Diệp Mặc thấy ông già khuôn mặt già nua này, trong lòng nhất thời trầm xuống, lần đầu tiên hắn không nhìn thấy được tu vi của đối phương. Hơn nữa ông già này đem lại cho hắn một sự uy hiếp chết chóc, đây là lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này. Cho dù là lúc trước hắn tham gia phiên đấu giá, bị cao thủ Địa cấp Trương Chi Hối chặn lại cũng không có loại cảm giác này.
Ông lão này là một cường địch, hắn chưa bao giờ gặp cường địch. Khí tức mênh mông trên người ông ta dường như khiến cho Diệp Mặc nhớ tới sự uy hiếp của tu sĩ Trúc Cơ. Nếu không phải Diệp Mặc biết Hồ Lô Cốc không thể có người chân tu, nói không chừng hắn đã quay người mà chạy rồi. Ông lão này thật là đáng sợ. Diệp Mặc lập tức tụ lại chân khí toàn thân để đề phòng, chuẩn bị bất cứ lúc nào để phá vòng vây.
Khinh xuất rồi, không ngờ hang ổ của Hạng Danh Vương lại có một người kinh khủng như thế tồn tại. Nếu Diệp Mặc biết sớm ở đây có ông lão như thế này hắn chắc chắn đã giết chết Hạng Danh Vương ở trên đỉnh núi rồi. Chỉ là vì hắn nghĩ Hạng Danh Vương cho dù có âm mưu gì cũng không thể tính kế đến hắn. Bây giờ hắn đã hiểu Hạng Danh Vương căn bản không phải là âm mưu mà là dương mưu.
Hạng Danh Vương đoán chắc Diệp Mặc biết anh ta có âm mưu gì cũng sẽ không để ý. Diệp Mặc có thể giết Uông Lãnh Thiền, có thể giết chết Thiên Tứ Khả Lang, thì cũng có thể giết Hạng Danh Vương. Sự thật là anh ta không tính nhầm, Diệp Mặc biết anh ta có âm mưu mà vẫn đến Hồ Lô Cốc.
- Tôi chính là Diệp Mặc - người mà đã giết chết đệ tử của Hồ Lô Cốc.
Diệp Mặc chậm rãi thở phào một cái, nếu đã đến rồi thì nhất định phải đối mặt. Cho dù là mình không thể chạy trốn cũng phải kéo theo vài người chịu tội thay.
- Gan của cậu rất lớn đấy, giết đệ tử của Hồ Lô Cốc ta, còn dám tay không mà đến Hồ Lô Cốc nữa.
Ông lão khuôn mặt già nua này nói một cách bình thản, nói xong bước lên trước một bước một cách lơ đãng.
Một luồng khí vô hình lùa đến, quần áo của Diệp Mặc không gió mà bay, hắn cảm giác giống như một thiết truỳ lớn đập uỳnh một cái vào lồng ngực của hắn, rất khó chịu. Hắn theo bản năng vận chuyển chân khí, lúc này mới cảm thấy ổn.
Nhưng trong lòng hắn lại sóng to gió lớn, chẳng nhẽ ông lão này mới là tu vi Tiên Thiên sao? Nếu ông ta là Tiên Thiên, vậy thì Tiên Thiên của Linh Đàm là cái gì? Còn không bằng đồ cặn bã. Không phải là nói không có cao thủ Tiên Thiên sao? Ông lão này ở đâu ra vậy?
Những đại môn phái này quả nhiên là không tầm thường, xem ra thư viện Cửu Minh và Uông gia Nam Sơn nói không chừng cũng có loại lão bất tử này. Ngộ nhỡ là như thế, mình đúng là xem thường anh hùng thiên hạ rồi.
- Á…
Ông lão này thấy Diệp Mặc đã nhận lấy sự va chạm nội khí của ông ta không chút cử động, không khỏi á lên một tiếng. Thoạt nhìn cái đó có vẻ đơn giản nhưng có thể chịu đựng được mà nửa bước cũng không lui, cũng không có bất kì phản ứng nào, thì tuyệt đối không phải là người bình thường. Diệp Mặc lần đầu tiên khiến ông ta cảm thấy kì lạ.
Ông lão này thở dài, dường như nói một cách khó nhọc:
- Diệp Mặc, cậu vốn có nhiều đất dụng võ, đáng tiếc…
- Cốc chủ, Diệp Mặc giết trưởng lão Hồ Lô Cốc của chúng ta, làm nhục Hồ Lô Cốc, hơn nữa đệ tử thiên tài Lục Nhiễm của Hồ Lô Cốc chúng ta bị người của hắn giết, Bành Nghĩ Quí bị chặt đứt một cánh tay cũng là hắn kêu người làm… Nếu không phải Cốc chủ kịp thời xuất quan, cơ nghiệp trăm năm của Hồ Lô Cốc, truyền thừa ngàn năm đã bị mất sạch rồi, mà Linh Đàm càng không có cách nào bảo vệ được…
Hạng Danh Vương lúc này đi đến trước mặt ông lão đó nói một cách cung kính, không hề có bộ dạng nóng nảy chút nào.
- Ông chính là Cốc chủ của Hồ Lô Cốc?
Diệp Mặc kinh ngạc, hắn nhớ tới Tăng Chấn Hiệp nói Hồ Lô Cốc có một Cốc chủ bế quan đã mười mấy năm rồi, không ngờ ông ta đã xuất quan rồi.
- Đúng thế, lão phu chính là Nhâm Bình Xuyên, Cốc chủ của Hồ Lô Cốc. Nếu cậu đã giết nhiều đệ tử của Hồ Lô Cốc như thế rồi, cho dù cậu có là thiên tài thì hôm nay cũng phải ở lại đây.
Nhâm Bình Xuyên thản nhiên nói.
Diệp Mặc cười lạnh lùng, hắn đi thẳng ra ngoài, là phúc thì không phải là hoạ, đã là hoạ thì không thể tránh được. Hắn nhìn chằm chằm ông lão già nua này, lạnh lùng nói:
- Nhâm cốc chủ, tôi kính phục không phải là cách làm người của ông mà là công phu của ông. Hồ Lô Cốc của ông chủ động khiêu khích tôi, chả nhẽ tôi còn không thể trả đòn sao?
Nhâm Bình Xuyên chậm rãi nói:
- Hồ Lô Cốc chúng tôi thân là đệ nhất phái ẩn môn, làm như thế nào thì cũng không cần cậu dạy. Đừng nói Hạng Danh Vương, chỉ là để cậu đưa ra truyền thừa, cho dù giết một vãn bối như cậu, một người bình thường từ thế tục giới đi ra cũng không thể chống lại Hồ Lô Cốc chúng tôi.
Diệp Mặc cười ha hả
- Lão thất phu, thật là không biết xấu hổ, tôi nói người của Hồ Lô Cốc sao mà da mặt dầy như thế, hoá ra là có di truyền. Lão già kia, đừng tưởng ông lên cấp Tiên Thiên mà có thể làm gì tôi.
Nhâm Bình Xuyên dường như không chú ý đến sự chửi bới của Diệp Mặc, ông ta ngẩng đầu lên, hơi thương cảm, nhìn về phía đám mây trắng nơi xa xa, thản nhiên nói:
- Ta bế quan mười tám năm nhưng lại không có đột phá. Đáng tiếc, ta không có nhiều thời gian nữa, haizz…
- Lão già kia, ông không phải Tiên Thiên?
Diệp Mặc kinh ngạc nói, hắn nghĩ Nhâm Bình Xuyên này chắc chắn là tu vi Tiên Thiên rồi, hoá ra nói cả nửa ngày ông ta lại không phải là Tiên Thiên.
Nhâm Bình Xuyên thản nhiên nói:
- Cậu tuổi trẻ đã có thể giết chết cao thủ nửa bước Tiên Thiên rồi, chứng tỏ truyền thừa của cậu rất tốt. Nếu đã như vậy thì cậu giao ra đi, có lẽ có truyền thừa của cậu ta có thể vượt qua bước này.
Nói xong Nhâm Bình Xuyên lại tiến tới phía trước một bước, giơ tay đánh Diệp Mặc một chưởng.
Nếu không phải biết Nhâm Bình Xuyên này là tu luyện cổ võ, Diệp Mặc còn tưởng Nhâm Bình Xuyên là người chân tu, khoảng cách ông ta và mình tầm 5-6m. Nhưng một bước này lại rơi thẳng trước mặt hắn. Một chưởng kia còn chưa hoàn toàn hạ xuống, chưởng phong cực nóng và sát khí sắc bén cũng luồn tới.
Diệp Mặc rất muốn tránh đi nhưng hắn lại phát hiện thân hình của mình hoàn toàn bị chưởng phong của Nhâm Bình Xuyên giữ lại. Trừ kháng cự cứng nhắc, hắn không có cách nào khác.
Trong nháy mắt, phi kiếm đã xuất hiện trong tay hắn, với chân khí chín thành của Diệp Mặc đâm thẳng vào bàn tay của Nhâm Bình Xuyên.
"Ầm" một tiếng, quyền kiếm còn chưa đụng vào đã giao nhau tại một chỗ, mặt đất bị đánh ra một hố to vài thước. Diệp Mặc bị chưởng phong nóng rát này đánh ra xa, đập vào người của một tên đệ tử Hồ Lô Cốc, tên đệ tử này không hừ một tiếng mà đã chết rồi.
- Kiếm tốt, ta không thấy kiếm của cậu lấy ở đâu ra, thật là bản lãnh.
Nhâm Bình Xuyên không hề chú ý đến đã có một tên đệ tử đã chết trong tay Diệp Mặc, mà nhìn chằm chằm phi kiếm trong tay Diệp Mặc tán thưởng nói, thậm chí ông ta cũng chả để ý đến bàn tay bị phi kiếm cắt rách.
Diệp Mặc cố nén đan điền đang cuồn cuộn lên, nuốt vào ngụm máu tươi sắp phun ra, trong lòng ngạc nhiên thán phục lão già này nội khí thâm hậu. Mấy ngày trước hắn còn cảm thấy nội khí của Uông Lãnh Thiền dường như có thể so sánh với hắn, bây giờ mới biết nếu so sánh Uông Lãnh Thiền và lão già này, đúng là kém xa.
- Tuổi còn trẻ đã có nội khí thâm hậu thế này, còn có pháp khí sắc bén như thế, truyền thừa của cậu đúng là không tệ. Này người trẻ tuổi, cậu giao truyền thừa của cậu ra, sau đó tự sát, tôi có thể hứa là sẽ để đệ tử của Hồ Lô Cốc không đi báo thù người nhà cậu, thậm chí còn không đi Lưu Xà gì đó của cậu…
Mặt Nhâm Bình Xuyên hơi đỏ lên, giọng điệu lộ vẻ xúc động. Nếu Diệp Mặc vốn không là gì trong mắt ông ta, thì bây giờ ông ta cũng nổi lên lòng ham muốn đối với truyền thừa của Diệp Mặc.
Diệp Mặc vận khởi mười thành chân khí, phi kiếm trong tay dường như biến thành một tấm ván cửa lớn, cuồn cuộn nổi lên sát khí vô tận, bổ thẳng vào lão già đó. Đồng thời hừ lạnh một tiếng
- Lão thất phu, lời hứa của ông trong mắt tôi chỉ là cái rắm mà thôi.
Hắn biết Nhâm Bình Xuyên thích đồ của hắn, giống như hắn thích Linh Đàm vậy. Nếu không giết Nhâm Bình Xuyên thì hắn tuyệt đối không thể chạy thoát tìm đường sống. Hoặc nói một câu khác, nếu không tiêu diệt Hồ Lô Cốc, hắn có tìm đường sống cũng không thể chạy thoát.
Lời của Nhâm Bình Xuyên đã uy hiếp đến ranh giới của hắn. Lưu Xà và người nhà hắn mà lão già này cũng dám uy hiếp. Hơn nữa Diệp Mặc cảm giác nội khí của Nhâm Bình Xuyên tuy thâm hậu so với hắn nhiều nhưng hắn cũng không phải là không có cơ hội thắng vì ông ta đã quá già.
Diệp Mặc biết đối với loại cao thủ Nhâm Bình Xuyên này mà nói, hoả cầu thuật và phong nhận thuật của hắn cũng giống như trang trí mà thôi. Chả có tí uy hiếp nào đối với ông ta, nếu dùng loại tiểu phép thuật này thì chỉ là lãng phí chân khí của mình mà thôi.
Thấy cự kiếm của Diệp Mặc bỗng như ván cửa bổ đến, sắc mặt Nhâm Bình Xuyên bỗng trở nên kích động. Mặt của ông ta phình tới mức đỏ bừng, lẩm bẩm
- Không ngờ là pháp khí thật, truyền thuyết quả nhiên là thật…
Nhâm Bình Xuyên xoẹt qua bên hông một chút, một binh khí đen xì giống một cây côn dài xuất hiện trong tay lão
Ầm, ầm…
Phi kiếm của Diệp Mặc và trường côn trong tay Nhâm Bình Xuyên đụng vào nhau, nội khí lại nổi lên cuồn cuộn, đệ tử Hồ Lô Cốc tu vi thấp bị chấn động tới mức ngất trên đất, đệ tử khác bị doạ tới mức rối rít rút quân.
Diệp Mặc lại bị đánh bay xa ra mấy trượng, va vào đống thạch bích, trên người đều là vết máu. Diệp Mặc cảm thấy xương của hắn đang vỡ vụn, thậm chí đan điền đều sắp vỡ nát. Hắn không nghĩ ngợi, lấy ra hai viên Liên Sinh đan, nuốt xuống. Sau khi uống đan dược, xương cốt vỡ nát và chỗ bị thương đều nhanh chóng chuyển biến tốt.
May mình có Liên Sinh đan, nếu không thì xong thật rồi. Thủ đoạn công kích của mình vẫn quá ít, dù sao tài nguyên nơi này có hạn, rất nhiều thủ đoạn đều cần chân khí phối hợp. Không có chân khí, cho dù có nhiều mánh khoé hơn nữa cũng không thi triển ra ngoài được.
Mánh khoé ngự kiếm duy nhất, Diệp Mặc lúc này không muốn lấy ra, đó là đồ hắn bảo mệnh, Nhâm Bình Xuyên này đúng là lợi hại, trước nội khí thâm hậu của ông ta, Diệp Mặc không có cách xử lí nào.
Bên này, Nhâm Bình Xuyên cũng khó chịu, khoé miệng ông ta tràn ra một tia máu, nhưng ông ta lại không có đan dược của Diệp Mặc.
- Người trẻ tuổi, cậu chọc giận ta rồi đấy.
Nhâm Bình Xuyên không thấy Diệp Mặc nuốt đan dược, cho dù ông ta nhìn thấy rồi cũng sẽ không để ý. Diệp Mặc bị thương nặng như thế, không có đan dược gì có thể khiến hắn hồi phục trong thời gian ngắn.
- Đi chém đứt hai chân của nó, sau đấy đem hắn qua đây. Vừa nãy trúng chiêu, chắc hắn không có khả năng hành động nữa rồi.
Nhâm Bình Xuyên chỉ một người luyện võ Huyền cấp hậu kì bên cạnh.
- Vâng, sư tổ.
Tên đệ tử này bị cốc chủ gọi đến, trong lòng vui mừng, liền cầm kiếm xông lên.
Diệp Mặc theo bản năng nhìn lại chỗ đến, phát hiện đường đi đã bị che lại. Hạng Danh Vương nghĩ Diệp Mặc muốn chờ Phong Vũ đến, cười lạnh nói:
- Phong Vũ và Tăng Chấn Hiệp sẽ không đến đâu, cậu đừng có hi vọng. Cho dù họ đến cũng sẽ không giúp cậu đâu.
Text được lấy tại Truyện FULLDiệp Mặc không để ý Hạng Danh Vương, phi kiếm trong tay bỗng lại chém ra một đao, tên kia nghe theo mệnh lệnh Nhâm Bình Xuyên phải giết Diệp Mặc, bị Diệp Mặc một kiếm chém thành hai nửa.
- To gan…
Nhâm Bình Xuyên hét lớn một tiếng, binh khí côn mềm trong tay đem theo sát ý bị bám lốc xoáy, đánh hướng vào hai chân của Diệp Mặc một cách ùn ùn.
Ông ta thấy Diệp Mặc vẫn còn có khả năng nâng kiếm lên, thậm chí còn hung tàn như vậy, cuối cùng không thể kìm nổi lửa giận của mình, không thể bình tĩnh thêm được nữa.