THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

- Tại sao phải như vậy?

Lạc Huyên trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ có một câu "những lời này không nên tùy tiện nói, nếu anh nhảy lầu, em cũng nhảy theo anh sao?"

Anh Diệp vì thất tình mà nhảy lầu rồi, nhưng mình đã đồng ý với anh ấy, anh làm gì, mình cũng sẽ làm theo, suy nghĩ này giống như dòng điện thoáng qua trong đầu cô, Diệp Mặc đã rơi xuống giống như sao băng vậy.

Trong mắt của Lạc Huyên, bên ngoài bây giờ, người duy nhất cô có thể dựa vào chính là Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc lại nhảy lầu rồi. Lạc Huyên bắt đầu cảm thấy trống rỗng, cô bỗng nghĩ đến anh Diệp đau lòng mà nhảy lầu có phải vì người con gái ấy từng đồng ý với anh rồi sau đó lại bỏ rơi anh?

Nhưng vừa nãy mình cũng đã đồng ý, trong đầu Lạc Huyên chỉ có mấy chữ đồng ý, anh lại bị lừa lần nữa ư? Trong nháy mắt cô không muốn nghĩ tiếp nữa, hoặc là không kịp nghĩ nữa, cô nhắm mắt lại rồi bỗng nhảy xuống.

Cơn gió nhẹ thổi qua bên cô, cô bỗng cảm thấy thật thích thú. Tuy chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn, nhưng cuối cùng cô cũng đã thực hiện được lí tưởng của cô trước khi chết, cũng coi như là cô bay được một thời gian ngắn ngủi. Trong chốc lát cô bình tĩnh trở lại, trong lòng không sợ nữa. Khoảnh khắc này cô không muốn nghĩ tới điều gì, bất kể là Diệp Mặc hay là chuyện của sư môn, hay là hai vị sư tỉ.

Chẳng trách Diệp Mặc nói, lí tưởng của mình có lẽ có thể thực hiện được, tuy chỉ trong thời gian ngắn, lí tưởng của mình đã thực hiện được rồi, nhưng lí tưởng của anh Diệp là gì?

Lạc Huyên bỗng cảm thấy lạ, cô nhảy lầu sớm đã rơi xuống mặt đất rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa rơi xuống mặt đất?

Cô mở mắt, bỗng ngạc nhiên kêu lên một tiếng:

- Anh Diệp? Chúng ta đều chết rồi ư? Sao em không cảm thấy đau khi rơi xuống mặt đất?

Nói xong cô quay đầu lại nhìn theo bản năng. Lúc này mới phát hiện ra cô đang càng ngày càng cao mà không phải là cảm giác đang dần rơi xuống mặt đất.

Đây là chuyện gì vậy?

Diệp Mặc khoanh tay đứng trước mắt Lạc Huyên, giọng nói có phần cô đơn:

- Lạc Huyên, cảm ơn em đã nhảy lầu cùng anh, lí tưởng của em hãy để anh giúp em thực hiện đi. Lúc này, em đã có thể bay lượn trên bầu trời rồi.

Lạc Huyên ngây người một hồi lâu, lúc sau mới phản ứng trở lại. Cô cúi đầu nhìn bầu trời đêm vô tận dưới chân, giống như nằm mơ, nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Anh Diệp, chúng ta thật sự đang bay sao?

Diệp Mặc mỉm cười:

- Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang bay trong không trung.

- Anh Diệp, anh là tiên hả?

Nỗi sợ hãi đã qua đi nhưng Lạc Huyên lại hỏi tới vấn đề càng khiếp sợ hơn. Cô sớm đã biết Diệp Mặc không hề tầm thường. Nhưng chưa từng nghĩ hắn lại không hề tầm thường thế này.

Diệp Mặc lắc đầu, vẻ mặt càng thêm ảm đạm, tiên là mục tiêu của hắn, nhưng hắn còn cách mục tiêu trở thành tiên một khoảng cách quá xa, thậm chí mãi mãi không có cách nào thực hiện được, hắn biết hắn không phải là tiên.

Diệp Mặc không trả lời, Lạc Huyên cũng không hỏi. Cô cẩn thận nhìn chỗ mình đang đứng, chợt thấy một thanh kiếm rất lớn. Thanh kiếm bay to thế này ở đâu ra vậy? Từ trước tới nay cô chưa từng thấy thanh kiếm bay lớn như thế này trên người Diệp Mặc.

Trải qua ngạc nhiên lớn như vậy, cuối cùng Lạc Huyên cũng dần bĩnh tĩnh trở lại. Tuy có quá nhiều nghi vấn, nhưng cô biết chuyện này không phải chuyện cô có thể hiểu, nếu Diệp Mặc không nói, cô cũng sẽ không hỏi. Cô cũng đứng bên cạnh Diệp Mặc, cảm nhận tầm nhìn rộng lớn và bầu trời đêm tĩnh lặng.

Gió nhẹ từ từ thổi qua, nỗi xúc động và khát khao không nói nên lời dâng trào trong Diệp Mặc.

Thật lâu sau, khi Diệp Mặc cảm thấy chân nguyên có chút hao sức thì mới đỗ lại trên tầng trên cùng của khu nhà.

Lạc Huyên đứng trên mái nhà, không hỏi bất cứ vấn đề gì, thậm chí không hỏi thanh kiếm bay của Diệp Mặc đi đâu rồi mà chỉ nhìn Diệp Mặc nói:

- Anh Diệp, cảm ơn anh đã thỏa mãn lí tưởng của em, tuy chỉ có một buổi tối nhưng em đã mãn nguyện lắm rồi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

- Không có gì, bởi vì anh có thể làm được và bởi vì em đã đồng ý tin anh.

Dường như suy nghĩ của Diệp Mặc trưởng thành hơn rất nhiều, đối với người thường mà nói, người trong Ẩn Môn cao không thể với tới, thậm chí tồn tại một cách thần bí. Nhưng đối với cô mà nói, Diệp Mặc cũng cao không thể với tới và cũng tồn tại một cách thần bí.

Cô nghe Diệp Mặc nói xong, điềm tĩnh cười:

- Chỉ là em không muốn anh Diệp thất vọng thêm một lần nào nữa. Hoặc là lúc đó em không nghĩ nhiều, chỉ bất ngờ quyết định, nếu như để em quyết định lần nữa, nói không chừng em không dám nhảy xuống đâu.

Diệp Mặc cảm kích nhìn Lạc Huyên, không nói lời nào. Sau khi Ninh Khinh Tuyết bị mất trí nhớ, với hắn mà nói đúng là sự đả kích rất lớn, trong lòng hắn vẫn luôn không có cách nào buông xuôi, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

- Chuyện của anh, đừng kể cho ai nhé.

Một lúc lâu sau, Diệp Mặc mới nói.

Lạc Huyên khẽ gật đầu, dù Diệp Mặc không nói cô cũng sẽ không nói cho ai khác đâu, chuyện tối nay khiến cho cô quá ngạc nhiên rồi, việc này mà truyền ra, đặc biệt là truyền tới Ẩn Môn thì không biết sẽ gây ra hậu quả lớn thế nào.

- Đi thôi, chúng ta xuống lầu, bọn người kia tối nay sẽ không đến.

Diệp Mặc quay đầu lại cười với Lạc Huyên rồi nói.

Lạc Huyên sững người một chút, đến bây giờ cô mới hiểu, Diệp Mặc lên lầu ngoài việc bắt quỷ ra còn có suy nghĩ như thế này, không ngờ muốn đợi Nhị sư tỷ tới.



Du Châu

Ninh Khinh Tuyết vuốt ve sợi dây chuyền trân châu trước ngực, vẻ mặt có chút mơ hồ. Từ sau khi Diệp Mặc nôn ra máu rời đi, ngực của cô rất đau, nhưng sợi dây chuyền này lại có thể giúp nỗi đau đớn của cô giảm xuống.

Nhưng dù cô có suy nghĩ thế nào thì cũng nghĩ không ra, sợi dây chuyền này mua ở đâu. Còn đan dược mà lần trước Diệp Mặc mang đến, sau khi ăn, không những da cô trở nên rất đẹp, mà cả người cũng cảm thấy khoan khoái bay bổng, dường như có thể theo gió bay đi. Dù Lý Mộ Mai đã hỏi qua cô mấy lần là chuyện gì đã xảy ra nhưng Ninh Khinh Tuyết tuyệt đối không muốn tin vào kết quả mà đan dược của Diệp Mặc mang lại.

Sao cô có thể có quan hệ với Diệp Mặc được? Diệp Mặc là người như thế nào, Ninh Khinh Tuyết tuy không hiểu nhưng nghe cách nói của người khác thì biết rồi. Cô cũng biết hôn sự của cô và Diệp Mặc vì chuyện của gia tộc, nhưng từ khi Diệp Mặc bị Diệp gia vứt bỏ, Ninh gia vẫn chưa hề nhắc tới chuyện của cô và Diệp Mặc, chẳng lẽ một năm nay đã có chuyện gì xảy ra?

Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, sững lại một hồi lâu, cho đến khi Lý Mộ Mai gõ cửa bước vào cô mới định thần lại.

- Khinh Tuyết, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé, ở trong phòng mãi không tốt đâu.

Lý Mộ Mai nhìn Ninh Khinh Tuyết, nói có chút lo lắng.

Ninh Khinh Tuyết lắc đầu nói:

- Mộ Mai, thực sự chị không tin chị có quan hệ gì với Diệp Mặc, nhưng vì sao anh ta lại tìm đến Du Châu?

Vẻ mặt của Lý Mộ Mai có chút chán nản, cô không muốn giải thích điều gì với Ninh Khinh Tuyết, với Ninh Khinh Tuyết, có những chuyện quên đi thì tốt hơn. Cô nói không sai, sau khi Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc ở bên nhau, thì đã phải chịu hai lần tổn thương. Hơn nữa, Lý Mộ Mai còn biết Ninh Khinh Tuyết đã đi qua Lưu Xà một lần, tuy không biết tình hình cụ thể lần ấy nhưng chắc hẳn không phải là chuyện đơn giản.

Nhìn Lý Mộ Mai không nói gì, Ninh Khinh Tuyết thở dài nói:

- Chẳng lẽ thực sự có chuyện gì mà chị không biết ư? Có lẽ là chị thực sự không muốn biết.

Lý Mộ Mai ngồi xuống:

- Khinh Tuyết, chị không nên nghĩ ngợi nhiều, một năm qua, chị từng gặp Diệp Mặc mấy lần. Em nghĩ, em nghĩ hẳn là anh ta thích chị.

Ninh Khinh Tuyết khẽ gật đầu, cô tự biết việc của mình. Cô biết mình quá xinh đẹp, hơn nữa gần đây còn càng ngày càng xinh hơn. Nhưng cô không quan tâm lắm đến việc này, điều cô quan tâm chính là làm rõ sự việc, dù cha mẹ cô đã rời Ninh gia ở Yến Kinh, nhưng cô vẫn nên làm chút việc cho gia đình, thế mới là lý tưởng của cô. Diệp Mặc thích cô cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu nói cô cũng thích Diệp Mặc thì là chuyện tuyệt đối không thể.

Thấy Ninh Khinh Tuyết dường như đã đồng ý lời của mình, Lý Mộ Mai nhẹ nhàng thở ra:

- Tốt lắm, Khinh Tuyết, tuần này em đưa chị đến Yến Kinh thăm vài người bạn cũ nhé, ở Du Châu này mãi cũng không tốt.

Ninh Khinh Tuyết lắc đầu

- Mộ Mai, chị không muốn đi Yến Kinh lắm, chị không thích chỗ ấy. Mộ Mai, em có biết dây chuyền này ở đâu ra không? Dây chuyền này quả thực rất tốt, chị nghĩ nó có thể trị được bệnh đau tim của chị.

Lý Mộ Mai nhìn chiếc dây chuyền mà Ninh Khinh Tuyết đang cầm trên tay có chút lo lắng. Tuy cô cũng không biết dây chuyền này có từ đâu, nhưng cô khẳng định, dây chuyền này có liên quan đến Diệp Mặc.

- Em cũng không rõ, em nghĩ là mua khi chị đến Yến Kinh. Nhưng sợi dây chuyền này quả thật rất đẹp, nếu chị nhớ rõ mua dây chuyền này ở đâu thì em còn muốn mua một sợi nữa cơ. Dây chuyền này giống như làm từ ngọc, quả là rất đẹp.

Tuy Lý Mộ Mai biết dây chuyền này có liên quan đến Diệp Mặc, nhưng cô lại rất thích sợi dây chuyền.

Ninh Khinh Tuyết đặt sợi dây chuyền xuống, một lát sau mới nói:

- Mộ Mai, chị đã tra trên mạng một số ví dụ về mất trí nhớ. Ký ức và người mình khắc cốt ghi tâm, cho dù mất đi trí nhớ thì cũng sẽ có chút ấn tượng. Nhưng chị lại không có một chút ấn tượng gì với Diệp Mặc, rõ ràng là trong trí nhớ đã mất của chị có anh ta, nhưng lại không quan trọng. Cho nên việc phục hồi lại trí nhớ một năm trước chị không có để trong lòng, em không cần lo lắng.

Ninh Khinh Tuyết nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt của Lý Mộ Mai, liền chủ động lên tiếng.

Lý Mộ Mai giật mình, đúng vậy, nếu như Khinh Tuyết khắc cốt ghi tâm với Diệp Mặc thì sao có thể một chút ký ức cũng không có? Có lẽ điều Khinh Tuyết nói là đúng, những ngày tháng ở bên Diệp Mặc chỉ là vì những lời lẽ ngon ngọt của Diệp Mặc thôi, Khinh Tuyết bị lừa không chừng.

Nghĩ đến đây, Lý Mộ Mai hận không thể lập tức đi nói chuyện này với dì, thực ra suy nghĩ của họ có thể sai, thực sự Ninh Khinh Tuyết không có ký ức sâu sắc nào với Diệp Mặc.

Lý Mộ Mai bỗng nhớ ra một chuyện, cô liền vui mừng nói với Ninh Khinh Tuyết:

- Khinh Tuyết, chị biết Giác Vân tự không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi