, xác nhận là tầng mây không có độc.
- Chúng ta bây giờ liền đi vào sao? Có cần gọi Tiểu Băng Sâm ra không?
Thanh Như có chút vội vàng hỏi một câu.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Đương nhiên phải đi vào, đợi vào rồi gọi bọn nó ra vậy. Ta còn chưa chúc mừng cô nữa, đã thành công thăng cấp Tiên tôn rồi. Tư chất của cô giống như Tiểu Vận, đều là tư chất đỉnh cao.
- So với Diệp đại ca, chút thành tích này của tôi thật sự là không đáng gì.
Thanh Như trong lòng rung động không phải là vì thành tích tu luyện của cô, mà là vì trận bàn thời gian của Diệp Mặc, vật đó thật sự quá nghịch thiên. Bởi vì có trận bàn thời gian, cô cũng triệt để hiểu rõ vi sao Diệp Mặc có thể tu luyện nhanh như vậy.
Diệp Mặc gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Thanh Như, ta có một vấn đề cũng muốn hỏi cô một chút, sư phụ cô kiến thức rộng rãi, có lẽ cô cũng biết nguyên nhân.
Thanh Như nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, trong suy nghĩ của cô, Diệp đại ca tu vi so với sư phụ cũng cao hơn rất nhiều, sẽ không có cái gì không hiểu, hắn nói có vấn đề muốn hỏi mình, rốt cuộc là muốn hỏi vấn đề gì đây?