THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Khi Diệp Mặc lại một lần nữa tỉnh lại, cảm thấy linh khí ở đây đã tán loạn, lúc này mới hơi tiếc nuối đứng lên, cảm thấy tu vi lại tăng lên một bậc, tuy rằng vẫn là luyện khí tầng bốn nhưng nếu bây giờ đứng lên phi kiếm đi từ Ninh Hải đến Hồng Kong thì nhất định sẽ không xuất hiện tình huống chân khí đứt đoạn.

Một cảm giác đói khát truyền đến, Diệp Mặc trong lòng cả kinh. Bình thường hắn hai ba ngày không ăn gì căn bản cũng không sao cả, nhưng bây giờ lại thấy đói, chứng tỏ ít nhất đã 3 ngày trở nên rồi.

Vừa nghĩ tới mình chậm trễ đến mấy ngày rồi, Diệp Mặc liền không dám tiếp tục chậm trễ nữa, lập tức bước lên phi kiếm, bay thẳng đến Ninh Hải.

Diệp Mặc mới đến 'Vị tiên' Ninh Hải đã nhìn thấy Dương Cửu và Hàn Tử cách đó không xa.

Hai người Dương Cửu căn bản đã đợi rất lâu rồi, Diệp Mặc nói ngày hôm sau thậm chí là đêm hôm đó sẽ trở lại, nhưng bây giờ đã là ngày thứ 4 rồi, Diệp Mặc vẫn không đến tìm hai người bọn họ. Tuy rằng đã bốn ngày rồi, nhưng hai người vẫn không rời khỏi Ninh Hải.

Tuy rằng không biết Diệp Mặc vì nguyên nhân gì đến bây giờ vẫn chưa về, nhưng Dương Cửu lại có một chút dự cảm, "Địa Sát" có lẽ xảy ra chuyện rồi. Sự hống hách của "Địa Sát" anh ta biết, nhưng đã mấy ngày rồi cả anh ta và Hán Tử đều không có chút tin tức gì, nếu "Địa Sát" không sao, nhất định sớm đã tìm đến Ninh Hải rồi. "Địa Sát" đến bây giờ vẫn chưa đến chứng minh đã xảy ra chuyện rồi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Cửu và Hàn Tử vì sao không rời khỏi Ninh Hải.

Cho nên Diệp Mặc vừa về đến, Dương Cửu và Hàn Tử canh giữ ở cửa "Vị Tiên" liền nhìn thấy, lập tức chạy ra đón.

Nói chuyện một lúc lâu, Diệp Mặc mới biết được hắn đã tu luyện được 4 ngày rồi, khó trách lại đói bụng.

- Tiền bối, tên họ Tạ kia tôi đã xử lý rồi, hắn ta ngầm đối phó với anh và Tô Tĩnh Văn tiểu thư, bị chúng tôi nắm được nhược điểm, hiện tại không biết có nên giết hay không?

Dương Cửu rất kính sợ Diệp Mặc, anh ta biết Diệp Mặc đi diệt "địa sát". Bây giờ Diệp Mặc đã trở lại, tuy rằng anh ta không dám hỏi kết quả như thế nào, nhưng cũng biết được một vài dấu vết, lại thêm dự đoán lúc trước của mình, Dương Cửu lập tức biết "Địa Sát" thật sự xảy ra chuyện rồi. Diệp Mặc xua tay nói:

- Người đó hai ngươi đi xử lý một chút là được, nếu có thể kiếm thêm ít tiền về thì càng tốt, tuy nhiên cho dù kiếm về được ít tiền cũng không thể để tên tiểu tử đó quá tiêu diêu tự tại, còn về cái mạng đó của hắn ta, giết hay không đều không quan trọng. Sau khi làm xong việc này, hai người lập tức đi Lưu Xà tìm nhị ca ta Hứa Bình, ta đã có một vài người phát triển công ty mới ở Lưu Xà. Ở đó có chỗ cho hai người phát triển, tôi cũng sẽ đi Lưu Xà. Về phần "Địa Sát" hai người không cần lo lắng, tôi đã nhổ tận gốc rồi.

Dương Cửu và Hàn Tử vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Mặc, không ngờ hắn thật sự diệt "Địa Sát" rồi. Một tổ chức sát thủ lớn như vậy nói nhổ là nhổ, mới có vài ngày mà trong mắt hai người họ Diệp Mặc càng trở nên thần bí.



Sắp xếp xong xuôi Dương Cửu và Hàn Tử, Diệp Mặc không đi tìm Tô Tĩnh Văn, hắn trực tiếp đi Tuyên Giang, mục tiêu của hắn chính là đi Hợp Lưu phái.

Nhưng khiến Diệp Mặc thất vọng chính là, người của Trương gia ở Tuyên Giang căn bản cũng không biết Trương Chi Hối. Lúc hắn tìm đến gia chủ của Trương gia mới biết sự tồn tại của Trương Chi Hối chỉ có gia chủ Trương gia mới biết. Mà gia chủ Trương gia lại nói với Diệp Mặc, Trương Chi Hối đã rất lâu rồi chưa quay về, cũng không có liên lạc với bọn họ.

Diệp Mặc bỏ ra chút thời gian đi diệt Đoạn Quyền Đường, sau đó cũng không có tin tức của Trương Chi Hối.

Từ bỏ chuyện của Trương Chi Hối, Diệp Mặc đi về phía Vô Lượng sơn, nếu "Địa Sát" đã bị hắn diệt, hắn sẽ đi đón cô em gái Đường Bắc Vi của mình về.

Vô Lượng sơn vẫn như cũ, du khách đến thăm rất nhiều, mọi điểm phong cảnh đều phồn hoa tấp nập.

Nhưng Diệp Mặc bây giờ lại biết, Vô Lượng sơn này vẫn không hề đơn giản như bề ngoài của nó. Bên trong đó không biết ẩn giáu bao nhiêu ẩn môn và gia tộc.

Diệp Mặc đi đến vị trí vào Tĩnh Nhất môn, hắn đứng trên đài cao đột nhiên phát hiện dây xích phía dưới chân núi dẫn vào Tĩnh Nhất môn đã bị chặt đứt. Có người đã chặt đứt dây xích? Diệp Mặc trong lòng lập tức cả kinh. Đây tuyệt đối không phải do Tĩnh Nhất môn làm, bởi vì ẩn môn tuy rằng không nhập thế, nhưng bất kỳ ẩn môn nào cũng sẽ qua lại đôi chút với bên ngoài, bọn họ còn có một vài nhu cầu cần thiết cho cuộc sống, nhất định phải mua từ bên ngoài về, vì vậy tuyệt đối sẽ không chặt đứt con đường liên lạc với thế giới bên ngoài này.

Nếu như em gái Đường Bắc Vi không ở trong này, Diệp Mặc cũng sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng em gái Đường Bắc Vi ở trong đó, hắn không thể không khẩn trương

Diệp Mặc lập tức bước trên phi kiếm đi tới vách núi đối diện, rất nhanh liền chui vào con đường thông ra Tĩnh Nhất môn. Ra khỏi đó, đối mặt với con đường gấp khúc dài vô tận, Diệp Mặc chỉ cần dùng mấy phút đồng hồ là đã đi hết. Cuối con đường nhỏ là chân núi Tĩnh Nhất môn, hắn rất nhanh đi vào cửa sân trong Tĩnh Nhất môn, thần thức liền quét qua.

Đường Bắc Vi lại đang ở hậu hoa viên mà cô sống chăm sóc gốc "cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp" kia, dường như không có cái gì có thể khiến cô rời khỏi gốc cây này.

Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, Bắc Vi không xảy ra chuyện là tốt rồi. Nhìn chỗ ở của Đường Bắc Vi, hẳn là cũng không tệ, xem ra Tĩnh Nhàn cũng không có bạc đãi em hắn.

Diệp Mặc rất nhanh bước vào sân gọi một tiếng.

- Bắc Vi

Đường Bắc Vi đột nhiên xoay người lại, lập tức nhìn thấy Diệp Mặc, không chút nghĩ ngợi liền vứt cái xẻng trong tay xuống, chạy tới ôm chặt lấy cánh tay Diệp Mặc, vẻ mặt hứng khởi nói.

- Anh, anh đã đến rồi.

Diệp Mặc có chút áy náy vỗ vỗ vai Đường Bắc Vi, nhưng lại không biết nói với cô thế nào.

- Làm sao vậy? Anh.

Đường Bắc Vi dường như cảm thấy Diệp Mặc do dự, cô vội vàng hỏi, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.

- Bắc Vi, rất xin lỗi, anh đến muộn một chút, mẹ em đã đi rồi...

Diệp Mặc lấy ra một hũ tro cốt đưa cho Đường Bắc Vi, tuy rằng hắn biết như vậy chỉ có thể khiến Đường Bắc Vi càng thêm thương tâm, nhưng hắn lại không biết nên nói thế nào với cô.

Đường Bắc Vi buông tay Diệp Mặc ra, cô có chút không dám tin nhận hũ tro cốt Diệp Mặc đưa cho, một lúc lâu sau cũng không nói được câu gì. Tuy rằng Đường Cần không phải là mẹ đẻ của cô, nhưng trong lòng Đường Bắc Vi, địa vị của Đường Cần bất kỳ ai cũng không thể thay thế được, Đường Cần chính là mẹ của cô.

Nhưng mẹ bị đón đi Yến Kinh, mới chưa bao lâu, lúc quay về không ngờ là một hũ tro cốt, cô không thể chịu đựng được cũng không thể tin được. Mẹ là đi hưởng phúc chứ đâu phải đi tìm chỗ chết, vì sao lại thành ra như thế này? Vì sao? Dường Bắc Vi ngây người ra.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ dùng đôi vai gầy guộc của mình để nuôi cô khôn lớn, không có việc gì có thể ngăn cản được tình yêu của bà với con gái. Bất kể là trời mưa gió rét, hay là băng tuyết mấy ngày liền, mẹ luôn đẩy cái xe đẩy nhỏ che nắng che mưa cho cô. nguồn TruyenFull.vn

Nhưng hôm nay, con gái vừa mới trưởng thành, mẹ đã không còn hưởng phúc được nữa, cứ như vậy mà đi.

- Mẹ...

Đường Bắc Vi ngơ ngác cầm hũ tro cốt của Đường Cẩn, một lúc lâu sau mới khóc rống lên, quỳ rạp xuống đất, nước mắt như mưa.

Diệp Mặc yên lặng nhìn Đường Bắc Vi khóc, hắn không đi khuyên bảo vì hắn biết bây giờ Đường Bắc Vi cần phải khóc.

Một lúc lâu sau, cổ họng Đường Bắc Vi có chút khàn khàn rồi Diệp Mặc mới ôm lấy Đường Bắc Vi.

- Bắc Vi, cô đã đi rồi, cô nhất định không muốn em như vậy, hãy tìm một chỗ nào đó an táng cho mẹ đi.

Đường Bắc Vi nức nở nhìn nhìn Diệp Mặc, bỗng nhiên lại ôm Diệp Mặc khóc rống lên. May mà cô còn anh trai, nếu như ngay cả anh cũng không có, mẹ lại ra đi rồi, cô không còn một người thân nào, thì cô phải sống cô quạnh như vậy trên cõi đời này.



Bên ngoài đại viện Tĩnh Nhất môn, Đường Bắc Vi mai táng tro cốt của mẹ mình xuống dưới gốc cây Thanh Tùng. Phía trên phần mộ có khắc chữ.

- Mộ của mẹ Đường Cần, con gái bất hiếu Đường Bắc Vi lập!

Tất cả những cái này, đều do một mình Đường Bắc Vi làm, Diệp Mặc không hề động tay vào. Mãi đến khi Đường Bắc Vi làm xong toàn bộ công việc, Diệp Mặc mới cùng Đường Bắc Vi quỳ gối trước mộ dập đầu vài cái.

- Bắc Vi, cùng anh đi ra ngoài thôi, anh đưa em đến công ty của anh.

Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi đã an táng xong, tâm trạng ngày càng xấu đi, hắn muốn đưa Đường Bắc Vi ra bên ngoài để giải sầu.

Đường Bắc Vi lắc lắc đầu.

- Anh, em tạm thời không muốn rời đi. Những người ở đây đều đối xử rất tốt với em, em cũng thích cuộc sống ở đây. Mẹ vừa mới đi, em muốn ở lại đây bên cạnh mẹ một thời gian.

- Bắc Vi, em...

Diệp Mặc không ngờ Đường Bắc Vi lại muốn ở lại Tĩnh Nhất môn, nơi này đóng kín như thế, Bắc Vi tại sao có thể kiên trì chịu đựng được?

Đường Bắc Vi đi đến bên cạnh Diệp Mặc, khoác tay Diệp Mặc, lúc này mới chậm rãi nói:

- Anh, em bây giờ ngoài anh ra không còn người thân nào. Em biết anh muốn đi ra ngoài tìm chị dâu Lạc Ảnh, em chi bằng ở đây chờ anh. Chờ anh tìm dược chị Lạc Ảnh thì cùng chị ấy đến đây thăm em.

Sau khi nói xong, Đường Bắc Vi lại trầm mặc một lúc lâu sau mới tiếp tục nói:

- Anh, có nhiều lúc em thật sự hy vọng mình không phải là em gái của anh, nếu như em không phải là em gái của anh, em sẽ có thể gả cho anh rồi, có thể cùng anh đi tìm chị Lạc Ảnh.

Đường Bắc Vi trong lòng hiểu rõ, cho dù cô cùng đi ra với Diệp Mặc, thì mình vẫn là một mình mà thôi. Diệp Mặc phải đi tìm chị dâu Lạc Ảnh, hắn không thể ở trong nhà, mà mình đã quen ở đây rồi, mẹ đã không còn, cô thích cuộc sống yên tĩnh ở đây.

Diệp Mặc vuốt vuốt mái tóc của Đường Bắc Vi nói:

- Đừng nói càn, chúng ta đi đến chỗ em ở rồi nói.

- Ừ, anh, lần trước anh cho em cây "Thanh Hoa Thanh Diệp", nó lại nở ra một bông hoa rồi.

Đường Bắc Vi dường như đã tỉnh táo lại sau bi thương, mặt mũi có chút hồng hào.

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

- Ừ, anh đã nhìn thấy rồi, em chăm sóc rất tốt, cảm ơn em, Bắc Vi. Còn nữa em tu luyện cũng không tồi, không ngờ đã tiến vào tầng đầu tiên rồi, về sau hãy tiếp tục cố gắng, lần này anh sẽ dạy cho em xong mới đi.

Đường Bắc Vi lại lắc lắc đầu.

- Anh, em không thích anh nói cảm ơn với em. Còn nữa, em sẽ cố gắng. A, anh ơi, em nhớ ra rồi, anh vào đây bằng cách nào vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi