THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc cau mày, cảm giác cô gái này có gì đó bất thường như thế nào đấy? Mình đối với cô ấy cũng không phải là bạn bè, cô lại lấy ra kiếm gỗ đào, đây là ý gì?

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Mặc dường như có chút không tin tưởng mình lắm, Lạc Huyên rất là tức giận vứt lại kiếm gỗ đào, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài. Diệp Mặc trong lòng lại thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm cô? Cô bé này dù nhẹ dạ, muốn bảo vệ mình hay sao?

Diệp Mặc cầm lấy kiếm gỗ đào, thần thức quét qua, lập tức cười lạnh một tiếng, hắn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Đây nào phải kiếm gỗ đào, căn bản là kiếm gỗ được chế ra từ một thanh hắc lệ mộc.

Hắc Lệ Mộc này rất ít nhìn thấy, nhưng Diệp Mặc hoàn toàn biết đây là một loại gỗ hấp dẫn hồn quỷ. Loại gỗ này bình thường sinh trưởng ở đất cực âm, đựng khí âm sát, ở Tu Chân Giới quỷ tu cấp thấp thích dùng loại này làm nguyên liệu tu luyện.

Hiện tại người phụ nữ này đem Hắc Lệ Mộc chế tạo kiếm đưa cho mình, không cần nói cũng biết, chính là muốn dẫn quỷ tới phòng của mình, tuy rằng không biết tâm tư của cô là gì, nhưng Diệp Mặc lại biết nhất định là cô gái này không có ý tốt.

Nhưng Diệp Mặc cho là cô gái không muốn hại mình, nếu như muốn hại mình, dựa theo ý nghĩ của nàng, muốn giết Diệp Mặc hẳn là việc rất đơn giản, không cần phải dùng Hắc Lệ Mộc để dẫn quỷ đến. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không tốt bụng nghĩ là, nàng là muốn dẫn vật kia ở trên lầu xuống dưới này, sau đó diệt, nếu thật là như vậy, cô cũng không cần đem Hắc Lệ Mộc để lại tại nơi đây, chỉ cần cô treo ở gian phòng của mình thì được rồi.

Bất kể là thế nào, vô duyên vô cớ bị cô gái kia hãm hại một phen, Diệp Mặc nhất định là không muốn, hắn rất muốn đem Hắc Lệ Mộc này đến treo trong gian phòng của cô. Thậm chí Diệp Mặc muốn mình đem âm sát châu để tại gian phòng của cô, một khi có âm sát châu ở phòng cô, các loại quỷ lần lượt chen chúc mà đi vào rồi. Nhưng Diệp Mặc cũng không muốn làm như vậy, không phải sợ làm cho người phụ nữ này sợ, mà là tiếc âm sát châu.

Cô rốt cuộc muốn làm gì? Thần thức Diệp Mặc lướt nhanh tới. Lạc Huyên ngồi trong gian phòng của mình, rót một chén nước uống một ngụm, sau đó lại lầm bầm nói:

- Ai bảo anh hư hỏng như vậy, liền dọa anh một lần, tuy nhiên coi như là giúp tôi một chuyện. Đợi dẫn quỷ ra tôi liền diệt nó. Bằng không một mình tôi có chút sợ hãi.

Tuy rằng Diệp Mặc rất tập trung, nhưng lại không nghe chính xác cô nói cái gì, hình như cuối cùng nói là sợ hãi cái gì, cô là muốn diệt quỷ, một mình lại không dám, cho nên mới cố y đem Hắc Lệ Mộc để nơi này, sau đó quỷ đến đây, cô dễ hỗ trợ. Thêm một người lá gan của cô lớn thêm. Nếu như là như vậy, đây cũng là chuyện quá khôi hài.

Diệp Mặc không biết hắn đoán hoàn toàn chính xác, Lạc Huyên trong lòng quả thật là nghĩ như vậy đấy, mặc dù cô là người tu luyện cổ võ ở hoàng cấp trung kỳ. Nhưng dù sao cũng là một cô gái, tối hôm qua một mình đối mặt với ác quỷ thiếu chút nữa té lầu mà chết, hoặc là nói nếu công phu khinh không rất cao, có lẽ là bị chết liền.

Cho nên hôm nay cô nghĩ tuyệt chiêu khiến Diệp Mặc ở lại bên cạnh cho nàng tăng thêm can đảm, còn có một cái chính là Diệp Mặc là đàn ông, trên người dương khí nặng, như vậy sức mạnh của quỷ cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.

Diệp Mặc nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra nguyên nhân, tiện tay đem Hắc Lệ Mộc ném ở bên cạnh, đi ra cửa ăn sáng. Bình thường dưới tình huống này, Diệp Mặc rất ít ngồi thang máy, hắn đều thích dọc theo bậc thang mà đi.

Bình thường Diệp Mặc lúc đi qua lầu bốn, chỉ cần gặp Hàn Tứ Tài, Thái Kim Hữu đều nói chuyện phiếm với hai người vài câu. Nhưng hôm nay Diệp Mặc lúc qua lầu bốn, lại phát hiện Hàn Tứ Tài, Thái Kim Hữu hai người hoảng hốt khuân đồ, còn có hai cô gái và vài đứa trẻ giúp.

- Phải dọn nhà sao?

Diệp Mặc nghĩ đến đây thuận miệng hỏi:

- Hai người phải dọn đi rồi sao?

Đang khuân đồ Hàn Tứ Tài mới nhìn rõ là Diệp Mặc vội vàng lại nói:

- Người anh em họ Mạc, tối hôm qua anh ở trên lầu chẳng lẽ không biết có chuyện gì xảy ra àh?

Diệp Mặc theo bản năng lắc đầu nói:

- Việc gì? Không có.

Tuy nhiên vừa mới nói xong, cũng nhớ tới tối hôm qua việc Lạc Huyên lên lầu, tuy nhiên chuyện này hẳn là Hàn Tứ Tài không biết.

Hàn Tứ Tài cẩn thận nhìn chung quanh một lần, mới ở bên tai Diệp Mặc lặng lẽ nói:

- Anh Mạc, anh khẩn trương dọn đi, tối hôm qua quỷ lại vừa đi ra. Tầng năm có một văn phòng nhỏ, ông chủ lần đầu tiên tăng ca chưa đi, kết quả buổi sáng hôm sau phát hiện y đã bị chết ở trong văn phòng. Tòa nhà này có tà ma, tôi cùng Lão Thái hôm nay dọn đi.

- Lầu năm lại chết người?

Khó trách lúc mình mới từ lầu năm xuống, phía trên dường như không ít người, hắn còn tưởng rằng công ty có việc gì, hóa ra tối hôm qua chết người. Chẳng lẽ tối hôm qua vật kia còn xuống đây sao?

Diệp Mặc nhíu mày, hắn quyết định đêm nay đi lên xem một chút, nếu quả thật có cái gì mờ ám, hắn quyết tâm diệt.

Bởi vì theo lời thường xuyên có người chết, như vậy cảnh sát thường xuyên lại đây, tất nhiên ảnh hưởng đến cuộc sống yên lặng của hắn.

Diệp Mặc thuận miệng đáp ứng xong, không có tâm tứ nói chuyện với Hàn Tứ Tài nữa, hắn đi tới cửa hàng sữa đậu nành, vừa kêu một ly sữa đậu nành, Lạc Huyên liền đã tới.

Tiểu đạo cô Lạc Huyên này là người của ẩn môn, hơn nữa còn ở bên cạnh Diệp Mặc, vốn khiến Diệp Mặc trong lòng khó chịu. Hơn nữa buổi sáng hôm nay Lạc Huyên không ngờ chuẩn bị dùng kiếm Hắc Lệ Mộc đến hại hắn, càng làm cho Diệp Mặc thấy ghét.

Không nghĩ tới người con gái còn ngồi đối diện với hắn, uống một ly sữa đậu nành và kêu hai bánh bao đậu.

Diệp Mặc rất muốn Ngô Công Tử kia tới nữa quấy nhiễu Tiểu đạo cô này để bỏ ghét, tuy nhiên lại không thấy bóng dáng Ngô Công Tử, xem Lạc Huyên có chút bản lĩnh, không biết bằng biện pháp gì khiến Công Tử này không tìm đến nàng.

Thấy Diệp Mặc không thèm nhìn mình, chỉ lo ăn, Lạc Huyên đành phải chủ động nói:

- Tuy rằng cho anh kiếm gỗ đào nhưng buổi tối nếu có động tĩnh gì, anh nhất định phải nhớ rõ kêu tôi lại để hỗ trợ. Anh có biết hay không, hôm nay nghe nói tầng năm đã chết một người.

Diệp Mặc bưng sữa đậu nành lên ừng ực uống hết sạch, sau đó cắt đứt lời Lạc Huyên nói:

- Cô cũng có biết hay không, kỳ thật cô rất nhiều chuyện mà. Tôi sống hay chết mắc mớ gì chuyện của cô? Không cần cô phải quan tâm tới, đi cho rồi!

- Anh…

Lạc Huyên có chút tức giận đứng lên nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong lòng cô nhịn lại cách nói trả treo với hắn, hắn lại vẫn lấy thái độ này nói chuyện với mình. Nếu không phải là vật trên lầu kia, mời cô ở trước mặt Diệp Mặc nói một câu, cô cũng sẽ không thèm. Cô lập tức liền quyết định đêm nay nhất định tối nay sẽ đi qua trễ chút, khiến cho người này sợ tới mức không phân biệt được gì, mình mới đi qua, thật sự là quá đáng ghét.

- Lạc Huyên…

Một cô gái chạy vào, nhìn thấy đối diện Lạc Huyên là Diệp Mặc, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Tuy nhiên cô rất nhanh lại ngay bên tai Lạc Huyên nói vài câu, Lạc Huyên lập tức liền đứng lên, cả sữa đậu nành cũng không kịp uống, cùng với cô bé này cùng nhau vội vã đi ra ngoài.

Diệp Mặc nhìn qua một chút cô bé kia, hẳn là một học sinh bình thường, trên người không có bất kỳ nội khí dao động, hẳn là chưa từng học qua cổ võ. Chỉ có điều không biết Lạc Huyên này nghe được cái tin tức khẩn cấp gì, đã vậy còn quá vội vàng đi.

Tuy rằng Diệp Mặc không muốn quản việc của Lạc Huyên, nhưng nếu cô chọc tới trên đầu mình, hơn nữa còn ở cách vách với mình, Diệp Mặc cũng muốn đi điều tra một phen, cô bé này rốt cuộc có ý đồ gì.

Trở lại chỗ ở, Diêp Mặc tĩnh tu một hồi. Lấy ra mấy viên Tuyết Liên Tử, nếu hiện tại có một viên Liên Sinh Đan thì tốt rồi, vết thương của hắn nhất định lập tức sẽ khỏi bệnh. Đáng tiếc ba viên Liên Sinh Đan đã bị hắn dùng hết rồi, mặc dù có Tuyết Liên Tử ngàn năm nhưng luyện chế Liên Sinh Đan cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, hắn lần trước gần như lãng phí hơn phân nửa dược liệu. Hiện tại hắn bị thương, hiệu suất luyện thành đan khẳng định thấp dọa người, nếu lại lãng phí mấy viên tuyết liên tử, vật này về sau đã khó có thể tìm rồi.

Diệp Mặc cầm lấy một mảnh đài sen, ngẫm nghĩ một chút đặt ở miệng nhai vài cái nuốt xuống. Đài hạt sen đối với luyện đan có chỗ rất tốt, nhưng bên trong có có nhiều chất bẩn. Diệp Mặc lúc mới bị thương, cũng không dám nuốt, dù sao lúc ấy hắn không có nhiều chân nguyên đi luyện hóa chất bẩn như vậy.

Hiện tại thương thế của hắn vốn chỉ còn lại có hai ngày thì khỏe rồi, tuy rằng hiện tại hắn có thể luyện hóa chất bẩn này, nhưng hắn lại không muốn lãng phí cánh đài hoa sen lớn nhất, dù sao khôi phục sớm hai ngày và chậm hai ngày khôi phục cũng giống như vậy.

Nhưng xuất hiện Lạc Huyên không chừng là nhân tố, Diệp Mặc liền một ngày cũng không dám kéo dài, hắn mới lấy ra một mảnh đài sen nuốt xuống.

Đài sen Tuyết Liên Tử tuy hiệu quả chữa bệnh không bằng "Liên Sinh Đan" nhưng Diệp Mặc hiện tại vết thương cũng hiệu quả rõ rệt rồi. Mới khoảng sáu giờ, Diệp Mặc chẳng những vết thương diệt hết, hơn nữa tu vi lại tiến bộ một ít, ít nhất thần thức của hắn đã hoàn toàn tới phạm vi 150 thước.

Diệp Mặc chân khí lại vận chuyển một chu thiên lớn, mười hai chu thiên nhỏ, tinh thần sảng khoái hẳn lên. Hiện tại vết thương diệt hết, hắn lập tức có thể bắt tay vào làm luyện đan rồi. Tuy nhiên trước khi luyện đan, Diệp Mặc còn muốn làm một chuyện, nhất định phải diệt vật trên lầu kia, bởi vì Diệp Mặc cảm giác thứ này đã ảnh hưởng đến hắn.

Vốn Diệp Mặc nghĩ đến, Lạc Huyên nếu cho mình kiếm hắc lệ mộc, buổi tối cô nhất định phải lại đây bắt quỷ đấy, nhưng đến lúc mười giờ tối, cách vách lại không có bất kỳ động tĩnh gì, Lạc Huyên này đêm nay không ngờ chưa có trở về.

Diệp Mặc sắc mặt lạnh lùng, xem ra cô gái này muốn làm cho mình chết ah. Nếu như là một người bình thường, có hắc Lệ Mộc ở phòng, hơn nữa phòng này còn có quỷ, làm sao còn có mạng? Tâm địa của cô gái này quả nhiên so với bộ dạng của cô phải độc ác nhiều lắm.

Lúc mười giờ tối, trên lầu lại truyền đến tiếng vang, không ngờ không còn âm thanh tùng tùng nữa, mà là âm thanh bước chân đi lại.

Diệp Mặc quét thần thức nhìn khắp chung quanh ra tới ngoài, hắn không ngờ phát hiện thang máy vẫn đứng lầu tám ở tự động hướng lên lầu rồi, hơn nữa còn có xu hướng đi lên tầng cao nhất.

- Đúng là có chút ý tứ?

Diệp Mặc một tiếng cười lạnh, hắn nhảy ra ban công, trực tiếp theo hướng lầu chín đi lên. Hắn sẽ không giống Lạc Huyên, còn muốn leo lên dọc ban công, một Ngự Phong Thuật, cũng đã trực tiếp đứng ở trên ban công lầu chín.

Dưới ánh trăng u ám, trên ban công lầu chín có mấy dấu chân rõ ràng, Diệp Mặc vừa thấy liền cho rằng đây là tối hôm qua Lạc Mâu để lại đây.

Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền phát hiện không đúng, bởi vì ở bên cạnh dấu chân Lạc Huyên còn có một dấu chân khác, chỉ có điều chuyến này dấu chân xuất hiện rất là đột ngột, hơn nữa đi đến bên cửa sổ liền biến mất không thấy. Dấu chân này lớn hơn so với dấu chân Lạc Huyên, còn là dấu chân của phụ nữ, ai vậy ta?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi