THIẾU GIA BỊ BỎ RƠI

Diệp Mặc mỉm cười. Hắn không muốn làm Vương Tây Nhạc phải khó xử. Hắn nói thẳng:

- Ông chủ Vương nói không sai. Cái gác này bây giờ là sản nghiệp của tôi. Thật xin lỗi.

- Chuyện này dễ xử lý thôi. Anh nhường một chút. Chỉ ở vài ngày mà thôi. Chờ qua mấy ngày này rồi, nơi này vẫn là của anh. Đương nhiên, chắc chắn người bằng hữu của tôi sẽ không để anh bị thiệt. Anh cứ yên tâm. Bọn họ đều là thế ngoại cao nhân.

Ô Ứng Nguyên lập tức giật mình nói. Ông ta rất tự nhiên cho rằng biện pháp của mình là tốt nhất. Hơn nữa bản thân ông ta là Phó chủ tịch thành phố. Ông ta đưa ra chút yêu cầu như vậy, không phải hai người trẻ tuổi này sẽ lập tức đồng ý sao.

Theo Ô Ứng Nguyên thấy, thoạt nhìn Diệp Mặc có vẻ bình thường. Hơn nữa tuy rằng Hàn Yên có khí chất không tồi, nhưng không được tính là người xinh đẹp cho lắm. Hẳn là có quan hệ thân thích với Vương Tây Nhạc. Bản thân ông ta là Chủ tịch thành phố, bảo hai người nhường một chút, sau đó lại đáp ứng trả thù lao, theo lý thuyết hẳn là Diệp Mặc phải cảm thấy rất vui mừng và vinh hạnh đáp ứng mới phải.

Nhưng ngoài dự đoán của ông ta, người thanh niên trước mắt chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi thản nhiên nói:

- Rất xin lỗi Chủ tịch thành phố Ô. Mời anh đi cho. Tôi và ông chủ Vương còn có chuyện cần bàn, không giữ anh lại được.

Không ngờ hắn lại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách như vậy, Ô Ứng Nguyên cảm thấy vô cùng tức giận. Mấy ngày nay ông ta đã chịu đủ uất ức, không ngờ được ngay cả một người chỉ mới hai mươi tuổi cũng dám không nể mặt.

- Giám đốc Vương, về phương diện này người trẻ tuổi không thấy rõ lợi hại. Tôi nghĩ...

Ô Ứng Nguyên cố gắng kìm chế. Ông ta xoay sang nhìn về phía Vương Tây Nhạc. Ông ta nghĩ Vương Tây Nhạc ở Quỷ Thành được xem là một người khéo léo. Hẳn là ông ta biết người mình nói tới là ai, biết rõ quan hệ lợi hại trong lúc này.

Vương Tây Nhạc tỏ ra lúng túng. Đương nhiên, ông ta biết ý của Ô Ứng Nguyên. Diệp Mặc ở xong sẽ đi. Nhưng ông ta phải ở lâu tại đây. Hơn nữa ông ta cũng biết cao nhân trong miệng Ô Ứng Nguyên là có ý gì. Bất kể là bên nào, ông ta cũng không muốn đắc tội. Nhưng hình như Ô Ứng Nguyên đã uống nhầm thuốc, lại đang chờ ông ta nói chuyện.

Sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống, lạnh nhạt nói:

- Anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Đây là phòng của tôi. Tôi không muốn cho thuê không được sao? Anh đại diện cho chính phủ hay là đại diện thổ phỉ hả?

- Anh...

Ô Ứng Nguyên bị Diệp Mặc mắng một câu nghẹn tới mức thiếu chút nữa thì không thở được. Mình đường đường là một Phó chủ tịch thành phố, tự mình đến tìm một phòng, không ngờ bị người ta nói thành đại diện cho thổ phỉ.

- Được, người trẻ tuổi có khí phách. Ông chủ Vương, tôi sẽ chuyển lời lại. Kết quả thế nào, tôi nghĩ mình không cần nói, hẳn là ông chủ Vương đã biết.

Nói xong không ngờ người bụng lớn này lập tức xoay người rời đi. Rõ ràng Diệp Mặc đã khiến ông ta tức giận không ít.

Dựa theo ý tưởng của Vương Tây Nhạc là cố gắng không đắc tội Ô Ứng Nguyên, để ông ta biết khó mà lui. Chỉ có điều giọng điệu và hành động của Diệp Mặc trực tiếp đắc tội đến Chủ tịch thành phố Ô. Tuy rằng Vương Tây Nhạc biết Diệp Mặc cũng là một cao nhân, hẳn là không sợ cao nhân mà Ô Ứng Nguyên nói tới. Nhưng sau khi chuyện này kết thúc, Ô Ứng Nguyên khẳng định sẽ gây khó dễ cho Vương Tây Nhạc. Điều này khiến ông ta có chút lo lắng.

Diệp Mặc biết về nỗi lo lắng của Vương Tây Nhạc. Hắn vỗ vỗ vào bờ vai núc ních đầy thịt của ông ta nói:

- Ông chủ Vương, ông không cần lo lắng, chuyện này khẳng định sẽ không liên lụy đến ông. Chỉ có điều tôi cảm thấy khó hiểu. Ở đây có nhiều người tham gia đại hội như vậy, vì sao lại không nhìn thấy một vị trưởng bối nào dẫn những người này tới đây?

Vương Tây Nhạc nghe Diệp Mặc nói xong, tuy rằng không thực sự tin tưởng, nhưng vẫn tạm thời không suy nghĩ tới nữa. Hiện tại Diệp Mặc hỏi tới người ở đây, ông ta lập tức nói:

- Nghe nhân viên phục vụ nói, bọn họ phải đi tham gia một hội giao lưu. Muốn trao đổi với nhau một vài thứ và các chuyện tương tự thế. Về cụ thể thì tôi cũng không biết rõ lắm. Bởi vì từ sau khi những người này tiến vào ở, các thiết bị theo dõi đều bị tắt đi.

Hóa ra là như vậy. Diệp Mặc lập tức hiểu ra được, những người trong Ẩn Môn thật vất vả tập hợp lại cùng một chỗ, không ngờ là muốn tham gia một hội giao lưu. Không biết có phải là hội đấu giá hay không. Nếu như có, mình có thể tới xem. Các Ẩn Môn có nội tình thâm hậu, còn là có vài thứ tốt. Lần trước ngay tại hội đấu giá ở Tê Hà Tự hắn đã có được hai thứ tốt.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lấy ra một vòng tay màu đen đưa cho Vương Tây Nhạc nói:

- Cảm ơn lão Vương. Người bạn của ông cứ giao cho tôi. Đây là pháp khí phòng ngự do tôi chế luyện ra lúc rảnh rỗi. Tôi tặng cho ông.

Vẻ mặt Vương Tây Nhạc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhận lấy. Ông ta biết thứ do Diệp Mặc đưa ra là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu. Ông ta không cần phải khách khí. Sau khi đeo vòng tay vào, Vương Tây Nhạc lập tức liền cảm thấy an tâm. Ông ta không khỏi luôn miệng cảm ơn Diệp Mặc. Quan trọng nhất cách xưng hô của Diệp Mặc đối với ông ta đã thay đổi, chứng tỏ hắn đã xem mình là bằng hữu. Hiện tại ngay cả chuyện của Ô Ứng Nguyên cũng bị ông ta đặt sang một bên. Cùng lắm thì rời khỏi Quỷ Thành, đổi tới một chỗ khác mà thôi.

Sau khi thấy Vương Tây Nhạc rời đi, Hàn Yên mới có chút lo lắng hỏi: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Anh Diệp, người bị anh đánh là người của Ý Kiếm Môn. Còn người quỳ xuống là người nhà họ Hạ. Hai nhà này đều có thế lực mà Quảng Hàn Môn chúng tôi không thể đấu cùng. Tôi sợ buổi tối...

Diệp Mặc cười nhạt, không trực tiếp trả lời Hàn Yên, mà lại nói:

- Tu vi của cô thật sự quá thấp. Hoàng Cấp hậu kỳ, thậm chí còn chưa hoàn toàn vững chắc. Cô như vậy mà đi tham gia đại hội Ẩn Môn, tôi thấy có chút khó khăn đấy.

Mặt Hàn Yên liền đỏ lên. Đương nhiên cô biết lời Diệp Mặc vừa nói đúng là sự thật. Lúc trước cô vừa mới nhìn thấy Diệp Mặc, còn muốn đánh Diệp Mặc một trận. Nhưng hiện tại cô biết cho dù có thêm mười mình cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc.

Nhưng cơ hội đại hội lần này đối với cô và đối với Ẩn Môn các cô mà nói đều vô cùng quý giá. Hơn nữa trong Quảng Hàn Môn, người trước ba mươi tuổi đã có thể tu luyện đến Hoàng Cấp hậu kỳ là rất ít. Có thể nói cô đã là thiên tài của Quảng Hàn Môn.

Diệp Mặc vừa nhìn sắc mặt Hàn Yên đã biết ý nghĩ của cô. Hắn vừa cười vừa nói:

- Lúc trước cô đã cho tôi một viên tuyết liên tử ngàn năm. Tôi đã nói có cơ hội sẽ trả lại cho cô một viên đan dược. Hiện tại tôi cho cô hai loại lựa chọn. Một chính là trả lại cho cô một viên Liên Sinh Đan được chế luyện từ Tuyết liên tử. Hoặc là tôi cho cô một viên bồi khí đan.

Thấy vẻ mặt Hàn Yên dường như có chút nghi hoặc, Diệp Mặc vội vàng giải thích.

- Liên Sinh Đan có thể khiến một người bị bất kỳ trọng thương nào được hồi phục lại. Thậm chí có thể nói là cải tử hồi sinh. Đương nhiên phải xem tình hình tổn thương của đại não.

- Có đan dược quý như thế sao?

Hàn Yên không giống với người bình thường. Tuy rằng cô cảm thấy hoài nghi lời nói của Diệp Mặc, nhưng lại không khẳng định loại đan dược này không tồn tại.

- Nếu như có đan dược trân quý này, tôi nhất định muốn có. Nếu bị ung thư chẳng lẽ cái này cũng có thể chữa được sao?

Hàn Yên lập tức phản ứng lại, còn nói thêm vào.

Diệp Mặc gật đầu.

- Trên lý thuyết mà nói, ung thư cũng không có vấn đề gì. Chẳng lẽ cô không muốn biết tác dụng của bồi khí đan sao?

Hàn Yên lập tức đáp lại:

- Cho dù bồi khí đan lợi hại mấy, cũng không có khả năng lợi hại như Liên Sinh Đan có thể chữa được bất kỳ vết thương nào. Đương nhiên tôi muốn Liên Sinh Đan.

Đương nhiên Hàn Yên biết Diệp Mặc thiếu cô một viên tuyết liên tử. Hơn nữa lúc trước Diệp Mặc đã từng nói sẽ cho cô một viên đan dược. Chỉ có điều cô không để ở trong lòng. Bởi vì cô cho rằng Diệp Mặc không thể tìm thấy chỗ của tuyết liên tử ngàn năm. Thật không ngờ, hiện tại Diệp Mặc nói có thể lấy ra nữa, vậy không phải nói hắn đã tìm được sao?

Diệp Mặc mỉm cười lấy ra hai bình sứ đặt ở trên bàn nói:

- Bên trái chính là Liên Sinh Đan. Viên phải chính là bồi khí đan. Tác dụng của bồi khí đan là có thể nâng cao năng lực cho người tu luyện cổ võ ít nhất đến ba cấp. Điều này phải căn cứ vào tư chất của bản thân quyết định.

- Cái gì? Vậy chẳng phải là nói bồi khí đan còn lợi hại hơn cả Thăng huyền đan sao?

Hàn Yên ngây người ra một hồi lâu mới hỏi. Thế giới này làm gì có loại đan dược nghịch thiên như thế. Nếu có loại đan dược này, người tu luyện cổ võ chẳng phải nhiều hơn chó sao? Làm sao còn phải gian nan như vậy?

Diệp Mặc không nói gì, chỉ chờ Hàn Yên quyết định.

Hàn Yên không nói hai lời liền cầm lấy bồi khí đan.

- Đương nhiên tôi muốn bồi khí đan. Chỉ có điều nó có công hiệu thật sự đúng như lời anh nói hay không?

Diệp Mặc cũng biết Hàn Yên nhất định sẽ muốn lấy bồi khí đan. Hiện tại thấy Hàn Yên hỏi, hắn mỉm cười nói:

- Cô dùng rồi chẳng phải sẽ biết sao?

Dừng một chút Diệp Mặc lại hỏi:

- Cô biết người tham gia đại hội lần này có thực lực như thế nào không?

Hàn Yên lắc đầu, không hề lo lắng nói:

- Tôi không biết. Tuy nhiên, tôi nghe nói trong những người tham gia, mỗi lần đều có ít nhất có hơn mười người là thiên tài đạt tu vi Huyền Cấp. Người còn lại ít nhất đều là hậu kỳ Hoàng Cấp, thậm chí là đỉnh cao.

Diệp Mặc gật đầu. Hắn phỏng đoán với tư chất của Hàn Yên, hẳn là viên bồi khí đan này có thể khiến cô tấn cấp đến Huyền Cấp. Nói đúng ra, cô vẫn có cơ hội đứng trong Top 30. Nếu hắn không cho cô viên bồi khí đan này, với chiến lực hiện tại của Hàn Yên, tỷ lệ bị loại gần như là 90% trở lên.

Sau khi Hàn Yên nói xong liền nhìn viên bồi khí đan trong tay. Rõ ràng cô có chút kích động. Nếu viên đan dược này đúng như vậy, cô không cần tham gia đại hội nữa. Mục đích cô tham gia đại hội chỉ vì một viên Thăng huyền đan mà thôi. Về phần số tiền mấy tỷ kia, đối với cô mà nói thật sự là không đáng để lưu tâm.

Diệp Mặc thấy Hàn Yên cầm lấy đan dược không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là nói:

- Cô dùng đan dược trước, sau đó bắt đầu tu luyện. Tôi đi chuẩn bị cho cô một vũ khí.

Hàn Yên rõ ràng không nghe ra Diệp Mặc làm thế nào để chuẩn bị vũ khí cho cô. Chỉ có điều vừa nghe Diệp Mặc nói xong, cô liền nuốt viên đan dược xuống.

Bồi khí đan vừa vào miệng lập tức liền tan đi, biến thành nguyên khí thuần khiết đậm đặc bắt đầu đả kích các kinh mạch trong cơ thể Hàn Yên. Không đợi Diệp Mặc nhắc nhở, Hàn Yên đã tự giác ngồi xuống, bắt đầu vận hành công pháp Cổ Võ mà mình tu luyện, chậm rãi luyện hóa dược hiệu của bồi khí đan.

Sau ba giờ, Hàn Yên ngạc nhiên mừng rỡ đứng lên. Cô không ngờ được chỉ trong thời gian hơn ba giờ cô đã liên tiếp đột phá. Hiện tại cô đã đặt tới đỉnh cao của sơ kỳ Huyền Cấp. Chỉ cần một cơ hội là cô có thể đột phá đến trung kỳ Huyền Cấp. Viên đan dược Diệp Mặc cho thật sự rất thái quá. Thứ đó phải trị giá bao nhiêu tiền? Hàn Yên không dám tưởng tượng.

- Không tồi, đã là đỉnh cao của sơ kỳ Huyền Cấp. Xem ra trong đại hội lần này, cô muốn đứng trong Top 30, khẳng định không có vấn đề. Nếu phát huy thật tốt, nói không chừng còn có thể tiến vào Top 10.

Lúc này Diệp Mặc vừa đi vào, lập tức trông thấy Hàn Yên đã đột phá đến Huyền Cấp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi