- Tôi có thể dạy anh.
Tô Tĩnh Văn ngây người một lát lập tức liền phản ứng lại, cô cũng biết đây chỉ là một cái cớ, bằng không có người khác bên cạnh sẽ ngắt lời nói muốn cùng cô nhảy điệu nhảy này, cô sẽ khó lòng từ chối.
Quả nhiên Tô Tĩnh Văn giọng điệu cứng rắn nói ra, người chung quanh liền lập tức đều nhìn cô, dạy hắn khiêu vũ? Hắn trong chốc lát có thể học được sao?
- Tĩnh Văn, nếu không như vậy đi, điệu nhảy thứ nhất này đã bắt đầu rồi, anh cùng em nhảy trước, đợi lát nữa anh lại gọi mấy chuyên gia vũ đạo đến dạy Diệp Mặc nhảy là được rồi.
Người nói chuyện lại là Uông Bằng, không biết y đến đây từ lúc nào.
Hắn sao tới thế? Thời điểm Diệp Mặc nhìn về phía Uông Bằng, Uông Bằng cũng lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt cảnh cáo tương đối rõ ràng.
Diệp Mặc có chút cảnh giác, hắn cảnh giác không phải là vì Uông Bằng đối với hắn có địch ý, mà là vì tay của Uông Bằng đã tốt hơn mà cảnh giác. Diệp Mặc đương nhiên biết thủ pháp của mình, hoàn toàn là dùng một tia chân khí dừng lại ở trên xương cốt của đối phương, trình độ y học hiện đại sẽ không có cách nào đẩy lùi một tia chân khí trong cổ tay y.
Nếu như muốn hoàn toàn chữa khỏi thủ đoạn của hắn, chỉ có thể là nội gia cao thủ, thậm chí là cao thủ đã tu luyện ra chân khí, hoặc là nói là Tu Chân giả.
Lại có loại cao thủ này? Xem ra sau này mình cần càng thêm cẩn thận.
Hắn còn chưa biết trình độ cao thủ nơi này có thể đạt tới mức nào, cho nên trong lòng rất cảnh giác. Tuy rằng nơi này dường như không có phát hiện Tu Chân giả, nhưng chuyện này ai có thể xác định? Chính hắn không phải cũng là một Tu Chân giả ẩn náu ở trong đô thị sao? Hơn nữa thế tục võ thuật có chút tu luyện đến cực hạn, Tu Chân giả bình thường cũng không phải là đối thủ. Diệp Mặc mặc dù là hai người kiêm tu, nhưng vẫn là không dám khinh thường, dù sao tu vi của hắn vẫn rất thấp.
- Không cần, Diệp Mặc, tôi dạy cho cậu được không nào?
Tô Tĩnh Văn lập tức cự tuyệt đề nghị của Uông Bằng, vẫn đang nhìn Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc thản nhiên cười, nếu Uông Bằng không đến, nói không chừng hắn còn có thể nói mình tạm thời sợ học không được, nhưng nếu Uông Bằng đã đến đây, và còn nhằm vào hắn, Diệp Mặc hắn cũng không phải con rùa rụt đầu. Nếu Uông Bằng dám tìm hắn gây phiền phức, hắn không ngại chăm sóc các cao thủ phía sau lưng Uông Bằng.
- Tốt, tuy nhiên không cần dạy, cô chỉ cần nói một lần là được rồi.
Nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, Uông Bằng đối với tên nhãi này lại càng thêm căm tức.
Nói một lần thì biết hả? Xung quanh không có bất kỳ người nào tin vào điều này, ngay cả Tô Tĩnh Văn cũng không tin, nhưng tô Tĩnh Văn chỉ cần Diệp Mặc cùng cô đi xuống hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, cũng sẽ không thật sự cho rằng Diệp Mặc không cần dạy, chỉ cần nói một lần sẽ biết nhảy.
Tuy nhiên nếu Diệp Mặc nói, Tô Tĩnh Văn vẫn là đem một đoạn động tác trong điệu Waltz nói cho Diệp Mặc nghe, thậm chí động tác đều thoáng khoa tay múa chân một chút.
- Được rồi.
Diệp Mặc nhìn Tô Tĩnh Văn nói xong, cười nói.
Lúc này điệu nhảy đầu tiên đã vang lên.
Tất cả mọi người nhìn động tác Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đi vào sàn nhảy, bọn họ muốn nhìn xem "được rồi" của Diệp Mặc này có thể là cái dạng gì, thậm chí có một số người còn muốn xem Diệp Mặc xấu mặt.
Ninh Khinh Tuyết lẳng lặng nhìn Diệp Mặc, cô có một loại cảm giác, nụ cười Diệp Mặc biểu lộ tự tin, hắn dường như rất có lòng tin.
Diệp Mặc kéo tay Tô Tĩnh Văn, một cỗ mùi thơm thản nhiên truyền vào mũi của hắn, khiến hắn có một loại cảm giác nói không nên lời. Ngoại trừ thời khắc sư phụ dẫn hắn bỏ chạy, hắn cho tới bây giờ đều không tiếp cận phụ nữ quá gần như vậy. Trong lòng của hắn có chút cảm giác tim đập loạn thình thịch.
Nhưng lần trước Lạc Ảnh tuy rằng ôm hắn chạy trốn, nhưng lúc đó quá ngắn, hắn thậm chí còn không có kịp phản ứng, liền lâm vào hôn mê thật sâu. Hôm nay lại không giống thế, hắn thực sự cầm tay Tô Tĩnh Văn, thậm chí còn chuyển động theo vũ khúc.
- Diệp Mặc, cậu gạt tôi nha, cậu còn nói không biết khiêu vũ, cậu nhảy cũng không tồi, tôi tuyệt đối không tin cậu chỉ có nghe tôi nói một lần mà có thể nhảy tốt như vậy.
Tô Tĩnh Văn và Diệp Mặc vừa nhảy, lập tức cũng cảm giác được Diệp Mặc căn bản không phải là người khiêu vũ lần đầu tiên. Động tác mà hắn phối hợp so với chính mình thậm chí còn linh hoạt hơn nhiều.
Diệp Mặc không giải thích tại sao mình chỉ có nghe một lần liền biết nhảy, hắn giải thích cũng vô dụng, chẳng lẽ nói với Tô Tĩnh Văn, hắn có thần thức? Những động tác này so với đồ vật hắn tu luyện đều rất đơn giản? Mà hắn chỉ có hỏi:
- Cô thường xuyên khiêu vũ?
Tô Tĩnh Văn bị Diệp Mặc bắt lấy hai tay, trong tay truyền đến nhiệt độ trên người Diệp Mặc, đôi lúc còn chạm vào người Diệp Mặc, cô thậm chí có một loại cảm giác chơi với lửa. Hương vị nam nhân trên người Diệp Mặc làm cho nàng có chút mê man, đó là một loại cảm giác khiến cho nàng yên lặng hít thở, hắn thật là một học sinh sao?
Mọi người xung quanh thấy Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn nhảy rất ăn ý, đều bừng tỉnh, hoá ra Diệp Mặc này giả vờ không nhảy. Người này giả bộ thật giống. Điều này cũng khó trách, niên đại này, nào có thiếu gia nào không biết khiêu vũ.
Uông Bằng sắc mặt tức giận xanh mét, y cảm giác mình bị tên Diệp Mặc này đùa bỡn. Điều này làm cho y rất căm tức, rất nhanh Diệp Mặc đã bị y liệt vào hàng ngũ những kẻ bán bùa kia, đều là thuộc loại người vô sỉ.
Ninh Khinh Tuyết lẳng lặng nhìn Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn phối hợp trên sàn nhảy, nghe âm nhạc du dương, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt lại rất bình tĩnh.
Điệu nhạc đã dừng lại, Tô Tĩnh Văn dường như vẫn chưa thỏa mãn, tuy nhiên nghe được tiếng vỗ tay xung quanh, cô mới nhớ tới điệu nhảy này đã kết thúc, không khỏi có chút buồn bã.
Vũ khúc khác lại vang lên, mọi người đều tìm kiếm bạn nhảy tiến vào sàn nhảy.
Thời điểm Uông Bằng vừa định mời Tô Tĩnh Văn nhảy thêm điệu nhảy khác, y bỗng nhiên nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết, ánh mắt lập tức phát sáng lên. Vội vàng đi tới nói:
- Xin chào, tôi là Uông Bằng, không biết có thể may mắn mời cô nhảy một điệu hay không?
Ninh Khinh Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Uông Bằng một cái, thậm chí ngay cả trả lời đều không có, mà là trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, vừa rồi lời của tôi còn chưa nói hết. Có thể tiếp tục cùng anh nói chuyện không?
Để lại Uông Bằng sắc mặt càng ngày càng xanh mét.
Tô Tĩnh Văn đương nhiên biết Ninh Khinh Tuyết đã cùng Diệp Mặc từ bỏ hôn ước rồi, nhưng lại không biết cô vì sao còn muốn tìm Diệp Mặc, chẳng lẽ còn có những chuyện khác?
Tô Tĩnh Văn vừa mới muốn nói chuyện, Lý Mộ Mai đã đi tới, kéo Tô Tĩnh Văn nói:
- Tĩnh Văn, tôi có một số việc muốn nói cùng cô, đi thôi.
Nhìn Tô Tĩnh Văn đã đi xa, Diệp Mặc nhìn nhìn Ninh Khinh Tuyết nói:
- Được rồi, chúng ta tới chỗ bên cạnh ngồi một chút.
Diệp Mặc vốn định nhảy xong điệu nhảy này thì rời khỏi đây, nhưng vì nguyên nhân Ninh Khinh Tuyết, đành ở lại.
Uông Bằng nhìn Ninh Khinh Tuyết xinh đẹp thanh lịch giống như tiên tử bị Diệp Mặc mang đi, tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào, trong lòng chỉ là đang nghĩ, khi nào thì phải chỉnh đốn người này một chút.
Tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, Diệp Mặc trực tiếp hỏi:
- Tôi đã không phải là người của Diệp gia rồi, có thể nói chúng ta căn bản chính là người của hai thế giới, cô tìm tôi có chuyện gì đây?
Ninh Khinh Tuyết trầm mặc thật lâu sau mới lên tiếng:
- Diệp Mặc, tôi không muốn ở chỗ này nói chuyện, buổi tối tôi có thể tới chỗ anh đang sống không? Rất xin lỗi, tôi thật sự muốn nhờ anh giúp một chuyện...
- Cái gì?
Diệp Mặc còn cho là mình nghe lầm, Ninh Khinh Tuyết cô gái này, buổi tối còn chủ động tới chỗ ở của hắn? Mặc kệ là chuyện gì, điều này dường như cũng không đúng lắm.