Diệp Mặc giống như bất lực ngồi xuống, càng nắm chặt cái túi trong tay nói:
- Nếu đúng là như vậy, tôi có quyền được lựa chọn đầu tiên hay không?
Lúc này Phong Vũ ngắt lời nói:
- Nếu ba vị đều cống hiến đồ vật của mình, vậy ba vị đều có một quyền lựa chọn theo ý mình.
Phong Vũ cũng âm thầm lo lắng. Anh ta sợ Diệp Mặc cắn loạn khắp nơi, lôi cả Thư viện Cửu Minh của bọn họ ra. Cũng may tuy rằng Diệp Mặc là người kiêu ngạo, cũng hiểu rõ ràng đối tượng báo thù. Chỉ lôi ra hai môn phái đối nghịch với hắn. Cho nên anh ta thấy chuyện có kết luận, vội vàng nói ba người đều có quyền lựa chọn một thứ quan trọng như ý muốn.
Lúc này không chỉ Phong Vũ lo lắng, ngay cả môn phái Cổ Võ khác đang ngồi ở đó, cũng cảm thấy rất lo lắng, càng không dám nói gì thêm. Bọn họ chỉ sợ Diệp Mặc cũng chỉ ra môn phái của mình. Môn phái nào lại không có truyền thừa của mình chứ.
Ngay cả Hồ Lô cốc và Uông gia Nam Sơn đều bị hắn ép lấy đồ ra, môn phái khác lại càng không dám nói gì. Một khi Diệp Mặc ép tới, chắc chắn bọn họ phải lấy đồ ra. Hiện tại Diệp Mặc ở trong mắt bọn họ chính là một con chó điên cắn loạn. Lúc này không ai nguyện ý đắc tội Diệp Mặc.
- Cứ quyết định như vậy đi. Hiện tại ba người chúng ta giao túi của mình cho anh Phong. Mời anh Phong phân phát xong túi của người thứ nhất, sau đó lại phân phát tới túi của người thứ hai. Thứ mình đã lấy ra không thể cầm về nữa.
Uông Lãnh Thiện cười lạnh một tiếng lập tức nói.
Ông ta chỉ cần lấy được một vật trong túi của Diệp Mặc đã không bị thua thiệt rồi. Cần gì phải quan tâm tới những cái khác.
Diệp Mặc trầm mặt, tự lấy Hoàng Tinh và Không Minh Thạch trong túi xách của mình ra. Lúc này hắn mới giao túi cho Phong Vũ. Những người đang ngồi đều biết hai thứ đó là do Diệp Mặc đổi được. Hơn nữa hai thứ này đều không đáng giá. Bởi vậy, không người nào nói gì.
Sự việc đã được quyết định. Võ giả đang ngồi ở đây đều có thể miễn phí nhận được các đồ tốt đến cực phẩm. Không người nào không cao hứng. Bất quá phần lớn mọi người ở đây chỉ nhìn vào túi xách của Diệp Mặc. Dù sao đồ của Diệp Mặc hẳn là thứ trân quý nhất. Còn nữa nếu chẳng may cầm phải đồ gì đó của Hồ Lô cốc hoặc là của Uông gia, bọn họ sợ hai nhà này sẽ ghi hận trong lòng.
Túi của Hạng Danh Vương được mở ra. Những thứ bên trong đều bị Phong Vũ lấy ra đặt ở trên mặt bàn. Thậm chí có ba bình Địa linh đan, xem ra là ba viên. Còn có hai thanh bảo kiếm thoạt nhìn thực sự không tồi. Một quyển công pháp Địa Cấp sơ giai. Còn có một quyển công pháp Địa Cấp trung kỳ. Một hộp gỗ bên trong có một khoáng thạch có màu đỏ như lửa.
Thấy khoáng thạch này, trong lòng Diệp Mặc lập tức vui vẻ. Thật không ngờ là địa hỏa tinh thạch. Tuy rằng hiện tại, Diệp Mặc chưa cần dùng tới, nhưng về sau khẳng định có thể dùng. Ngoại trừ mấy thứ này ra, còn có một ít dược liệu. Chỉ có điều không có một loại linh thảo nào. Ít nhất trong mắt Diệp Mặc, đều là thứ rất bình thường. Cho dù là nhân sâm trăm năm tuổi, Diệp Mặc cũng cảm thấy không đáng mấy tiền.
Diệp Mặc thành thật không khách khí đi lên phía trước, cầm lấy Địa hỏa tinh thạch trong tay nói:
- Tảng đá này ném vào trong nước thật ra có thể tạo ra một bọt nước lớn.
Mặt Hạng Danh Vương âm trầm, dường như không nghe thấy những lời Diệp Mặc vừa nói.
Sau đó quay một vòng, ngoại trừ Uông Lãnh Thiện cầm một lọ địa linh đan ra, không người nào dám lấy thứ gì của Hồ Lô cốc. Lại đến phiên Diệp Mặc. Diệp Mặc không chút do dự tiến lên cầm một lọ địa linh đan, đồng thời còn lẩm bẩm một câu.
- Tuy rằng đan dược này hơi ít chút. Nhưng trở về nuôi chim hẳn là có thể được.
Diệp Mặc nói rất nhỏ, nhưng những lời này lại khiến Hạng Danh Vương tức giận thiếu chút nữa hộc máu. Khoáng thạch cực phẩm của mình, hắn bảo ném xuống nước. Địa linh đan lại bị hắn nói dùng để cho chim ăn.
Mắt thấy không ai dám lấy đồ của mình nữa, sẽ tới phiên Diệp Mặc, Hạng Danh Vương bỗng nhiên đứng lên ôm quyền nói:
- Các vị, mấy thứ này mời cứ lấy. Chỉ cần có người cần, Hạng Danh Vương tôi tuyệt đối sẽ không để ý.
Hạng Danh Vương đã nói như vậy, mấy người đang ngồi cũng không còn khách khí nữa. Bọn họ đều tiến lên. Những đồ vật này vốn đã ít. Hiện tại nhanh chóng bị lấy sạch toàn bộ.
Nguồn tại http://Truyện FULLTúi Uông Lãnh Thiện mở ra, Diệp Mặc chỉ cầm một quyển công pháp Địa Cấp liền đứng lên nói.
- Tôi cáo từ. Chuyến đi lần này không tệ.
Hạng Danh Vương lạnh lùng cười.
- Diệp Mặc, túi của cậu còn chưa bắt đầu mà? Chẳng lẽ cậu không muốn biết thứ đó bị ai cầm sao?
Ông ta rất muốn nhìn xem khi Diệp Mặc bị lấy đi những thứ đó, vẻ mặt sẽ thế nào.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Không có cái gì đáng giá. Tôi đã nói rồi, chỉ là một ít nồi chén muôi chậu mà thôi. Ai thích người đó cứ cầm.
Nói xong Diệp Mặc cũng không dừng lại xoay người rời đi, phía sau truyền đến giọng nói của Phong Vũ.
- Diệp Mặc, nếu anh muốn dẫn người tới tham gia đại hội Ẩn Môn, sáng mai chín giờ tập hợp ở Đoạn Đỉnh Sơn Quỷ Thành
Nhìn bóng dáng Diệp Mặc đã biến mất, thậm chí ngay cả túi cũng không cần, rất nhiều người đều lắc đầu thầm nghĩ. Diệp Mặc coi như không may. Cả một túi toàn những thứ tốt như thế, vô duyên vô cớ bị người ta ép đưa ra. Cho dù như vậy, hắn còn dám nói chẳng đáng gì.
Những thứ trong túi của Uông Lãnh Thiện nhanh chóng bị lấy sạch. Phong Vũ cầm lấy túi xách của Diệp Mặc nói:
- Thứ bên trong túi xách này, mời Uông môn chủ và Hạng Cốc chủ lấy trước. Lần này Phong Vũ tôi cũng được hưởng lây.
Nói xong Phong Vũ đổ toàn bộ những thứ trong túi của Diệp Mặc ra. Những tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy vang lên. Sau đó toàn bộ hội trường chợt trở nên yên tĩnh.
Diệp Mặc nói không sai chút nào. Trong túi xách của hắn nào có đan dược và pháp khí gì. Nếu nhất định phải nói cho rõ, đó chính là một con dao làm bếp. Ngoài ra còn có một cái nồi, một cái thìa inox. Thật ra là một đống những thứ rực rỡ muôn màu.
Hạng Danh Vương trợn tròn mắt. Uông Lãnh Thiện cũng trợn tròn mắt. Phong Vũ và mọi người đang ngồi đều há hốc mồm nhìn chằm chằm vào một đống nồi chén muôi chậu này, trong lòng thầm nghĩ Diệp Mặc đúng là người điên. Đây là đại hội giao lưu Cổ Võ. Không ngờ hắn thật sự mang trên lưng một túi nồi chén muôi chậu đến. Người này quả thực không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Tiểu Vũ của Liên Hàng Tĩnh Trai vừa mới cười khẽ một tiếng lại bị sư tỷ của cô lấy tay bịt miệng. Lúc này cười, chẳng phải là châm chọc Hạng cốc chủ Hồ Lô cốc và môn chủ Uông gia Nam Sơn sao.
- Thật hay cho một tên tiểu bối vô sỉ gian xảo...
Hạng Danh Vương tức giận, sắc mặt đen như đáy nồi. Ông ta lấy ra nhiều thứ như vậy, không ngờ trôi theo dòng nước. Đổi lại chính là một túi nồi chén muôi chậu.
Sắc mặt Uông Lãnh Thiện lại bình tĩnh. Không biết ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Phong Vũ âm thầm thở dài. Diệp Mặc làm hơi quá đáng. Anh ta biết Uông Lãnh Thiện đã có ý định muốn giết Diệp Mặc. Có lẽ tối hôm nay, Quỷ Thành chính là nơi chôn xương của Diệp Mặc.
Cổ Dương Hòa cùng với Tăng Chấn Hiệp và một vài người hiểu tính cách của Uông Lãnh Thiện đều biết, Uông Lãnh Thiện muốn giết người. Chỉ có điều bọn họ đều biết Uông Lãnh Thiện muốn giết người, không ai có thể ngăn cản. Ngay cả Phong Vũ đã đoán ra, cũng không thể. Huống gì Phong Vũ còn không đi ngăn cản. Rất nhiều năm trước, Uông Lãnh Thiện và Hạng Danh Vương đánh nhau, chỉ thua nửa chiêu. Nhiều năm trôi qua như vậy, tu vi của ông ta nói không chừng đã vượt qua nửa bước Tiên Thiên.
Đại hội giao lưu Cổ Võ mấy năm mới có một lần đã kết thúc trong tình huống cực kỳ quỷ dị này.
Diệp Mặc đi ra khỏi Tần Quảng Vương điện. Hắn biết đêm nay khẳng định không phải một đêm bình yên. Nhìn sắc trời có thể đoán hiện giờ đã khoảng hơn mười hai giờ đêm.
- Đúng là đêm trăng giết người...
Diệp Mặc thì thào tự nói một câu, lững thững đi về phía Đoạn Đỉnh Sơn.
...
Ở Hoa Hạ, không có nhiều thành phố bên trong có núi. Đoạn Đỉnh Sơn chính là một trong số ít đó.
Đoạn Đỉnh Sơn nằm ở bên cạnh thành phố Quế Trình, độ cao 900 thước so với mặt nước biển. Mấy năm trước, nơi này là nơi náo nhiệt nhất của Quỷ Thành. Bởi vì Đoạn Đỉnh Sơn không có đỉnh núi, thật giống như một Kim Tự Tháp bị đao từ trên không gian chém xuống cắt bỏ một nửa. Cho nên người thích náo nhiệt bình thường đều tụ tập hoạt động tại đỉnh núi bằng phẳng này.
Nhưng sau đó, chẳng hiểu vì sao Đoạn Đỉnh Sơn lại bắt đầu có chuyện ma quái. Chẳng những có người bị quỷ nhập vào thân cuối cùng bỏ mình. Hơn nữa không phải chỉ chết một hai người. Liên tiếp có người chết. Thậm chí có lời đồn chỉ cần sau khi trèo đến đỉnh núi, chẳng hiểu tại sao liền mắc một loại bệnh, sau đó từ từ mà chết.
Vì vậy, sau đó số người tới Đoạn Đỉnh Sơn càng ngày càng ít. Cuối cùng chính phủ đã khoanh vùng chỗ này lại, đồng thời mời chuyên gia đến tìm hiểu nguyên nhân. Cuối cùng các chuyên gia đến tìm hiểu tuyên bố nguyên nhân là nơi này có một loại từ trường kỳ lạ. Loại từ trường này sẽ làm đầu óc con người phát sinh một loại ảo giác. Chỉ có điều hiện tại không đáng giá tiền nhất chính là chuyên gia. Cho nên lời chuyên gia nói cũng không mấy người tin tưởng. Cuối cùng không giải quyết được gì.
Theo thời gian trôi qua, rất nhiều người mới phát hiện chuyện ma quái không chỉ có ở Đoạn Đỉnh Sơn. Toàn bộ thành phố Quế Trình đều có tình trạng này. Chỉ có điều hiếm thấy hơn nhiều so với Đoạn Đỉnh Sơn. Lúc này các chuyên gia mới tắt tiếng, sau đó tiếp tục nghiên cứu. Nhưng nghiên cứu mấy năm, cũng không có kết luận gì.
Quỷ này có chút hư vô mờ ảo. Rất nhiều dân chúng bình thường trong Quỷ Thành đều có chút sợ hãi. Nhưng đối với người tu luyện Cổ Võ trong Ẩn Môn mà nói, thật sự không đáng để chú ý. Cho nên lần này đại hội Ẩn Môn liền lựa chọn ở Đoạn Đỉnh Sơn, chính phủ không có ý kiến gì đặc biệt.
Sở dĩ đã muộn thế này Diệp Mặc còn đến Đoạn Đỉnh Sơn, chính là hắn biết đêm nay có người muốn động thủ với hắn. Hắn muốn tìm một chỗ giết người mà không bị người khác quấy rầy. Còn một điều nữa chính là hắn cũng muốn xem thử Đoạn Đỉnh Sơn này rốt cuộc là quỷ gì, không ngờ muốn chiếm cứ ở trong này.
Diệp Mặc không tin tưởng những lời nói nhảm về từ trường gì đó của các chuyên gia.
Có thể bởi vì Ẩn Môn muốn làm đại hội ở trong này, vốn toàn bộ Đoạn Đỉnh Sơn mọc đầy cỏ dại là nơi có vẻ hợp tình hợp lý để tổ chức. Thậm chí đường đi thông lên đỉnh núi cũng cố ý xây dựng cải tạo lại.
Mới vừa đi tới khu vực gần Đoạn Đỉnh Sơn, Diệp Mặc liền cảm giác được một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Quả nhiên có chút không thích hợp lắm. Hắn không lấy phi kiếm ra. Thứ nhất, hắn muốn thu hút những kẻ muốn giết hắn qua. Thứ hai, hắn cũng muốn biết đây rốt cuộc là cái gì.
Diệp Mặc đã tiếp xúc với quỷ. Phần lớn quỷ mà hắn tiếp xúc đều là do một ít võ tu dân gian tạo ra. Cửu Nguyệt Quan chính là một ví dụ điển hình. Nếu không phải là hoàn cảnh đặc biệt, Diệp Mặc tin tưởng âm hồn tuyệt đối không thể một mình trưởng thành.
Sở dĩ Thần Nông giá có âm hồn, đó là bởi vì hố trời. Mà chuyện ma quái ở Thuần An, là do Hồng Y của Cửu Nguyệt Quan cố ý nuôi quỷ. Đoạn Đỉnh Sơn đây, căn bản không có bất kỳ điều kiện gì để quỷ vật sống sót. Sao có thể xuất hiện quỷ chứ?
Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, một cơn gió lạnh sắc bén tập kích tới sau gáy, giống như dòng nước lạnh trong đêm đông, chẳng những nhanh chóng, hơn nữa còn có một cỗ khí tức âm u lạnh lẽo quỷ dị ở trong đó.
Không kịp suy nghĩ, gần như cùng lúc với cơn gió lạnh lẽo âm u này tập kích, Diệp Mặc lập tức lắc mình tránh đi. Đồng thời trong lòng hắn cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ thần thức của mình không phát hiện được cơn gió lạnh lẽo âm u này tập kích từ chỗ nào tới.
Ngay khi Diệp Mặc muốn tìm nơi phát ra âm phong này, thần thức của hắn nhanh chóng quét tới Uông Lãnh Thiện. Uông Lãnh Thiện lạnh mặt không nói một lời nào, nhấc đao trong tay trực tiếp chém xuống phía sau lưng Diệp Mặc. Tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả âm phong lạnh lẽo kia. Trong chớp mắt, ông ta đã vượt qua khoảng cách hơn mười thước.
Diệp Mặc lại biết, âm phong vừa rồi đã tập kích hắn căn bản không phải do Uông Lãnh Thiện phát ra!!!