Sau khi hai tên trộm mộ đi vào trong động, Diệp Mặc phát hiện cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng đó cũng đi theo, Diệp Mặc kì lạ phát hiện ra rằng thần thức của hắn không thể đi qua cửa mộ. Diệp Mặc nhìn cửa mộ một lúc, đúng là làm rất kín kẽ. Dựa vào thần thức của hắn bây giờ, bùn đất dày cũng có thể nhìn qua được hai ba mươi mét, nếu là đất cát thậm chí có thể nhìn qua được gần một trăm mét. Cửa mộ này chắc là đá tảng dày, còn dày hơn nhiều so với cửa mộ ở Cửu Nguyệt Quan. Nghĩ một lúc, Diệp Mặc cũng đi theo vào.
Nhị Nha và Cương Hổ tay chân vô cùng nhanh nhẹn, huống hồ gần như là đã đào xong hầm rồi. Một con gà bị Cương Hổ ném vào hầm, sau đó một lúc lâu, Nhị Nha gật gật đầu nói:
-Không có gì cả, có thể vào được rồi.
Nhị Nha cầm một máy quạt gió nhỏ có thể xếp gọn được, đặt ở cửa hầm, lúc này mới xách theo đèn mỏ gọi Cương Hổ cẩn thận đi vào bên trong, hai người đi thẳng đến chỗ hai cỗ quan tài trước mặt, Nhị Nha vái một cái rồi nói:
-Hai vị tiền bối, chúng tôi cuộc sống bức bách, mượn tạm hầm mà tiền bối đã đào, đợi sau khi đi ra, chúng tôi nhất định sẽ để hai vị nhập thổ vi an.
Cương Hổ cũng vái lạy một cái, sau đó nhìn Nhị Nha hỏi:
-Không dùng chân lừa sao?
Nhị Nha lắc đầu nói:
-Đồ khô chả cần quản, chỉ đáng tiếc hai cái xẻng kia, vừa nhìn thấy đã biết là đồ tốt, chỉ có điều bây giờ không thể dùng được.
Diệp Mặc đi theo sau phát hiện cô gái lạnh lùng đó đi theo sau hai gã trộm mộ, không ngờ một chút cảm xúc sợ hãi đều không có, mà là nhìn chằm chằm phía trước hai người đó, thậm chí một bước cũng không muốn bị tụt lại.
Cái cửa mộ kia Diệp Mặc sớm đã để ý là thật ra nó đã được đào rồi, nhưng Nhị Nha dựa theo kinh nghiệm cá nhân đã có thể biết được nơi này sắp được đào thông, có thể thấy rằng kinh nghiệm của y đúng là rất phong phú.
Quả nhiên hai người chỉ đơn giản bới vài cái là đám bùn đất trước cửa mộ đã bị bới ra, lộ ra cửa mộ bằng đá tảng xanh đã thành màu đen. Nhị Nha chỉ là đục một lỗ nhỏ ở trên cửa mộ, sau đó để thuốc nổ vào, cuối cùng che thuốc nổ lại.
Mặc dù Diệp Mặc biết rằng hai tên đào trộm mộ này chắc chắn sẽ có cách để tạo thành lún hoặc cái gì tương tự, nhưng Diệp Mặc vẫn lùi ra xa. Nếu chẳng may nơi này lún, cho dù là hắn muốn đi ra ngoài thì cũng phải tốn rất nhiều khí lực, huống hồ hắn cũng không muốn bị chôn vùi dưới đất.
Cũng may kỹ thuật của Nhị Nha không tệ, hơn nữa y rất tin tưởng bản lĩnh của mình, sau một tiếng nổ lớn, cửa mộ bằng đá tảng rất dày đó đã bị nổ tung ra tạo thành một lỗ rộng chừng ba bốn thước.
Nhị Nha lại cầm máy quạt gió lên, sau đó thả con gà vào, và đem máy quạt gió đặt ở cửa mộ. Một hồi lâu, Nhị Nha thấy con gà trống hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới tắt quạt gió, cùng Cương Hổ cẩn thận đi vào.
Lúc này cô gái lạnh lùng đó đã đi đến cửa mộ, tuy nhiên cô không đi vào mà cẩn thận chú ý đến từng động tĩnh của Nhị Nha.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào, nếu nói rằng đây là một cái mộ địa, thì đây là một thạch thất thì đúng hơn. Giữa thạch thất là một cỗ quan tài, ở chính giữa thạch thất có treo một vật hình bán nguyệt màu đen sẫm.
Nhị Nha nhìn quanh mộ, có chút thất vọng, dường như trong này không như y mong đợi.
-Hổ Tử, mày đến góc đông nam trước để thắp một ngọn nến, sau đó tới giúp tao.
Nhị Nha nói xong, lấy ra một cái chân lừa đen đi đến cạnh quan tài, dùng tay gõ gõ lên nắp quan tài, hình như để xác nhận xem đây là chất liệu gì.
Lúc này Cương Hổ đã đốt xong ngọn nến, đi tới nói:
-Nhị Nha, tao thấy âm khí trong này còn ít hơn cả ngoài kia.
- Ừ, chớ nói nhảm nữa, lại đây giúp tao.
Nhị Nha thuận miệng kêu lên một câu.
Diệp Mặc tuy rằng lúc này chưa đi vào, nhưng thần trí của hắn đã nhìn thấy bên trong quan tài có một lão già hơn năm mươi tuổi, hơn nữa thi thể còn không hư thối gì. Quần áo của lão có vẻ rất quý giá, trải qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn một ít đầu sợi tơ vàng rơi ra tứ phía. Một cái pháp khí âm dương ngư đặt dưới chân ông lão, trên người còn có hai miếng ngọc bội. Điều khiến Diệp Mặc chú ý là trên tay ông lão còn có một mảnh ngọc giản.
Cương Hổ cầm một cái chùy sắt, dùng sức cạy nắp quan tài. Chiếc đèn mỏ của Nhị Nha cũng đã quét vào, Diệp Mặc lại thấy rõ ràng là chân tay của ông lão nằm bên trong quan tài động đậy một chút.
Nhưng Cương Hổ lại không hề phát hiện ra, y liếc mắt đã nhìn thấy hai miếng ngọc bội và vài cái đĩa hoa bằng sứ, rõ ràng là Nhị Nha cũng đã nhìn thấy rồi. Chỉ là năng lực kiềm chế của Cương Hổ kém hơn rất nhiều, y lập tức liền kêu thành tiếng:
-Nhị Nha, có sứ Thanh Hoa và ngọc bội, là thịt tống...
-Thịt tống cái đầu mày ấy...
Sắc mặt Nhị Nha trông rất khó coi, y không chút nghĩ ngợi, liền cầm chiếc chân lừa đen nhét vào mồm ông lão.
Thần thức của Diệp Mặc vừa phát hiện cánh tay ông lão đó vừa còn nhúc nhích, sau khi để cái chân vào liền dừng lại, đúng là kỳ lạ, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Nhị Nha dường như nhẹ nhàng thở ra:
-Hổ Tử, khần trương cầm đồ chạy thôi, đây đúng không phải một nơi tốt.
Thần thức của Diệp Mặc lại nhìn thấy rõ ràng trong quan tài dâng lên một màn hư ảnh.
Âm hồn? Diệp Mặc không chỉ một lần gặp âm hồn, hắn không thể tưởng tượng được rằng ở nơi này cũng có âm hồn sinh tồn. Tuy nhiên Diệp Mặc biết rằng, cho dù là âm hồn, một khi hai tên trộm mộ kia đã đến quấy nhiễu, thạch thất đã bị mở ra thì nó cũng không có chỗ để sinh tồn nữa, sớm muộn gì cũng phải biến mất thôi.
Nhưng điều làm Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, âm hồn này lại có ý nghĩ, trực tiếp bay tới chỗ Cương Hổ châm nến, sau đó như có một trận gió nhẹ thổi qua, ngọn nến không ngờ trở nên lung lay như sắp vụt tắt.
Quỷ thổi đèn? Diệp Mặc nghe nói trộm mộ mà gặp quỷ thổi đèn là rất nguy hiểm, nhưng thật không ngờ đã bị thần trí của hắn quét qua. Không ngờ lại có sự việc này. Nếu là Diệp Mặc, hắn chỉ cần dùng thuật hỏa cầu là đã tiêu diệt được âm hồn này rồi, âm hồn này thật sự là quá yếu.
Đúng lúc Diệp Mặc đang chờ xem âm hồn này tiếp theo sẽ làm gì thì một luồng gió lạnh âm u thổi đến chỗ Nhị Nha và Cương Hổ, cảm giác này rất quen thuộc, Diệp Mặc lập tức biết rằng đây là luồng gió lạnh mà tối hôm qua đã đánh lén mình.
Một âm hồn không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với ảo ảnh ở trong thạch thất hiện lên, âm hồn này dường như chứa đựng quá nhiều oán khí và sự không cam lòng.
So với thạch thất này, điều khiến Diệp Mặc để ý hơn đó chính là thứ đã đánh lén mình. Hắn không hề nghĩ ngợi liền bay đến chỗ gần cửa động, đồng thời mấy quả cầu lửa cũng đã đánh đến âm hồn ở ngoài động.
Sau một tiếng thét chói tai, âm hồn bị cầu lửa của Diệp Mặc đốt cháy lập tức mờ đi rất nhiều, âm hồn này dường như từ trước đến giờ chưa gặp một ai có thể nhìn thấy nó, thậm chí còn có thể dễ dàng giết nó. Âm hồn sau khi đã mờ đi liền ẩn vào đất, đã nhìn thấy nó mất đi.
Hóa ra âm hồn còn có thể xuống đất, Diệp Mặc bừng tỉnh ngộ, khó trách tối qua thần thức của mình không tìm được tung tích của nó. Tuy nhiên đã bị mình phát hiện ra rồi, làm sao có thể để nó chạy thoát như vậy, liền xuất ra mất quả cầu lửa nữa.
Sau tiếng kêu yếu ớt, âm hồn này đã bị Diệp Mặc dùng cầu lửa hủy diệt không còn vết tích.
Diệp Mặc còn chưa kịp xem xét xem đây là âm hồn gì thì một luồng gió lạnh âm u khác đánh vào đầu. Có người đánh lén, Diệp Mặc đến phi kiếm cũng chưa xuất ra, trực tiếp liền đánh ra một quyền.
Ầm một tiếng, một người mặc toàn quần áo màu đen bị Diệp Mặc đánh bay ra xa, bị đập vào một chỗ trên mặt đá, sau đó phun ra một ngụm máu đen.
Diệp Mặc giơ tay lên, phi kiếm hiện tại đã trong tay hắn, nhưng hắn không đánh người áo đen này nữa, mà dùng thần thức quan sát một chút.
Đây không ngờ lại là một người đàn bà lớn tuổi, toàn thân bà đều là không khí trầm lặng đầy đe dọa, móng tay gần như đều dài hơn một tấc. Vũ khí vừa rồi đánh lén Diệp Mặc là một cây gậy đen nhánh, chỉ có điều cây gậy này phát ra một mùi hôi thối, không biết là làm bằng chất liệu gì.
Nếu như người khác thấy người đàn bà này, chắc chắn là nghĩ rằng đây là một con quỷ. Nhưng Diệp Mặc biết, bà không phải quỷ, mà là một con người, hoặc có thể nói là cùng một loại người với người đàn bà mặc áo đỏ lần trước đã bị hắn giết chết.
-Cậu rốt cuộc là ai, tôi lúc ở trên đỉnh núi không hề trêu trọc cậu, tại sao cậu lại giết thú cưng âm giới của tôi.
Giọng nói của người đàn bà lớn tuổi này trong trẻo vô cùng, chỉ có điều ngữ khí có chút âm u lạnh lẽo. Nếu như chỉ nghe thấy tiếng nói của bà, rất có thể sẽ nghĩ rằng bà là một thiếu nữ mười sáu tuổi.
Thú cưng âm giới? Diệp Mặc nhớ tới người đàn bà mặc áo đỏ nuôi thú cưng quỷ, lập tức lạnh giọng nói:
-Bà cũng là người của Cửu Nguyệt Quan?
-Cái gì mà ta cũng là người của Cửu Nguyệt Quan? Cửu Nguyệt Quan chính là một mình ta. Tiện nhân kia chỉ là ỷ vào sức lực lợi hại hơn ta một chút, chiếm Cửu Nguyệt Quan của ta, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ chiếm lại.
Lão phụ lớn tiếng nói, chỉ có điều âm thanh giòn tai khiến cho giọng nói của bà như vỡ vụn ra.
Diệp Mặc không nói gì, tại sao những người nuôi quỷ này đều là người của Cửu Nguyệt Quan. Nghe lời nói của lão phụ này, có vẻ là tranh quyền thất bại với người chủ hiện tại của Cửu Nguyệt Quan, sau đó mới ra ở tạm ở cái nơi này.
Một tu chân công pháp tốt như vậy, lại bị luyện thành một thứ không phải người không phải quỷ như này, Diệp Mặc đúng là nghĩ không thông. Nhưng đã là người của Cửu Nguyệt Quan, Diệp Mặc cũng đã hiểu tại sao thú cưng quỷ đó lại chui xuống đất rồi. Nếu như ở đây có một người tu luyện công pháp như vậy, Diệp Mặc khẳng định đó chính là Cửu Nguyệt Trường Thanh Quyết.
Một tu chân công pháp, biết độn thổ cũng không phải là chuyện ngạc nhiên, huống chi là không có thân thể âm hồn. Nói trắng ra là, âm hồn không những chưa tan biến mà còn mạnh lên một chút.
Nhìn vẻ mặt ai oán của người đàn bà mặc áo đen này, Diệp Mặc thản nhiên nói:
-Bà không trêu chọc tôi sao? Chẳng lẽ bà dám nói là thứ tối qua đánh lén tôi không phải là thú cưng quỷ của bà? Nếu như đã chọc giận tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.
-...
Người đàn bà mặc áo đen nhất thời nghẹn lời, bà tối qua đúng là muốn giết Diệp Mặc, bởi vì cảm nhận được linh hồn của Diệp Mặc rất mạnh, rất tốt đối với thú cưng quỷ của bà. Chỉ có điều bà không ngờ rằng Diệp Mặc lợi hại đến vậy, thậm chí còn lợi hại hơn bất cứ ai luyện Cổ Võ ở nơi này. Lão phụ này khẳng định, nếu bà rời núi, trừ sư muội của bà ra thì không ai có thể là đối thủ của bà, bởi vì bà có thú cưng quỷ rồi.
Nhưng hôm nay gặp Diệp Mặc, bà mới biết thế nào gọi là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.