THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Phó Hữu Hải chỉ còn biết lặng người, máu tươi từ chỗ cánh tay bị đứt xối ra đầm đìa, chỉ trong một chốc Phó Hữu Hải đã ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Lập tức ngay khi Phó Hữu Hải ngã lăn ra đất, ba người còn lại trong bốn anh em giật mình kinh hãi, đồng loạt nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt hoảng sợ. Khi bọn chúng nhìn thấy quả bom và điều khiển từ xa trong tay Diệp Mặc, lập tức trong đầu trống rỗng. Bọn chúng cố gắng đánh giá Diệp Mặc, chẳng ngờ cuối cùng vẫn là đánh giá thấp hắn. Thậm chí bọn chúng đều không biết Diệp Mặc đã ra tay như thế nào, chẳng biết hắn đã lấy bom và điều khiển từ xa bằng cách nào, trong khi đó Tiểu Lan thiếu chút nữa cũng hôn mê bất tỉnh.

Vì Bồi Khí Đan nghịch thiên mà bọn chúng liều một phen, không ngờ còn chưa kịp hành động thì đã thua rồi.

Môi Phó Hữu Ngân run run, tuy trong miệng lẩm bẩm đều gì nhưng không sao nói nên lời, không ai biết trong miệng gã đang lắp bắp điều gì.

Kẻ đầu tiên đứng lên phát biểu là Phó Hữu Hải, gã biết trước mặt Diệp Mặc, mấy người bọn chúng chủ yếu như mấy con kiến bé tí. Bây giờ gã chỉ thấy hối hận, nếu như không phải nghe theo lời của Lão Nhị và Lão Tứ, gã tuyệt đối sẽ không đi đánh lén Diệp Mặc, với uy lực của Diệp Mặc bây giờ thì cho dù kế hoạch của Lão Tứ thành công thì cũng không thể nào giết chết được Diệp Mặc, hắn quá lợi hại!

Khi bọn chúng định ra kế hoạch ám sát Diệp Mặc thì bọn chúng chỉ nhìn thấy sức mạnh của Bồi khí Đan nghịch thiên mà không nhìn thấy sức mạnh nghịch thiên của Diệp Mặc, càng không ngờ tới Hắc quả phụ từ lâu đã gài Tiểu Lan vào bên cạnh bốn anh em

- Diệp tiền bối, bốn người chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm tôn nghiêm, chúng tôi xin đem tất cả những thứ trong nhà dâng cho ngài, chỉ xin Diệp tiền bối tha mạng cho anh em chúng tôi.

Phó Hữu Hải biết đối mặt với uy lực của Diệp Mặc thì chẳng thể trông cậy vào Lão Nhị và Lão Tam, gã chỉ còn cách đứng dậy mặt dày đi cầu xin tha thứ.

Diệp Mặc cười lạnh lùng:

- Các người là "Tứ Bất Tượng Hongkong", phải vậy không? Ta đây thật không hiểu lũ cẩu tặc các người lại to gan đến thế, các người đã từng nhìn thấy ta giết chết cái tên cướp đan kia mà vẫn còn dám âm mưu lấy Bồi Khí Đan của ta hay sao?

Diệp Mặc thực sự không hiểu, những kẻ hơi có đầu óc một chút nhìn mình thiêu cháy Pháo Nha để thị uy, lại cũng chính trước mặt mấy người đó ra tay, về lý thuyết mà nói thì dù có tham thế nào đi chăng nữa cũng không thể liều mạng ám sát hắn. Trừ phi thực sự có gì đó đáng để bọn chúng liều mạng đang hấp dẫn chúng, với thân phận à "Tứ Bất Tượng Hongkong", thì thứ có thể hấp dẫn bọn chúng không thể là thứ gì tầm thường.

Phó Hữu Hải nghe xong câu nói của Diệp Mặc, trong mắt ánh lên một tia hi vọng, gã lập tức nói:

- Tôi xin nói ra lí do khiến chúng tôi muốn có Bồi Khí Đan, chỉ cần tiền bối tha mạng cho chúng tôi.

Diệp Mặc cười lạnh lùng:

- Mày không có tư cách ra điều kiện với ta, cho nhà ngươi ba phút, không nói thì sẽ vĩnh viễn không được nói nữa.

- Diệp tiền bối, đừng ra tay, chúng tôi nói…

Phó Hữu Ngân cuối cùng cũng ngộ ra khi thấy Lão Tứ đứt lìa tay và máu tươi lênh láng trên sàn nhà, lập tức giành quyền nói trước mặt Phó Hữu Hải.

Nghe Phó Hữu Ngân nói, Phó Hữu Hải thở dài, gã biết cho dù có nói gì thì cả bốn anh em cũng xem như gặp hạn rồi.

Diệp Mặc vẻ mặt thản nhiên, không nói gì, cũng rất muốn biết là nguyên nhân nào đã khiến cho bốn anh em này liều nguy hiểm đi ám sát hắn.

Phó Hữu Ngân thấy Diệp Mặc không trả lời cũng không dám có phản kháng gì, lập tức nói:

- 15 năm trước, bốn anh em chúng tôi đều dựa vào việc tìm vàng làm kế mưu sinh.

Hình như thấy Diệp Mặc cau mày, Phó Hữu Kim vội vàng nói tiếp:

- Bốn anh em chúng tôi trước đây hành nghề trộm mộ, chỉ là nói quen rồi.

Phó Hữu Ngân vội vàng gật đầu tiếp tục nói:

- Ban đầu nghề này cũng khá, có điều sau này vì nhà nước quản lý chặt hơn, lại có nhiều người khác cũng hành nghề nên mỗi ngày lại càng gian nan hơn. Sau khi làm nghề đó được mấy năm, chính khi chúng tôi định rửa tay gác kiếm thì một người bạn của đại ca cho chúng tôi biết anh ta phát hiện ra một ngôi mộ cổ lớn, không rõ thời đại của chủ nhân ngôi mộ là khi nào. Bốn anh em chúng tôi đã hẹn cùng với hai vợ chồng người bạn đi thăm dò ngôi mộ cổ, nhưng ngay ở con đường dẫn vào ngôi mộ có hai bộ xương khô không biết là đã chết bao nhiêu năm rồi.

- Trên hai bộ xương khô ấy chúng tôi tìm thấy một công pháp tu luyện cổ võ, lại không biết dùng chất liệu gì để chế tác mà đã bao nhiêu năm đã trôi qua như vậy mà vẫn hoàn hảo không một vết tích. Chúng tôi đoán, hai người này là do chiến đấu với nhau đến kiệt sức mà chết, nhìn vào những dụng cụ trên mặt đất chúng tôi cũng có thể đoán được, bọn họ có thể cũng là trộm mộ, chỉ vì phát hiện ra ngôi mộ này quá lớn nên còn chưa bước vào mà đã đánh nhau cho đến chết.

Diệp Mặc hừ một tiếng lạnh lùng:

- Nếu đã không bước vào thì sao mà biết được ngôi mộ cổ đó rất lớn?

Phó Hữu Kim nhìn thấy Lão Nhị đang sợ run cả người liền vội vàng tiếp lời nói:

- Vì trước lối vào có một cửa lớn, cửa đó rất vĩ đại. Nhưng cái chúng tôi không tưởng tượng được là phía trên cổng có gắn chín viên dạ minh châu. Trước đó tôi luôn cho rằng dạ minh châu nhất định là thứ chỉ có trong truyền thuyết, nhưng lần đó thật sự chúng tôi đã nhìn thấy dạ minh châu, ánh sáng của nó rất dịu, hơn nữa ánh sáng đó tỏa ra làm ai nấy đều vô cùng dễ chịu, không hề có cảm giác như đang ở trong lòng đất.

- Tôi đoán chừng hai người kia là vì những viên dạ minh châu vô giá trên cổng đó, vậy thì phía trong ngôi mộ chắc chắn là còn kỳ vỹ hơn, thực sự chúng tôi đã nghĩ như thế.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Nói tiếp!

Hắn thì lại không ngờ vực, người khác chưa từng nhìn thấy dạ minh châu nhưng hắn thì được nhìn thấy quá nhiều lần rồi, giờ xuất hiện dạ minh châu cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu như địa cầu xuất hiện một viên dạ minh châu thì đã có giá trị vô song rồi chứ không cần nói tới chín viên. Nhìn thấy tiền tài thì nổi máu tham, bạn bè tranh giành nhau cũng là lẽ bình thường.

Phó Hữu Kim nhìn thấy trong mắt Diệp Mặc không có dù chỉ một tia tham lam, trong lòng càng thêm phần sợ hãi. Nếu Diệp Mặc có biểu hiện của lòng tham, gã còn dự định nếu như tha cho bọn chúng một con đường sống thì gã sẽ lấy địa điểm cổ mộ làm vật trao đổi, bây giờ xem ra kế này không xong rồi.

Lúc này Diệp Mặc lên tiếng, Phó Hữu Kim vội vàng nói:

- Người bạn đó của tôi nhìn thấy dạ minh châu liền lao tới, nhưng anh ta còn chưa kịp đến phía trước dạ minh châu thì đã bị cung tên bắn chết, thì ra cổ mộ này còn có bẫy. Chúng tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách nhưng cũng không lấy được dạ minh châu, sau này có thể là vì chúng tôi đã thử quá nhiều cách, cái hố chúng tôi đào trộm bên ngoài có xu thế bị sụp xuống, chúng tôi vội vàng chạy ra, sau đó bọn tôi vừa mới bước ra thì cái hố đào trộm đó bị sập xuống luôn.

- Sau này các người cũng không vào đó nữa?

Diệp Mặc nhìn chằm chằm Phó Hữu Kim hỏi.

Phó Hữu Kim lắc đầu nói:

- Chúng tôi không dám vào lại đó nữa, bởi vì khi chúng tôi ra khỏi đó, ai cũng bị ma quỷ ám. Ban đầu chúng tôi còn định tìm cách khác để thử, nhưng sau khi tu luyện công pháp cổ võ đó mới phát hiện công pháp này kỳ thực rất lợi hại, liền chuẩn bị thăng cấp đến hoàng cấp thì lại vào đó. Hơn nữa nghề trộm mộ này mà bị ma quỷ ám thì trong vòng mười năm không được vào trong mộ, nếu vào thì sẽ chết.

- Chúng tôi ban đầu nghĩ, nếu như cả bốn anh em chúng tôi đều thăng lên hoàng cấp thì đợi sau mười năm cho dù cổ mộ có bẫy thì chúng tôi cũng không sợ nữa.

- Nhưng đến giờ đã 12 năm trôi qua, ngoại trừ tôi thăng cấp, còn lại ba anh em của tôi đều chưa lên tới hoàng cấp, bởi vậy, thấy tiền bối nắm Bồi Khí Đan trong tay, chúng tôi…

Thần thức của Diệp Mặc đã thấy phía sau lưng mấy người đó quả nhiên đều có một vết sẹo đỏ giống hệt nhau, nhìn dáng vẻ thì đây chính là Phó Hữu Kim bị ma quỷ theo ám thật.

- Mày nói bốn anh em các người còn có một cặp vợ chồng đi theo, bây giờ bốn người các người ở đây, cặp vợ chồng đó bị chết một người, vậy còn một người nữa đâu?

Diệp Mặc lạnh lùng hỏi, mục đích câu hỏi này của hắn chính là muốn biết ngôi mộ cổ quái này có truyền đi tin tức hay không.

- Còn một người phụ nữ, sau khi chồng cô ta mất thì cô ta cũng tách khỏi chúng tôi, còn về chuyện cô ta đi đâu tôi không biết.

- Hừ…

Diệp Mặc hừ lạnh lùng một tiếng rồi nói:

- Mày nói láo!

Nghe thấy tiềng hừ lạnh lùng của Diệp Mặc, gáy của Phó Hữu Kim ướt đẫm mồ hôi lạnh, gã cũng chẳng để ý lau mồ hôi, mới định nói tiếp thì cảm thấy một luồng gió phía trên đầu. Phó Hữu Kim còn không kịp nhìn rõ là Diệp Mặc đã đá một cánh tay đứt lìa qua, gã bắt đầu mê man.

- Còn một người phụ nữ nữa đã đi đâu?

Diệp Mặc lạnh lùng hỏi, mục đích câu hỏi của hắn là hắn muốn đi xem ngôi mộ cổ mà bên ngoài được gắn dạ minh châu, thêm nữa là nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì hắn không cần phải đi nữa, với sự nhanh nhạy của bọn trộm mộ và những tên giả danh khảo cổ thì làm gì còn có phần của hắn.

Phó Hữu Kim nghe thấy Diệp Mặc hỏi, mặt không biểu hiện gì nói:

- Người phụ nữ đó bị chúng tôi bắt về, bốn người chúng tôi hãm hiếp rồi giết chết cô ta.

- Các người thật là một lũ súc sinh!

Tiểu Lan không thể nhịn nổi cảm giác ghê tởm, bây giờ nghe thấy lời của Phó Hữu Kim, cô không nhịn nổi mà quát lên phẫn nộ

- Chồng của người phụ nữ đó là bạn của các người, chồng cô ấy mất, các người không giúp lại còn làm nhục rồi giết cô ấy, nói các người là súc sinh vẫn còn là nhẹ. Lũ bại hoại, lũ cặn bã...

Tiểu Lan lòng đầy căm phẫn, cho rằng hành vi của bốn tên đó là vô liêm sỉ.

Diệp Mặc cũng ngán ngẩm, những kẻ lòng lang dạ sói như thế này trong giới chân tu hắn gặp không nhiều. Nếu như sợ người phụ nữ đó nói ra thì có thể dẫn cô ta đi làm ăn cùng, cũng coi như giam lỏng, vẫn còn khiến người ta cảm thấy dễ chấp nhận hơn cách đó. Ít nhất nếu muốn giết người phụ nữ đó thì cũng không thể nào bốn người cùng ức hiếp cô ta, dù sao thì chồng người phụ nữ này với chúng vẫn còn là bạn bè. Chọn bạn quả nhiên không thể chọn sai, nếu chọn kết bạn với bốn anh em này thì quả là có mắt không tròng.

- Tiểu Lan, cô ra bên ngoài trước đợi tôi, một lát nữa tôi sẽ ra.

Diệp Mặc dẫn theo Tiểu Lan vào là vốn định để cô nhận diện bốn anh em này, tuy vậy bọn chúng lại đang họp, bây giờ chỗ này cũng không cần đến Tiểu Lan nữa, hơn nữa câu tiếp theo mà hắn hỏi cũng không muốn để Tiểu Lan biết.

- Vâng.

Tiểu Lan rất biết điều, cô dường như biết được Diệp Mặc hỏi gì nên chủ động đi ra ngoài.

Một quả cầu lửa của Diệp Mặc đã thiêu cháy Phó Hữu Hải, cũng không để ý đến sự sợ hãi của Phó Hữu Ngân và Phó Hữu Tam, hắn hỏi Phó Hữu Kim:

- Nói địa điểm cổ mộ đó đi!

- Tại Mai Nội Tuyết Sơn tỉnh Vân Trung...

Phó Hữu Kim dường như không nghĩ gì mà nói luôn.

Phó Hữu Ngân vẻ mặt kinh ngạc nhìn đại ca, gã tưởng đại ca sẽ lấy địa điểm đó làm vật để bảo toàn mạng sống, nhưng chẳng ngờ đại ca chẳng hề suy tính đã nói luôn ra.

Trong lòng Phó Hữu Ngân hiện lên sự tuyệt vọng, y đưa một cuốn sách bằng da dê đưa cho Diệp Mặc nói:

- Diệp tiền bối, bản đồ cổ mộ của Mai Nội Tuyết Sơn còn có cuốn công pháp, tất cả đều ở trong đây!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi