THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc cảm thấy hắn nghĩ không sai, nếu thực sự Đoạn quyền đường còn cao thủ lợi hại như vậy thì nhất định coi Diệp Mặc không ra gì. Thế nên, người này chắc chắn sẽ đi tìm Diệp Mặc báo thù. Có thể là y sẽ tìm hắn ở Lưu Xà, cũng có thể đến Yến Kinh tìm Diệp gia để tính sổ.

Cho dù lui một bước mà nói thì nếu người này không đi Yến Kinh tìm Diệp gia trút giận thì cũng đi Tuyên Giang tìm Trương gia, đây là điều chắc chắn. Nhưng y không tìm Diệp Mặc cũng chẳng đi tìm Trương gia, điều này thật kỳ quái.

Phải biết rằng người có thể giết chết Trương Chi Hối thì ít nhất y cũng phải tu luyện đến Địa cấp hậu kỳ. Theo lý mà nói thì loại người này không nên sợ Diệp Mặc mới đúng. Một người đã tu luyện Địa cấp hậu kỳ, đã giết chết một người võ công gần như vậy thì sẽ không sợ hãi như thế.

Diệp Mặc tin tưởng chuyện hắn ở Điểm Thương chưa được truyền ra ngoài, vì lần hắn qua Điểm Thương gần đây mới biết được việc Điểm Thương đã phong môn rồi. Bên ngoài đang lưu truyền nhiều nhất chuyện hắn đã tiêu diệt các cao thủ Địa cấp trung kỳ và sơ kỳ của phái Hợp Lưu.

Diệp Mặc trước khi đi rất muốn đốt sào huyệt của Đoạn Quyền đường nhưng nghĩ đến việc những cổ nhân nơi này đã kiến lập lên căn cứ địa cũng chẳng dễ dàng gì, tốn không biết bao nhiêu công sức nên cuối cùng hắn cũng không ra tay.

Tuy chưa nghĩ ra rốt cục là ai đã giết Trương Chi Hối nhưng Diệp Mặc vẫn cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Hư Nguyệt Hoa. Hắn muốn nói cho cô biết chuyện ở Đoạn quyền đường để cô biết đường phòng bị.

Nhưng khi Diệp Mặc vừa lấy điện thoại ra, vẫn chưa kịp gọi thì chuông điện thoại của hắn liền reo lên.

Số lạ? Diệp Mặc nhíu mày lại. Thường thì điện thoại của hắn không ai có thể gọi được, vậy đây là số của ai?

Tuy không biết là ai nhưng Diệp Mặc vẫn nhận điện thoại.

- Thủ trưởng, đã nhận điện thoại rồi!

Tại một chỗ ở cao cấp Yến Kinh, giọng một gã trực tổng đài vui mừng nói.

- Cái gì? Tôi đến đây…

Trong chớp mắt, Hàn Tại Tân chạy tới bên cạnh giật lấy điện thoại nói.

- Chú em Diệp, gọi điện cho cậu thật khó khăn đấy. Tôi đã gọi suốt 24/24 mà không liên lạc được, gọi mười mấy tiếng giờ mới được, ha ha, nhưng có thể gọi được cho cậu thì coi như tôi cũng rất may mắn rồi.

Hàn Tại Tân sang sảng cười nói.

Diệp Mặc có phần im lặng, gã Hàn Tại Tân này đúng là tài. Lần đầu khi ở Hồng Kông, gã đã gọi liên tiếp mấy ngày, kết quả điện thoại của Diệp Mặc vừa lấy ra đã bị gã liên lạc được, lần này cũng vậy.

- Lão Hàn, lại có chuyện gì vậy?

Diệp Mặc không im lặng nữa mà cất tiếng hỏi. Việc của hắn bây giờ vô cùng gấp, ngay cả thời gian tu luyện cũng chẳng có thì nói gì đến việc nghĩ đến chuyện khác.

Hàn Tại Tân cười đáp:

- Hì hì, thật rất xin lỗi cậu nhưng lần này tôi quả thực có chuyện cần cậu giúp đỡ. Lần trước ở Yến Kinh, thời gian ngắn quá, tôi vốn dĩ muốn…

Diệp Mặc vội cắt ngang lời của Hàn Tại Tân:

- Lão Hàn, ấp a ấp úng thế này không phải là tác phong của ông, ông có gì thì cứ nói…

Không đợi Diệp Mặc nói hết câu thì Hàn Tại Tân vội tiếp lời:

- Tôi có một việc gấp cần cậu giúp đỡ. Cậu xem cậu có thể tới Yến Kinh một chuyến được không? Nói trong điện thoại có chút phiền phức.

Diệp Mặc yên lặng một lúc rồi đáp:

- Được rồi, ông đợi tôi, chiều nay tôi sẽ tới.

Hàn Tại Tân là người cũng không tệ, hơn nữa gã lại giúp đỡ mình hết lần này đến lần khác, thậm chí, chuyện lần trước Đàm Giác của Thiên Tổ tìm hắn gây phiền phức, Hàn Tại Tân cũng bên cạnh hắn. Giờ gã có việc cần giúp đỡ, chẳng lẽ hắn lại khoanh tay đứng nhìn?

Diệp Mặc vốn dĩ định tới Ninh Hải đưa Đường Bắc Vi cùng tới Lưu Xà, sau đó ở lại Lưu Xà tu luyện một thời gian ngắn, đợi cảnh giới của mình tăng lên một chút, tiện thể giải quyết việc đất đai, đi nội ẩn môn xem xét. Nhưng bây giờ chỉ có thể đi Yến Kinh thôi.

Diệp Mặc gọi điện cho Hư Nguyệt Hoa, nói cô cẩn thận một chút với người của Đoạn quyền đường, sau đó hắn mới đi Yến Kinh.



Tuy Diệp Mặc không biết Hàn Tại Tân tìm hắn là có chuyện gì, nhưng Diệp Mặc biết Hàn Tại Tân là một người biết điều, tuyệt đối không vì chuyện nhỏ mà tìm hắn, hơn nữa, cho dù hắn chiếu cố giúp đỡ gã thì hắn cũng chẳng chịu thiệt thòi gì.

Hàn Tại Tân không nghĩ Diệp Mặc lại tới nhanh như vậy. Gã vừa nói chuyện với hắn mới hơn một tiếng mà Diệp Mặc đã tới phòng của gã rồi. Điều khiến gã bực là lần nào Diệp Mặc đến, cảnh vệ của gã đều là vật bài trí. Lần trước thế, lần này cũng vậy.

- Cậu không thể gõ cửa sao?

Hàn Tại Tân nhìn Diệp Mặc đột nhiên xuất hiện nói.

- Ban ngày ban mặt ông đang yêu đương vụng trộm à?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi, thậm chí còn nhìn Hàn Tại Tân từ trên xuống dưới, dường như muốn thấy gã có phải vừa mới vụng trộm gì thật không?

- Cậu mới là yêu đương vụng trộm ấy…

Sắc mặt Hàn Tại Tân tối sầm lại, gã đường đường là một Thượng tướng, vậy mà lại bị hắn chất vấn có phải yêu đương vụng trộm gì không, đúng là muốn trêu ngươi gã.

- Vậy thì không được rồi. Ông không yêu đương vụng trộm mà còn gọi điện cho tôi, hà tất gì phải tốn công thế? Nói đi, hôm nay ông gọi tôi đến đây là có việc gì vậy?

Diệp Mặc và Hàn Tại Tân quen biết đã lâu nên cũng chẳng khách khí gì.

Hàn Tại Tân vừa nghe xong lời của Diệp Mặc, mặt gã lại tươi cười khiến Diệp Mặc cho rằng gã xuất thân là một diễn viên mới đúng.

- Yên Nhi, nhanh pha cho anh Diệp của con một tách trà, là trà Long tỉnh cao cấp Tây hồ mà lần trước lão thổ phỉ biếu ta đấy!

Hàn Tại Tân vừa kéo ghế mời Diệp Mặc ngồi vừa quay mặt ra sau gọi.

Diệp Mặc đã sớm biết Hàn Yên đang đứng phía sau nhưng hắn không nói ra mà ngồi xuống nói:

- Lão Hàn, trà của ông không cần gấp đâu, nói đi, ông tìm tôi là có việc gì? Ông cũng biết gần đây tôi rất bận, tôi vừa mới từ Tứ Xuyên về đây.

Hàn Tại Tân vẻ mặt xám xịt, tên Diệp Mặc này quả thực trợn tròn mắt nói lời bịa đặt. Từ Tứ Xuyên mà về Yến Kinh chỉ mất hơn một tiếng thôi ư? Hắn đang lừa ai chứ? Cho dù hắn lên máy bay, xuống máy bay cũng vượt quá một tiếng rồi.

Tuy nhiên Hàn Tại Tân lại không vạch trần những lời này ngay trước mặt Diệp Mặc mà cười nói:

- Chú em Diệp, cậu cũng biết Hàn Yên là cháu gái rượu của tôi, chuyện lần này đương nhiên tôi phải mời cậu giúp Hàn Yên nhà tôi một lần.

- Diệp đại ca, mời uống trà!

Hàn Yên đã rót một chén trà Long Tỉnh nóng hổi mời Diệp Mặc, mùi hương xông vào mũi, đúng là trà ngon.

Diệp Mặc ngạc nhiên nhìn Hàn Yên đứng bên hỏi:

- Lão Hàn, tôi thấy cô ấy vẫn tốt đấy thôi, cần tôi giúp gì chứ?

Hàn Yên nghe xong lời của Diệp Mặc thì há hốc miệng, dường như cô muốn nói điều gì đó nhưng rốt cục vẫn không nói ra. Nếu là trước kia, cô sẽ không để ý lời của Diệp Mặc nhưng bây giờ cô đã biết hắn là một người vô cùng giỏi giang nên đành im lặng.

Hàn Tại Tân thở dài nói:

- Ôi, chuyện ẩn môn, tôi nghĩ chú em chắc chắn biết, chỉ là không biết chú em đã từng nghe nói về đại hội ẩn môn chưa?

Đại hội ẩn môn? Đương nhiên Diệp Mặc đã từng nghe nói đến, hơn nữa không phải một lần. Đại hội này cứ ba năm lại tổ chức một lần. Lần trước gặp Mạc Khang, y còn nói là đã đổi thành năm năm một lần, hơn nữa địa điểm cũng thay đổi ở thành phố thế tục nào đó rồi, nhưng cái này và Hàn Yên thì có quan hệ gì chứ?

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc theo bản năng hỏi: nguồn TruyenFull.vn

- Đại hội ẩn môn đương nhiên tôi biết nhưng không phải đã qua rồi sao?

- Qua ư? Ai nói đại hội ẩn môn đã qua?

Hàn Yên nhìn Diệp Mặc một cách kỳ quái nói.

Diệp Mặc có phần lúng túng, sờ mũi đáp:

- Cái này tôi cũng không biết, có thể là tôi đã nghe nhầm!

- Tôi nói rồi mà, cậu quả nhiên là biết đại hội ẩn môn.

Hàn Tại Tân vỗ tay cười ha hả nói.

Diệp Mặc không nói gì, hắn biết Hàn Tại Tân chắc chắn còn nói tiếp. Quả nhiên, Hàn Tại Tân vỗ tay xong liền tiếp tục nói:

- Yên nhi nhà tôi sẽ đại diện cho sư môn tham gia đại hội ẩn môn lần này, thế nên muốn nhờ cậu giúp một chuyện.

- Ông muốn nói để tôi chỉ bảo tu vi của cô ấy ư?

Diệp Mặc quan sát Hàn Yên này thấy tu vi của cô còn quá thấp, mới chỉ là Hoàng cấp hậu kỳ mà lại đi tham gia đại hội ẩn môn. Vậy đại hội ẩn môn này có trình độ thấp vậy sao?

Hàn Tại Tân bỗng nhiên đứng lên kích động nói:

- Nếu cậu có thể chỉ điểm tu vi cho nó vậy thì càng tốt!

Diệp Mặc vừa thấy vẻ mặt của Hàn Tại Tân thì biết được vốn dĩ gã không phải muốn hắn chỉ điểm tu vi của Hàn Yên, đành khoát tay bất đắc dĩ nói:

- Những thứ mà tôi tu luyện khác với những thứ của cô ấy, chỉ điểm này thôi đã không khả thi rồi. Nói đi, ông còn việc gì khác cần tôi giúp đỡ không?

Tuy quan hệ của hắn và Hàn Tại Tân không tệ nhưng "bồi khí đan" của Diệp Mặc cũng không phải là đại hồng thủy đem tới, dùng một viên liền ít đi một viên. Hắn không cần phải lấy đan dược quý báu như vậy của mình để đưa cho Hàn Yên thăng cấp tu vi, trừ khi Hàn Tại Tân chủ động nhắc tới.

Quả nhiên nghe xong lời của Diệp Mặc, trên mặt gã lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng vẻ mặt này lập tức biến mất, gã vội vã nói:

- Chỗ sơn môn Yên nhi gọi là Quảng Hàn môn, môn phái rất nhỏ đó, tuy là ngoại ẩn môn nhưng lại thuộc tầng thấp nhất. Vốn dĩ đại hội ẩn môn là ba năm một lần, nhưng phái Quảng hàn môn nhỏ bé này chỉ có thể chín năm mới tham gia một lần. Đại hội ẩn môn giờ đã đổi thành năm năm một lần rồi nên Quảng hàn môn cũng qua hai đợt, mười năm mới có cơ hội tham gia một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có một người thôi.

Diệp Mặc cau mày hỏi:

- Kỳ thị như vậy còn tham gia làm gì?

Hàn Yên cười đau khổ nói:

- Bởi vì phần thưởng mỗi lần tham gia đều rất hậu hĩnh, nếu có thể vào được top ba mươi người thì cũng sẽ được một viên "Thăng huyền đan" cùng năm tỷ tiền thưởng. Còn trong top mười, ngoài những phần thưởng này ra còn có một quyển pháp công Địa cấp nữa. Thậm chí top ba còn có thể được vào Linh Đàm tu luyện ba tháng. Nghe nói, ở trong đó tu luyện một tháng bằng tu luyện ở ngoài một năm. Trừ những thứ đó ra, mỗi người còn được một viên đan dược thăng cấp Địa cấp. Nhưng đây không phải là điều chủ yếu, điều chủ yếu là còn có một phần thưởng bí mật, Top ba mươi người đều có cơ hội.

Diệp Mặc giật mình, ở Linh Đàm tu luyện một tháng có thể bằng một năm tu luyện ở ngoài ư? Lẽ nào là linh tuyền? Nếu là linh tuyền thì năng lực của ẩn môn này càng lớn hơn nữa, hắn cũng muốn đem linh tuyền về làm của riêng. Còn phần thưởng thì bất cứ lúc nào Diệp Mặc cũng có thể lấy được, chẳng có gì ly kỳ.

- Tôi thật sự rất muốn viên "Thăng huyền đan" kia, còn Top mười thì tôi không hy vọng gì.

Hàn Yên nói thêm.

- Nếu đã như vậy thì cô đi tỷ thí là được rồi, tôi có thể giúp gì được?

Diệp Mặc kỳ quái hỏi. Nhưng trong lời nói của Hàn Yên, Diệp Mặc biết, hắn cho viên đan dược của Trương Quật, Trương Quật chưa nói ra, ngẫm nghĩ lại, loại đan dược nghịch thiên này ai sẽ nói ra chứ?

Hàn Yên có chút ngượng ngùng nói:

- Bởi vì trong lúc tham gia đại hội, vẫn có chuyện phát sinh, ví dụ như chưa tỷ thí đã bị người khác giết rồi nên mỗi môn phái đều có cao thủ bảo vệ. Môn phái của tôi không có cao thủ, sư phụ tôi lần trước bế quan địa cấp bị tấn công, đã bị chia rẽ nội khí, bây giờ vẫn đang dưỡng thương.

- Cho nên cô muốn tôi đi bảo vệ cô?

Diệp Mặc lập tức hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi